Đại Chúa Tể

Chương 439 - Khổ Tu

"Ầm ầm!"

Những tiếng sấm thót tim vang rền, trong lôi hải tối đen, tia hắc thần lôi khổng lồ xuyên qua, lôi hải cuồn cuộn, như điên xà nện vào thân thể bé nhỏ của Mục Trần. "Đùng!"

Thân ảnh nhỏ nhoi của hắn bị đánh văng lên cao cả nghìn trượng, lôi điện bên ngoài cơ thể nát tan, hộc máu, nhưng chưa kịp rơi xuống đã bị lôi điện đánh bốc hơi.

Mục Trần ôm ngực, mặt mày tái mét, cơ thể run lên bần bật, đau đớn vô cùng, xương cốt như bị đánh rời ra từng khúc.

Hắc thần lôi quá mức kinh khủng.

Cũng may Lôi Thần Thể của hắn đã đến nhị văn, vả lại cũng có kháng tính khá cao với hắc thần lôi, chứ không thì có lẽ đã bỏ mạng.

Mục Trần run rẩy chùi máu đi, chưa kịp làm gì khác thì sấm động lại vang lên, thêm một tia hắc thần lôi chớp nhoáng đánh vào người.

"Uỳnh!"

Thêm một đòn trời giáng khiến hắn văng thêm nghìn trượng nữa, máu phun ra xối xả.

Hắc thần lôi trong lôi hải này nhiều vô số kể, liên miên không ngừng. Công kích mãnh liệt khiến cho người ta thở không nổi.

Mục Trần liên tiếp chịu những công kích hắc thần lôi đánh bay ngược ra ngoài lôi hải, những tia sét màu đen lan khắp người, làn da cháy xém, máu rỉ rả từ những vết thương đáng sợ.

Lúc này Mục Trần đã thực sự thấy sợ hãi "đặc huấn" mà Bắc Minh Long Côn dành cho hắn.

Càng chịu nhiều hắc thần lôi oanh kích, Mục Trần càng cảm nhận rõ hương vị tử vong đến gần ra sao. Đặc huấn này đúng là huấn luyện địa ngục...

Nhưng huấn luyện này cũng càng khiến hắn trở nên thêm điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu, thân thể đau đớn chết lặng đến mức lại trở ngược thành khoái cảm biến thái, che mờ tâm trí của hắn.

Muốn có sức mạnh, thì trả giá phải khác hẳn người thường, những kẻ không không lại có sức mạnh không chân chính qua rèn luyện, thì chẳng thể nào bền vững.

Nhiều lần giao chiến với đối thủ vượt xa sức mạnh của mình, vào sinh ra tử, chiến đấu dốc sạch năng lực bản thân có... Cũng chính vì thế mới có được hắn như hiện tại.

Vượt qua khổ cực gian khó để đến mức này, thế thì đặc huấn ma quỷ có thể khiến hắn nhận thua ư?

Đôi mắt điên cuồng, Mục Trần gào lên, hắc thần lôi khổng lồ giáng tới, lôi văn lóe sáng trên cơ thể, lần đầu tiên hắn chủ động xông lên, hung hãn công kích hắc thần lôi. "Uỳnh!"

Cuộc chiến không cân sức giữa châu chấu và xe bò, Mục Trần lại bị đánh bay ngược về.

Bên ngoài lôi hải, Bắc Minh Long Côn khoanh tay đứng nhìn, gương mặt chẳng thay đổi, chỉ có khóe mắt hơi hơi giật giật. Hôm nay tính đến giờ này Mục Trần đã chịu 18 tia hắc thần lôi đánh vào người, sức công kích này cường giả đã thành công độ kiếp thân thể nan cũng đến cực hạn, vậy mà tên nhóc kia vẫn còn muốn cố gắng.

Nghị lực khá bền bỉ, Bắc Minh Long Côn cũng cảm thấy hài lòng, Mục Trần có thể tỏa sáng chỉ trong một năm có mặt ở Bắc Thương linh viện thật cũng có nguyên do. - Một tên nhóc điên rồ, đặc huấn của ta cũng không muốn lấy mạng ngươi đâu mà.

