Biên soạn Lão Bảo - Hội fan Đại Chúa Tể
Tĩnh!
Trên quảng trường, tất cả các cường giả đều lộ ra ánh mắt kinh hãi nhìn qua một màn này, tình huống này dù là tầng thứ nhân vật đỉnh cấp ở Thiên La đại lục cũng không tránh được kinh hãi.
Đạo nhân ảnh kia, không phải là Thiên Đế sao? Vì sao hắn lại nuốt máu? Loại bộ dáng này, cũng không phải là vị thiên đế trong truyền thuyết kia có thể làm ra chuyện này! - Ha ha ha ha.
Lục Hằng vào lúc này không nhịn được cười ha hả, vốn là khuôn mặt nho nhã, vào lúc này lại thêm vài phần dữ tợn đáng sợ.
- Lục Hằng, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?!
Tất cả các cường giả tức giận hét to, xem tình huống này, hiển nhiên thân xác Thiên Đế làm ra hành động này là vì Lục Hằng động tay chân rồi.
Lục Hằng cười cổ quái, nói:
- Làm cái gì? Ta định giúp các ngươi phục sinh
Thiên Đế" đấy."
- Phục sinh Thiên Đế?
Mọi người cả kinh, chẳng lẽ Thiên Đế còn chưa vẫn lạc?
- Hắn không phải là Thiên Đế!
mọi người đang kinh nghi thì một tiếng quát lạnh như băng chợt vang lên, Mạn Đồ La tiến lên một bước, hai con ngươi đen kịt nhìn chòng chọc vào thân ảnh " Thiên Đế "kia.
Có lẽ người khác không cách nào phát giác, nhưng nàng lại có thể cảm thụ được, mặc dù thân xác là của Thiên Đế nhưng đã bị ngoại vật điều khiển!
- Hả? Hắn không phải Thiên Đế, như vậy là cái gì?
Lục Hằng tự giễu cợt nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Đà La vào lúc này hơi âm trầm liếc nhìn Lục Hằng, nói ra một chữ:
- Lục Hằng, nguyên lai ngươi đã bị Ma Đế của ngoại vực tộc điều khiển.
- Ma Đế?!
Tất cả các cường giả đỉnh cao đều biến sắc, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lục Hằng, Ma Đế vị cường giả trong truyền thuyết đã xâm lược Thiên La đại lục vẫn còn tồn tại?
Lục Hằng làm ra vẻ giật mình, vỗ bàn tay nhè nhẹ cười nói:
- Không nghĩ tới tấ cả mọi thứ ngươi đều đoán ra.
Tình cảnh này chỉ cần tiết lộ ra thì hắn sẽ trở thành tội nhân của khắp Đại Thiên Thế Giới, dĩ nhiên hắn cũng không chối cãi mà thừa nhận.
- Lục Hằng, ngươi quả thực là đang tự tìm đường chết!
Một vị thượng vị Địa Chí Tôn âm trầm quát lên.
- Lục Hằng, tin tức này truyền đi, thì Thánh Ma cung ngươi, trong nháy mắt sẽ hóa thành bụi!
Lục Hằng mỉm cười, nói:
- Vậy ngươi phải sống sót để đem tin tức này truyền đi.
ánh mắt Phần đông cường giả đỉnh cao đều trầm xuống, trong tay lập tức xuất hiện các loại truyền tin chi vật, sau đó bóp nát, những cái tín vật này, cũng có thể xuyên thẳng qua không gian, đem tin tức đưa về thế lực của mình.
Bất quá, mặc dù tín vật đã bóp nát nhưng sắc mặt bọn họ lại biến đổi, bởi vì bọn họ cảm giác được, khi mảnh ngọc vỡ thì trong tích tắc, tin tức từ từ tiêu tán, tựa hồ là không cách nào xuyên thấu không gian.
Các cường giả chợt ngẩng đầu, có chút chấn động nhìn, không gian bên trong nghĩa trang Thiên Đế, không biết khi nào đã xuất hiện một tầng màng mỏng màu đen, tầng màng mỏng này bao trùm không gian tựa như là lá chắn, triệt để phong tỏa mảnh không gian này.
Tầng màng mỏng kia nhìn như rất mỏng manh, nhưng lại tản ra một loại khí tức thậm chí lực lượng thượng vị Địa Chí Tôn đều là không cách nào rung chuyển được, hơn nữa nó không ngừng cắn nuốt linh lực trong nghĩa trang Thiên Đế.
Loại tình huống này, coi như là những cường giả đỉnh cao ở đây đã bước vào cấp độ Địa Chí Tôn, đều rún động.
- Đồng loạt ra tay, chém chết tên phản bội này!
Những cường này cũng không phải hạng người tầm thường, vừa thấy được tình huống không đúng lúc, lập tức hét to lên, nháy mắt sau đó, tám đạo quang ảnh phóng ra hướng về Lục Hằng.
