Trên không trung, linh lực bạo động đã im ắng trở lại, những trận đại chiến kinh thiên động địa cũng đã kết thúc, chỉ còn hai người lơ lửng giữa trời, lúc này trở thành tiêu điểm chú ý.
Mục Trần ngẩng mặt nhìn lên đỉnh Long Phượng đài, nơi có ánh sáng chói lóa cùng tiếng long ngâm phượng hót mơ hồ.
Đó là chỗ nhân Long Phượng truyền thừa.
Long Phượng đài dường như cũng nhận thấy số người tranh đoạt đã giảm đi, một luồng sóng hoàng kim từ trên đỉnh đổ xuống, sau đó hình thành một cái thang.
Nấc thang cuối cùng chính là Long Phượng truyền thừa.
- Đi lấy chiến lợi phẩm nào.
Thải Tiêu nhìn cầu thang chói lóa, miệng mỉm cười. Trải qua huyết chiến hung hung hiểm hiểm, đương nhiên phải đến lúc hưởng thụ thành quả.
Mục Trần gật đầu, hai người lắc mình xuất hiện ở chân cầu thang, thong dong cất bước.
Phía sau, Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư, Đinh Tuyên cũng cất bước đi theo, tuy rằng không có tư cách lên tầng cao nhất nhận truyền thừa, nhưng ở bên dưới cũng có những thứ cực tốt.
Đoàn người leo thang, cuối cùng dừng lại, Mục Trần nhìn thấy trên nơi cao nhất này có một tế đàn hoàng kim.
Tế đàn có hình Long Phượng, giao hòa cùng nhau, khí tức cổ xưa tràn ngập như thuở hồng hoang man dại, luồng uy áp mãnh liệt đến mức Thải Tiêu cũng hơi biến sắc.
Uy áp này khiến cho không gian cô đặc lại.
Cách đỉnh tế đàn kia, chỉ còn vẻn vẹn mười bậc thang, thế nhưng mười bước này lại cực kỳ khó leo, vì uy áp khủng bố, gần ép nát cơ thể bất kỳ ai muốn tùy tiện đi lên. - Uy áp chỗ này....
Thải Tiêu nghiêm nghị cau mày, nàng nhận thấy uy áp Long Phượng nơi đây cực kỳ khủng bố, khiến nàng nhận thấy rằng, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, sẽ bị nó hất văng.
Uy áp ở đây còn dữ dội hơn so với uy áp ở chỗ Long Phượng Trì siêu cấp hôm trước.
- Nghe nói năm xưa Chân Long Chân Phượng vẫn lạc, trái tim của chúng rơi xuống chỗ này, hóa thành Long Phượng đài, đồng thời phong ấn truyền thừa. Do vậy đây chính là nơi có uy áp Long Phượng manh nhất Long Phượng Thiên. - Mười bậc thang cuối cùng kia hẳn là khảo nghiệm cuối cùng của Long Phượng truyền thừa, được gọi là Long Phượng Thê, chỉ có người nào thành công bước qua, mới có thể nhận được truyền thừa cuối cùng.
Mục Trần cũng nghiến răng giải thích, hắ cũng nhận thấy rõ uy áp, nếu hắn không luyện được Long Phượng thể, e rằng đã chịu không nổi.
- Long Phượng Thiên nhiều năm nay không thiếu cường giả đến được chỗ này, nhưng nghe nói người xuất sắc nhất cũng chỉ gần như bước lên được bậc thang thứ 9 mà thôi. - Ồ?
Thải Tiêu nhướng mày ngạc nhiên.Long Phượng Thiên không ngờ lợi hại như vậy, bao nhiêu năm hình thành mà vẫn không ai đủ sức bước lên bậc thang cuối cùng?
- Ngươi thấy thế nào?
Thải Tiêu nhìn Mục Trần, hỏi.
Mục Trần ngẩng lên, bậc thang cuối cùng của Long Phượng thang có ánh sáng ngập tràn cùng uy áp cường đại, cũng chính là nơi hàm chứa Long Phượng truyền thừa.
- Muốn ta bỏ qua, đâu có dễ vậy.
Ánh mắt lăng lệ, Mục Trần khẳng định chắc nịch, không do dự cất bước đi lên Long Phượng thang.
"Ầm!"
