Như thế nào để Triệu Vĩnh đền tội, trả công bằng cho Lâm Uyển còn cần bàn bạc kỹ hơn, Lý Mộ đi theo bọn người Hàn Triết trở lại Triệu gia. Vợ chồng Triệu thị nghe nói hồn Triệu Vĩnh đã tìm về thì vui mừng khôn xiết, chỉ tiếc người bọn họ cảm kích là Hàn Triết chứ không phải Lý Mộ, thế nên hắn cũng không hấp thu được tâm tình của họ.
Hàn Triết đứng trước mặt hai người bảo: "Hồn của lệnh công tử bị một nữ quỷ câu dẫn, đêm qua nữ quỷ kia đã bị ta đánh trọng thương, hiện tại cũng đã hồn phi phách tán. Giờ ta sẽ đem hồn này trả về cơ thể lệnh lang."
Hàn Triết lật tay một cái, trên tay liền xuất hiện một hồn cầu, một tay bóp pháp ấn, bờ môi rung động mấy lần, gấp rút nói: "Sảng Linh quy vị!"
Hồn cầu kia chui vào mi tâm Triệu Vĩnh, biến mất không thấy gì nữa.
"Quỷ!"
Hồn thứ hai vừa nhập vào cơ thể, vẻ ngờ ngệch của Triệu Vĩnh lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ tột cùng, y vung loạn hai tay đồng thời hét lớn: "Đi ra, đi ra, đừng giết ta, đừng giết ta. . ."
Hàn Triết biến tay làm đao chặt vào ót Triệu Vĩnh, lại lấy ra một đạo bùa đưa cho vợ chồng Triệu thị rồi dặn dò: "Lệnh lang chịu kinh hãi chưa hết, trước tiên để cho y ngủ một giấc, tấm bùa này có công dụng dưỡng tâm an thần, sau khi tỉnh lại để cho y tùy thân mang theo. . ."
"Đa tạ Hàn tiên sư!"
"Triệu Phúc, đi chuẩn bị một phần lễ vật hậu hĩnh đưa cho Hàn tiên sư!"
Việc Triệu gia cuối cùng cũng giải quyết xong. Lúc Hàn Triết rời Triệu phủ, hắn quay đầu nhìn Lý Mộ một chút, ánh mắt thoáng dừng lại trên Thanh Hồng kiếm, hỏi: "Kiếm của Thanh cô nương thế nào lại ở chỗ ngươi?"
Trương Sơn đi lên trước, giải thích: "Lần trước hắn đụng phải yêu tà, đây là lão đại tạm thời cho Lý Mộ mượn để phòng thân."
Hàn Triết không nói gì nữa, chỉ lườm Lý Mộ một cái rồi quay người rời đi.
Trương Sơn giật giật khóe miệng, nói: "Họ Hàn thích lão đại, nhưng lão đại cơ bản không để ý hắn. Lý Mộ, ngươi ráng thêm đi , ta cảm thấy ngươi có hy vọng hơn họ Hàn nhiều. . ."
Lý Mộ không tiếp lời, hiện tại chuyện quan trọng nhất đối với hắn là bảo mệnh, nào có tâm tư đi cân nhắc những chuyện này.
Coi như thật muốn cân nhắc, cũng không nhất định chỉ có mỗi Lý Thanh.
Mặc dù dung mạo của nàng mỹ lệ, nhưng Liễu cô nương sát vách cũng không kém. Hai nàng, một người chân dài, khí chất như tiên nữ, một người ngực lớn, giọng nói ngọt lịm lắm tiền, thật để cho Lý Mộ từ trong hai người chọn một, đúng là rất khó quyết định ..
Lý Thanh thì có thực lực, thời điểm then chốt có thể bảo vệ mình, nhưng Liễu Hàm Yên là đưa một tặng một, tuy nàng lớn hơn mình hai ba tuổi, nhưng các cụ có câu nữ hơn ba ôm gạch vàng. ..