Bọn hắn cũng đã rõ ràng, sự tình nơi đây, toàn bộ đều là do Lục Hằng giở trò quỷ, chỉ chém giết Lục Hằng thì có thể phá ra.
Bảy vị hạ vị Địa Chí Tôn, một vị thượng vị Địa Chí Tôn cùng ra tay, coi như là Lục Hằng, cũng sẽ bị trọng thương.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của mọi người chính là, loại vây quét này, thần sắc Lục Hằng không thay đổi, khóe miệng tươi cười.
- Coi chừng!
Mạn Đồ La tựa hồ cảm ứng được cái gì, chợt lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng đã muộn, tám đạo quang ảnh, đã tiếp cận Lục Hằng vào lúc này thân ảnh "Thiên Đế", đang đóng chặt hai mắt, vào lúc này chợt mở ra.
Ngón tay giật giật, một vòng hắc quang tà ác tới, lóe lên rồi biến mất, phảng phất là sáp nhập vào hư không.
Ong ong!
Ngay lập tức, hư không bị xé rách, khói đen vô cùng tà ác dâng lên, tạo thành tám cái miệng rộng, tựa như là miệng ác ma, hiện đầy ma răng, khẽ cắn một ngụm về phía tám đạo quang ảnh này.
Bởi vì tốc độ miệng ác ma quá nhanh, cho nên thoạt nhìn giống như là tám đạo quang ảnh cùng xuất kích.
Gặc...!
Miệng ma giống như khe hở, cắn một cái, lúc này bộc phát ra thanh âm thanh thúy, máu phun ra, 7 vị hạ vị Địa Chí Tôn không kịp phản ứng trong ma miệng, hóa thành máu thịt, ngay cả thần phách đều bị hủy không còn một mảnh.
Duy có vị kia thượng vị Địa Chí Tôn phản ứng nhanh nhất, chỉ mất đi một cánh tay, hóa thành máu nước chảy vào trong miệng ma, hán chật vật hóa thành huyết quang bay ngược lại.
Kẽo kẹt kẽo kẹt!
Qua mấy hơi thở ngắn ngủi, bảy vị hạ vị Địa Chí Tôn lập tức bị bỏ mình, những ma miệng kia thì đang nhai lấy những con mồi rồi lặng lẽ ẩn nấp, sau đó xuất hiện ở bên cạnh thân ảnh "Thiên Đế", lần lượt từng cái miệng ma há mở, cuồn cuộn máu huyết trút xuống xuống, bị thân ảnh Thiên Đế thu vào.
Theo những máu thịt này bị cắn nuốt, thân hình Thiên Đế, tựa hồ cũng dần dần trở nên được mềm mại, một tia sinh khí, xuất hiện ở phía trên thân thể.
Hiển nhiên, hắn là đang dần dần sống lại!
- Chư vị, đừng làm gì uổng công? Hôm nay các ngươi, đều sẽ trở thành huyết thực, kết cục này, từ lúc các ngươi tiến vào nơi này, cũng đã được quyết định.
Lục Hằng mỉm cười nhìn qua sắc mặt hoảng sợ của mọi người, nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Đồ La cũng trở nên ngưng trọng rất nhiều, nàng nhìn qua thân ảnh "Thiên Đế", chậm rãi nói:
- Hắn phải là đã bị một vị kia Ma Đế đoạt xá?
Lục Hằng cười nhẹ gật gật đầu.
- Ngược lại là muốn cảm tạ mấy tên lúc trước đã đem phong ấn Thiên Đế kiếm tách ra, bằng không mà nói, ta cũng không dám tiến lên, dù sao Thiên Đế kiếm cảm ứng được ma khí trong cơ thể ta.
Lục Hằng giơ bàn tay lên, lòng bàn tay của hắn xuất hiện một tia khói đen, khói đen kia tản ra cảm giác tà ác, tiếng rít từ đó truyền ra, làm cho khí huyết người sôi trào. - Nguyên lai ngươi đã bị ma khí ăn mòn.
Mạn Đồ La có chút giật mình gật đầu, hờ hững nói:
- Khó trách năm đó ngươi đột nhiên đánh lén ta, nghĩ đến lúc đó dĩ nhiên ngươi cũng đã bị thao túng rồi.
Lục Hằng híp mắt cười nói:
- Cũng không tính là ta bị ma khí thao túng đi, bởi vì đây là ta tự nguyện, chủ ta cường đại, viễn siêu tưởng tượng so với chủ của ngươi, mặc dù đều là Thiên Đế, nếu không cũng sẽ không bỏ qua hết thảy mới có thể đem chủ ta phong ấn. - Chẳng qua nếu như không thể phong ấn, chỉ sợ chủ của ta cũng đã gạt bỏ được hắn, chính vì vậy ta mới cố ý làm cho thượng cổ thiên cung mở ra.
