Đại Chúa Tể

Chương 362 - Hung Hãn Tình Lữ

Mây mù tràn ngập thiên địa, nhưng trên ngọn núi kia, phạm vi ngàn trượng quanh núi hoàn toàn trống trải, bốn người lăng không đối lập nhau, linh lực hùng hậu ùn ùn đổ ra, khiến cho mây mù không thể tới gần.

Mâu Tướng và Xích Ngư cực kỳ kinh hãi, vốn dĩ tưởng rằng mục tiêu dễ ăn như trở bàn tay, đột nhiên cừu non lại biến thành sói dữ, khiến họ là thợ săn trong khoảnh khắc này lại mang cảm giác như con mồi lọt bẫy. - Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi,

Mục Trần cười gằn nhìn Mâu Tướng, hắc lôi lóe ra, mơ hồ nhìn thấy một đường lôi văn sáng lên trong lớp áo, sức mạnh cuồng bạo và to lớn như mãnh long cuốn tới. - Hối hận? Hóa Thiên cảnh hậu kỳ cũng dám to gan nói với ta như vậy. Lúc ta tung hoành Bắc Thương đại lục, lông của ngươi còn chưa có dài đâu!

Mâu Tướng tức giận quát.

- Vậy ư?

Mục Trần miệng cười càng lúc càng lạnh, hắc lôi lóe lên trong mắt, hắn tiến tới, bất thình lình như quỷ mị xuất hiện trước mặt Mâu Tướng, hắc viêm cuộn với hắc lôi cộng hưởng vào thế công cực kỳ hung mãnh.

Mâu Tướng lạnh gáy, linh lực trong người không hề giữ lại bùng phát ra hết, toàn bộ hóa thành mâu ảnh bắn ra. Hắn không tin đường đường bản thân có thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ lại không thể trấn áp một tên nhóc Hóa Thiên cảnh hậu kỳ! "Đùng! Đùng!"

Hai người đối chiến trên cao, linh lực bắn phá tứ tung, không gian biến dạng như muốn vỡ, phong bạo xé toang những tầng mây.

Mục Trần và Mâu Tướng ngạnh chiến, Lạc Li đối diện Xích Ngư. Kiếm trận như sông lớn đổ xuống, bao phủ lấy đối thủ đang mặt mày xanh mét.

- Hừ!

Xích Ngư trừng mắt, linh lực rực lửa bùng cháy, kết ấn. Linh lực ngưng tụ thành những thanh trủy thủ đỏ sậm đáng sợ.

Trủy thủ ngập trời, bén nhọn dữ tợn, toàn bộ xông lên như mưa chống chọi lại con sóng kiếm khí kinh khủng.

"Bùm bùm!"

Những ngọn trủy thủ đỏ rực nhanh chóng tan nát dưới kiếm trận xanh biếc. Sắc bén của kiếm khí kia hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của Xích Ngư.

Toàn bộ trủy thủ đều bị đánh tan, kiếm trận được thế tiếp tục xông lên.

Xích Ngư chật vật lui lại, từ thắt lưng trở xuống bị kiếm khí đánh trúng, máu tươi tung tóe.

- Xú nha đầu, ngươi muốn chết!

Xích Ngư giận dữ quát chói tai, tay siết lại, mười chùm sáng đỏ bay ra, hình thành đoản kiếm như ngưng tụ từ nham thạch mà thành.

Mười thanh đoản kiếm có nham thạch không ngừng nhỏ xuống, dao động nóng cháy tỏa ra kinh người.

Không ngờ mười thanh đoản kiếm đều là binh khí, lại là một bộ. Mỗi thanh kiếm nếu tách riêng ra chỉ là linh cụ trung phẩm, nhưng khi gom lại, uy lực đủ sức so sánh với linh cụ thượng phẩm. - Xích Long Giảo Sát!

Xích Ngư búng tay ra, mười thanh đoản kiếm nhất thời hóa thành mười con xích mãng rít lên xuyên qua không trung, bay theo những quỹ đạo quái lạ tàn nhẫn, lao đến cắn xé Lạc Li.

Dù đối diện xích mãng xông tới, Lạc Li vẫn không chút hoang mang, kiếm khí bồng bềnh hình thành tầng phòng ngự quanh thân, đón đỡ toàn bộ công kích.

Hai vòng chiến trên cao lúc này đã trở nên vô cùng khốc liệt.

Thời gian càng trôi qua, sự hoảng hốt càng hiện rõ trên gương mặt Mâu Tướng và Xích Ngư, vì họ đang phải chịu áp lực khá lớn. Hai đứa nhỏ trước mặt đang bày ra sức mạnh và năng lực khiến họ phải tái mặt.

Cảm giác càng lúc càng thêm bất an, nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng sớm muộn cũng sẽ lâm vào hạ phong.

Phải dốc lực giải quyết, nếu không sẽ cực kỳ bất lợi.

Mâu Tướng và Xích Ngư lập tức trở nên hung ác.

"Uỳnh!"

