Tiếng nói của nữ tử áo trắng trong trẻo đến cực điểm, để cho người nghe không khỏi rung động trong lòng, tâm thần trong nháy mắt thất thủ.
Trong phút chốc ấy, cảnh sắc trước mắt của Lý Mộ thay đổi.
Cây cối bên cạnh biến mất, hồ nước phía trước biến mất. Lý Mộ xuất hiện trong một sơn cốc xanh tươi, cây cỏ hoa lá xen nhau đủ màu, chân đạp lên cỏ mượt như nhung, mũi ngửi mùi hoa thơm thoang thoảng, tai nghe tiếng chim hót ríu rít, mắt nhìn bươm bướm lượn lờ, mà ở trước mặt hắn là hơn mười cô gái mặc quần lụa mỏng, nhẹ nhàng lắc lư vòng eo, uyển chuyển nhảy múa.
Những cô gái này có cao có thấp, dáng vẻ khác nhau, nhưng mỗi người đều là nhân gian tuyệt sắc. Các nàng hoặc thanh thuần, hoặc vũ mị, hoặc hào phóng, hoặc uyển chuyển hàm xúc, hoặc nhiệt tình, hoặc cao lạnh…
Quan trọng hơn là vũ đạo của các nàng, trên người các nàng vốn mặc ít ỏi, nay từng kiện y phục lần lượt trượt xuống…
Động tác của các nàng càng lúc càng lớn mật. Một loại dục vọng nào đó trong lòng hắn bắt đầu điên cuồng sinh sôi, không cách nào áp chế nổi
“Huyễn cảnh!”
Lý Mộ đột nhiên tỉnh táo, thầm nghĩ trong lòng không ổn, một tay bấm pháp quyết, trong lòng lập tức mặc niệm: “Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh; Vạn biến do định, thần di khí tĩnh; Trần cấu bất triêm, tục tương bất nhiễm; Hư không nịnh mật, hỗn nhiên vô vật; Vô hữu tương sinh, nan dịch tương thành…”
Huyễn cảnh cũng không phải là cảnh tưởng tượng. Huyễn cảnh cao thâm giống như ác mộng, có thể vô hạn phóng đại chỗ thiếu sót trong lòng của người nhập cảnh, dẫn động dục niệm sâu nhất trong lòng của họ, thậm chí có thể cụ thể hóa nó.
Một khi bản tâm thất thủ, người sẽ trầm luân trong huyễn cảnh, mặc cho người chế tạo huyễn cảnh sắp xếp.
Thậm chí, người tinh thông huyễn cảnh có năng lực vượt cấp chiến đấu.
Tuy rằng, Thanh Tâm Quyết của Đạo gia không có uy lực lớn bằng Cửu Tự Chân Ngôn, nhưng thắng ở mặc niệm có thể phát huy diệu dụng. Lý Mộ mặc niệm mấy lần Thanh Tâm Quyết, lúc mở ra mắt ra, tia dục vọng kia đã biến mất vô tung vô ảnh.
Mà vũ nữ trước mặt đã không cách nào làm lòng hắn rung động.
Nhưng trái tim của hắn đã chìm đến đáy cốc.
Trong huyễn cảnh, không phải chỉ có một mình hắn, mà Trương Sơn, Lý Tứ, thậm chí cả Hàn Triết đều bị kéo vào.
Lúc này, Trương Sơn đang cười toe toét, lắc lư theo một cô gái có dáng người nở nang, còn mấy tên bộ khoái khác cũng chẳng khác mấy. Ngay cả Hàn Triết, sau khi gắng gượng trong thời gian ngắn, cũng đốt lên dục vọng trong lòng, hắn ôm lấy một cô gái thanh lãnh ra chiều vui vẻ lắm, hoàn toàn trầm luân trong huyễn cảnh. Thậm chí, ba gã bộ khoái bên cạnh Lý Mộ đã bắt đầu cởi xà cạp..
Trong nháy mắt đai lưng chạm đất, cả người bỗng nhiên ngã huỵch xuống đất, sau đó biến mất trong huyễn cảnh.
Chớp mắt một cái, trong huyễn cảnh chỉ còn lại hai người.
Lý Tứ nhìn xung quanh một chút, nghi ngờ hỏi Lý Mộ: “Ta đang nằm mơ?”
Lý Mộ nhìn Lý Tứ, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Những cô gái này cực kỳ quyến rũ, bản thân hắn cũng suýt nữa mắc lừa, ngay cả Hàn Triết là Ngưng Thần cảnh, đều kẹt trong huyễn cảnh. Lý Tứ là kẻ háo sắc nhất trong mọi người, lại có thể bảo trì lý trí, không chỉ có như vậy, ánh mắt hắn nhìn về phía những cô gái này cũng không gợn sóng chút nào, chẳng khác gì ánh mắt thường ngày hắn nhìn Trương Sơn và lão Vương.
Lý Mộ khiếp sợ nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không có việc gì?”
Lý Tứ hỏi ngược lại: “Ta có thể có chuyện gì?”
Lý Mộ khó tin hỏi: “Ngươi không động lòng?”
“Động lòng…”
Lý Tứ nhìn chúng nữ nhảy múa càng ngày càng lớn mật, đã chẳng còn mấy mảnh vải che thân, giật giật khóe miệng, khinh thường nói: “Chỉ bằng này?”
Theo Lý Tứ mở miệng, động tác của những cô gái kia ngừng lại, sau đó, bọn họ đột nhiên biến mất. Thay vào đó là một thiếu nữ thanh tú.
Thiếu nữ vận váy dài màu trắng, che chắn thân thể cực kỳ chặt chẽ; so với quần áo hở hang của những cô gái vừa rồi, chẳng mảy may kích động tà niệm trong lòng nam nhân.
