Bên bờ Bích Thủy Loan, Lý Mộ chắp tay với Tô Hòa, nói: “Đa tạ cô nương truyền pháp.”
Ánh mắt Tô Hòa nhìn về phía hắn, nàng bảo: “Sau khi Triệu Vĩnh đền tội, công tử có thể tới đây, thiếp thân còn một vật tặng công tử.”
Lý Mộ nghi ngờ hỏi: “Vật gì?”
Tô Hòa mỉm cười, nói: “Đến lúc đó sẽ biết.”
…
Khi tỉnh lại, Hàn Triết thấy đầu đau như búa bổ.
Tin tức còn sót lại trong đầu là lúc đả thương nữ quỷ kia, y toan muốn tiêu diệt nàng, trong hồ lại xuất hiện một nữ quỷ khác, kéo cả đám bọn họ vào trong huyễn cảnh.
Cuối cùng y không chống cự nổi cám dỗ từ huyễn cảnh, hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng.
Y ngó xung quanh một lượt thì phát hiện sắc trời đã sáng, còn mấy tên bộ khoái nằm ngổn ngang bên cạnh, nhưng may mắn vẫn còn thở.
Thế mà bọn họ đều không chết, chỉ ngủ mê một đêm. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hàn Triết.
Dù sao, với thực lực mà nữ quỷ kia bộc lộ tối qua, chỉ cần nàng thoáng động sát tâm, toàn bộ bọn họ đều phải chết ở chỗ này.
Suy nghĩ một phen, Hàn Triết liền nghĩ thông suốt vì sao bọn họ lại thoát chết
Sát hại quan lại triều đình chính là trọng tội. Nếu tất cả bọn họ đều chết ở chỗ này, triều đình nhất định sẽ không bỏ qua, vô cùng có khả năng phái ra cao thủ trung tam cảnh. Đến lúc đó, cho dù nữ quỷ kia đạo hành sâu cỡ nào, cũng chỉ có một con đường chết, tuy nàng đã từng chết một lần.
Hắn đứng dậy thì thấy hồn thứ hai của Triệu Vĩnh, sau khi thu hồi, hắn dùng chân đá vào một tên bộ khoái đang nằm dưới đất, nói: “Chớ ngủ nữa, dậy đi…”
Tên bộ khoái kia tỉnh lại, bèn lay gọi mấy gã đồng liêu.
Trương Sơn vừa sờ đũng quần vừa quay đầu nói với Lý Mộ: “Lý Mộ, đêm ta mơ cả đêm, sảng khoái…”
Trên mặt của mấy tên bộ khoái khác cũng lộ ra ý cười dâm đãng, chỉ có Lý Tứ ngồi tựa lưng vào một thân cây, ngửa mặt 45 độ nhìn lên bầu trời, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe đám người nghị luận, Hàn Triết cũng sờ lên đũng quân, trong lòng biết trong huyễn cảnh tối qua tổn thất không ít tinh nguyên, không biết bao lâu mới có thể bù lại, sắc mặt trầm xuống, nói với mọi người: “Còn ngẩn người làm gì, mau về huyện nha!”
Mấy người lục tục ra khỏi rừng, lúc dọc theo quan đạo về thành thì thấy một đoàn người đang vội vàng đi lên núi.
Những người này thoạt nhìn đều là phổ thông bách tính, thần sắc vội vàng, lại khó che giấu sự vui sướng và kích động trên mặt.
Dựa theo bản năng nghề nghiệp, có bộ khoái ngăn một người lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, các ngươi đang muốn đi đâu?”
“Cam Tuyền Tự!” Người kia trỏ tay về sườn núi, nói: “Các ngươi không biết sao, đêm qua trong chùa Phật Tổ hiển linh, phật quang rọi sáng cả bầu trời, mau mau đi bái tế, để Phật Tổ phù hộ sang năm ta sinh con trai…”
Hiện tại Lý Mộ đã rõ ràng, ở thế giới này, tín ngưỡng phật đạo khác biệt, hệ thống tu hành khác biệt, ảnh hưởng cũng khác biệt.
Đạo môn coi trọng vô vi, phần lớn động phủ của các tông phái đều xây dựng ở tiên sơn dư thừa linh khí, rất ít tiếp xúc với bách tính tầng dưới chót, chỉ thi thoảng sẽ phái đệ tử xuống núi lịch lãm, hàng yêu trừ ma, trong các nha môn có không ít đệ tử đạo môn thường trú, thành thử rất được triều đình coi trọng.
