Đại Chúa Tể

Chương 577 - Thảm Liệt

Ba người nhìn nụ cười trên gương mặt Mộ Phong, liếc nhìn nhau, rồi linh lực vận lên hết cỡ bùng phát.

"Vù!"

Ba người phóng tới, trải qua thời gian chiến đấu khá lâu trong đại tái, bọn họ phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn. Cả ba thực lực tuy chỉ mới linh lực nan, nhưng liên kết lại, cao thủ nhất trọng Thần Phách nan cũng phải e ngại.

Chỉ có điều, Mộ Phong này lại không phải cao thủ nhất trọng, mà chân chính là nhị trọng Thần Phách nan. Tên này còn mạnh hơn Lữ Thiên mà Mục Trần từng đánh bại vài ngày trước.

Đối mặt công kích mãnh liệt của ba người, Mộ Phong cười nhạt, thình lình hắn gọi ra một thanh trường kích đỏ rực.

Trên thanh trường kích dường như có hoa văn đỏ tươi hình trăng khuyết, tản ra dao động đáng ngại.

- Ma Nguyệt Kích, Nguyệt Trảm!

Mộ Phong hờ hững quét kích chém xuống, hào quang đỏ tươi lóe sáng, mũi kích vẽ thành một vầng trăng khuyết hung hãn trảm hạ xuống đầu ba người.

Huyết nguyệt xuyên qua, để lại một đường đỏ tươi trong không trung.

Cả ba biến sắc, vội vã thi triển bản lĩnh mạnh mẽ.

- Phượng Dực Linh Tán!

Tô Huyên lấy ra một cái dù sắc sảo như được luyện chế từ cánh phượng, linh quang lóe sáng, một tiếng phượng ngâm vang, uy áp linh lực cường đại dao động tản mát. - Yêu Long Đao!

Hạc Yêu lấy ra một thanh đại đao đầu rồng, đao mang như rồng gào thét cũng xuất hiện.

- Bách Thú Luân!

Dương Lân cũng lấy ra vũ khí của mình, quanh luân có hư ảnh bách thú hò rống gào thét.

Cả ba người cũng đều có được cơ duyên tìm ra những vũ khí cấp bậc không thấp, uy lực bất phàm, liên thủ lại, thanh thế đại tăng.

"Ầm!"

Bốn luồng công kích chạm vào nhau, vang lên tiếng nổ ầm ầm.

- Bọ ngựa đá xe.

Mộ Phong cười khẩy, Ma Nguyệt Kích lại vung lên, huyết quang ngập tràn, nguyệt trảm lại gào thét liên miên bắn xuống.

Đối mặt trảm nguyệt tung hoành, công kích của ba người nháy mắt tan tác, dù có được binh khí tốt hỗ trợ, nhưng chênh lệch với Mộ Phong quá lớn.

Linh lực nan và nhị trọng Thần Phách nan cách biệt quá lớn, khó có thể bù đắp chỉ bằng vũ khí mà được.

"Uỳnh!"

Thế công tan tác, ba người chấn kích, khóe miệng rướm máu.

"Vù!"

Ba người còn chưa lấy lại tỉnh táo, Mộ Phong đã như chớp giật xuất hiện sau lưng Tô Huyên, hắn đang muốn chấm dứt nhanh giao tranh chỗ này.

- Tô Huyên, cẩn thận!

Hạc Yêu biến sắc quát to.

Tô Huyên điên cuồng vận linh lực, nàng cũng phát hiện ra Mộ Phong ám toán, nhưng dốc hết sức cũng không thể tránh né, đành trơ mắt nhìn chưởng đao của Mộ Phong chém tới. "Uỳnh!"

Nhưng khi công kích sắp đánh trúng Tô Huyên, thì một lực mạnh mẽ từ bên cạnh đánh vào vai nàng, chấn nàng bay đi.

Hạc Yêu đưa thân chắn trước người Tô Huyên, chưởng đao sắc bén của Mộ Phong chẳng hề nương tay bổ xuống.

"Xoẹt!"

Máu tươi phun ra.

Hạc Yêu hét thảm, bàn tay trái bị Mộ Phong chặt đứt, đau đớn run rẩy, lảo đảo lui lại.

- Đi!

Hạc Yêu ôm lấy bàn tay máu me, quay sang quát lớn với Tô Huyên còn đang ngẩn ngơ.

- Anh hùng cứu mỹ nhân thật cảm động a...

Máu từ bàn tay Mộ Phong nhỏ xuống tí tách, hắn mỉm cười mà mắt lạnh như đao, lại tiếp tục xông lên nhắm tới Tô Huyên.

- Tên khốn!

Dương Lân tức giận mắng to, nghiến răng bất chấp tất cả xông lên bảo vệ Tô Huyên, linh lực gào thét tung quyền tấn công Mộ Phong.

Mộ Phong nhoẻn miệng cười, cũng chẳng nương tay đối chiến với Dương Lân.

"Rắc."

Sức mạnh đáng sợ ập tới, cánh tay Dương Lân biến dạng, tiếng xương vỡ thanh thúy, thân hình như bị sét đánh đau đớn văng đi, phun máu xối xả.

Tô Huyên nhìn hai người trọng thương vì bảo vệ mình, hai mắt đỏ ngầu.

Ba người bên này bị đánh tan tác, phía bên kia, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng chẳng khá hơn, máu me bê bết, nhưng ánh mắt vẫn hung hãn như cũ. Dù cho cục diện bị áp đảo nghiền nát, nhưng họ cũng không buông xuôi, vét hết linh lực công kích Cơ Huyền liên tục.

