Giữa thiên địa mênh mông, xa xa 6 đạo thân ảnh đứng giằng co, thời khắc này dường như có cuồng phong cuồn cuộn nổi lên giữa thiên địa, sau đó điên cuồng quét ra bốn phương tám hướng, làm cho tiếng huýt gió không ngừng vang lên.
Một cỗ cảm giác áp bách không cách nào tả nổi bao phủ trên thiên địa, không chỉ làm cho không khú dường như đọng lại, mà thậm chí cả tiếng òn ào trên khoảng trường bạch ngọc đều yên tĩnh lại.
Vô số ánh mắt khẩn trương nhìn chăm chú vào màn sáng kia, bọn họ cũng hiểu, trải qua một hồi đào thải khốc liệt, chiến trường đã đi vào hồi cuối, danh ngạch duy nhất cũng sẽ được chọn ra từ sáu người kia.
Bất quá rõ ràng là, nhiều người ở đây coi trọng 3 vị thánh tử của tây thiên chiến điện hơn, dù sao dù là thực lực hay danh vọng, chiến tích mà nói, bọn họ đều hơn xa ba người Mục Trần.
Ngay cả Mục Trần, người thay thế Liễu Tinh Thần, mọi người cũng xem xét lại một thoáng, đến cả Liễu Tinh Thần đều bị Linh Chiến Tử đánh trọng thương, tuy Mục Trần không ít bài tẩy cũng thủ đoạn, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ ngăn cản Linh Chiến Tử.
Nhìn qua liền có thể thấy, đội hình của 3 thánh tử vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối.
“Ai chà, xem ra lần này, ba người Tô Mộ lại phí công mà về thôi”, có cường giả thở dài nói, Thánh Tử của Tây Thiên Chiến Điện đúng là quá mạnh, những cường giả của thế lực bọn họ, căn bản không thể nào so bì được.
“Mọi chuyện không có tuyệt đối, ai mà biết được có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn hay không, từ đầu chiến trường thượng vị Địa Chí Tôn đến giờ, mấy chuyện như thế cũng không ít.” Bất quá từ ánh mắt của người khác, cũng không cảm thấy ba vị thánh tử có tuyệt đối khả năng chiến thắng, 3 thánh tử tuy mạnh, nhưng Tô Mộ, Sở Môn cũng Mục Trần mới quật khởi này, cũng không phải quả hồng mềm mà tùy ý nắn.”
“Bất quá dù thế nào, đại chiến lần này, có lẽ sẽ vô cùng kịch liệt, không biết ai mới có thể cười cuối cùng.”
Lời này nói ra, cũng có nhiều người đòng tình, vì có thể ở trong chiến trường thượng vị địa chí tôn, nơi quần hùng tụ họp, mà trụ lại đến bảy giờ, đã thể hiện rõ sự xuất sắc của 6 người này.
Không khí đọng lại không thiên địa, 6 đạo tầm mắt đan xen lẫn nhau, mơ hò còn cỏ hơi thở lạnh thấu xương tràn ra.
“HA ha, cuối cùng là 3 con chuột tụ lại một chỗ sao?”
Thanh âm của Linh Kiếm Tử phá vỡ không khí cô đọng, hắn cười híp mắt nhìn Tô Mộ, Mục Trần, Sở Môn, ánh mắt như nhìn con mồi đã sa vào bẫy.
“Đừng có lúc nào cũng coi mình là thợ săn, mà dù có là thợ săn, cũng có lúc bị con mồi cắn ngược mà chết”. Ánh mắt Tô Mộ bén nhọn lạnh lùng nhìn vào Linh Kiếm Tử, cười lạnh nói.”
“Ồ? Thật vậy không”
Linh Kiếm Tử cũng không phủ nhận nhún vai, cười lộ hàm răng trắng:” Đã nói như vậy, thì đem tứ chi con mồi chặt đứt, làm cho hắn đến năng lực phản kháng cũng không còn”
Linh Kiếm Tử cũng Tô Mộ đối đầu, sát ý trong mắt cũng bùng phát, rõ ràng giữa hai người này cũng có chút ân oán từ trước.
Mà lúc Linh Kiếm Tử cùng Tô Mộ hung hăng dằn mặt nhau, Linh Chiến Tử, đem ánh mắt không chút dao động, dừng lại trên người Mục Trần, sau đó hắn cười như có như không, nói: “Chiến ấn của Liễu Tinh Thần, hẳn là rơi vào tay ngươi”.
Mục Trần sắc mặt bình tĩnh gật đầu.
“Đưa chiến ấn cho ta, sau đó lui ra khỏi chiến trường,ngươi là người Viêm Đế đề cử, ta không muốn đến lúc đó đập ngươi tơi tả rồi, lại làm Viêm Đế mất mặt. Linh Chiến Tử xòe bàn tay ra, hướng về phía Mục Trần cười cười, chẳng qua là nụ cười lạnh lẽo như băng, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Mục Trần, cũng chỉ toàn hờ hững.