Lý Mộ bỗng nhiên ý thức được mình cả nghĩ quá rồi, bèn lắc đầu, bỏ những ý nghĩ không thiết thực này ra khỏi não.
Trương Sơn quay đầu nhìn Lý Mộ hỏi: "Ngươi lắc đầu cái gì?"
Lý Mộ suy nghĩ một lúc rồi bảo: "Nếu có hai cô gái để cho ngươi chọn, một cô biết võ nghệ đạo pháp, có thể bảo vệ ngươi, cô còn lại có rất nhiều tiền, ngươi chọn ai. . ."
"Nhiều tiền cỡ nào?"
"Nhiều đến mức ngươi xài cả đời cũng không hết."
Trương Sơn tặc lưỡi, nói: "Nam nhân sao có thể để nữ nhân bảo vệ, ta chọn tiền. . ."
Lý Mộ nhìn về phía Lý Tứ, hỏi: "Còn ngươi?"
Lý Tứ nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: "Tại sao ta phải chọn?"
. ..
Trong Triệu phủ, sau khi mấy tên bộ khoái rời đi, một phụ nhân bưng bát thuốc vào một gian phòng, rồi bảo: "Vĩnh nhi, dậy uống thuốc. Đây là thuốc an thần, mẹ cố ý bỏ thêm đường vào, nhân lúc còn nóng con mau uống đi. . ."
Triệu Vĩnh từ trên giường leo xuống, hỏi: "Mẹ, ác quỷ kia đã chết rồi sao?"
"Ngươi nói cái gì vậy." Phụ nhân liếc mắt nhìn y, nói: "Quỷ vốn là tử vật, làm gì có chết hay chưa. . ."
Triệu Vĩnh vội vàng hỏi: "Ý của ta là ác quỷ kia bị đánh hồn phi phách tán rồi chăng, về sau sẽ không bao giờ xuất hiện nữa?"
Phụ nhân khẽ gật đầu, bảo: "Người huyện nha nói như vậy."
Triệu Vĩnh lo lắng hỏi tiếp: "Chẳng may nàng chưa chết, có thể lại tới tìm ta nữa hay không?"
Phụ nhân nhìn y, hỏi: "Đang yên đang lành, vì sao nữ quỷ kia quấn quýt ngươi không buông?"
Ánh mắt Triệu Vĩnh có chút trốn tránh, y nói: "Mẹ cũng biết đó, ta là Hỏa hành chi thể, những yêu quỷ kia đều muốn hồn phách của con. . .”
Phụ nhân để bát thuốc xuống, mi mắt cụp xuống, thản nhiên nói: "Uyển Nhi là hôn thê của ngươi, ngươi cũng thật đủ hung ác!"
Sắc diện Triệu Vĩnh trắng nhợt, y hít một hơi thật sâu, biến lại lạnh lẽo, cắn răng nói: "Ta cũng là vì Triệu gia!"
Phụ nhân trầm mặc một lát rồi từ tốn nói: "Mặc dù người huyện nha nói nàng đã hồn phi phách tán, nhưng để phòng vạn nhất, chúng ta vẫn chuẩn bị một chút, vô luận như thế nào, hôn sự của ngươi cũng không thể xảy ra sai lầm. ."
. ..
Bản án công tử Triệu gia ly hồn cuối cùng cũng giải quyết viên mãn. Triệu gia đối với nha môn vô cùng cảm kích, còn chuẩn bị một phần tạ lễ rất nặng, đương nhiên đều là của Hàn Triết, cùng bọn tiểu bộ khoái Lý Mộ không có quan hệ.
Về phần nữ quỷ trong hồ, Hàn Triết chẳng đề cập tới nửa chữ.
Thứ nhất là tránh mất mặt, thứ hai, nhân quỷ đều có đạo, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện thương thiên hại lý, bình thường thái độ huyện nha đối với bọn họ là kính nhi viễn chi, rất ít đi trêu chọc.
