Đại Chúa Tể

Chương 498 - Hợp Tác

"Uỳnh!"

Linh lực phong bạo quét ra khiến tầng mây trên thiên không cũng bị xé toạc, khí kình cuồn cuộn mang theo những tiếng sấm vang rền.

Lực trùng kích lan đến đâu ảnh hưởng tới đó, thậm chí những người đang giao đấu xung quanh cũng hoảng hồn tháo lui, lo lắng nhìn về phía giao phong kinh khủng kia. Trước đây Mục Trần giao đấu với cao thủ linh lực nan cũng chưa từng có hiện tượng quá đáng sợ thế này, quả nhiên Ôn Thanh Tuyền cực kỳ lợi hại. "Véo"

Hai bóng người từ trong gió lốc bị bắn ngược ra.

"Đùng!"

Chân đạp vào không trung, khiến không khí bị chấn nổ tạo lực phản chấn giữ vững thân hình. Lực phá hoại nện xuống mặt đất bên dưới, tạo thành hai cái hố to.

Mục Trần run rẩy hóa giải cỗ kình lực đáng sợ, sắc mặt rất nghiêm trọng. Đại Tu Di Ma Trụ lơ lửng sau lưng, tản mát hung sát khí kinh thiên. Hắn nhìn lại bóng cô gái xinh đẹp bên kia.

Ôn Thanh Tuyền vẫn tay cầm chiến thương, kim giáp nguyên vẹn, tóc đen lất phất tung bay. Trải qua đối chiến như thế nàng chẳng hề có vẻ gì khó khăn, chiến ý càng thêm mãnh liệt. Mục Trần cường hãn hoàn toàn vượt qua đánh giá ban đầu của nàng.

Hắn có hắc ma trụ kia hỗ trợ, lần đầu tiên nàng gặp một cao thủ thân thể nan có thể đánh với nàng như thế, xứng đáng làm đối thủ.

- Huyết Họa Giả, danh bất hư truyền!

Ôn Thanh Tuyền mỉm cười cất tiếng, chiến thương bắt xéo sau lưng.

- Linh Quan Giả lợi hại cũng đâu kém!

Mục Trần cũng mỉm cười, hắc lôi không yếu đi chút nào. Ôn Thanh Tuyền này hắn phải thận trọng đối phó, tuyệt đối có tư cách trở thành đối thủ quan trọng và là người hắn phải hết sức kiêng dè. So về thiên phú và chiến lực, cho tới nay cũng chỉ có hai người khiến hắn cảm thấy e ngại thận trọng.

Một là Cơ Huyền, hai là Lạc Li, lúc này đã có thêm Ôn Thanh Tuyền.

Đại Tu Di Ma Trụ lơ lửng phía sau, phù văn huyết sắc lóe lên tràn ngập, hung sát lực tỏa ra không ngừng, rồi dũng mãnh đổ vào thân thể Mục Trần, mang tới sức mạnh cứng rắn khổng lồ cho hắn. - Không biết ngươi và Cơ Huyền, kẻ nào lợi hại hơn nhỉ?

Ôn Thanh Tuyền đột nhiên hỏi.

- Cứ đến thử chẳng phải sẽ biết sao?

Mục Trần nheo mắt thản nhiên trả lời.

Nghe thấy giọng nói của hắn có một chút thay đổi, Ôn Thanh Tuyền mỉm cười gian xảo, đã nhận ra ân oán rất nặng giữa hai kẻ này.

- Vậy Thanh Tuyền cung kính không bằng tuân mệnh!

Chiến ý càng tăng, thực lực Mục Trần khiến cho lòng hiếu thắng của nàng trổi dậy. Chiến tâm của nàng không hề kém nam nhi, mà nàng ta cũng không thích bản thân mình bị một tên nam nhi nào đó cùng lứa vượt qua. - Thiên Hoàng Thương!