Hắc mâu mạnh mẽ chống cự với quyền phong của Mục Trần, Mâu Tướng lợi dụng thời cơ lui nhanh, hai mắt lúc này đã đỏ ngầu.

"Ầm!"

Linh lực cuồng bạo như sóng dữ trong cơ thể tuôn ra, tay kết ấn, linh lực cuồn cuộn ngưng tụ trên không, mơ hồ hình thành một cây thạch mâu khổng lồ đâm trời thấu đất.

Thạch mâu đáng sợ và cổ xưa, trên thân phủ kín hoa văn kỳ dị, dao động hùng hậu tỏa ra như có thể đâm thủng cả trời đất.

Mục Trần trợn mắt nghiêm túc. Mâu Tướng có lẽ đang thi triển một thần quyết công kích cực kỳ lợi hại.

- Tiểu tử, chịu chết đi!

Mâu Tướng phun ra một ngụm máu, bắn vào thạch mâu. Nhất thời thạch mâu trở nên u ám, tràn ngập sát khí.

- Huyết Thần Chiến Thiên Mâu!

Mâu Tướng hét lớn, thanh thạch mâu bắn lên cao, rồi hóa thành huyết quang đổ xuống, khiến cho không gian nổ tung, xé toạc.

Mục Trần ngẩng lên chăm chú nhìn vào thạch mâu đang đâm xuống, hai tay kết ấn, tinh tú ngưng tụ sau lưng, ba quang ảnh thần thú xuất hiện gầm rống liên hồi.

Tứ Thần Tinh Túc Kinh, tam đại thần ấn một lần nữa được Mục Trần thi triển ra cùng lúc.

Uy lực của thần ấn đang tăng trưởng mạnh mẽ theo thực lực của Mục Trần.

"Grào!"

Ba thần thú từ hư không xuất hiện, lập tức hóa thành ba luồng sáng khác màu nhau xoắn vào nhau bắn đi, mang theo linh lực ồ ạt trấn áp thạch mâu!

"Đùng!"

Những trận gió lớn tàn phá khắp nơi, đất đá văng tung tóe, ngọn núi bên dưới tầng tầng bị sụp đổ.

Mâu Tướng chăm chú quan sát phong bạo khắp nơi, một lát sau mới tan đi, và bóng dáng Mục Trần cũng theo đó mất tích.

- Bị đánh tan tành rồi sao?

Mâu Tướng quét mắt nhìn khắp nơi, sắc mặt khấp khởi mừng thầm. Một chiêu của hắn là sát chiêu mạnh nhất, vậy mà Mục Trần lại dám đỡ đòn chính diện, thật không biết trời cao đất dày. - Còn chưa đánh xong mà, ngươi hí hửng gì chứ?

Thình lình tiếng cười nói châm chọc vang lên khiến Mâu Tướng biến sắc, vội vàng nhìn lên. Chẳng biết từ khi nào Mục Trần đã xuất hiện trên cao, đằng sau hắn có một tòa hắc tháp to lớn, cao đến chín tầng. - Để xem ai đè ai cho biết!

Mục Trần cười lạnh, cửu cấp Phù Đồ tháp bừng sáng, thân tháp sáng ngời, ánh sáng lan lên từng tầng một. Nhanh chóng hào quang tràn ngập đến tầng thứ tư.

"Grào!"

Trên thân tháp, kim văn xuất hiện, bốn con kim long gào thét thoát khỏi hắc tháp. Trước đây hắn chỉ có thể gọi ra hai con kim long khi làm sáng lên hai tầng, nhưng hiện tại thực lực tăng cao, đã có thể gọi cùng lúc đến bốn con. - Đè hắn xuống cho ta!

Mục Trần vỗ xuống, cửu cấp Phù Đồ tháp mang theo bốn con kim long uốn lượn xung quanh phủ bóng xuống Mâu Tướng, mạnh mẽ hạ xuống khiến hắn biến sắc.

- Vạn Mâu thần quyết!

Mâu Tướng kinh hoảng hét lên, vạn tia hắc mâu từ đâu xuất hiện, mạnh mẽ đâm thẳng vào hắc tháp đang ấn xuống.

"Keng keng keng!"

Thế như rất tiếc, tất cả hắc mâu lao đến chạm vào Phù Đồ tháp đều nổ tan tành, không hề ngăn cản được thế trấn áp mãnh liệt của nó.

"Rầm!"

Chỉ khoảnh khắc sau đó, cửu cấp Phù Đồ tháp hung hăng đè lên thân thể được linh lực hùng hậu bao bọc thành một tầng phòng hộ của Mâu Tướng.

"hự hự!"

Mâu Tướng biến sắc, mặt trắng bệch. Máu phun xối xả, bị đè phải quỳ xuống, chấn động khiến ngọn núi dưới chân cũng theo đó sụp đổ.

"Rầm!"

Nhưng Mâu Tướng cũng nhanh trí, ngay khi bị nhấn vào trong lòng núi, mượn những tảng đá che khuất thân hình, hắn đào đất nhanh chóng chui ra chỗ khác, tránh bị hắc tháp tiếp tục nghiền nát. Thân thể cực kỳ thê thảm, máu me bê bết, mặt mày tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng.

