Đại Chu Tiên Lại (Dịch)

Chương 18 - Ta Đẹp Không

Trong chớp mắt bóng dáng hư ảo kia xuất hiện, tựa hồ ngay cả nhiệt độ xung qaunh cũng giảm xuống mấy phần.

“Oán linh!”

Lý Mộ giật mình trong lòng, từ khí tức tản ra của hư ảnh kia đến xem, đây không thể nghi ngờ là quỷ vật. Hơn nữa, nó không phải là âm linh giống như Trương Vương Thị, âm khí ngưng tụ ngoài thân thể của nàng còn chưa tan, mặc dù không lợi hại bằng con ác quỷ Lý Mộ từng gặp trước đó, nhưng cũng không phải là oán linh bình thường.

Hà Triết nhìn nữ quỷ kia, lạnh lùng nói: “Nghiệt chướng, còn không mau giao ra hồn của Triệu Vĩnh.”

Nữ quỷ cũng không trả lời, mà phun ra một ngụm âm khí. Giữa không trung, âm khí kia hóa thành mấy đầu hắc xà, nhào tới trước mặt của Hà Triết.

Về bọn người Lý Mộ và Trương Sơn, nàng căn bản không thèm để ý.

Lý Mộ đứng một bên, cũng không xuất thủ.

Tuy rằng hắn có thủ đoạn khắc chế nữ quỷ này, nhưng đều không thích hợp hiện lộ trước mặt của người khác, vả lại hắn còn không biết cấm thanh niệm chú, càng không thể trước mặt của Hàn Triết triển lộ lôi pháp.

Lúc nữ quỷ kia xuất hiện, phật châu trên cổ tay của Lý Mộ chỉ hơi nóng lên, nói rõ đạo hạnh của nữ quỷ này không cao, Hàn Triết đủ để ứng phó.

“Chút tài mọn!”

Đối mặt với âm khí hắc xà đánh tới, Hàn Triết chỉ hừ lạnh một tiếng, một cỗ sóng âm vô hình trực tiếp chấn nát mấy đầu hắc xà kia, hóa lại thành âm khí, cũng không còn cách nào ngưng tụ lại nữa.

Một màn này để cho bọn bộ khoái phấn chấn tinh thần, trong lòng của Lý Mộ cũng âm thầm kinh ngạc. Tiếng hừ lạnh này tạo ra sóng âm rất rõ ràng, tu vi của Hàn Triết chỉ sợ không thấp hơn Ngưng Hồn cảnh. Tuy nói oán linh cũng thuộc về quỷ tu đệ nhị cảnh, nhưng ở hạ tam cảnh, trong tình huống cảnh giới ngang nhau, yêu quỷ cơ bản không cách nào so sánh với tu hành giả. Thực lực của nữ quỷ này không bằng oán linh lần trước Lý Mộ gặp phải, sau khi hắc xà bị đánh tan, bóng người của nàng cũng mờ nhạt hơn rất nhiều.

Tựa hồ biết mình không phải là đối thủ của người trước mặt, nữ quỷ cấp tốc lùi lại, xung quanh thì xuất hiệt hắc vụ dày đặc, bao phủ bọn người Lý Mộ bên trong. Bọn họ đi đâu hắc vụ theo đấy, thủy chung vây lấy bọn họ bên trong, nhất thời không cách nào đi ra.

Thân ở trong hắc vụ, đưa tay không thấy được năm ngón. Hàn Triết hai tay kết ấn, trầm giọng nói: “Gió ra cấn giác, hộ bài binh, tốn phương tiền lộ, hô sát mãnh phong, lập tức tuân lệnh. . . Gió đến!”

Hắn vừa dứt lời, một trận cuồng phong bỗng nhiên gào thét xung quanh mọi người. Trong chớp mắt, hắc vụ bị thổi mất tăm.

Sau khi sương mù tán đi, phía trước cũng không còn bóng dáng của nữ quỷ kia nữa.

Hàn Triết chỉ về phía trước, nói: “Nàng chạy không được bao xa, đuổi theo!”

Trong hầu hết tình huống, nổi sợ bắt nguồn từ thứ mà mình không biết, chính vì không hiểu rõ quỷ vật, người bình thường mới sợ bọn chúng.

