Cửa phủ trước mặt rất lớn, chỗ này thuộc về phía nam của huyện thành. Người có thể ở đây không phú thì quý. Phóng tầm mắt nhìn tới là dãy nhà cao cửa rộng kéo dài không dứt. Trên đỉnh đầu của mọi người có treo một bảng hiệu mạ vàng, trên đó đề hai chữ ‘Triệu Phủ’ rất to.
Hàn Triết đi tới trước cửa của Triệu phủ, nói: ‘Gõ cửa.’
Trương Sơn đi lên phía trước, khi hắn đang muốn gõ cửa, đại môn bỗng nhiên mở ra. Bên trong có mấy người trông giống như hoà thượng và đạo sĩ bị hạ nhân của Triệu phủ đuổi ra.
"Bọn chó các ngươi, dám cả gan đến lừa Triệu phủ!”
“Tranh thủ thời gian cút cho ta, lại không đi ta đánh gãy chân chó của các ngươi.”
Mấy tên hoà thượng đạo sĩ kia chật vật bỏ chạy. Hàn Triết nhìn về phía một tên quản gia trung niên có gương mặt phúc hậu, hỏi: “Là các ngươi báo án sao?”
Vị quản gia trung niên nhìn thấy y phục của bọn hắn, lập tức thay đổi thái độ, y nhoẻn miệng cười làm lành: “Tiên sư đại nhân, mời theo ta...”
Hàn Triết bước vào Triệu phủ, hỏi: “Những người lúc nãy là ai?”
Trên mặt của vị quản gia trung niên lộ ra vẻ khinh bỉ. “Những hoà thượng đạo sĩ đáng chết kia dám giả mạo cao nhân tu hành đến lừa gạt Triệu phủ. Tiên sư không cần để ý bọn họ, lão gia cùng phu nhân đã chờ trong nội trạch...”
Lúc quay đầu về phía Lý Mộ, y ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Mấy người các ngươi chờ ở chỗ này...”
Nhìn hai người đi vào nội trạch, Trương Sơn bĩu môi, khinh thường nói: "Không phải liền leo lên quận thừa sao, có gì đặc biệt hơn người. . ."
Đại Chu có ba mươi sáu quận, mỗi quận lấy quận thủ làm chủ, quận thừa làm phụ. Thông qua Trương Sơn, Lý Mộ biết được Triệu phủ công tử may mắn được quận thừa Bắc quận coi trọng, sắp thành thân cùng con gái của quận thừa. Địa vị của Triệu phủ cũng tự nhiên theo đó mà lên, đừng nói những tiểu bộ khoái như bọn họ, sợ là Trương huyện lệnh đích thân đến, cũng phải cho Triệu gia mấy phần tình mọn.
Trương Sơn bỗng nhiên nhìn về phía Lý Tứ, nói ra: "Lão Lý, nếu không ngươi ráng vất vả một lần, phao con gái của quận thừa tới tay, dạng này chúng ta cũng có núi dựa. . ."
Lý Tứ thờ ơ nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý.
Ăn bám cũng là một loại bản sự, Lý Mộ cũng không có vì vậy mà xem thường Triệu gia, chuyện này không có quan hệ với hắn, chuyện hắn quan tâm là thu thập thất tình, hắn nhìn về phía mấy gã bộ khoái, hỏi: "Cuối cùng, Triệu gia đã xảy ra chuyện gì?"
Một gã bộ khoái nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói: "Công tử Triệu gia không biết làm sao trúng tà, hôn sự của hắn cùng quận thừa thiên kim sắp tới gần. chuyện này nếu như xử lý không tốt, quận thừa đại nhân nhất định sẽ trách tội, Trương huyện lệnh rất coi trọng án này. . ."
Lúc mấy người nói chuyện, có mấy bóng người đi ra từ trong trạch viện.
Người đi phía trước nhất là Hàn Triết, đi theo phía sau của hắn là một đôi vợ chồng trung niên, hai người sắc diện lo lắng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn sau lưng một chút.
Một chàng thanh niên chỉ mặc áo lót đi theo phía sau họ, thanh niên rất tuấn tú, nhưng nụ cười trên mặt lại khờ khạo, nước bọt ở khoé miệng cũng không lau, chỉ lo cười ha hả ngây ngô...
Trương Sơn lắp bắp kinh hãi, nhỏ giọng thầm thì: "Thật đúng là trúng tà, trước kia ta từng gặp hắn trên phố, khi đó hắn cũng không phải dạng này. . ."
Ánh mắt của Lý Mộ có chút ngưng tụ, mặc dù hắn nhìn không thấu tam hồn thất phách, nhưng dựa theo miêu tả trên thư tịch nhập môn kia, công tử Triệu gia rõ ràng bị mất một hồn.