Rời Triệu gia, Trương Sơn lộ ra vẻ thấp thỏm, nói với Lý Mộ. "Lý Mộ, chuyện bên huyện nha giao cho ngươi, ta về nhà trước một chuyến, hôm qua một đêm không trở về, bà nương nhà ta khẳng định nổi điên rồi, ta phải trở về giải thích. . ."
Lý Tứ nói: "Ta cũng có chút chuyện muốn làm. . ."
"Đi thôi."
Lý Mộ khẽ gật đầu, nhìn Trương Sơn chạy hộc tốc về nhà, còn Lý Tứ quẹo vào thanh lâu gần nhất, một mình hắn đi về phía huyện nha.
Bản án Triệu gia kết thúc, còn cần về nha môn lập hồ sơ, thủ tục rườm rà này đương nhiên Hàn Triết sẽ không làm. Lý Mộ trở lại nha môn, thì thấy lão Vương đang ngủ gà ngủ gật trong trị phòng.
Lão Vương thấy hắn bước vào bèn đứng lên, vuốt mi mắt nhập nhèm, hỏi: “Về rồi à, chơi vài ván không?"
Lý Mộ khoát tay áo, nói: "Có thời gian lại nói, bản án Triệu gia kết thúc, ngươi mau lập hồ sơ ghi chép, làm xong ta còn muốn về nhà ngủ bù nữa. . ."
Lão Vương ngáp một cái, bảo: "Ngươi giúp ta đi Hộ phòng mang hồ sơ Triệu Vĩnh tới đây. . ."
Lý Mộ đi Hộ phòng một chuyến, cầm hồ sơ Triệu Vĩnh giao cho lão Vương, sau đó tóm tắt chuyện ngày hôm qua một lần. Đương nhiên, hắn quyết định giấu chuyện xảy ra sau khi bọn Hàn Triết ngất xỉu.
Lão Vương đang ghi chép thì chép chép miệng bảo: "Tên Triệu Vĩnh này có chút thú vị, chẳng trách bị quỷ câu hồn. . ."
Lý Mộ sửng sốt một chút, hỏi: "Thú vị gì?"
Lão Vương chỉ vào ngày sinh tháng đẻ Triệu Vĩnh rồi bảo: "Triệu Vĩnh sinh năm Bính Ngọ, trong bát tự, Ngũ Hành thiếu Tứ Hành, Hỏa hành độc đại, tuy có chút thiếu hụt, nhưng cũng là Hỏa hành chi thể hiếm có. Nếu y tu hành, so với thường nhân làm ít công to, mà hồn phách của y đối với yêu quỷ cũng là vật đại bổ, chỉ tiếc trước kia không ai dẫn đạo y bước vào con đường tu hành. . ."
"Hỏa hành chi thể, vật đại bổ. . ."
Lý Mộ cau mày suy nghĩ, nhận định ban đầu của hắn giờ có chút dao động, rốt cuộc là Lâm Uyển và Tô Hòa đang nói láo, hay chuyện Ngũ Hành Chi Thể của Triệu Vĩnh chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp?
Trong lòng hắn, vụ án này bắt đầu trở nên phức tạp hơn…
Tuy hắn cùng Tô Hòa, Lâm Uyển quen biết không lâu, nhưng nếu các nàng nói láo thì vì sao Lâm Uyển lại ngăn hắn điều tra Triệu Vĩnh, cũng không ngay từ đầu nuốt hồn Triệu Vĩnh cho rồi----- trực giác mách bảo hắn, các nàng không nói láo.
Đương nhiên, chỉ dựa vào lời nói từ phía các nàng, Lý Mộ cũng không thể kế luận Triệu Vĩnh có tội.
Tất cả còn phải chờ hắn tự mình điều tra rồi mới có thể quyết định.
Giúp lão Vương viết hồ sơ xong, Lý Mộ liền rời huyện nha, đi một mạch về nhà, lúc sắp đến cửa, hắn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi ngủ gật trên bậc thềm trước cổng, bên cạnh còn đặt hộp cơm mà hắn đã hết sức quen thuộc…