Đại Chúa Tể

Chương 361 - Xích Ngư Và Mâu Tướng

Khi dao động không gian ập tới, Mục Trần là người duy nhất phản ứng kịp, linh lực bùng nổ ra, bảo vệ lấy bản thân và Lạc Li bảo vệ. Nhưng sau lúc bất thình lình đó, không hề có công kích nào cả, không gian chỉ dao động một lát rồi tan mất.

Mục Trần ôm chặt eo cô gái trong lòng, hạ xuống một ngọn núi. Xung quanh vẫn dày đặc mây mù, chẳng có động tĩnh gì khác.

Hắn vẫn còn ở trong Tây Hoang cảnh, không gian dao động khi nãy chắc chắn là để tách riêng mọi người ra.

- Xem ra chúng ta đã sớm bị phát hiện.

Lạc Li nhìn quanh, nhận xét.

Mục Trần gật đầu, ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Biến cố vừa rồi khiến hắn càng thêm bất an, chẳng biết mọi người ra sao.

- Không gian dao động lúc nãy không mạnh lắm, có lẽ không thể tách chúng ta đi quá xa, nhưng như thế cũng đã đủ dễ dàng cho bọn kia đánh bại từng người chúng ta.

Lạc Li thì thầm.

- Tận lực tìm cách tập trung lại với mọi người trước đã.

Mục Trần cau mày nói.

Nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, bọn họ ngoài sáng, kẻ địch trong tối, lại còn bị đối phương tách ra. Cục diện này cực kỳ bất ổn.

Lạc Li gật đầu, may mà lần này Mục Trần phản ứng nhanh, hai người mới có thể ở chung. Nếu không có lẽ bây giờ lòng đang phải lo như có lửa đốt.

Mục Trần tiến lên trước, hắc viêm bùng cháy quanh cơ thể, ánh mắt cảnh giác quét nhìn mây mù dày đặc tứ phương.

"Vù!"

Thình lình một tiếng xé gió vang lên, hắn giật mình khựng lại, mắt trợn tròn rồi lập tức lui gấp. Một tia sáng bắn tới đập xuống vị trí của hắn vừa mới đứng, đất đá văng tung tóe.

Một cây hắc mâu đâm sâu vào đất, chỉ còn lại nửa cán nằm phía trên, đang run lên kịch liệt. Một mâu vừa nãy thật sự đáng sợ.

"Rẹt rẹt!"

Một hướng khác, sương mù dày đặc bị xé toạc, những tia sáng như mưa bắn tới.

Lạc Li lướt qua, tay nắm chặt trường kiếm, kiếm khí quét ngang. Trong tiếng leng keng nàng ngăn cản hoàn toàn công kích vừa tới.

"Bộp bộp!"

Trong sương vang lên mấy tiếng vỗ tay, Mục Trần ánh mắt băng hàn nhìn về hướng đó. Sương rút đi, hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt.

Trên một tảng đá to, hai người một đứng một ngồi. Người ngồi thân mặc áo đỏ, gương mặt mang một vết sẹo đáng sợ, trên tay cầm mười mấy thứ sáng rực một màu lửa đỏ, những thanh trủy thủ đáng sợ như nanh vuốt sói hoang.

Còn gã đứng rất gầy, thể hình tuy nhỏ nhưng lưng lại đeo tám cây mâu cực to, cao hơn hắn đến nửa người, cảm giác thật quỷ dị.

Hai người kia đang tươi cười đáng sợ nhìn chăm chú Mục Trần và Lạc Li.

- Ai da, chúng ta thật là may mắn nhỉ, bắt được một cô bé cực phẩm thế này....

Gã bận xích bào tròn mắt nhìn Lạc Li, mắt sáng lên dâm đãng, cười tủm tỉm.

- Hai kẻ các ngươi nhìn mặt rất lạ.... chẳng lẽ là tân sinh sao? Ha ha, Bắc Thương linh viện xem ra gấp quá rồi, đội hình này mà cũng dám phái ra.

