Dịch: Phú Phong Trần
Nữ tử đó đứng trên phế thạch, tà áo phất phơ, tóc gió nhẹ bay cộng với dung nhan kiều mị rất là động lòng người. Trên vai nàng có một con tiểu xà, càng tôn lên vẻ mỹ lệ vô song vạn năm khó tìm
Nhưng mà khi Mục Trần ngắm nàng chỉ chốc lát đã trợn mắt há mồm, biểu cảm trở nên cổ quái
Bởi vì dung nhan đó rất là quen thuộc, chính là Thải Tiêu ngày đó cùng hắn tiến nhập Long phượng thiên, à không, chính xác hơn phải gọi là Tiêu Tiêu
Nàng là nữ nhi của một truyền kỳ, một giai thoại đi vào truyền thuyết. Có bối cảnh giống như Lâm Tĩnh, một bối cảnh quá là kinh khủng khiếp
Mục Trần có nằm mơ cũng không thể ngờ là địch nhân khó chơi trong miệng Lâm TĨnh lại là nàng
Thật sự là lũ vượt long vương miếu mà
Lúc Mục Trần đang há mồm nhìn Tiêu Tiêu thì đồng thời nàng cũng nhìn hắn, sau đó nàng ngẩn ra rồi bất chợt cười
“Mục Trần, ngươi làm gì đó?” Lâm Tĩnh phát hiện Mục Trần đang ngần người thì nghi ngờ hỏi
Tiêu Tiêu khẽ vuốt tiểu xà trên vai, tiếu ý nói “mới đây mà đã hơn một năm hai ta xa cách nhau, Mục Trần ngươi khi nào trở thành tay sai của người ta rồi hả?”
Nghe nàng nói vậy, Cửu U với Lâm Tĩnh giật mình, kinh ngạc nhìn Mục Trần “ngươi biết nàng?”
Mục Trần cười khổ nói “nàng cũng là bằng hữu của ta, lúc trước đã cùng ta xông qua bắc giới Long phượng thiên”
Lâm Tĩnh nghe vậy thì đứng hình, nàng giờ đang lúng túng không biết mở miệng thế nào. Cục diện đã thành thế này thì biết nói làm sao cho phải đây
Lâm Tĩnh đã thu liễm linh lực lại, nếu nữ tử này chính là bằng hữu của Mục Trần thì không thể động thủ được nữa rồi. tuy Lâm Tĩnh là nữ tử nhưng dù gì cũng có thân thế bất phàm, với lại không phải người nhỏ nhen nên sẽ không bất mãn gì với Tiêu Tiêu
Mà băng linh ngẫu đang núp lùm tìm cơ hội xuất kích cũng đã hiện thân, đứng phía sau Lâm Tĩnh
Lúc Lâm Tĩnh thu liễm linh lực và chiến ý thì bên kia Tiêu Tiêu cũng vậy. nàng vỗ về tiểu xà trên vai, sau đó nó cũng rụt trở về
Mục Trần thấy vậy liền thở dài một hơi, hai bên đều là bằng hữu. Nếu như các nàng choảng nhau sứt đầu mẻ trán thì thật là đau đầu mà
Mục Trần cười với Tiêu Tiêu, sau đó chỉ vào Cửu U giới thiệu: “đây là Cửu U, là lão bằng hữu của ta ở bắc giới Đại La thiên vực”
Sau chỉ về về Lâm Tĩnh rồi nói “Đây là Lâm Tĩnh, phụ thân nàng chính là Võ Tổ đấy”
Sau đó Mục Trần hướng về Cửu U và Lâm Tĩnh nói “đây là Tiêu Tiêu, phụ thân của nàng chính là Viêm Đế”
Mục Trần vừa nói xong thì tam nữ hết hồn sau đó quay nhìn nhau. Viêm Đế với Võ Tổ là ai? Là huyền thoại, là truyền kỳ bất diệt, giậm chân một cái là trời rung đất chuyển, Đại Thiên thế giới cũng phải run sợ. Chỉ là hai đại nhân vật này đang ở hai đầu tổ quốc, không gặp được nhau. Nhưng nào ngờ nữ nhi của hai người lại gặp mặt nhau theo kiểu này
“Thì ra là nữ nhi của Võ Tổ. Danh hào Võ Tổ ngay cả phụ thân ta cũng kính nể. Không ngờ hôm nay có duyên luận bàn với tiểu công chúa võ cảnh, đúng là duyên phận của hai ta” Tiêu Tiêu kinh ngạc nói. Danh hào Võ Tổ không kém chút nào với phụ thân nàng. Hơn nữa phóng nhãn toàn Đại Thiên thế giới, người có thể khiến phụ thân nàng xem trọng không có mấy ai, mà Võ Tổ lại là một trong số đó.