Bắc Minh Long Côn nhìn thấy Mục Trần nhận thêm năm tia hắc thần lôi nữa, lão thở ra mỉm cười. Tên nhóc kia lúc này đã là bùn nhão, còn cố gắng nữa thì chẳng biết có chuyện gì xảy ra.

Bắc Minh Long Côn lắc mình biến mất, lúc xuất hiện đã ở trước mặt Mục Trần. Lão phất tay đánh tan tia sét vừa mới phóng đến, cười nói cất tiếng:

- Mới ngày đầu đã chịu hơi hai chục tia hắc thần lôi, cũng không tồi! Lấy Lôi Thần Liên ra đi, điều trị thương thế xong rồi tiếp tục. Tu luyện thế này không phải chỉ dùng cái đầu lao vào mà được, rèn luyện phải dùng tới não mới trở nên cường đại, mới đủ sức mà chịu đựng biết chưa.

Mục Trần cười mà như mếu, cơ bắp xương cốt rụng rời, khó khăn triệu hồi Lôi Thần Liên, cố gắng nằm lên đó, thở phì phò như bò rống. Lát sau hắn dốc hết chút sức cuối cùng, nhịn đau ngồi dậy xếp bằng, tiến vào trạng thái chữa trị cơ thể bị sét đánh te tua. "Xẹt xẹt."

Hắc lôi lóe lên từ làn da Mục Trần, sức mạnh hắc thần lôi từ đóa sen dũng mãnh tiến vào cơ thể, nhanh chóng chữa trị rèn luyện những cơ bắp nội tạng bị tổn hãi.

Tuy đau đớn rêm khắp mình mẩy, nhưng Mục Trần cảm thấy cốt cách, tinh huyết lúc này trở nên nóng rực, và tăng trưởng một chút. Điên cuồng chịu oanh kích cũng rất đáng với thương thế như vậy.

Chỉ chưa tới một ngày, thân thể đã mạnh mẽ hơn nhiều.

Dù chỉ tăng cường được một chút, nhưng cứ tích lũy mỗi ngày như thế, thì sớm muộn thể chất sẽ biến đổi.

Nửa năm đặc huấn, chỉ mới bắt đầu ngày thứ nhất mà thôi.

Mục Trần dùng Lôi Thần Liên chữa trị, khoảng nửa giờ sau hắn mở mắt ra, những vết cháy đen trên cơ thể như trầm tích bị bong ra, rớt xuống, trả lại làn da khỏe mạnh cho hắn.

Hắn đứng lên, tư thế chuẩn bị tiếp tục lao vào lôi hải, vật lộn với hắc thần lôi.

Bắc Minh Long Côn nhíu mày, mắng:

- Tiểu tử nhà ngươi liều mạng vậy à? Sao mẹ ngươi chẳng chịu giúp đỡ một chút, nàng đâu phải nhân vật tầm thường? Có nàng giúp một tay, thì thành tựu của ngươi bây giờ đâu chỉ có chừng này? - Mẹ ta không đơn giản, nhưng mà cha ta lại rất đơn giản.

Mục Trần mỉm cười phân bua.

Bắc Minh Long Côn ngẩn ra, rồi cũng gật đầu:

- Thì ra là thế... vậy là thân phận của mẹ ngươi thật sự không mấy tốt lành gì cho ngươi cả.

Dường như lão biết gì đó, thở dài nhìn Mục Trần. Với những quy tắc của bộ tộc kia, khó trách nàng ta lại không giữ tên tiểu tử này ở bên cạnh mình.

- Bất quá ta đã hứa với cha, sẽ có một ngày đón mẹ về nhà.

Mục Trần chậm rãi nói.

Bắc Minh Long Côn lắc đầu:

- Chuyện đó, mạnh như mẹ của ngươi còn không làm được, nếu không đâu có lý do gì phải bỏ ngươi lại?

Mục Trần ngẩng lên, mỉm cười nhìn lôi hải.

