Lôi vực tầng cuối, không gian u ám chỉ có những dòng sông sét quanh năm cuồn cuộn chảy ra từ lôi hải, tiếng sấm không ngừng nghỉ ngày đêm vang rền khắp không trung.
Mục Trần đang ngồi xếp bằng, hắc thần lôi gào thét đánh tới, giáng vào cơ thể hắn khiến cho cơ bắp run rẩy, da nám đen. Nhưng tình hình lúc này đã khác, hắn không còn bị đánh văng tới văng lui như trước kia nữa.
Bắc Minh Long Côn lơ lửng trên cao, chăm chú quan sát diễn biến trong lôi hải. Trải qua mười ngày bị sét đánh liên tục, Mục Trần dần dần đã thích ứng được, tuy rằng trong cơ thể vẫn đau nhức thống khổ y như vậy, như bề ngoài đã chịu đựng được.
Bắc Minh Long Côn cũng cảm thấy bên dưới lớp da bị cháy đen kia, từng khối cơ bắp đang được trui rèn trở nên mạnh mẽ hơn.
Mỗi khi được hắc thần lôi trui rèn, cơ thể không chỉ có tăng cường sức mạnh cơ bắp, mà hắc thần lôi mạnh mẽ còn dung hợp với linh lực, nhưng sao không thấy biểu hiện đó trên cơ thể Mục Trần? - Tiểu tử cố tình áp chế năng lượng sao?
Bắc Minh Long Côn nheo mắt, mỉm cười ra vẻ thú vị:
- Ngộ tính cao thật, định góp gió thành bão, một lần xông thẳng lên trời à?
Bắc Minh Long Côn suy tính, Mục Trần đang không ngừng rèn luyện để hấp thu sức mạnh, nhốt tất cả vào trong cơ thể, áp chế xuống, gom lại từng tí một, không cho nó phân tán ra các bộ phận. Đến lúc sức mạnh đạt đến một ngưỡng nào đó, hắn sẽ thả phanh bộc phát nó ra, khiến nó ào ạt tuôn đổ như lũ cuốn, khiến cho thực lực của hắn tăng lên cấp tốc.
Lôi Thần Thể tu luyện cực kỳ khó khăn, nhưng hắn lại có được lôi hải tự nhiên mạnh mẽ thế này, thuận lợi vô cùng.
Muốn từ nhị văn lôi thể tăng lên tới tứ văn lôi thể, với phương pháp bình thường thì đừng nói nửa năm, có cho hắn 5 năm cũng chưa chắc làm được.
Có vẻ như Mục Trần biết rõ nó khó khăn ra sao, nên mới lựa chọn phương thức góp gió thành bão này.
Ý tưởng này khá tốt, nhưng mà đau khổ phải nhận thì chỉ tăng không giảm, cơ thể hắn như một thùng thuốc nổ vậy, nếu kềm chế không khéo thì trả giá sẽ còn thê thảm hơn nhiều.
Bắc Minh Long Côn nhoẻn miệng cười. Thật là tên tiểu tử biết bày trò, chẳng cho ta nghỉ ngơi, lúc nào cũng phải canh chừng ngươi, hễ có sự cố thì phải ra tay cứu ngươi vậy. "ầm ầm."
Hắc thần lôi vẫn không ngừng nghỉ liên miên giáng sức mạnh cường đại của nó vào thân thể yếu ớt của Mục Trần.
Nhưng nó hoàn toàn không làm khó được hắn, chẳng những vậy sức mạnh của nó còn bị hấp thu, ngưng tụ từng chút một...
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Bắc Thương linh viện lúc này cũng cực kỳ yên tĩnh, thập cường Thiên bảng đều đã bế quan tu luyện, khiến cho tranh đấu chỉ diễn ra ở những thứ hạng thấp thấp bên dưới mà thôi, không có sự kiện gì rúng động như trước kia.
Nhưng yên tĩnh cũng rất căng thẳng, nhiều đệ tử cũng đang dốc lòng tu luyện để chuẩn bị cho đại tái linh viện. Có lẽ bọn họ vẫn không đủ tư cách tham gia, nhưng vẫn ôm một hy vọng góp sức cho linh viện, vì cục diện hiện tại không mấy khả quan.
Nhiều lần đại tái linh viện trước đây, thành tích Bắc Thương linh viện vẫn kém nhất trong Ngũ Đại Viện, nhiều linh viện nhất lưu còn vượt mặt. Những đệ tử tu luyện ở đây vài năm, sau khi tiến triển đến một mức độ sẽ trở về gia tộc, hoặc bước ra bên ngoài chu du khắp chốn.
Dù vậy tình cảm của họ đối với Bắc Thương linh viện vẫn sâu sắc, có lẽ vì họ có một viện trưởng rất tốt, bai diễn thuyết của Thái Thương viện trưởng ngày trước khiến không ít kẻ cảm khái.
Cũng không bao nhiêu vị viện trưởng có thể nói rằng, bất kể khi nào muốn trở lại linh viện, thì Bắc Thương linh viện sẽ là chỗ dựa vững chắc, là tấm khiên bảo vệ họ đối với mọi uy hiếp từ Đại Thiên thế giới hiểm ác kia.