Phần đông đồng tử của các cường giả đỉnh cao đều co rụt lại, thì ra Thượng Cổ Thiên Cung sở dĩ xuất hiện là do Lục Hằng âm thầm thực hiện? Hắn đang cho vị Ma Đế ăn máu huyết, để giúp hắn thoát ly phong ấn, phục sinh hắn sao?
Mạn Đồ La cười lạnh một tiếng, nói:
- Nói dễ nghe, nếu bản thân nới ý chí không kiện định thì vị Ma Đế kia cũng sẽ không tìm ra được sơ hở của ngươi, mọi thứ đều do ngươi tự quyết định ý niệm chân chính đã không còn thì ngươi sẽ bị khống chế giống như khôi lỗi.
Khóe miệng Lục Hằng có chút hạ xuống, nụ cười cũng thu liễm, ánh mắt ác độc chằm chằm nhìn vào Mạn Đồ La, một tia ma khí, quấn lên ánh mắt của hắn.
Bất quá cuối cùng hắn cũng không ra tay, chỉ là lành lạnh cười cười, nói:
- Hiện tại để ngươi múa lưỡi đi, đợi đến khi chủ ta phục sinh, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
- Chỉ sợ các ngươi không đợi được đến khi đó!
Mạn Đồ La cười lạnh nói, sau đó con ngươi nàng chuyển hướng về Mục Trần, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhúc nhích, có thanh âm truyện đến tai Mục Trần:
- Ta ngăn hắn lại, ngươi đi Đoạt Thiên đế kiếm, chỉ có Thiên Đế kiếm, mới có thể ngăn cản Ma Đế sống lại!
Mục Trần khẽ giật mình, chợt cắn răng gật đầu.
XÍU...UU!!
Thân ảnh Mạn Đồ La, bắn đi hắc quang hiển hiện bay thẳng đến thân ảnh vị Thiên Đế.
- Nhằm vào ta sao.
Lục Hằng mỉa mai cười cười.
Ông.
Không gian lại lần nữa chấn động, một đạo ma miệng nhanh chóng xé toạc hư không ra, sau đó hướng về Mạn Đồ La cắn nuốt, một chiêu nhìn như đơn giản nhưng lại hung tàn vô cùng, lúc trước những Địa Chí Tôn chết ở đây đã là vết xe đổ.
Bất quá, bước vào cấp độ đại viên mãn Mạn Đồ La, so về những hạ vị Địa Chí Tôn mà nói, chung quy vẫn mạnh hơn, cho nên nàng cũng không kinh hoảng, bàn tay nhỏ bé đánh ra, lòng bàn tay có vô tận ánh sáng âm u phóng ra, tại trước người, biến thành to lớn hoa văn u ám, hoa văn lan tràn, trực tiếp quấn lên ma miệng, làm cho nó không có cách thôn phệ. - Mục Trần!
Vào lúc này, Mạn Đồ La quát khẽ một tiếng.
Bạch!
Sớm đã có chuẩn bị Mục Trần trực tiếp là hóa thành một đạo quang ảnh bắn ra, mục tiêu của hắn thực sự không phải là Thiên Đế hay Lục Hằng, mà là thanh Thiên Đế kiếm!
Tốc độ của hắn thi triển đến mức tận cùng, hiện ra trước Thiên Đế kiếm.
Nhìn thấy cử động này, Lục Hằng chỉ cười, nói:
- Mạn Đồ La, ngươi đi theo Thiên Đế thời gian so với ta còn lâu hơn, chẳng lẽ không biết, Thiên Đế kiếm chỉ có Thiên Đế mới có thể rút ra sao?
Mục Trần thấy thế, cũng là khẽ giật mình, nhưng hắn vẫn cắn răng, nhắm về đuôi kiếm nắm chặt và thử rút ra.
Mạn Đồ La nhìn về Mục Trần, sau đó nàng quay đầu, nhìn Lục Hằng lộ ra một nụ cười cổ quái, nói:
- Bởi vì ta đi theo Thiên Đế lâu hơn ngươi, cho nên ta mới biết được, muốn rút ra Thiên Đế kiếm, đến tột cùng cần gì
Lục Hằng nghe vậy, đồng tử lập tức co rụt lại, hắn chợt nghiêng đầu, nhìn về phía Mục Trần.
Lúc này Mục Trần, hai tay nắm chặt Thiên Đế kiếm, gầm lên lập tức phía sau hắn có vô tận kim quang phóng ra, sau lưng hắn mơ hồ biến thành một thân ảnh kim sắc trăm trượng, một cổ bất hủ chi lực, cuồn cuộn phát ra. Nương theo kim sắc xuất hiện hai tay Mục Trần dùng lực.
Cheng!
Một tiếng kiếm ngân vang lên, tại thời khắc này, giữa thiên địa vang vọng lên, kiếm quang phóng ra bao phủ khắp bầu trời.