Người có ba hồn, Thai Quang, Sảng Linh, U Tinh.
Hồn thứ nhất Thai Quang, là bản tính trời sinh, hồn thứ hai Sảng Linh chính là thức thần, chủ tư duy tâm trí; hồn thứ ba U Tinh chủ xu hướng hứng thú.
Trong tam hồn, Thai Quang là mệnh hồn, Thai Quang ly thể, người ngay lập tức sẽ mất đi ý thức, rơi vào hôn mê; Sảng Linh chủ tâm trí, mất đi Sảng Linh, người sẽ trở nên khờ khạo, tâm trí như đứa trẻ ba tuổi; mà mất đi hồn thứ ba U Tinh, người sẽ mất đi hứng thú với sự vật khác, công tử Triệu gia trở nên đần độn, hiển nhiên đã mất đi hồn thứ hai.
Mà bình thường có hai nguyên nhân tam hồn ly thể. Thứ nhất là bị kinh sợ tự động ly thể, thứ hai là bị người hoặc yêu quỷ câu dẫn. Không biết công tử triệu gia thuộc về loại nào.
Hàn Triết xoay người, nói với vợ chồng trung niên: "Lấy chu sa và bút lông tới."
Mặc dù đôi vợ chồng trung niên không biết Hàn Triết muốn làm gì, nhưng vẫn rất nhanh phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ vật hắn muốn.
Một gã bộ khoái đứng đằng xa nhìn, nhỏ giọng nói: “Lão đại lại muốn vẽ bùa.”
Chiêu hồn cũng không phải là pháp thuật phức tạp gì. Đạo môn và phật môn đều có nhiều loại phương pháp, vẻn vẹn trên quyển sách Lý Thanh cho hắn cũng có ghi ba bốn loại.
Hàn Triết lựa chọn, rõ ràng là cách đơn giản nhất.
Hắn dùng bút lông dính vào chu sa, rồi vẽ một cái phù văn kỳ lạ trên trán của Triệu công tử, sau đó hai tay bấm pháp quyết, bờ môi tựa hồ đang mấp máy, nhưng nghe không rõ đang nói cái gì.
Thi triển thần thông và đạo thuật cần thần chú và chân ngôn, cũng không nhất định cần đọc thành tiếng. Người tu hành có thể thông qua mệnh hồn trực tiếp làm đến cấm ngôn niệm chú. Vì phòng ngừa người ngoài học trộm, đạo thuật của các đại môn phái đều không cho phép dùng miệng thi triển.
"Hồn này, trở về!"
Hàn Triết bỗng nhiên hét lên một tiếng làm cho mọi người ở đây giật nảy mình.
Lý Mộ có chút tiếc nuối, hắn cũng biết chiêu hồn, nếu để cho hắn đến, có lẽ có còn có thể thuận tiện thu hoạch một chút niềm vui cảm kích của Triệu gia, đáng tiếc cơ hội khó được này lại không công lãng phí trong tay của Hàn Triết.
Song, sự tình phát triển tựa hồ cũng không như Lý Mộ đoán trước.
"Hồn này, trở về!"
"Hồn này, trở về!"
"Hồn Triệu Vĩnh, trở về!"
. . .
Hàn Triết đứng trước mặt Triệu Vĩnh, liên tục niệm mấy lần dẫn hồn chú, đều không thể gọi hồn thứ hai của hắn trở về.
Có hai khả năng xuất hiện tình huống như vậy. Một là hồn thứ hai của Triệu Vĩnh đã tản mất, hai là khoảng cách qua xa, vượt qua phạm vi ảnh hưởng của Dẫn Hồn Thuật.
Kỳ quái là, ngoại trừ mệnh hồn Thai Quang, hai hồn còn lại đều không có phản ứng. Sau khi U Tinh ly thể, bình thường sẽ không đi quá xa, mà hoạt động một cách vô ý thức xung quanh thân thể, dẫn hồn chú ít nhất cũng có thể ảnh hưởng phương viên mười dặm. Nếu như hồn thứ hai của Triệu Vĩnh chưa tán, chính là đã rời thân thể ngoài mười dặm.
Sự tình hiển nhiên ngoài dự liệu của hắn, Hàn Triết chân mày cau lại, thấp giọng nói: “Hồn thứ hai của hắn còn chưa tán, vừa rồi lúc ta chiêu hồn, ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó nhưng lại không biết vị trí cụ thể. . ."
Nam tử trung niên vội nói: "Tiên sư, giờ phải làm sao đây?"
Hàn Triết suy nghĩ một chút, lại nói: "Lấy một tờ giấy vàng và một sợi tóc của Triệu Vĩnh.”
