Vùng đất rộng lớn, bóng người lố nhố, nơi này đã trở thành khu vực được người ta quan tâm nhất.
Những đội ngũ mạnh mẽ đứng trên không trung quan sát, ánh mắt đổ dồn về mặt đất, nơi một người đang đứng đó với hắc lôi quấn quanh thân.
Sát khí dày đặc từ cơ thể hắn thoát ra khiến nhiệt độ trong không khí trở nên lạnh đi nhiều.
Đó là Mục Trần.
- Hắn đã tới...
- Còn đến trễ nữa thì e là chi đội Bắc Thương linh viện kia toàn quân bị diệt.
- Cơ Huyền ra tay cũng ác thật...
- Xem ra việc hôm nay sắp xong rồi.
- Cơ Huyền cũng không dễ đối phó đâu. Mục Trần kia gần đây tiếng tăm vang dội, nhưng có thể chống nổi Cơ Huyền sap? Thực lực của hắn chỉ mới linh lực nan a... "... ..."
Những tiếng bàn tán xôn xao, mọi người đều đang chú ý đến hai nhân vật chính của đêm diễn, mong mỏi sẽ xảy ra một trận đại chiến kinh thiên.
Mục Trần đang đứng dưới mặt đất đổ nát, tay túm cổ Mộ Phong, sát khí toát ra cho người ta thấy, nếu hắn muốn hạ sát thủ, chắc chắn không do dự.
Mộ Phong mặt mày xanh lên, bất lực uất ức nhìn Mục Trần. Khi nãy đối phương ra tay quá nhanh khiến hắn trở tay không kịp, nháy mắt đã bị Mục Trần áp chế.
Hắn tuyệt đối không tin chính diện giao đấu thì Mục Trần có thể đánh thắng được!
Tô Huyên nhìn xuống, cả nửa năm không gặp, hắn cũng không thay đổi nhiều. Chỉ có điều gương mặt ôn hòa thường ngày đang đằng đằng sát khí.
Tô Huyên xóa đi vết máu trên môi, trái tim đang tuyệt vọng cũng bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Mục Trần quay nhìn lên Tô Huyên, ánh mắt dịu đi một chút:
- Tô học tỷ, ổn chứ?
Tô Huyên lắc đầu, rồi quay sang chỉ Hạc Yêu và Dương Lân:
- Họ đều trọng thương!
Bàn tay Hạc Yêu bị Mộ Phong chém đứt, máu chảy ròng ròng. Dương Lân cũng máu me đầy mình khá thê thảm. Cả hai thấy Mục Trần đã xuất hiện, thở phào nhẹ nhõm hơn.
Mục Trần tỏ ra áy náy gật đầu chào họ.
Hạc Yêu dựa vào một khối đá, miễn cưỡng hỏi Mục Trần:
- Có chắc ăn không?
Dĩ nhiên hắn muốn hỏi Mục Trần có thể chắc chắn ứng phó được cục diện này hay không, dù sao chi đội của Cơ Huyền chiến lực cực mạnh.
- Có ta ở đây, bọn họ chẳng thương tổn được mọi người.
Mục Trần đáp lời.
- Vậy trông cậy vào ngươi ...
Hạc Yêu chậm rãi gật đầu.
Mục Trần ngẩng lên, ánh mắt hờ hững nhìn về một hướng không xa.
Mọi người cũng theo ánh mắt hắn nhìn lại.
Sát khí dày đặc khiến không trung như cô đặc lại.
- Mục Trần, cuối cùng ngươi đã tới.
Cơ Huyền vẫn không buông tay khỏi cổ Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, nhoẻn miệng cười.
- Đến xem vở tuồng nhà ngươi chuẩn bị cho ta có phấn khích hơn lần trước hay không thôi!
Mục Trần mỉm cười đáp lại.
Cơ Huyền cũng cười:
- Hẳn không khiến ngươi thất vọng.
- Ta đang đợi đây.
- Thả Mộ Phong ra!
Trên bầu trời, ba gã đội viên Thánh linh viện kia quát lớn, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt vào Mục Trần.
Thực lực cả ba đều đạt tới nhất trọng Thần Phách nan trình độ, tuy không sánh kịp Mộ Phong, nhưng tuyệt đối không phải kém cỏi, thế nhưng với tiếng quát của họ, Mục Trần hờ hững như chẳng nghe thấy. "Hừ!"
Cả ba liếc nhau, cùng lúc tung chưởng, linh lực hóa thành chưởng ấn từ trên cao ấn xuống công kích Mục Trần.
Mục Trần vẫn chẳng mảy may tỏ ra quan tâm.
Đột nhiên một âm thanh rít lên, rồi ba đạo kiếm quang xuyên phá không gian rạch tới.
Kiếm quang gào thét, xẻ ba đạo chưởng ấn thành sáu phần, tan nát thành những đốm sáng rơi đầy trời.
Mọi người vội nhìn lại phương hướng kiếm quang chém ra, hai bóng người như truy tinh đuổi nguyệt bay đến, hiện rõ ra là hai mỹ nhân xinh đẹp hạ xuống bên cạnh Mục Trần.
