Chiến thương thoáng hiện, Ôn Thanh Tuyền vẫn cười cợt như trước, nhưng ánh mắt phượng rõ ràng nguy hiểm hơn nhiều.
Kim chiến thương trong tay nàng chỉ thẳng vào Mục Trần, linh lực vô biên vây lấy hắn, thậm chí còn khiến cho ba người đằng sau hắn cũng toát mồ hôi sợ hãi. Áp lực cực lớn khiến họ muốn cử động cũng khó.
Mục Trần nhìn chằm chằm kim chiến thương chỉ vào mình, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo.
- Ôn đội trưởng, ngươi đừng quá đáng!
Lạc Li gằn giọng lên tiếng, Lạc Thần Kiếm tuốt ra, kiếm ý sắc bén trấn áp trở lại.
Ôn Thanh Tuyền nghiêng qua mỉm cười, giọng nói đạm mạc chẳng coi đối phương vào đâu:
- Mục đội trưởng, nếu muốn ra tay, thì đội của các ngươi nhất định không thể đứng ngang hàng với chúng ta, ta nghĩ ngươi hiểu, lời ít nói, không phải là thỉnh cầu, mà là... uy hiếp!
Mục Trần nhíu mày đáp lời:
- Ôn đội trưởng, đội của ngươi đúng là phi thường cường đại, bất quá ... không nhất thiết có thể ăn được bọn ta!
"Rẹt!"
Hắc ám tuôn tràn từ cơ thể hắn, hắc lôi lẹt xẹt bắn ra, sức mạnh chấn động không gian toát ra khiến người ta cũng cảm thấy rất áp lực.
- Thế sao?
Ôn Thanh Tuyền nhìn hắn vận linh lực, miệng khẽ nhếch, chợt tay rung lên, kim chiến thương như tia chớp đâm tới ngực hắn.
"Gràooo!"
Long ngâm vang vọng, Mục Trần trước mặt trở nên hư ảo.
"Xoẹt!"
Kim chiến thương đâm xuyên qua ngực Mục Trần, không hề có cảnh tượng máu thịt bị đâm thủng, ảo ảnh nhanh chóng tiêu tán.
- Tàn ảnh? Tốc độ nhanh đó.
Một chiêu thất bại, Ôn Thanh Tuyền cũng không mấy ngạc nhiên, lắc mình bay lên trời, trường thương liên hồi đâm tới một khoảng không.
"Choang!"
Kình phong quét tới, Mục Trần hiện ra, hắc lôi quyền nện vào mũi thương bén nhọn. Lôi quang lóe sáng hắn bị đẩy lui đi một đoạn. Thế công của Ôn Thanh Tuyền rất mạnh, bằng thân thể cứng cáp hắn có thể chống cự được, nhưng vẫn bị đẩy ra, tay đau đớn nhức mỏi.
Lạc Li mặt trở nên lạnh hơn bao giờ hết, kiếm ý mênh mông toát ra xung quanh.
"Roạt!"
Nhưng nàng chưa kịp tham chiến, thì hai cô gái song sinh đã bắn ra một phù văn sáng rực từ hai ấn trong tay các nàng. Phù văn phóng to, hóa thành một cái lồng giam bao phủ Lạc Li.
Lạc Li tay rung lên, kiếm khí sắc bén chém vào lồng giam, khiến nó vang lên những tiếng rắc rắc nhỏ, nứt nẻ lan tràn.
Hai cô gái song sinh biến sắc. Lồng giam này của hai người thừa sức giam khốn một cao thủ linh lực nan cao, không ngờ dưới tay Lạc Li lại nhanh chóng nứt ra như vậy.
Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương đã không còn bị áp lực đè nén, nhận thấy cục diện chuyển biến như thế, trong lòng thầm than, nhưng cũng nhanh chóng vận linh lực, nhằm hướng đến hai cô gái còn lại trong đội đối phương đặng tấn công.
Hai cô gái kia cũng rất xinh đẹp. Một cô tóc vàng chói mắt, lấp lánh như lân tinh. Một cô thì hiền hòa nhu nhược, khá tĩnh lặng. Nhưng chắc chắn họ không phải tay vừa, chi đội Ôn Thanh Tuyền này hoàn toàn là bằng bản lĩnh trụ vững vị trí thứ nhất kia rất lâu a.... "Hừ."