Gã gầy liếm môi nói.

- Đúng vậy, đệ tử Hóa Thiên cảnh cũng phái ra, Bắc Thương linh viện càng ngày càng kém.

Gã xích bào quái đản nhìn Mục Trần. Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, thực lực thế này mà dám tham gia cứu viện? Thật sự là muốn chết a.

Gã xích bào múa may mười ngón tay, những mũi nhọn sắc bén xoay tròn càng lúc càng nhanh, hắn cười gằn nhìn Mục Trần, nói:

- Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, chạy nhanh nhanh đi, nộp đứa con gái này cho ta, không chừng còn cho ngươi sống.

Mục Trần nhìn chằm chằm vào hai kẻ kia, giọng hờ hững ngang phè:

- Các ngươi là thứ 7 và thứ 8 Huyền Thưởng bảng, Xích Ngư và Mâu Tướng?

- Xem ra cũng có biết chút thông tin về chúng ta nhỉ?

Xích Ngư cầm một thanh trủy thủ, đưa lên đầu lưỡi liếm láp, sát khí bắt đầu tràn ngập.

- Nào, tiểu tử. Đừng có nhiều lời, mau cút xéo đi. Nhiều năm nay mới gặp một đứa con gái cực phẩm thế này, phải hưởng.....

"Sang!"

Tiếng rút kiếm lạnh lùng vang lên, kiếm khí sắc bén vô cùng quét ngang, tốc độ nhanh như chớp giật cắt xé đại địa, chính diện trảm tới gương mặt của Xích Ngư. "Keng!"

Một thanh hắc mâu từ bên cạnh đâm ra, điểm vào kiếm khí, linh lực bùng nổ, hắc mâu bị đẩy lui đi.

- Lên?

Lạc Li nghiêng đầu qua hỏi ý Mục Trần. Với mất tên ghê tởm thế này, nàng chỉ muốn một kiếm phá nát thây.

- Chặt hai cái tay, chừa mạng chó lại.

Mục Trần nhẹ nhàng gật đầu, cất giọng khinh thường đầy sát khí.

Lạc Li thản nhiên cười khẽ, tươi cười ngọt ngào:

- Được!

- Động thủ, giết chúng!

Xích Ngư lạnh mặt. Hai người này, có vẻ như cô gái Thông Thiên cảnh sơ kỳ kia khá khó đối phó, còn tên nhóc kia chỉ tổ vướng chân.

Đội ngũ thế này còn giả đò hư trương thanh thế?

Mâu Tướng nhếch miệng cười lành lạnh, cầm một thanh hắc mâu khác. Cánh tay run lên, hắc mâu bộc phát rực rỡ hắc quang, như một con hắc long xuyên không gian hướng thẳng đến Mục Trần.

Mục Trần chẳng hề tỏ ra muốn tránh né, tay nắm lại, hắc lôi điện lượn lờ quanh thân thể, hắn mạnh mẽ tung một quyền.

"Ầm!"

Hắc lôi dâng trào, Mục Trần dũng mãnh đối quyền trực chiến với hắc mâu.

- Cút!

Đôi mắt lãnh khốc, lôi quang lóe sáng, hắc mâu bị Mục Trần một quyền đánh nổ nát bấy.

- Cái gì?

Xích Ngư và Mâu Tướng lập tức biến sắc, chấn động kinh hoàng. Mâu lực của Mâu Tướng thì ngay cả Xích Ngư cũng chẳng dám lấy tay không mà đỡ lấy. Thế nhưng không ngờ được tiểu tử Hóa Thiên cảnh hậu kỳ kia lại dám dùng quyền thịt của mình làm được. - Thông Thiên cảnh sơ kỳ cũng dám làm loạn, không biết sống chết!

Mục Trần lạnh lẽo đầy sát khí, mấy cái tên dám ăn nói càn rỡ với Lạc Li, chưa có tên nào được hắn tha thứ cho.

"Véo!"

Long ảnh xuất hiện, thân hình như điện bắn tới Mâu Tướng.