Ngay khi bước chân Mục Trần đặt xuống, mơ hồ như có tiếng long ngâm như sấm rền vang lên, sau đó uy áp khủng bố như bài sơn đảo hải ập tới.
Mục Trần cảm thấy cơ thể mình nặng như núi.
Hắn nghiến răng, run rẩy bước tiếp.
Mục Trần lảo đảo lắc lư, hẳn nhiên áp lực rất lớn, mỗi bước mồ hôi tuôn như suối, cơ bắp nhức nhối kịch liệt.
Phía sau, Thải Tiêu cũng bước tới, dù không gian khổ như Mục Trần nhưng rõ ràng bước chân cũng rất nặng, hiển nhiên cũng chịu áp lực tương đương.
Sau đó nữa, Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư, Đinh Tuyên thì còn gian nan hơn, khó có thể leo lên.
Mọi ánh mắt đều nhìn lên 5 người đang chậm chạp đi lên, bọn họ muốn biết Long Phượng Thiên năm nay, những người kia có thể bước lên được mấy bậc thang?
Bước chân Mục Trần lảo đảo như sắp ngã, mỗi bước hắn cảm thấy như xé da toác thịt, máu chảy ra đầy lưng.
Dưới Long Phượng uy áp, thậm chí ngay cả Long Phượng thể cũng khó chịu nổi.
Thải Tiêu bước sau Mục Trần, trên trán bóng loáng đầy mồ hôi, thực lực mạnh mẽ của nàng cũng không thoát khỏi uy áp quá khủng bố này.
- Ngươi còn muốn tiếp tục?
Thải Tiêu mím môi nhìn cái lưng chảy máu của Mục Trần.
Mục Trần không nói gì, chỉ gật đầu lia lịa, ánh mắt không hề nản chí, lát sau lại giơ chân bước tới một bước.
"Phụt"
Một bên vai tóe máu bắn ra như vòi nước, chảy xuống theo cánh tay, lưmg, bụng, rơi xuống bậc thang, để lại một dấu chân máu trên nấc thang hoàng kim.
Máu chảy ra từ cơ thể Mục Trần ngày càng nhiều, gương mặt hắn cũng tóe máu, gần như che mờ tầm mắt, nhưng bước chân vẫn kiên định nặng nề không dừng lại.
Thêm một bước nữa, hắn dừng lại tại bậc thứ 8.
Lúc này hắn như một huyết nhân, toàn thân đầy là máu, áp lực khủng bố ập tới như ép cơ thể hắn muốn phát nổ. Trong máu thịt lóe lên những hào quang ám kim, chính là tinh huyết Long Phượng với khả năng sinh mệnh siêu việt đang phục hồi cho cơ thể hắn.
Nếu không có sự bảo vệ của tinh huyết Long Phượng, có lẽ hắn lúc này đã nổ nát thành đống thịt. Lúc này áp lực đã khiến Mục Trần mắt mờ tai điếc, chỉ còn cảm nhận được uy áp nặng nề xung quanh ập tới.
Mục Trần chao đảo đứng không vững, Thải Tiêu cũng đã bước lên bậc thứ tám, mồ hôi đổ trên chiếc cổ ngọc ngà, men theo đường cong tinh tế.
Gương mặt hơi tái đi, ngực thở phập phồng, gương mặt nghiêm trọng, nhìn sang Mục Trần với vẻ lo lắng.
Đến lúc này nàng mới rõ vì sao bao nhiêu năm rồi vẫn không có ai vượt qua được bậc thang cuối cùng, ngay chính bản thân nàng có lẽ cũng chỉ đủ sức bước đến bậc thang thứ chín, nếu cứ cố sức mà đi tiếp, e rằng cơ thể sẽ nát tan.
Ngay phía sau, Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư, Đinh Tuyên đều dừng lại ở bậc sáu, không đi lên nữa, vì họ biết rõ sức của mình đến đây là cực hạn, cơ thể đã không chịu nổi.
Ba người ngồi xuống, nhìn lên hai người phía trên, đặc biệt khi thấy Mục Trần toàn thân máu me, bất giác cảm thấy bội phục.
Mục Trần chỉ là Chí Tôn tam phẩm, vậy mà cũng có thể leo đến tám bậc, áp lực tưởng tượng cũng biết nó dữ dội thế nào, nếu nghị lực kém cỏi e rằng sẽ suy sụp mất.