Hai mắt Lâm Tĩnh sáng rực, hưng phấn nói “Thì ra Viêm Đế là phụ thân của tỷ tỷ. Ta cũng nhiều lần được nghe phụ thân nhắc về Viêm Đế nên ta rất là sùng bái. Nếu sớm biết được thân phận của tỷ tỷ thì Long linh châu này ta không tranh với tỷ đâu”.
Lâm Tĩnh từ nhỏ tự hào vì có phụ thân như vậy nên nàng yêu ai yêu cả đường đi lối về. Mà Viêm Đế lại nổi tiếng không thua phụ thân nàng nên nàng không tránh được mà sùng bái. Giờ biết được tỷ tỷ này chính là nữ nhi của Viêm Đế nên bộ dáng hưng phấn này là chân thật, xuất phát từ nội tâm chứ không phải giả vờ
Thải Tiêu cười, lòng đang cảm khái Mục Trần đến kịp thời, nếu không một khi các nàng xuất ra bài tẩy thì khó tránh bị tổn thương
Chỉ vì một khỏa long linh châu mà hai bên trở mặt thành thù, chuyện này thật không đáng có
Mục Trần thấy hai nàng hóa giải hiềm khích thì như trút được gánh nặng. Cả hai nàng có thân thế bất phàm, dù tính tình bất đồng nhưng kiêu ngạo đã ăn sâu vào xương tủy rồi. Vì thế Mục Trần lo lắng hai nàng nổi tính mưa nắng thất thường, lúc đó hắn kẹt ở giữa thì không biết bênh ai bất giờ
Cũng may hai tiểu thư này rất có khí độ, phóng khoáng không như những nữ tử tầm thường khác
“Sao ngươi lại đến thiên cung?” Mục Trần có chút kinh ngạc hỏi Tiêu Tiêu
“thượng cổ thiên cung do Thiên Đế lập ra, ta thì mới vừa hoàn thành bế quan nên mới đi xem chơi một chút. Vốn là muốn đến bắc giới tìm ngươi, nhưng suy đi nghĩ lại thì thấy ngươi chắc không bỏ qua thiên cung đâu nên ta tới đây luôn”
Tiêu Tiêu cười, nhìn Mục Trần một cái chợt kinh ngạc “Thực lực của ngươi tăng nhanh vậy”
Lúc trước ở Long phượng thiên thì Mục Trần chỉ là tam phẩm chí tôn thôi, còn bây giờ chưa quá hai nắm đã bước vào cảnh giới cửu phẩm chí tôn rồi. Tốc độ tu luyện ngay cả Tiêu Tiêu cũng khiếp sợ
“Haizz, không so được với ngươi” Mục Trần nhún nhún vai. Lúc hắn tới Tiêu Tiêu cũng đang ẩn tàng linh lực, nên so ra không yếu hơn Chúc Diễm tí nào. Cả hai cùng là cửu phẩm viên mãn thậm chí Tiêu Tiêu còn có chút mạnh hơn
“Cái này là long linh châu à?” Mục Trần nhìn về thủy tinh quang châu trên bạch cốt vương tọa, chính vì nó mà Lâm Tĩnh với Tiêu Tiêu mới choảng nhau thế này
Lâm Tĩnh với Tiêu Tiêu bốn mắt nhìn nhau, có chút không vui gật đầu
“Thế các ngươi định phân chia thế nào?” Mục Trần hỏi. Long linh châu chỉ có một khỏa nên chỉ thuộc về một người. Bất quá hắn không có ý đứng ra làm trọng tài phân chia
Lâm Tĩnh nghe hắn nói thì cười “Cho tỷ tỷ thôi, nàng còn chưa có tín vật. Hơn nữa long linh châu ta cũng không nhất thiết phải có”
Long linh châu tuy hiếm nhưng với thân phận của nàng thì bảo bối nào mà chưa từng thấy qua. Một khỏa long linh châu không đổi được quan hệ giao hữu giữa nàng với Tiêu Tiêu
Tiêu Tiêu nghe Lâm Tĩnh phân chia thì hơi do dự một chút, sau đó hướng về Lâm Tĩnh cảm tạ “Đa tạ Lâm Tĩnh muội muội, thứ này quả thật có tác dụng với ta. Nếu sau có gặp bảo bối ta sẽ bồi thường lại cho nàng”