Một kích của Mục Trần khiến hắn trọng thương. Hơn nữa lúc bị hắc tháp đè xuống, linh lực trong người có dấu hiệu chậm chạp, nhưng bị phong ấn vậy.

- Tiểu tử này thật quái đản!

Mâu Tướng run rẩy dữ dội, lòng đã không còn tâm tái chiến, muốn bỏ chạy. Lúc này không đi, không chừng sẽ bị Mục Trần chém giết không tha.

"Vèo!"

Hắn nghĩ vậy, chân đã lập tức phóng lên. Chỉ cần xâm nhập vào vùng mây mù, muốn thoát cũng dễ hơn.

Trên bầu trời, Mục Trần nhìn theo Mâu Tướng chui lủi như chuột, khóe miệng nhếch môi cười, tay kết ấn.

Mâu Tướng cách mây mù còn khoảng trăm trượng, nhưng chưa kịp chui vào vùng mây xám, thì đột nhiên nơi đó gió to nổi lên, khiến cho mây mù tiêu tán, rồi hai tòa linh trận chẳng biết từ đâu hiện ra.

Linh trận vận hành, linh lực tỏa ra, từng chùm sáng bắn lên người Mâu Tướng khiến hắn không kịp trở tay.

"Uỳnh!"

Hắn lại bị đánh văng đi, ánh mắt cực kỳ sợ hãi. Linh trận này từ khi nào lại được bố trí trong đám mây mù này?

Thân hình bị bắn cắm vào lòng núi, khí tức trở nên yếu ớt, miệng phun máu phèo phèo, lồng ngực lõm vào, ánh mắt hắn khó tin nhìn Mục Trần đang hạ xuống từ trên cao. Tên kia vung tay một cái, hai đạo linh trận đằng xa lập tức tiêu tán.

Mục Trần hờ hững nhìn Mâu Tướng đang trọng thương, tay nắm lại. Một thanh hắc mâu xuất hiện trong tay hắn. Hắn giơ tay chặt nó ra thành bốn khúc, rồi bắn bốn khúc mâu vào tứ chi của Mâu Tướng, ghim chặt hắn vào lòng núi, không thể động đậy. - Aaaaaa!

Mâu Tướng đau đớn kêu thảm, gương mặt cực kỳ sợ hãi. Tên thiếu niên này mặt còn búng ra sữa, mà thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn.

Trên bầu trời, Xích Ngư nghe được tiếng la thảm thiết của Mâu Tướng cũng run rẩy, vội nhìn qua liền thấy Mục Trần đóng đinh đồng đội của hắn trong lòng núi, gương mặt hắn cũng kinh hãi không kém.

Tiểu tử này, sao có thể lợi hại đến thế!

- Chạy!

Chiến ý mất sạch, Xích Ngư hiểu rõ cuộc săn của hắn đã thất bại, nếu còn không trốn thì kết cục chẳng sung sướng hơn Mâu Tướng.

"Vù!"

Hắn quyết định nhanh, hành động cũng nhanh, thân hình lui gấp, còn mười thanh đoản kiếm dung nham nóng chảy kia được bắn đi ngăn cản Lạc Li, tạo cơ hội trốn thoát.

Lạc Li lạnh lùng nhìn Xích Ngư đang tính kế bỏ trốn, tay nắm chặt trường kiếm. Vỏ kiếm bay lên, kiếm xuất vỏ, hàn quang xuất hiện, nhiệt độ trong khu vực lập tức bị hạ xuống.

Trường kiếm trong tay nhẹ nhàng chậm rãi trảm xuống.

"Xoẹt!"

Không gian trước mặt nàng bị cắt ra thành một đường, mười thanh đoản kiếm bị khựng lại giữa không, kiếm khí lướt qua, chúng trở thành hai mươi mảnh đoản kiếm. "Choang."

Mười thanh đoản kiếm rơi xuống, linh khí tan mất, bộ linh cụ thượng phẩm hoàn toàn bị một kiếm hủy mất.

"Hự!"

Linh cụ thu nạp linh lực bản thân, Xích Ngư cũng bị liên lụy, phun máu. Ánh mắt hắn lúc này đã cực kỳ kinh hoảng, nhưng chỉ vừa định tăng tốc bỏ chạy, thì hai luồng kiếm khí xuyên không gian tác động lên hai vai của hắn.

Thân hình đang lui đi cũng bị khựng lại.

Lạc Li đứng giữa không, kiếm chỉ lên trời, vỏ kiếm đang xoay vòng trên cao rớt xuống, chính xác bọc lấy thanh thần kiếm, vang lên một tiếng ngân thanh thúy.

Cùng lúc đó, Xích Ngư phun máu dữ dội, hai cánh tay từ bả vai rơi xuống, chỗ máu thịt bị cắt ngọt sớt.

Bình Luận (0)
Comment