Mục Trần có thể lấy thực lực Chí Tôn tam phẩm đánh bại Liễu Viêm, cầm cự thành công trước U Minh hoàng tử, chiến tích dữ dội như vậy lúc đầu họ còn chưa hiểu làm thế nào hắn làm được, nhưng bây giờ thì đã biết vì sao hắn có thể tạo nên kỳ tích.
Kỳ tích không phải trên trời rơi xuống, mà chính là nghị lực bản thân đã tạo ra nó.
Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư nhìn nhau, sắc mặt phức tạp.
Thải Tiêu vuốt giọt mồ hôi đọng lại trên cằm, nhìn Mục Trần với cái thân bê bết máu, đau lòng lên tiếng:
- Không cần đi nữa.
- Ngươi lên đi.
Máu trên người khô lại đóng thành lớp vảy cứng bọc lấy gương mặt Mục Trần, giọng nói khó khăn cất lên, cổ họng hắn đã bị uy áp Long Phượng làm tổn thương.
Thải Tiêu gật đầu, nghiến răng bước tiếp, linh lực hùng hậu gia cố bước chân, chống cự lại uy áp. Đôi chân run run của nàng đặt lên bậc thang thứ chín.
Khán giả xôn xao, bao nhiêu năm Long Phượng Thiên xuất hiện, cũng chỉ mới có một vị thiên tài tuyệt thế năm xưa đứng ở bậc thang thứ chín, lần này đây đã xuất hiện người thứ hai.
Mục Trần gian nan nhìn lên, mơ hồ thấy đỉnh Long Phượng đài sáng chói kim quang, như bảo tọa của Chân Long Chân Phượng, từ trên cao phủ xuống uy áp vô tận.
Áp lực đủ để khiến bất kỳ ai phải quy phục.
Năm ngón tay hắn bất giác nắm lại, ngọn núi lớn trước mặt này đúng là khó vượt qua nổi, Long Phượng uy áp đáng sợ này, cho dù thân thể cường hóa mạnh mẽ của hắn cũng không chịu nổi.
Mục Trần mơ hồ nhận thấy, nếu hắn bước chân lên bậc thứ chín, thì thân thể sẽ nát tan, mà bước lên bậc thứ mười, e rằng hắn sẽ hóa thành bụi.
Bây giờ... bỏ cuộc sao?
Ánh mắt Mục Trần trở nên mê muội, trong bóng tối dường như xuất hiện một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mái tóc bạc lấp lánh như ngân hà, đôi mắt lưu ly lóng lánh dịu hiền nhìn hắn.
Lạc Li.
Cô gái đã từng khiến hắn phải trốn chui trốn nhủi, nàng bây giờ đã về lại Lạc Thần tộc, chấp nhận tránh nhiệm gánh vác chủng tộc mình, áp lực nàng nhận lấy không yếu hơn hắn chút nào.
Còn hắn, đã từng hứa với nàng, sẽ trở thành cường giả cái thế...
Đôi mắt mê muội đột nhiên mở trừng, hắn không còn chút do dự nào nữa, con đường cường giả vốn dĩ phải đổi bằng máu và mồ hôi, nếu chỉ đơn giản là một lời bỏ cuộc, thì làm sao thực hiện lời hứa với nàng! - Aaaaaaaaaa
Một tiếng la thất thần vang lên, Tô Bích Nguyệt và Hồng Ngư tay che miệng, mắt kinh ngạc nhìn phía trên, gã nam tử đã lắc lư sắp ngã, đột nhiên trở nên vững vàng hét to, mãnh liệt cất bước đi tới!
Một bước, leo lên bậc thứ 9!
Thải Tiêu cũng trợn mắt nhìn lại, vẻ mặt kinh hãi khi thấy cơ thể Mục Trần ứa máu dữ dội.
Cơn đau kinh khủng trong da thịt gần như chôn vùi ý thức của Mục Trần, nhưng hắn vẫn gào thét như kẻ điên bước tiếp!
Thải Tiêu khiếp sợ.
Khán giả hít hà, ai nấy đều biết Mục Trần muốn làm gì.
Mục Trần cất bước, thêm một bước nữa!
Bậc thứ mười!
Mục Trần đứng vững vàng trên đỉnh Long Phượng thang. Bất ngờ, Thải Tiêu sắc mặt kịch biến, thân thể của hắn vỡ vụn!
Máu văng tứ tán!
Cơ thể nổ tung!