Tiểu xà trên vai nàng bò ra, hưng phấn nhìn long linh châu
“Tiêu tỷ khách sáo quá, ngươi mau lấy đi” Lâm Tĩnh cười nói
Tiêu Tiêu gật đầu sau đó nhẹ nhàng bước tới bạch cốt vương tọa. Chỉ là khi đến phạm vi trăm trượng gần vương tọa thì Mục Trần chợt đưa tay cản lại
“Ân?” Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn Mục Trần, ngay cả Lâm Tĩnh với Cửu U cũng nhìn hắn
“Có vấn đề sao?” Chỉ Cửu U hiểu rõ Mục Trần nên hỏi. Nàng biết nếu không có chuyện Mục Trần cũng không động tâm với long linh châu đâu, vì thế hắn ngăn cản Tiêu Tiêu là do phát hiện ra được chuyện gì đó
Tiêu Tiêu với Lâm TĨnh nghe vậy thì ngưng trọng hẳn
Mục Trần chăm chú nhìn bạch cốt vương tọa, sau đó quan sát phế tích một lần rồi gật đầu nói “phế tích này có chút cổ quái”
Lúc trước khi tiếp cận Tiêu Tiêu, Mục Trần mơ hồ cảm nhận được phế tích này tỏa ra một ba động cực yếu ớt, ngay cả Lâm Tĩnh với Tiêu Tiêu cũng phát giác được
Mục Trần ngồi xổm, song thủ áp lên mặt đất, hai mắt khép hờ cảm nhận
Tiêu Tiêu, Lâm Tĩnh với Cửu U thấy thế thì hiểu ý tản ra bảo hộ hắn
Mục Trần cảm nhận một lúc sau chợt mở mắt ra, linh quang hiện lên sau đó nói “quả nhiên có vấn đề”
Hắn vừa nói xong thì phách một chưởng xuống, dùng mắt thường có thể thấy được ba động linh lực từ lòng bàn tay khuếch tán ra
Phanh phanh phanh!
Trong phế tích không ngừng nổ lớn, vô số cự nham bị chấn tan. Sau đó phiến đại địa bắt đầu sụp đổ
Tam nữ các nàng nhất thời nhìn thấy từng đạo linh lực quang tuyến từ trong đại địa phóng lên, tạo thành một đại linh trận bao trùm lấy bạch cốt vương tọa
Hơn nữa các nàng kinh hãi khi thấy bên dưới đại địa là một con bạch sắc cự long đang nằm một đống ở đó, chỉ là quanh thân thể cự long có tử khí lượn lờ, mà trong long nhãn cũng không hề có sinh cơ
Cự long nằm đó, không chút sinh khí nên các nàng không hề phát giác được. Mà Mục Trần cảm nhận được vì chỗ này có giấu một tòa linh trận mà thôi
“A, là một đầu thi khôi long!” Tiêu Tiêu nhìn bạch sắc cự long kinh ngạc nói
Các nàng cũng không quá kiêng kỵ gì thi khôi long này, mà tòa linh trận kia mới làm các nàng cảm giác được khí tức nguy hiểm
“Linh trận gì thế?” Tiêu Tiêu hỏi. Nếu như nàng không chút chuẩn bị mà bước vào linh trận này thì sẽ ăn quả đắng không nhỏ a
“Một thi linh trận, nếu bước vào đó thì linh lực sẽ bị áp chế ngay. Ta thấy trong đó có tử khí ngưng tụ, vậy e rằng ngay cả cửu phẩm viên mãn cũng sẽ bị áp chế xuống còn khoảng thất phẩm thôi” Mục Trần nói
Tiêu Tiêu với Lâm Tĩnh giật mình, nếu mà bị áp chế xuống còn thất phẩm thì tuyệt đối bị thi khôi long kia ăn tươi nuốt sống ngay. Không ngờ phế tích này lại cất giấu sát cơ như thế
“Giờ ta phải làm sao?” Tiêu Tiêu cau mày, nếu mạnh mẽ phá trận e sẽ ảnh hưởng đến long linh châu
Mục Trần nghe nàng nói thì mỉm cười
“Linh trận cứ yên tâm giao cho ta”