- Vậy thì ta sẽ trở nên mạnh hơn cả mẹ ta, mạnh đến mức những thứ ngăn cản chúng ta phải nát tan dưới chân ta!

Mục Trần cười lớn, lắc mình lướt tới, linh lực bùng nổ khiến cho lôi hải nổi sóng, hắc thần lôi liên miên bất tận giáng vào người hắn.

Bắc Minh Long Côn mỉm cười. Tiểu tử kia tâm cao khí ngạo, nhưng mà bộ tộc của hắn thì không đơn giản chút nào, một đại thế lực có sức nặng vô song của Đại Thiên thế giới a... Nhưng ai biết được thành tựu của hắn sau này như thế nào? ....

Một thế giới mông lung mờ mịt, linh lực trong thiên địa nhiều đến mức đáng sợ, không gian hình thành uy áp khủng bố khiến cho chỉ có núi non là sừng sững, còn cây cối chỉ có thể sinh trưởng cực kỳ thấp bé.

Trọng lực nơi này nặng hơn thế giới bình thường đến cả trăm lần.

Vài tiếng bước chân nặng nề vang lên khe khẽ, một nhóm người đang chầm chậm bước đi.

Nhóm người nam thanh nữ tú, đang nghiến răng khó nhọc cất bước, cả lưng cũng còng xuống một chút. Linh lực trong cơ thể bị uy áp nơi này khiến nó vận chuyển chậm chạp, mỗi bước đi đều gắng sức vô cùng.

Thân thể ai nấy như nặng thêm cả ngàn cân.

- Bắc Thương Môn gì chứ? Con mẹ nó tra tấn người ta, ta đây chịu không nổi!

Triệu Thanh Sam mặt xanh mặt vàng, thở hổn hển gầm gừ, mồ hôi đổ ra ướt cả áo, cơ bắp nhức mỏi khiến hắn mệt phờ, tinh thần cũng có vẻ mê mang.

Chẳng có tập kích đáng sợ, chỉ thong thả bước đi, nhưng lại nặng nề khó nhọc, khiến người ta dễ dàng phát điên.

Đằng trước hắn, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng mồ hôi như tắm, môi khô nứt nẻ. Từ khi bước chân vào Bắc Thương Môn, mọi người chỉ có một việc duy nhất là bước đi, khung cảnh im lìm như cõi chết, còn may họ có đến một nhóm người, bằng không thì khó mà bình tĩnh cho được. - Nửa năm tu luyện, mới có ngày thứ nhất thôi.

Lý Huyền Thông cất tiếng nói, giọng khàn khàn vì thiếu nước:

- Sức mạnh đâu dễ có được, nếu thấy không chịu nổi, thì bóp nát ngọc phù đi, Chúc Thiên trưởng lão sẽ đưa ngươi ra ngoài!

Triệu Thanh Sam méo miệng trả lời:

- Cũng không phải là chịu không nổi, nhưng mà nghỉ chút đi, cứ tiếp tục đi nữa thì hai chân ta gãy mất...

Mộ Phong Dương gần đó cũng gật đầu lia lịa.

Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông nhìn nhau, cả hai đều tỏ ra phân vân.

Nhưng một cái bóng đen vượt qua hai người, chẳng hề lên tiếng, Lạc Li tay nắm chặt trường kiếm, nhanh chóng tách xa khỏi đoàn người. Mồ hôi cũng vã ra ướt áo, thấm xuống cả bàn tay, làm ướt luôn cả bao kiếm.

Lý Huyền Thông nhìn theo người con gái tuyệt sắc, ánh mắt quật cường của nàng khiến hắn xao xuyến.

- Đi nào!

Cất tiếng trả lời, hắn nện những bước nặng nhọc bước theo nàng.

Triệu Thanh Sam méo mặt, một cô gái còn chịu đựng được, nếu hắn không thể chịu nổi thật mất mặt nam nhi. Thôi thì coi như xui xẻo, cố gắng bước tiếp dưới uy áp khủng bố kia.

Bình Luận (0)
Comment