Cô gái tóc vàng thấy ba người lao đến, càng tỏ ra mừng rỡ chứ không hề sợ hãi. Một cây búa lớn xuất hiện trong tay nàng, gần như che hết cả thân người nhưng nàng lại cầm nó nhẹ như không. Lướt tới, búa lớn mang theo kình phong kinh người bổ xuống ba kẻ tấn công.
Cô gái hiền hòa kia thì lấy ra một cái ô xanh biếc, ô xoay tròn tạo thành những cơn lốc linh lực dữ dội, hung hãn như cự mãng nhe nanh tấn công kẻ địch.
- Mục đội trưởng, ta biết ngươi cũng không đơn giản, nhưng ta nghĩ ngươi vẫn chưa đủ năng lực cản ta. Đừng làm chuyện vô ích, nếu ngươi bảo Lạc Li theo ta, cam đoan các ngươi sẽ tiến vào vòng trong.
Ôn Thanh Tuyền cười khúc khích lên tiếng dụ dỗ Mục Trần.
- Đã sớm nghe qua uy danh quán quân Linh Lộ, hôm nay đã gặp thì cho ta lĩnh giáo một hồi vậy.
Mục Trần thản nhiên trả lời, hắc lôi lóe ra dày đặc, Lôi Thần Thể vận lên cao nhất, trên ngực hiện ra bốn đường lôi văn.
Hắn đột ngột giậm chân vào hư không, khiến không khí nổ tung, nương theo phản lực đó xuất hiện ngay phía trên Ôn Thanh Tuyền.
Ôn Thanh Tuyền hứng thú nhìn lên. Trong Linh Lộ, Huyết Họa Giả danh tiếng cũng chẳng kém nàng, hiển nhiên nàng cũng muốn biết kẻ đã khiến Lạc Li ái mộ như vậy có bản lĩnh gì.
Mục Trần hiện ra, tay vòng ra ôm phía trước mặt, đột nhiên cỗ dao động hung sát khí kinh thiên bùng phát, rồi hắc ma trụ từ đỉnh đầu bay lên trời cao.
Ánh mắt nhìn thấy hắc ma trụ đầy tính hung sát kia, Ôn Thanh Tuyền cũng nhíu mày.
- Ôn đội trưởng, tiếp ta một kích!
Mục Trần hét to, tay hắn ôm lấy ma trụ, hung sát khí bá đạo kết hợp với hắc lôi uy mãnh, hắn vung gậy nện xuống.
Đôi mắt hắn lúc này đã hoàn toàn mất đi màu đen, chỉ còn lại sắc đỏ hung sát của Đại Tu Di Ma Trụ.
Từ khi tham gia đại tái, đây là đối thủ đầu tiên khiến hắn phải vận dụng đến thanh Thái Cổ Hung Khí nguy hiểm này.
Ôn Thanh Tuyền nhìn lên, gương mặt kinh dị hiếm thấy. Không ngờ thực lực thân thể nan nhưng chiến lực Mục Trần lại đạt đến trình độ này.
- Tiếp thì tiếp, ta sợ gì?
Ôn Thanh Tuyền kiêu hãnh hét to, nàng chưa bao giờ khuất phục kẻ nào, chỉ là thanh thế đâu thể khiến nàng sợ hãi.
Cất tiếng cười bá đạo cao ngạo, ki thương trong tay như phượng hoàng giang cánh, cực kỳ xinh đẹp.
- Thiên Hoàng Ảnh!
Ôn Thanh Tuyền sáng rực kim quang, như hóa thành một con phượng hoàng kim sắc, dao động linh lực tràn ngập thiên địa.
Kim phượng vẫy cánh tung bay, không chút sợ hãi đón lấy ma trụ đập xuống.
"Đùng!"
Va chạm xảy ra, phong vân biến sắc.
Huyết Họa Giả và Linh Quan Giả của Linh Lộ hai năm trước, lúc này đã chân chính giao đấu.