Lý Mộ vừa mở mắt thì bị ánh sáng chói lóa cản trở, làm cho hắn không cách nào nhìn thẳng được.
Hắn giật nảy mình, tưởng rằng hai nữ quỷ kia thừa dịp hắn lơ là giở trò gì. Hắn đang chuẩn bị kết ấn, cuối đầu xuống mới phát hiện ánh sáng do chính mình phát ra.
“Chuyện gì thế này?”
Lý Mộ kinh ngạc đứng phắt dậy, lúc này kim quang trên người hắn càng tăng lên như thể hắn đang ở trong một chùm ánh sáng, hai mắt khó thấy, thân thể có một loại cảm giác ấm áp.
Tô Hòa đứng đằng xa nhìn hắn, giật mình nói: “Công tử còn bảo không hiểu phật pháp!”
Cho tới giờ khắc này, nàng mới ý thức được nàng vẫn coi thường người trẻ tuổi trước mắt này.
Hắn không chỉ có tâm chí kiên định lạ thường, không bị sắc dụ mê hoặc, trên người càng có đại thần thông của phật môn. Linh Thể vốn là thuần âm, trời sinh bị đạo pháp phật quang khắc chế, kim quang trên người Lý Mộ ẩn chứa lực lượng ngay cả nàng cũng e ngại không thôi.
Điều này có nghĩa là phật môn pháp kinh hắn niệm vừa rồi tuyệt không phải là phật pháp bình thường.
Trong mắt nàng u quang chớp động tựa hồ muốn xem thấu Lý Mộ, nhưng chỉ có thể thấy một đoàn mơ hồ.
Trước mắt toàn là kim quang, Lý Mộ cảm thấy hắn sắp mù rồi, vội vàng nhắm mắt lại, hỏi: “Ánh sáng này làm sao khống chế?”
Tô Hòa sửng sốt một chút, khó tin hỏi: “Công tử thật không biết?”
Lý Mộ bất đắc dĩ đáp: “Mới nãy ta đã nói chỉ thử một chút…”
“…”
Tô Hòa im lặng một lúc rồi bảo: “Công tử hãy tán đi phật môn pháp lực trong cơ thể.”
Lý Mộ quả quyết tán đi pháp lực đến từ phật châu, quả nhiên kim quang trên người dần dần biến mất, hắn lại có thể nhìn thấy xung quanh.
Nào ngờ kinh phật ở thế giới khác lại có thể thay thế pháp kinh ở đây, Lý Mộ cảm thấy tương lai mình rộng thênh thang.
Uy lực Tâm Kinh lớn ngoài sức tưởng tượng của hắn, nếu như hắn thân có phật môn pháp lực, chẳng phải nơi hắn đến, vạn quỷ khuất phục, bầy yêu tránh lui…
Tô Hòa dùng ánh mắt cực độ nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Công tử làm sao biết phật môn thần thông?"
"Chuyện này không quan trọng." Lý Mộ nhìn thân thể càng lúc càng mờ của Lâm Uyển, hỏi: "Ta phải làm thế nào để cứu Lâm cô nương đây?"
Tô Hòa thu hồi nghi hoặc, nói: "Phật môn tu tâm, phật quang có thể khu quỷ, cũng có thể độ quỷ, chỉ cần trong lòng công tử không có sát niệm thì sẽ không thương tổn nàng. Công tử hãy thử một lần nữa, từ từ dùng phật quang bao bọc Linh Thể của nàng. . ."
Lý Mộ lần nữa rút ra một đạo pháp lực từ trong phật châu rồi khẽ tụng niệm « Tâm Kinh ». Rất nhanh, trên người lại tỏa ra phật quang.
Hắn thử khống chế phật quang, tâm niệm vừa động, một đạo phật quang tách ra khỏi cơ thể, chậm rãi bao bọc Linh Thể của Lâm Uyển. Khi Lý Mộ dùng toàn bộ phật quan bao lấy nàng, chợt cảm thấy như bị móc rỗng, người mềm nhũn, ngã xuống.
Những phật quang này tuy bắt nguồn từ pháp lực trong phật châu, nhưng tiêu hao lại là pháp lực của Lý Mộ, mà pháp lực của hắn vốn không nhiều, vừa rồi đã lãng phí một lần, sau khi dùng thêm một lần trên người Lâm Uyển đã hoàn toàn khô kiệt.
Hắn cũng không ngã trên mặt đất mà ngã vào một lồng ngực mềm mại thơm nức.
Tô Hòa đỡ hắn, ân cần hỏi: “Công tử không sao chứ?”
“Không có việc gì, ta chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.” Dù sao cũng là lần đầu tiền tiếp xúc gần với nữ quỷ như vậy, Lý Mộ muốn đứng lên nhưng chân lại không còn chút sức nào.
“Không sao” Tô Hòa mỉm cười nói: “Ta đã không phải là người, không có khái niệm nam nữ.”
"Đa tạ ân công!" Thân thể Lâm Uyển đã hoàn toàn ngưng tụ, nàng quỳ trước mặt Lý Mộ, cảm kích nói: "Ân cứu mạng của ân công, Lâm Uyển không thể báo đáp. . ."
"Không cần cám ơn." Lý Mộ khoát tay áo, nói: "Để Lâm cô nương bị oan khuất cũng là thất trách của nha môn, là thất trách của chúng ta."
Đồng thời hắn thầm than trong lòng, quả nhiên đạo hạnh càng sâu, thất tình càng cường đại, niềm cảm kích do oán linh Lâm Uyển sinh ra đâu chỉ gấp 10 lần Trương Vương thị…
Tô Hòa đã có thể ngưng tụ thành thực thể, tu vi ít nhất cũng là đệ tam cảnh, lực lượng thất tình càng cường đại. Chỉ tiếc, tồn tại có đạo hạnh cực sâu như nàng, thất tình cũng không hiện bên ngoài. Lấy đạo hành tầm thường của Lý Mộ, căn bản không dẫn đạo được.