Trong mắt Lý Mộ, quỷ vật mà người bình thường nghe thấy biến sắc, đã sớm vén lên tấm màn che mặt thần bí.

Cái gọi là quỷ vật, đơn giản chính là sản phẩm dung hợp của tam hồn sau khi con người chết đi. Âm linh cấp thấp nhất không có bất cứ năng lực đặc thù nào, thậm chí không có khả năng xuất hiện trước mặt người khác. Oán linh lợi hại hơn một chút, nó có thể điều khiển âm khí, thi triển một ít chướng nhãn pháp.

Đối với Hàn Triết mà nói, chỉ cần đối phương không phải là ác linh đệ tam cảnh sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi quỷ vụ tiêu tán, Hàn Triết lấy ra một đạo phù từ trong ngực, rồi dán lên chân, thân hình như gió, thoáng một cái biến mất trước mắt của bọn người Lý Mộ.

Đây là một trong những đặc điểm của Phù Lục phái, tu vi không đủ có thể bù đắp bằng phù chú, một tấm “Thần Hành Phù” có thể để cho tốc độ của người ta bạo tăng mấy lần.

Bọn người Lý Mộ thì thong thả đi đằng sau.

Phàm là bản án dính đến quỷ vật, bọn họ cũng chỉ có thể làm chân chạy, tỷ như đuổi theo hạc giấy. Chuyện hàng yêu trừ ma thì đành giao cho những tu hành giả chuyên nghiệp này.

Trương Sơn đi bên cạnh Lý Mộ, ngước nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, lên tiếng phàn nàn: “Chẳng biết chốn này là đâu, rừng núi hoang vắng, không biết lúc nào mới có thể trở về…”

Một gã bộ khoái khác nói xen vào: “Phía trước là Bích Thủy Loan, chúng ta cùng lắm mới rời thành hơn mười dặm, hơn nửa canh giờ có thể trở về.”

Danh tự Bích Thủy Loan này, Lý Mộ luôn cảm thấy quen quen, hắn suy nghĩ một phen mới nhớ ra lão Vương đã từng nhắc tới, có mấy ngư dân đến nha môn báo án, rằng trong Bích Thủy Loan có Thủy Quái quấy phá, chẳng lẽ chính là nữ quỷ vừa rồi?

Bích Thủy Loan nằm giữa hai ngọn núi. Nó là một cái hồ rộng lớn được tạo ra do một khe suối chạy qua huyện Dương Khuê, ở chỗ này thay đổi hướng đi, hội tụ mà thành. Nước ở đây chảy êm ả, lại nhiều tôm cá, tạo ra kế sinh nhai cho mấy chục hộ gia đình ven hồ.

Dân gian có truyền thuyết, linh hồn của những kẻ tự tử ở đây hoặc ngoài ý muốn chết đuối sẽ quanh quẩn ở nơi tử vong, tẩm bổ bởi âm khí trên hồ, dần dà biến thành Thủy Quỷ.

Thủy Quỷ vì nước mà chết, sẽ kiên nhẫn chờ trong nước, dẫn dụ hoặc kéo người sống xuống hồ, từ đó thay thế mình để được luân hồi chuyển kiếp, mà người bị Thủy Quỷ hại chết thì sẽ trở thành Thủy Quỷ mới, quá trình này cứ thế lặp đi lặp lại…

Đương nhiên, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết. Luân hồi đã tồn tại xưa nay, nhưng chưa từng có người chứng thực. Người sau khi chết thành quỷ, quỷ lại chết một lần. Đó là chân chính hồn phi phách tán. Thủy Quỷ hại người để được đầu thai, thuần túy là do tiểu thuyết bịa đặt. Chẳng qua, mục đích thật sự của bọn chúng là nuốt hồn phách con người tu luyện để đạo hạnh tinh tiến mà thôi.

Mặc kệ Thủy Quỷ đầu thai có thật hay không, nước là thuần âm, một khi nữ quỷ kia vào nước liền không dễ dàng bắt được nữa.

Bọn người Lý Mộ đi hơn trăm bước, bên tai liền nghe được tiếng nước chảy róc rách.

Ánh trăng đêm nay cực sáng, vẩy trên mặt nước, chiếu tỏ bên bờ.

Phía trước cách bọn họ không xa, có một đoàn hắc vụ dày đặc, đang lao nhanh về bờ hồ.