Nhưng trong chớp mắt thiếu nữ này xuất hiện, Lý Tứ biểu lộ bỗng nhiên ngưng trệ.
Lý Mộ biến sắc, tuy không biết thiếu nữ này là ai, nhưng hiển nhiên tình huống của Lý Tứ rất không ổn, bất cứ lúc nào đều có thể trầm luân vào trong huyễn cảnh.
Chấp niệm giấu sâu trong đáy lòng hắn đã bị nữ tử trong hồ khơi gợi ra.
“Thanh Thanh…”
Lý Tứ kinh ngạc nhìn thiếu nữ kia, ánh mắt dần dần ngây dại, hắn thong thả đi về phía của nàng.
Lý Mộ muốn ngăn hắn lại thì chợt phát hiện thân thể mình tựa hồ bị thứ gì giam cầm.
Hắn trơ mắt nhìn tay Lý Tứ chạm vào gương mặt của thiếu nữ kia, sau đó cả người biến mất trong huyễn cảnh.
Trong sơn cốc cuối cùng chỉ còn lại một mình Lý Mộ.
Mà những cô gái vừa biến mất ban nãy, lại xuất hiện trở lại. Các nàng múa càng thêm uyển chuyển, động tác càng lớn mật hơn, thậm chí đều tựa lên người Lý Mộ…
Lý Mộ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trong lòng mặc niệm Thanh Tâm Quyết, ánh mắt bình tĩnh không chứa mảy may tạp niệm.
Một cô gái nở nang sau cùng tới gần sát Lý Mộ, nhẹ nhàng phun một ngụm hương khí vào mặt hắn, cả người ngã oặt trong lòng hắn, ôn nhu hỏi: “Ta đẹp không?”
Lý Mộ bình tĩnh đáp: “Thật xin lỗi, ta người này mắt mù, không biết cô xinh đẹp hay không…”
Phá vỡ huyễn cảnh cơ bản chính là thủ vững bản tâm, chỉ cần không bị dục vọng thúc đẩy, cho dù là chủ nhân huyễn cảnh cũng không làm gì được hắn.
Chỉ cần rời huyễn cảnh, Lý Mộ liền có sức tự vệ.
Huống hồ lấy tình trạng cơ thể hiện nay của hắn, xem như nàng xinh đẹp hơn cũng không thể câu dẫn được hắn.
“Công tử chỉ toàn nói đùa…” Cô gái kia nằm trong ngực Lý Mộ, hai tay ôm lấy cổ hắn, hơi thở như lan, dịu dàng hỏi: “Là ta xinh đẹp hay nương tử nhà công tử xinh đẹp?”
“Xin lỗi, tại hạ chưa thành thân…”
“…”
Cô gái kia tựa hồ cũng bị Lý Mộ làm loạn tiết tấu, nàng im lặng một chút rồi vươn tay vuốt ve ngực Lý Mộ, tiếp tục cười híp mắt hỏi: “Chỗ này phong cảnh hữu tình, công tử có nguyện ý làm chút chuyện vui vẻ cùng mấy tỷ muội chúng ta chăng?”
Lý Mộ thầm than thở trong lòng, ai chẳng thích làm những việc vui vẻ kia nhưng bây giờ lại không phải lúc thích hợp.
Vừa đến, hắn biết rõ, núi ở đây là giả, nước là giả, mỹ nhân trong ngực cũng giả nốt, một khi hắn đồng ý, trong lòng sẽ lộ ra sơ hở, kết cục sẽ chẳng khác Trương Sơn Lý Tứ chút nào.
Thứ hai, coi như đây hết thảy đều là thật, nhưng hắn đã mất hết thất phách, đến bây giờ phách Tước Âm còn chưa có hy vọng ngưng tụ, sáng sớm còn thường xuyên không cứng nổi, cũng không có khả năng làm chuyện vui vẻ cùng nhiều người như vậy, nhiều lắm kiên trì hai ba người mà thôi…
Đối mặt với cô gái câu dẫn, Lý Mộ lắc đầu, trịnh trọng bảo: “Cô nương xin tự trọng.”
“…”
Cô gái kia ngạc nhiên một lúc nhưng nhanh chóng lộ ra vẻ tức giận, lớn tiếng quát: “Ta không tin!”
“Nam nhân đều là kẻ háo sắc, tại sao có thể có người ta ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, người nhất định đang gạt ta!”
Nàng nói xong, bỗng nhiên đưa tay xuống phía dưới tìm tòi, sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ không thể tin được, cả kinh nói: “Làm sao có thể, ngươi…”
Thân thể Lý Mộ bỗng nhiên khôi phục khống chế, sắc mặt hắn đỏ lên, đẩy cô gái kia ra.
Bị làm nhục như vầy, Lý Mộ nổi trận lôi đình, trong lòng nộ hải bốc lên, trên tay Lục Đinh Ngọc Nữ Ấn đã kết xong một nửa, chữ “Lâm” càng tới yết hầu…
Đột nhiên, trước mắt của hắn hoa một cái, sơn cốc biến mất, biển hoa biến mất, những cô gái nhảy múa kia cũng biến mất, hắn lại thấy được ánh trăng phản chiếu dưới làn nước.
Bên bờ Bích Thủy Loan, nữ tử áo trắng uyển chuyển thi lễ với Lý Mộ, áy náy nói: “Thiếp thân cho rằng nam tử trên đời này đều là kẻ phụ lòng bạc nghĩa, trong mắt chỉ có tình dục, không ngờ rằng, trên đời vẫn còn người ngay thẳng như công tử, mời vừa rồi là thiếp thân không đúng, thiếp thân nơi này bồi tội cho công tử…”