Loại oán linh như Lâm Uyển hẳn là cực hạn của hắn.
Tô Hòa nhìn về phía Lâm Uyển, hỏi: "Kế tiếp ngươi có tính toán gì?"
Lâm Uyển cúi đầu xuống, đáp: "Ta muốn đi U Đô."
Lý Mộ đã biết thế giới này có Thập Châu Tam Đảo, đây là nơi con người và yêu quỷ tinh quái chung sống, mà U Đô Quỷ Vực hoàn toàn là địa giới của quỷ vật. Trừ quỷ vật linh thể, không phải người có đại thần thông không thể tiến vào. Nơi đó quanh năm bị quỷ vụ bao phủ, chỉ có đêm không có ngày, là nơi thích hợp nhất cho Linh Thể sinh sống và tu hành.
Tô Hòa nhìn nàng: "Ngươi không báo thù nữa?"
Lâm Uyển lắc đầu, đáp: "Triệu gia đã có quan hệ với quận thừa, ở Bắc quận không ai có thể động, ân công đã cứu ta một mạng, ta không thể hại ân công."
Ánh mắt Lý Mộ kiên định, hắn nói: "Chuyện này, ta lo."
Lâm Uyển từ bỏ báo thù, còn có thể tiến về U Đô, lấy một hình thái khác để sinh sống.
Lý Mộ không ngưng tụ được thất phách chỉ có một con đường chết, ngay cả cơ hội làm quỷ giống nàng cũng không có.
Hắn cũng không thể mỗi ngày đều canh giúp đỡ bà lão băng qua đường, cũng không thể ‘nhổ lông dê’ một mình Trương Sơn. Thất tình của oán linh cường đại nhường nào, đợi đến hắn trợ giúp Lâm Uyển sửa lại án oan, có lẽ có thể mượn nhờ nàng một lần ngưng thụ phách thứ nhất.
Cơ hội lần này không dễ có được, dù thế nào hắn cũng không thể buông tha.
Lâm Uyển không muốn liên lụy hắn, cũng kiên định nói: "Ta không báo thù."
Lý Mộ sắc diện nghiêm túc, hắn nói: "Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, xem như cô không báo thù, ta cũng nhất định phải khiến cho Triệu Vĩnh đền tội."
Lâm Uyển có chút gấp, "Ân công vì cớ gì. . ."
"Vì ta là bộ khoái." Lý Mộ nhìn hai nữ, oai phong lẫm liệt nói: "Ta muốn xứng đáng với bộ y phục ta đang mặc, cô không cần nói thêm nữa. Ta muốn bắt Triệu Vĩnh, quận thừa cũng không thể bảo vệ được y!"
"Ân công. . ."
Lâm Uyển quỳ trên mặt đất, không lên tiếng, chỉ có hai hàng nước mắt chảy dọc gò má nàng, tiêu tán giữa thiên địa.
Thân thể Lý Mộ chấn động, Lâm Uyển thoáng cái phát ra quá nhiều cảm kích, cơ thể của hắn có chút chịu không nổi. . .
Tô Hòa đã hoàn toàn bị Lý Mộ chiết phục, nàng dùng ánh mắt sùng kính nhìn hắn, cảm khái nói: “Nếu quan sai trên thiên hạ đều có thể như công tử, thế gian này sẽ có thể ít hơn bao nhiêu oan hồn?”
Sắc diện của hắn hơi đỏ vì hắn còn lâu mới oai phong lẫm liệt như vậy, hắn sở dĩ giúp Lâm Uyển báo thù vì công cũng vì tư, vì trả lại công đạo cho nàng, cũng vì mạng nhỏ của mình.
Tô Hòa vịn Lý Mộ, hỏi: "Ta có thể trợ giúp công tử gì chăng?"
Lý Mộ nói: "Trước hết buông tha hồn thứ hai của Triệu Vĩnh, nếu không, rất có thể kinh động phía trên, phái ra cao thủ càng lợi hại hơn đến tra án này. Đến lúc đó, chúng ta tuy có lý cũng không nói rõ. Về phần Lâm cô nương, cô trước hết đừng lộ diện, mấy ngày này tạm thời ở bên cạnh Tô cô nương. Đến lúc đó, có lẽ còn cần cô nương tự mình ra mặt…”
Tô Hòa khẽ gật đầu, bảo: “Toàn theo công tử an bài.”
Lâm Uyển cũng ngẩng đầu, kiên định nói: "Ta đều nghe ân công."
Lúc này, Tô Hòa lại nghĩ tới một chuyện, nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: "Công tử không biết cấm ngôn thi pháp sao?"
Lý Mộ lắc đầu.
Các đại tông vì phòng ngừa đạo thuật hoặc pháp kinh truyền ra ngoài, cấm ngôn thi pháp cơ hồ là thần thông bắt buộc của hai nhà Phật Đạo, chỉ là Lý Thanh không dạy hắn, Lý Mộ cũng không biết đi nơi nào để học.
Tô Hòa suy nghĩ một lúc bèn nói: “Nếu công tử cần, thiếp thân có thể dạy cho công tử…”
Lý Mộ tuy có rất nhiều át chủ bài, nhưng không biết cấm ngôn thi pháp. Điều hắn lo lắng nhất chính là chiêu số của mình bị người khác học được, hắn nghe thế thì lòng mừng rơn, vội vàng nói: “Vậy thì đa tạ cô nương…”