Đặc biệt cũng không ai muốn mãi mãi là kẻ yếu, ai cũng noi gương thập cường Thiên bảng để dốc sức tu luyện.
Có lẽ chính vì thế mà sau một cuộc họp, lãnh đạo linh viện đã quyết định, tất cả đệ tử có thực lực Thông Thiên cảnh đều có tư cách tiến vào Bắc Thương Môn. Một thông cáo khiến cho Bắc Thương linh viện lại trở nên sục sôi náo nhiệt, người người càng có thêm mục tiêu tu luyện, đổ xô về Lôi vực và những Tụ Linh trận cấp cao giành giật từng giây để tu luyện, cố gắng chạm đến Thông Thiên cảnh, nhận lấy tư cách tiến vào Bắc Thương Môn.
Nhờ có phần thưởng khích lệ đó, hiệu quả tu luyện của các thiên tài gia nhập vào Bắc Thương linh viện tăng rõ rệt. Vài lão sinh đang dừng bước ở Hóa Thiên cảnh hậu kỳ đều cố gắng bước thêm một bước, và nhiều thành phần ưu tú đã thành công torng vài tháng này, khiến cho mọi người càng nô nức phấn khởi hơn...
Trong khi đó, Lôi vực tầng cuối lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không khí sôi đội thi đua bên ngoài, hoàn toàn chỉ có bầu không khí u ám và tiếng sấm rền ầm ì vang vọng.
Mục Trần lẳng lặng tu luyện trong lôi hải, hắc lôi lóe ra ngoài thân, sức mạnh cuồng bạo như có như không tản mát từ trong cơ thể hắn, khiến dòng điện xung quanh sôi trào lên.
Trong cơ thể hắn đang chất chứa một nguồn năng lượng khổng lồ.
"ầm ầm!"
Hắc Thần Lôi trong lôi hải chưa bao giờ ngừng nghỉ, tiếp tục giáng vào người Mục Trần.
Thân thể khẽ run, hắn tham lam hấp thu tinh hoa sức mạnh hắc thần lôi vào trong người, linh lực hùng hậu bao bọc lấy người hắn như bị co rúm lại, cảm giác như sắp bùng nổ.... - Vẫn chưa đủ sao?
Bắc Minh Long Côn khoanh tay đứng nhìn, cau mày. Cả ba tháng nay Mục Trần tích tụ năng lượng, vậy mà vẫn chưa đến điểm bùng phát. Có lẽ lúc hắn bùng nổ, cả sức mạnh cơ thể lẫn Lôi Thần Thể đều sẽ tinh tiến.
Ba tháng khổ tu, Mục Trần đã có kháng tính rất tốt với hắc lôi.
- Nếu đã vậy, thì cho ngươi tới chỗ lợi hại hơn đi...
Bắc Minh Long Côn mỉm cười nguy hiểm, lão vung tay lên, theo đó là tiếng động gầm gừ sâu trong lôi hải, một con cự long đen đúa từ trong biển đen gào thét chui ra.
Lôi long khổng lồ sáng choang, rõ ràng chính là con Lôi Linh trước kia. Có điều hôm nay nó bị Bắc Minh Long Côn phong ấn, do vậy hình hài bên ngoài biến hóa tùy theo ý muốn của Bắc Minh Long Côn.
Lôi Linh trừng mắt nhìn kẻ đang ngồi trong lôi hải, miệng gầm lên mãnh liệt.
Một luồng công kích sấm sét từ trong miệng nó phun ra, bắn vào thân thể Mục Trần.
"Đùng!"
Mục Trần run lên kịch liệt, hắc lôi tràn ngập cơ thể, máu rỉ ra trên da, năng lượng khổng lồ đến mức cơ thể hắn không thể chứa nổi.
Nhưng hắn không từ bỏ ý đồ, vẫn điên cuồng hấp thu lôi đình lực của công kích sấm sét kia. Sức mạnh đè nén càng kinh khủng, bùng nổ sẽ càng kinh hoàng!
Ba tháng áp chế là ba tháng bị tra tấn khổ sở, hắn đâu thể dễ dàng buông bỏ.
Bắc Minh Long Côn nhìn chằm chằm Mục Trần, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Tiểu tử kia gan lớn ăn uống cũng không nhỏ, chẳng lẽ không sợ nổ tung banh xác sao chứ?
Còn muốn tiếp tục?
Bắc Minh Long Côn lắc đầu, lẩm bẩm. Chỉ có thể giúp hắn một phen thôi!
Nghĩ vậy, Bắc Minh Long Côn búng tay ra, Lôi Linh lại gào lên, lôi điện hội tụ trên miệng nó, một đòn công kích sấm sét còn hung mãnh hơn giáng xuống Mục Trần.
Máu rỉ ra khắp người, nhìn từ xa Mục Trần trông giống một kẻ điên sắp tự bạo.
"Rắc rắc."
Một tiếng nứt nhỏ khiến cho Bắc Minh Long Côn giật mình.