- Khoác lác!

Mâu Tướng nổi đóa, hắn cũng lao lên, hai thanh hắc mâu cầm chặt nơi hai tay.

Linh lực ào ào tuôn ra, mâu chấn động, mâu ảnh xuất hiện phô thiên cái địa bao phủ Mục Trần.

Nhưng đối diện công kích của hắn, Mục Trần vẫn không thèm tránh né, hắc lôi lẹt xẹt mặc cho mâu ảnh đâm vào cơ thể hắn.

"Keng keng!"

Những tiếng vang như đánh vào sắt thép, mâu ảnh hoàn toàn vô dụng trước Mục Trần.

"Đùng!"

Một quyền phá không xuyên thủng tầng mâu ảnh công kích, linh lực dâng trào mang theo dao động đáng sợ hướng thẳng vào lồng ngực Mâu Tướng.

Mâu Tướng kinh hoảng trước thế tiến hung hãn của Mục Trần, song mâu kéo lại chắn trước ngực.

"Bang!"

Quyền của Mục Trần dũng mãnh nện vào song mâu. Thiết mâu bị quyền thịt của hắn đánh cong đi, dán chặt vào ngực Mâu Tướng.

Ánh mắt Mục Trần càng thêm lãnh khốc, hắc lôi bao bọc nắm tay, sức mạnh tăng vọt.

"Rốp!"

Song thiết mâu hoàn toàn vỡ náy, quyền kình như điện nện mạnh lên ngục Mâu Tướng, khiến hắn phun máu điên cuồng, thân hình văng đi cả mấy trăm trượng, lồm cồm lăn lóc trên mặt đất.

Đến khi hắn có thể ngồi dậy được, ánh mắt đã cực kỳ kinh hoảng. Không thể ngờ được cái tên nhóc bề ngoài dường như là dễ đối phó nhất trong hai người lại có sức mạnh khủng bố như thế!

Xích Ngư cũng biến sắc nghiêm trọng vì cục diện biến chuyển không ngờ. Ánh mắt hốt hoảng nhìn thiếu niên với hắc lôi lượn lờ quanh thân, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả. "vút!"

Ánh mắt lóe lên, tay hắn vung ra, vô số những mũi nhọn đỏ rực mang theo khí tức đáng sợ lợi hại nhanh như chớp bắn đến Mục Trần đang đưa lưng về phía hắn.

Nhưng trủy thủ vừa bắn ra, một bóng dáng yểu điệu xinh đẹp xuất hiện sau lưng Mục Trần, kiếm khí càn quét chặt đứt toàn bộ ám khí.

Lạc Li đứng giữa không, váy áo màu đen bay lất phất khiến thân thể nàng càng được tôn thêm vẻ mềm mại, tóc dài xõa xuống như ngân hà, vẻ đẹp tuyệt mỹ không hề làm giảm đi sát khí đáng sợ trong đôi mắt trong như lưu ly. - Chặt hai tay bỏ lại, bằng không, ta sẽ làm!

Cô gái lẳng lặng nhìn Xích Ngư, nhẹ giọng cất tiếng.

Xích Ngư nghiến răng tức tối, cười khẩy:

- Chỉ bằng ngươi?

Lạc Li chậm rãi nâng kiếm, chỉ thẳng vào Xích Ngư. Một luồng kiếm khí kinh người bắn ra, mây mù trong đoạn nhìn trượng bị nó hoàn toàn cắt đôi.

- Chỉ bằng vào ta!

Gương mặt xinh đẹp nở nụ cười hờ hững, sát khí ngập tràn, tay rung lên, kiếm khí hùng hậu toát ra, hình thành một dòng lũ kiếm khí trên cao.

Kiếm trận toát ra dao động cực kỳ đáng sợ, khiến Xích Ngư biến sắc.

Ai mà ngờ được, cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn kia cũng là một kẻ khó chơi đến vậy.

Lần này thật là đá phải cục sắt.

Bình Luận (0)
Comment