Mà đối với sự hờ hững của hắn, khuôn mặt anh tuấn của Mục Trần cũng hiện ra nụ cười, hắn lắc đầu cười nói: “Không đưa!”
“Ha ha”.
Câu trả lời đơn giản của Mục Trần, trực tiếp làm cho Sở Môn bên cạnh không nhịn được cười lớn, lời của Linh Chiến Tử dù bên ngoài ôn hòa, nhưng bên trong tràn đầy ý miệt thị, nhưng câu trả lời nghiêm túc của Mục Trần, làm khí thế chèn ép của Linh Chiến Tử, tỏ ra hết sức nực cười.
Linh Chiến Tử nhìn chằm chằm Mục Trần, hồi lâu sau khẽ gật đầu, thở dài nói: “Đã vậy thì đừng trách ta không cho Viêm Đế đại nhân thể diện”.
“Cho Viêm Đế mặt mũi, lời này Tây Thiên Chiến Hoàng nói ra còn có thể nghe, còn ngươi mặc dù là đệ tử của Chiến Hoàng, nhưng còn xa mới đủ tư cách nói câu đó.” Mục Trần bất đắc dĩ thở dài, nói.
Đối với Linh Chiến Tử thích giọng điệu cao ngạo, Mục Trần cũng không ưa gì, cho nên khi phản kích cũng rất độc, không cho Linh Chiến Tử tí thể diện nào.
Mà sự phản kích của Mục Trần, đối với Linh Chiến Tử, cũng rất ngoan độc, cho nên Linh Chiến Tử nhìn chằm chằm Mục Trần, trầm mặc một lúc, ròi day day trán nói: “Xem ra ngươi thực sự muốn chết”.
Thanh âm của hắn vẫn bình thản như cũ, nhưng lần này dù ai cũng thấy trong đó tràn ngập sát ý.
Linh Kiếm Tử và Linh Long Tử cũng nhận ra thái độ của Linh Chiến Tử, hướng ánh mắt thương hại về phía Mục Trần, vì bọn họ cũng hiểu rõ Linh Chiến Tử, những năm này, mỗi khi Linh Chiến Tử định giết người, hắn sẽ không tự chủ được mà xoa xoa trán, mà đối thủ của hắn đều là chết đến mức không thể thê thảm hơn.
Mục Trần này cỏ lẽ sẽ sớm biết, chọc giận Linh Chiến Tử, sẽ phải trả giá thảm trọng thế nào.
“Tới trước đi”.
Linh Chiến Tử nhìn Linh Kiếm Tử và Linh Long Tử, thản nhiên nói.
Linh Kiếm Tử cười lớn một tiếng đi đầu, thân hình phi tới một dãy núi xa xa, kiếm khí bén nhọn phóng lên cao, mà tiếng cười của hắn cũng theo đó truyền ra: “Tô Mộ, ta muốn xem sau ngày hôm nay, ngươi còn dám xưng là Kiếm Tiên không?”
“Ta sợ ngươi sao!”
Tô Mộ cười lạnh một tiếng, nhún chân một cái, thân hình như đại bàng vút lên, mang theo kiếm khí bàng bạc, xông về phía dãy núi kia”
Linh Long Tử thấy Linh Kiếm Tử chọn Tô Mộ, ánh mắt của hắn hướng về phía Sở Môn, kẻ có thân hình cao lớn tương tự hắn, nói: “Chúng ta cũng giải trí một chút chứ?”
“Thế nào cũng chiều!”
Thân thể Sở Môn cũng bắn ra xa, linh lực cuồng bạo tràn ngập thiên địa.
Linh long tử cũng thét dài, nhanh chóng đi theo.
Mà sau khi 4 người rời đi, phiến rừng rậm bát ngát này, cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn Mục Trần cùng Linh Chiến Tử ánh mắt đối diện, như có sát ý lặng lẽ ngưng tụ.
Gầm!
Mục Trần mặt không đổi sắc, tay áo vung lên, Đồ Linh Vệ cùng Phục Ma Vệ hiện ra, chiến ý mênh mông nhanh chóng tụ hợp, hỏa thành huyền vũ chiến linh, sau đó mang theo chiến ý ngập trời, hướng về phía Linh Chiến Tử.
Mà đối mặt với Huyền Vũ Chiến Linh như núi cao vạn trượng vọt tới, nếu là Thượng Vị Địa Chí Tôn tầm thường tất sẽ tâm tình hỗn loạn, tránh lui trăm dặm, vật mà Linh Chiến Tử cũng không chớp mắt một cái, hắn chẳng qua đưa hai tay ra, bàn chân giẫm một cái, thân thể của hắn lập tức bắn ra xa.