Kim quang rực rỡ bùng phát, kim chiến thương dũng mãnh rời tay, bay lên biến to cả trăm trượng, như một luồng sáng đáng sợ bắn xuống Mục Trần.

Mục Trần ôm lấy Đại Tu Di Ma Trụ phóng lên, hung sát lực trào ra chuẩn bị nghênh chiến.

"Oang!"

Thình lình kiếm ngân vang vọng, một đường kiếm ảnh từ bên dưới xé toang không trung đâm tới, ngăn cản chiến thương.

"Keng!"

Cô gái xinh đẹp xuất hiện ngay vị trí kiếm ảnh chạm trán chiến thương, tay chộp lấy chuôi kiếm ảnh quét ngang, chấn kim chiến thương văng đi.

Ôn Thanh Tuyền trừng mắt, phất tay thu lại chiến thương.

- Ôn đội trưởng, nếu vẫn còn muốn đánh, thì để ta tiếp ngươi.

Lạc Li nắm chặt chuôi kiếm ảnh khổng lồ, kiếm ý dâng tràn, gương mặt lạnh lùng đối diện Ôn Thanh Tuyền.

- Lạc Li, chính hắn bảo ta đến thử cơ mà, ngươi không nghe thấy sao chứ?

Ôn Thanh Tuyền vội phân bua, ra vẻ vô tội.

Chiến ý theo đó cũng thu lại, linh lực mênh mông cũng rút vào trong người, không khí trở lại hòa hoãn.

Lạc Li thấy vậy cũng chùng xuống một chút, Lạc Thần Kiếm trở lại hình dáng ban đầu, nàng lên tiếng:

- Ôn đội trưởng, chúng ta không muốn gây sự với các ngươi, thì các ngươi cũng đừng có quậy phá nữa.

- Được thôi!

Ôn Thanh Tuyền mỉm cười đồng ý, bay đến sát cạnh Lạc Li, khẽ nói:

- Nhưng mà đừng có gọi người ta như vậy, ta tìm ngươi bao lâu nay, gọi ta là Thanh Tuyền đi....

Lạc Li nhìn thấy Ôn Thanh Tuyền chớp chớp hai mắt ra vẻ năn nỉ, thoáng cảm thấy hơi quái quái, nhưng cũng gật đầu:

- Được rồi!

Mục Trần nhìn thấy cảnh này, lại còn nghe Ôn Thanh Tuyền nói những lời thân mật như thế, trong lòng bất giác khó chịu. Nếu là một thằng nào đó dám buông lời như thế với Lạc Li, dám chắc hắn sẽ khiêng Đại Tu Di Ma Trụ đập qua tức thì. - Mục đội trưởng, lúc nãy ta chỉ muốn thử thực lực của ngươi thôi, không để bụng chứ?

Ôn Thanh Tuyền cười khúc khích với Mục Trần.

Mục Trần lại cảm thấy đau đầu, cái con ả Ôn Thanh Tuyền này tiền hậu bất nhất, trước đó thì khó nhằn vô cùng, bây giờ lại thế này, tính cách thật khó nắm bắt, muốn đối phó cũng chẳng dễ dàng gì.

Ba người kia trong đội cũng bay trở lại, mặt mày bí xị, thân thể bụi bặm. Không ngờ được ba người bọn họ liên thủ vẫn bị hai cô gái xinh đẹp kia áp đảo tối tăm mặt mũi. - Này, như thế không được đâu, so với đội trưởng thì các ngươi kém quá.

Bốn cô gái kia cũng bay đến, cô tóc vàng vai vác búa lớn, liếc nhìn ba gã nam tử rồi lên giọng châm chọc.

Còn cô gái "hiền lành" kia thì cướp híp mắt, hai đồng tiền tròn xoe trên mà thật dễ thương. Thế nhưng lúc này ba gã nam tử chẳng ai dám đánh giá thấp cặp song sát này, vừa nãy còn bị các nàng áp đảo thở không nổi.