Phật môn tuy coi trọng vô dục vô cầu, nhưng lại có rất nhiều chùa miếu trong dân gian, khách hành hương nhiều vô số kể, lực ảnh hưởng trong bách tính hơn xa đạo môn.
Hàn Triết là đệ tử đạo môn, khi thấy những tín đồ phật môn này cuồng nhiệt như vậy, trong lòng tất nhiên không thích, đợi những người kia đi qua, hắn hừ lạnh một tiếng bảo: “Một đám ngu dân, những con lừa trọc kia đoạn tình tuyệt dục, bản thân cũng không thể sinh con, sao có thể phù hộ bọn ngươi. . ."
"Lão đại nói rất đúng. . ."
Ba tên bộ khoái thủ hạ của Hàn Triết liên tục lên tiếng phụ họa.
Lý Mộ là con cháu Trung Hoa, tự nhiên thích tôn giáo quê hương mình hơn. Đương nhiên, hắn đối với phật môn nơi này cũng không có ác cảm, dù sao hòa thượng Huyền Độ của Kim Sơn Tự đã từng cứu mệnh hắn, còn tặng hắn pháp bảo phòng thân, hắn không có cớ gì mà chán ghét hòa thượng cả.
Huống hồ phật môn thần thông có song trọng thuộc tính, cũng làm cho hắn cực kỳ hâm mộ không thôi, không biết có thể kiêm tu Phật Đạo hay không, đến lúc đó hắn tay trái đạo môn thủ ấn, tay phải phật môn pháp quyết, yêu quỷ nào gặp hắn chỉ có nước trốn.
Chẳng qua trước mắt không có đường tắt tu hành phật môn thần thông, Lý Mộ chỉ có thể tạm thời đè ý nghĩ này xuống.
Trương Sơn đi bên cạnh Lý Mộ, không hiểu hỏi: "Ngươi nói nữ quỷ kia vì sao không hại chúng ta?"
Lý Mộ thuận miệng đáp: "Có lẽ do sợ nha môn truy cứu đi."
"Điều này cũng đúng." Trương Sơn khẽ gật đầu, nói: "Nhưng vì sao nàng để cho chúng ta nằm mơ như thế, đêm qua ta bị giày vò vài chục lần, hiện tại chân vẫn còn run đấy. . ."
Nghĩ đến huyễn cảnh hôm qua, ánh mắt Lý Mộ không khỏi nhìn về phía Lý Tứ.
Hắn vốn tưởng rằng Lý Tứ là kẻ háo sắc nhất trong đám bộ khoái, gã nhất định là kẻ đầu tiên không chịu nổi sắc dụ mê hoặc. Nhưng sự thật lại là kẻ háo sắc như Lý Tứ lúc đối mặt mỹ nhân kế lại kiên định hơn tất cả mọi người, kể cả người tu hành như Hàn Triết.
Nếu Lý Mộ không biết « Thanh Tâm Quyết », kết cục cũng chẳng tốt hơn Trương Sơn bao nhiêu.
Mà theo Lý Mộ biết, cho tới bây giờ Lý Tứ chưa từng tu hành, thế là chuyện xảy ra trong huyễn cảnh đêm qua để hắn trăm mối vẫn chưa giải.
Từ hồi tỉnh lại tới giờ, Lý Tứ chẳng thèm nói câu nào. Lý Mộ đi qua, nghi hoặc hỏi: “Hôm qua trong huyễn cảnh kia, người làm thế nào mà không bị cám dỗ?”
Lý Tứ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên đáp: “Mấy tòa thanh lâu trong huyện Dương Khâu ta còn quen hơn nhà mình, nhắm mắt cũng có thể đi. Cảnh tượng gì mà lão tử chưa thấy, tư thế gì chưa chơi qua, cũng chỉ có mấy kẻ chưa trải sự đời như các người mới bị mê hoặc…”
Lý Mộ nhất thời không phản bác được.
Lý Tứ lại giống nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc. "Không đúng, hôm qua ngươi cũng không có trúng chiêu, một đứa con nít như ngươi làm sao giữ mình trong tình huống đó, chẳng lẽ. . . , chẳng lẽ ngươi không được?"
". . ."