Nam tử trung niên vội vàng để cho người mang tới giấy vàng, lại tự mình nhổ vài cọng tóc trên đầu của nhi tử, rồi cung kính đưa cho Hàn Triết.
Hàn Triết bèn đặt tóc của Triệu Vĩnh vào lòng bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng vân vê. Mấy cọng tóc kia bỗng dưng tự bốc cháy, rất nhanh liền hóa thành một túm tro tàn.
Đoạn hắn trộn tro và chu sa lại cùng nhau, sau đó đặt giấy vàng lên bàn, hít một hơi thật sâu, nhấc bút lông lên, bút tẩu long xà, vẽ thành một đạo phù triện phức tạp.
"Tiên Nhân Chỉ Lộ."
Lý Mộ lòng hơi động, hắn từng thấy phù triện này trên quyển sách kia. Loại phù Tiên Nhân Chỉ Lộ này có thể tìm yêu kiếm quỷ, không ngờ rằng còn có thể dùng để tìm hồn.
Vẽ bùa xong, Hàn Triết gấp thành một con hạc giấy, rồi truyền pháp lực vào. Con hạc giấy kia từ từ giương cánh, bay quanh Triệu Vĩnh một vòng rồi lao ra ngoài Triệu phủ.
Đám người trong Triệu phủ thấy cảnh này tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Hàn Triết nhìn bọn người Lý Mộ một chút, rồi phân phó: “Mấy người các ngươi đi theo nó!”
. . .
Trên đường phố, một con hạc giấy lơ lửng giữa không trung. Nó chậm chạp bay về phía trước, mấy gã bộ khoái đuổi theo phía sau, dẫn tới không ít bách tính quan sát.
Lý Mộ biết nguyên lý của Tiên Nhân Chỉ Lộ, vừa rồi Hàn Triết lấy tóc của Triệu Vĩnh trộn vào chu sa, trong đạo bùa kia có chứa khí tức của Triệu Vĩnh. Khí tức này và hồn của Triệu Vĩnh sẽ tự hấp dẫn lẫn nhau, nó sẽ men theo quỹ tích hoạt động của hồn để tìm vị trí.
Phù chú chia thành tứ phẩm: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi phẩm lại chia làm thượng trung hạ tam giai, tổng cộng tứ phẩm có mười hai giai, phẩm giai càng cao, tác dụng càng tốt, uy năng cũng càng lớn.
Con hạc giấy này bay rất chậm, nhìn qua chính là phù triện cấp thấp nhất, Hoàng phẩm hạ giai, lấy tốc độ này không biết lúc nào mới có thể tìm được hồn của Triệu Vĩnh.
Một nhóm người đi theo hạc giấy, vòng vèo trong huyện thành hơn nửa ngày, con hạc giấy kia mới ra khỏi cửa thành, một đường bay về phía tây.
Mắt thấy trời sẩm tối, bọn họ cũng đã rời huyện thành hơn mười dặm, ngoại trừ Hàn Triết, trên mặt của mọi người toát lên vẻ mệt mỏi và không kiên nhẫn.
Thình lình, một gã bộ khoái bỗng nhiên nói: “Nhìn kìa, hạc giấy ngừng lại rồi!”
Lý Mộ giương mắt nhìn lên, quả nhiên thấy hạc giấy không tiến lên nữa, mà quanh đi quẩn lại một chỗ.
Điều này nói rõ hồn của Triệu Vĩnh đang ở gần đây. Chỉ có điều, hắn vừa đi tới một bước, cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên thay đổi.
Chớp mắt một cái, bầu trời chỉ hơi nhá nhem tối, bỗng nhiên biến thành một màu đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, ngẩng đầu cũng không thấy sao, bên tai lại không nghe được bất kỳ tiếng động nào.
"Chướng nhãn pháp!"
Lý Mộ giật mình trong lòng, vội vàng vận chuyển pháp lực tới đôi mắt. Sau một khắc, bóng tối trước mắt đột nhiên biến mất, hắn nhìn thấy sắc diện bọn người Trương Sơn Lý Tứ lộ vẻ sợ hãi, duỗi hai tay ra, vừa lục lọi trong hư không vừa xoay xung quanh một chỗ.
Hai mắt Hàn Triết lấp lóe u quang, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ta liền biết hồn của Triệu Vĩnh tự động ly thể là do yêu tà quấy phá, yêu nghiệt phương nào, còn không mau mau hiện hình!”
Tiếng nói của Hàn Triết phảng phất ẩn chứa một loại lực lượng kỳ dị nào đó, mấy gã bộ khoái nghe được, thấy hoa mắt một cái liền thấy được đồng liêu bên người.
Cùng lúc đó, bọn họ cũng nhìn thấy phía trước cách đó không xa, một bóng người hư ảo đang lẳng lặng đứng ở đó.