Cả ba ra vẻ buồn bực hậm hực. Sau khi đột phá vượt qua thân thể nan, vốn nghĩ đã có thể hãnh diện một chút, nhưng nào ngờ được ngay cả hai cô gái da thịt trắng trẻo cũng khổng thể đối phó nổi. - Bọn họ chính là đội ngũ xếp hạng nhất cho tới nay, dĩ nhiên thực lực tổng thể phải mạnh hơn chúng ta.

Mục Trần vỗ vai Từ Hoang, phản bác.

Ba người cũng cười méo miệng gật gù, đúng là rất mạnh, do vậy đến nay vẫn còn giữ nguyên thứ hạng đó.

Mục Trần quay lại, nhíu mày tỏ vẻ chưa tin cậy lắm:

- Ôn đội trưởng, các vị đến tìm chúng ta rốt cuộc vì chuyện gì?

Ôn Thanh Tuyền mỉm cười chớp mắt:

- Hai việc. Thứ nhất là để ta có thể gặp Lạc Li. Đại ân ngày trước ta còn chưa có dịp cảm tạ nữa kia. Còn việc thứ hai là tìm các ngươi hợp tác, dĩ nhiên do vậy phải thử thực lực của các ngươi trước. - Hợp tác?

Mục Trần nghi hoặc.

- Vụ Mộc Thần Điện.

Ôn Thanh Tuyền hất mái tóc đen qua một bên vai, nói vắn tắt.

- Thì ra các ngươi cũng chú ý đến thần thiếp mà tới.

Mục Trần nhíu mày nói.

- Ngươi hẹp hòi quá đấy. Di tích Mộc Thần Điện viễn cổ kia, bọn họ từng là bá chủ vùng này, truyền thừa của họ các ngươi cũng không thể một mình nuốt hết nổi đâu. Hơn nữa Mộc Thần Thiếp đâu chỉ các ngươi mới có, nó chia làm sáu phần, cá ngươi cũng chỉ có một phần mà thôi. Cái bọn lúc nãy tìm các ngươi đó, họ xưng là Chúng Viện Minh, ngươi hẳn cũng nghe rõ chứ? - Ừm! Đó là cái gì vậy?

Mục Trần gật đầu, càng thêm tò mò.

- Đơn giản mà nói là một liên minh, một liên minh do nhiều chi đội các linh viện tạo thành. Trong những đội ngũ đó nếu chân chính 1vs1 thì chẳng có kẻ nào là đối thủ của bọn ta, nhưng sau khi bọn trong liên minh ghép đội lại, thực lực của chúng trở nên rất mạnh. - Ghép đội?

- Tức là bỏ đội cũ của mình, rồi gom các cao thủ lại thành một đội khác.

Mục Trần kinh ngạc:

- Vậy cũng được sao? Có đúng quy định không thế?

- Đâu có gì mà đúng với chả sai, đội ngũ đó của họ đâu có tiến vào vòng quyết chiến. Trước khi vòng sơ loại kết thúc, họ lại trở về đội ngũ ban đầu, mà dưới cơ duyên đạt được khi ghép đội, thực lực của họ đã tăng lên nhiều lắm, mạnh hơn xưa không ít. Do đó đừng nghĩ rằng một mình chi đội của ngươi có thể chống được một cái liên minh!

Mục Trần cau mày, không ngờ cục diện đại tái sau 20 ngày bế quan lại phát sinh những chuyện khó ngờ này.

- Chúng Viện Minh cũng có một mảnh thần thiếp, đến khi các ngươi đến Mộc Thần Điện, chắc chắn sẽ chạm trán. Ta thấy nếu chúng ta hợp tác thì với các ngươi lợi hơn rất nhiều.

Ôn Thanh Tuyền hất mặt khiêu khích.

- Thế nào?

Bình Luận (0)
Comment