“Nghiệt chướng, chạy đi đâu!”

Hàn Triết hai tay kết ấn, một tay giơ lên, một vệt kim quanh bắn vào hắc vụ. Trong hắc vụ truyền đến tiếng kêu đau đớn, bóng dáng của nữ quỷ kia ngã khỏi hắc vụ, rơi vào đồng cỏ bên bờ đầm.

Thân thể của nàng càng mờ nhạt hơn, nàng vùng vẫy mấy lần nhưng chẳng thể đứng thẳng nổi, rõ ràng đã gần biên giới sụp đổ.

Hàn Triết lấy một cái Bát Quái Kính từ trong ngực, nhẹ nhàng giơ lên trước người của nữ quỷ. Một bóng người lờ mờ tách ra khỏi thân thể của nàng, trông bộ dáng giống như một nam tử.

Đó là hồn thứ hai của Triệu Vĩnh. Sảng Linh không có tự thân ý thức, chỉ trơ mắt ngơ ngơ ngác ngác.

Hàn Triết từ trên cao nhìn xuống nữ quỷ, lạnh lùng nói: “Ngươi hóa thành quỷ tu không dễ dàng, lại tu đến đệ nhị cảnh càng hiếm thấy, thế mà vì tu hành lại đi câu hồn phách người khác. Lưu lại ngươi trên đời này cũng là tai họa, hôm nay, ta muốn thay trời hành đạo…”

Hắn lấy ra một đạo phù chú, cách quá xa, trời lại tối, Lý Mộ không thấy rõ đó là phù gì, phỏng chừng là loại tru quỷ trừ yêu.

Các loại bùa của Phù lục phái đều có tác dụng khắc chế yêu quỷ. Nữ quỷ này đã bị Hàn Triết đả thương, đạo phù này đánh lên người nàng, nàng chỉ có kết cục hồn phi phách tán.

Cổ tay của Hàn Triết run lên, đạo phù kia lập tức bốc cháy, hắn vừa muốn hành động, bỗng nhiên một cơn gió từ mặt hồ nhẹ nhàng thổi tới.

Cơn gió thổi qua, lá bùa đang cháy trong tay Hàn Triết đột nhiên tắt ngấm.

Cùng lúc đó, phật châu trên cổ tay Lý Mộ đột nhiên lóe lên kim quang rực rỡ, Thanh Hồng kiếm trong tay cũng rung động không ngớt, vang lên tiếng ong ong.

Tru Tà Phù đang cháy bỗng nhiên tắt ngấm. Một màn này để Hàn Triết hơi sững sờ, lửa của phù triện không phải là phàm hỏa, làm sao có thể bị gió thổi tắt?

“Đầu lĩnh, lão đại, nước, trong nước!”

Ngay lúc này, một gã bộ khoái lắp bắp kêu lên.

Ánh mắt của Hàn Triết nhìn về phía mặt nước, thì thấy một nữ tử áo trắng tóc dài chầm chậm từ trong nước đi tới.

Nữ tử vận bạch y, tóc dài tới eo, mới đầu nước hồ chưa qua hông nàng. Theo mặt nước gợn sóng dập dờn, nữ tử áo trắng từng bước đi ra từ trong nước, theo nàng bước tới, không khí thấp thoáng mùi hương nhàn nhạt.

Theo nữ tử đến gần, một cỗ âm phong đánh tới, hàn ý khắc cốt, phật châu và Thanh Hồng kiếm rung động kịch liệt hơn.

Cảnh giác trong lòng Lý Mộ đã tăng cao đến cực điểm. Cho dù là lúc lần thứ hai thấy ác quỷ kia, phật châu cũng không phản ứng kịch liệt như vậy.

Đây là một quỷ vật, hơn nữa, nữ quỷ trước mắt còn mạnh hơn ác quỷ kia rất nhiều.

Lúc này, nữ quỷ áo trắng nhìn thoáng về phía Lý Mộ. Hắn chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo thấu xương, phật châu trên cổ tay trong nháy mắt ảm đạm, Thanh Hồng kiếm trong tay cũng bình tĩnh như lúc ban đầu.

Nữ tử thong thả đi đến bên bờ, nhoẻn miệng cười với đám người, rồi ôn nhu hỏi: “Ta đẹp không?”

Bình Luận (0)
Comment