Hai cô gái thướt tha mảnh khảnh, nhan sắc thu nhường nguyệt thẹn.
Tất cả mọi người gần như trố mắt lên nhìn.
- Đó là Ôn Thanh Tuyền!
- Cô gái kia, là Lạc Li? Ta biết nàng, Lạc vương Linh Lộ, ngày trước ở trận tranh đoạt linh quan, cả Cơ Huyền cũng bị nàng ta đánh trọng thương.
- Xem ra các nàng đều đến giúp Mục Trần, hai cô gái này cũng không đơn giản đâu, muốn ra tay e rằng Cơ Huyền cũng không dám chắc thắng, khó trách Mục Trần lại can đảm xuất hiện.
Hai nàng vừa xuất hiện, lập tức khiến càng nhiều người chú ý. Hai mỹ nhân tuyệt sắc dĩ nhiên phải hấp dẫn hơn hai gã trai thô lỗ như Mục Trần và Cơ Huyền.
Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền đứng hai bên trái phải Mục Trần, thoáng nhìn sắc mặt của hắn, rồi tập trung chú ý sang Cơ Huyền.
Ôn Thanh Tuyền và Cơ Huyền cũng ít khi chạm trán, lúc này hứng chí đánh giá. Đối thủ một mất một còn của Mục Trần, nàng cũng rất hiếu kỳ.
Còn ánh mắt Lạc Li vẫn lung linh trong suốt như thế, chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, chẳng tỏ ra gì cả.
Cơ Huyền cũng đã chú ý ngay khi Lạc Li xuất hiện, nhìn thấy ánh mắt hờ hững của nàng, khóe môi hắn bất giác run rẩy.
- Lạc Li, đã lâu không gặp.
Đè nén nội tâm xung động, hắn nhẹ nhàng chào hỏi.
Lạc Li nhìn lại Cơ Huyền, chợt lên tiếng:
- Còn nhớ lời cuối cùng ta nói với ngươi khi còn ở Linh Lộ hay không?
Cơ Huyền trừng mắt, thần sắc trở nên lạnh lẽo.
Bởi cảnh tượng khi đó hắn không thể nào quên. Cô gái váy đen kia liều lĩnh sống mái lưỡng bại câu thương với hắn, nhưng lại không tỏ ra quan tâm hay sợ hãi gì hắn, chỉ bình tĩnh để lại một câu: "Mạng của ngươi Mục Trần sẽ lấy, ta sẽ tạm thời không quản"
- Ta e rằng hắn sẽ khiến nàng thất vọng mà thôi.
Cơ Huyền âm lãnh nhìn Mục Trần, hai bàn tay nắm cổ Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông bất giác siết lại.
Lạc Li nhoẻn miệng cười, nàng dịu dàng nói:
- Ngươi sẽ thất vọng, hắn mạnh hơn ngươi!
Lời nói không hề có ý châm chọc, nhưng lại khiến Cơ Huyền giận run người, cánh tay nổi cả gân xanh.
Ba gã đội viên còn lại giật mình khi thấy biểu hiện đó của Cơ Huyền, lần đầu tiên thấy được gương mặt sắc lạnh của hắn đầy cảm xúc như thế.
Ai nấy quan sát Mục Trần, Lạc Li, Cơ Huyền, mơ hồ nhận thấy có điều gì đó hơi quái.
- Vậy ư? Ta rất mong chờ đó!
Cơ Huyền đè cơn giận xuống, quay sang Mục Trần:
- Ngươi mạnh hơn ta như thế nào chứ? Bằng cái thực lực linh lực nan cỏn con của ngươi à?
Mục Trần chỉ cười, hất hàm qua Mộ Phong trong tay:
- Chúng ta thả mọi người ra nhé, ta nghĩ ngươi cũng không ngây thơ đến mức chơi trò uy hiếp con tin nhỉ?
Cơ Huyền lại nở nụ cười ôn hòa, hai tay thả ra, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông bị hắn hất văng đi.
Mục Trần cũng bình thản ném Mộ Phong qua một bên, nện vào một khối đá to.
Mộ Phong lồm cồm bò dậy, tái mặt nhìn Mục Trần, nhưng không nóng vội hành động.
Tô Huyên vội vã lao lên đỡ lấy Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, cả hai đều rất thê thảm.
Mục Trần nhìn hai người, ánh mắt vô cùng áy náy.
- Chớ có nhiều lời, tiếp theo giao cho ngươi. Đám mất dạy này rất mạnh, nếu không chắc ăn thì chúng ta bỏ trốn, còn núi không lo thiếu củi.
Trầm Thương Sinh lên tiếng.
Mục Trần cười, gật đầu.
Khu vực này càng lúc càng có thêm nhiều người đến quan chiến, khắp sơn mạch đầy những bóng người, các đội ngũ mạnh mẽ trong đại tái đều bị hấp dẫn đến.
Cơ Huyền bình thản lau đi những vết máu trên tay, rồi thình lình phất tay.
- Diệt Trần hành động, bắt đầu!