Oành!
Chỉ một nhịp thở, thân hình nhỏ bé của hắn xuất hiện phía trước huyền vũ chiến linh, hai tay giơ ra, hắn mạnh mẽ đối cứng với Huyền Vũ Chiến linh như có thiên quân vạn mã kia.
Bành bành!
Sóng linh lực cuồng bạo bắn ngược ra, cả không gian chấn động.
Mà con ngươi Mục Trần, cũng ngưng trọng lại, ở khoảnh khắc va chạm ấy, thản thể Linh Chiến Tử giống như sắt đá, dù cho huyền vũ chiến linh phát ra sức mạnh kinh khủng thế nào, đều không thể lay động được.
Dưới va chạm mạnh mẽ, tay áo bào của Linh Chiến Tử cũng vỡ vụn ra, chỉ thấy trên cánh tay của hắn, có vô số dấu vết huyền diệu, những dấu vết kia, giống như hình xăm khắc lên tay hắn.
Mục Trần nhìn những dấu vết kia, trong lòng cũng hơi chấn động, vì những dấu vết đó, chính là những đạo chiến văn.
Chỉ là, những chiến văn này vốn chỉ xuất hiện trên những chiến ý chi linh, nhưng giờ lại xuất hiện trên thân thể của Linh Chiến Tử!
“Là do loại chiến linh lực đặc biệt của Tây Thiên Chiến Hoàng sao”
Mục Trần ánh mắt lóe lên, nghe nói Tây Thiên Chiến Hoàng có thể đem linh lực bản thân dung hợp cùng chiến ý, hóa thành một loại linh lực đặc biệt, gọi là chiến linh lực!
Trên bầu trời, thân thể nhỏ bé của Linh Chiến Tử cùng Huyền Vũ Chiến Linh khổng lồ đối chọi, mà trên cánh tay linh chiến tử, vô số đạo chiến văn chợt lóe sáng, sau một giây, hắn chợt quát lớn:
“Cút cho ta!”
Tiếng quát của Linh Chiến Tử vang lên,ánh sáng bùng phát, huyền vũ chiến linh khổng lồ kia bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống mảnh rừng vô tận, tạo ra rãnh dài mấy vạn trượng
Linh chiến tử đứng ở trên không,một luồng linh lực mênh mông cuồng bạo như tố lốc từ cơ thể hắn bộc phát ra, trông hắn bây giờ như pho tượng chiến thần.
Hai mắt hắn lóe sáng, bắn thẳng lên Mục Trần, thanh âm lạnh lùng băng hàn cũng từ từ phát ra: “Ở trước mặt ta dám dùng chiến ý, ngươi còn non lắm”.
Âm thanh vừa dứt hắn bước một bước, thân hình hóa thành từng đạo tàn ảnh, hướng thẳng tới Mục Trần.
Bất quá, hắn vừa tiếp cận phạm vị ngàn trượng quanh Mục Trần, đột nhiên trong thiên địa có linh lực cuồn cuộn lên, một tòa cực lớn linh trận xuất hiện, chín con linh lực cự long gào thét lao ra.
Vậy mà, đối mặt với Cửu long thí tiên trận, linh chiến tử vẫn không có ý rút lui, tốc độ không giảm, mà mỗi khi một cự long đánh tới, hắn đều mạnh mẽ đánh ra một quyền!
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Mỗi quyền của hắn, đều chứa sức mạnh kinhn khủng, quyền vừa phát ra, không gian vỡ vụn, cự long đều chôn vùi xuống.
Chín quyền vừa dứt, cửu long thí tiên trận liền bị phá nát!
Linh chiến tử lúc này, hung uy cái thế!
Mục Trần nhìn cảnh này, sắc mặt cũng dần ngưng trọng, Linh chiến tử này dù làm người ta ghét, nhưng thực lực như vậy, đúng là mạnh nhất trong số thượng vị Địa Chí Tôn Mục Trần từng gặp!
Mà ở xung quanh quảng trường bạch ngọc, vô số người há hốc mồm nhìn cảnh này, rõ ràng linh chiến tử một quyền đánh bay chiến linh, chín quyền phá vỡ linh trận, hung uy của hắn dọa sợ vô số người!
Đến lúc này, bọn họ mới cảm nhận được, kẻ đứng đầu tam đại thánh tử, mạnh mẽ bá đạo đến mức nào!
Thận chí cả Lạc Thiên Thần, khuôn mặt cũng sợ hãi, trong mắt đầy vẻ lo âu, vì hắn biết, dù là Mục Trần đối mặt với kẻ hung hãn như linh chiến tử, cũng cực kỳ nguy hiểm.