Nhưng thế công gắng gượng của họ chẳng làm Cơ Huyền quan tâm, chỉ một chưởng lại chấn cho hai người đau đớn lui đi.

Cục diện thật bi tráng và tuyệt vọng.

Khu vực chỗ này đã có nhiều người đến quan chiến, dừng lại trên những ngọn núi xa xa, tập trung quan sát.

Trận chiến gần như hoàn toàn nghiêng hẳn về một bên, mọi người không khỏi than thầm. Xem ra chi đội Bắc Thương linh viện này toàn quân bại trận.

Nhưng dù cho có cảm thán cũng không ai ra tay giúp đỡ. Chi đội kia xem như là mạnh nhất đại tái lúc này, chẳng có mấy người đủ can đảm khiêu khích bọn họ.

Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đều thổ máu, nghiến răng đối diện Cơ Huyền vẫn đang thong dong bình thản, nhìn qua ba người còn lại cũng đang bị đánh tan tác, bất lực.

Đôi mắt cả ai đều đỏ ngầu, kiêu hãnh của họ hoàn toàn bị đập nát. Vốn đã có tiến bộ cực lớn, trong lòng hoan hỉ, thế nhưng ở linh viện đại tái này vẫn yếu ớt đến mức không đủ sức bảo vệ đồng đội. - Xem các ngươi thật thảm hại. Có muốn trách thì phải trách Mục Trần, tất cả do hắn mà ra, nếu không phải hắn tự cho rằng mình thông minh, thì các ngươi cũng chẳng phải chịu nhục thế này.

Cơ Huyền mỉm cười.

Lời nói của hắn còn độc địa hơn cả việc hắn ra tay, không chỉ đánh gục bọn họ dưới chân mà còn vũ nhục để khiến họ sinh ra thù hận, rồi đổ hết lên đầu Mục Trần. - Ngươi và Mục Trần đem so với nhau, vẫn có chênh lệch rất lớn.

Thế nhưng đòn tâm lý của hắn chỉ nhận được nụ cười khinh khỉnh đáp lại của Trầm Thương Sinh.

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt Cơ Huyền càng thêm lạnh lùng.

- Vì ngươi vĩnh viễn chỉ có một mình, chẳng ai tin cậy vào ngươi, cho dù là đám đội viên của ngươi, đến khi gặp phiền phức tương tự thế này, chắc chắn họ sẽ bỏ rơi ngươi. Còn chúng ta, không bao giờ phản bội đồng đội!

Trầm Thương Sinh chẳng chút khách khí đả kích ngược lại.

- Chung quy ngươi vẫn kém Mục Trần!

- Ha ha! Kẻ nào lại tin cậy vào những tên vô dụng, cái sự tín nhiệm của các ngươi đem ra trước thực lực thì yếu đến mức buồn cười!

Cơ Huyền lắc đầu châm chọc, rồi sắc mặt hắn trở nên băng lãnh đầy sát ý:

- Do đó các ngươi nên dừng bước ở đây đi.

"Vù!"

Dứt lời, thân ảnh của hắn lại biến mất.

Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông lập tức cùng lui.

Nhưng cái bóng của Cơ Huyền đã tức khắc xuất hiện giữa hai người, hai bàn tay lạnh lẽo như ưng trảo vồ tới cổ họng cả hai.

"Uỳnh!"

Thân thể hai người bị dán chặt vào vách núi, hộc máu, linh lực trở nên yếu ớt cực độ.

Trước mặt là Cơ Huyền với hai bàn tay siết vào cổ họ, khiến cả hai không thể động đậy.

Phía bên kia.

Mộ Phong đang cười tủm tỉm, nhẹ giọng chọc ghẹo Tô Huyên:

- Bây giờ xem còn anh hùng nào giúp được mỹ nhân không?

Hắn lao lên, hướng thẳng Tô Huyên.

Tô Huyên nghiến răng, chỉ còn cách dốc tận lực liều mạng với Mộ Phong.

"Đùng!"

Ma Nguyệt Kích đâm vào chiếc ô, sức mạnh đáng sợ khiến Tô Huyên run rẩy, chấn bay vũ khí trong tay.

"Vù!"

Mộ Phong áp sát Tô Huyên, mỉm cười nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp của nàng, nở nụ cười lạnh lẽo tung chưởng.

- Kết thúc!

Tô Huyên cũng là tuyệt vọng buông xuôi.

"Ầm ầm!"

Thình lình tiếng sấm cuồng bạo vang lên, Mộ Phong biến sắc.

Hắc lôi từ chân trời rạch một đường ngang không trung, tốc độ chớp giật nện vào cơ thể Mộ Phong.

"Bùm!"

Mộ Phong trúng đòn lập tức văng xuống đất, lún sâu vào trong lòng đất, để lại một cái hố to.

Hắc lôi đánh Mộ Phong rớt đài vẫn chưa dừng lại, lôi quyền hung hãn nện xuống tiếp tục tấn công Mộ Phong còn chưa kịp bò dậy.

"Hự"

Mộ Phong kinh hãi phun máu, tầng đất lại sụp thêm một mảng.

Hắn gào lên, định giãy giụa thoát ra, nhưng một bàn tay đầy lôi điên thộp lấy cổ hắn, khiến hắn không cách nào cục cựa.

Hắc lôi tan dần, hiện ra một bóng người với khuôn mặt tuấn tú mà đầy dữ tợn.

- Mục Trần!

Những người đang quan chiến nhất thời thốt lên.

Cơ Huyền bên kia cũng giật mình nhìn lại, gương mặt quen thuộc kia khiến hắn nở nụ cười quỷ dị.

- Mục Trần, cuối cùng ngươi cũng tới!

Bình Luận (0)
Comment