Lý Mộ thẹn quá hoá giận, hỏi: "Ngươi cho rằng ngươi không bị mê hoặc?"
Lý Tứ thờ ơ đáp: "Sự thật đã chứng minh."
Lý Mộ hỏi: "Thanh Thanh là ai?"
. . .
Thân thể Lý Tứ chấn động, sau đó gã liền cúi đầu yên lặng.
Trương Sơn kéo Lý Mộ sang một bên, trách cứ: "Đang yên đang lành, ngươi nhắc Thanh Thanh làm cái gì?"
Lý Mộ nghi ngờ hỏi: "Thanh Thanh là ai?"
Trương Sơn kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi quên rồi?"
Lý Mộ đáp: "Ta quên cái gì?"
"Úi chà, ta quên béng tình huống của ngươi . ." Trương Sơn vỗ đầu, cuối cùng nhớ tới Lý Mộ đã từng mất trí nhớ, lại bảo: "Tóm lại, tuyệt đối không thể nhắc hai chữ “Thanh Thanh” trước mặt Lý Tứ, thậm chí từ đồng âm với chữ ‘Thanh’ cũng không được nhắc. . ."
"Vậy Lý Thanh đâu?"
"Ngươi dám ngay trước mặt lão đại gọi thẳng tên nàng không?"
"Không dám."
. . .
Lý Tứ đi ở phía trước, Trương Sơn cố ý rớt lại phía sau hắn mấy bước, sau đó mới thở dài nói với Lý Mộ: "Thật ra trước kia hắn không phải thế này, lúc trước đi ngang thanh lâu hắn cũng chẳng thèm ngó. . ."
Lý Mộ hỏi: "Có liên quan tới cô nương tên Thanh Thanh?”
Trương Sơn khẽ gật đầu, đáp: "Thanh Thanh là hôn thê thanh mai trúc mã của Lý Tứ, bọn họ chơi chung từ thuở bé, lúc còn rất nhỏ đã định hôn ước, về sau, về sau. . ."
"Về sau Thanh Thanh chạy theo kẻ có tiền?"
Trương Sơn kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi biết. . ."
Không phải Lý Mộ biết, mà sáo lộ trên thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Không có một hai vị hôn thê cắm sừng, kẻ đã từng là thiếu niên ngây thơ như Lý Tứ thế nào lại thay đổi tính tình, trở thành bộ dáng bây giờ.
Không có người trời sinh liền cặn bã, mỗi một nam nữ lạm tình thường thường cũng đã có thời điểm chuyên tình nhất.
Mặc dù Lý Tứ đi dạo thanh lâu như cơm bữa, nhưng ở trong mắt Lý Mộ, hắn y nguyên vẫn cao thượng hơn Triệu Vĩnh mấy trăm mấy ngàn lần. Tên cầm thú kia vì tiền đồ mà ngay cả hôn thê cũng dám sát hại.
Nghĩ đến Triệu Vĩnh, Lý Mộ liền có chút đau đầu.
Hắn sở dĩ muốn trợ giúp Lâm Uyển, một là thật tình thương hại nàng, hai là vì mạng nhỏ của mình; nói vài lời đao to búa lớn tự nhiên đơn giản, nhưng chuyện này thật làm lại hết sức gian nan.
Nếu Lâm Uyển chỉ muốn báo thù, vậy trực tiếp diệt hồn thứ hai của Triệu Vĩnh, y tuy không chết nhưng nửa đời sau chỉ có thể làm tên ngốc.
Nhưng hậu quả của việc làm này chính là nàng và Tô Hòa đều bị triều đình truy nã, sẽ không có kết quả tử tế.
Dùng luật pháp đến báo thù, thoạt nhìn hợp tình hợp lý nhưng Lý Mộ làm bộ khoái, hiểu rõ luật pháp của Đại Chu, trên bề nổi nhìn như bảo vệ kẻ yếu, nhưng thực tế, luật pháp có thể trừng phạt cũng chỉ có kẻ yếu.
Các quận của Đại Chu có quyền tự trị rất cao. Trưởng quan một quận có quyền sinh sát bách tính quận đó, muốn trừng phạt Triệu Vĩnh thì không thể vòng qua quận thừa được. Bản án này chỉ sợ ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng không dám nhận. . .
Tối qua hắn đã ôm lấy một cái phiền phức ngập trời.
Có điều hắn không có lựa chọn khác.