Đại Chúa Tể

Chương 809 - Long Phượng Huyết Dục

"Ầm!"

Máu thịt bắn tung tóe trên đỉnh Long Phượng, nhất thời mọi người đều sững sờ pha lẫn hốt hoảng.

Không ai ngờ Mục Trần lại liều mạng đến vậy, không chỉ lên bậc 9, mà còn cố gắng thêm một bước xông lên bậc cuối cùng!

Chỉ đáng tiếc khi hắn đặt chân lên nơi cao nhất lại không đủ khả năng chịu đựng nổi Long Phượng uy áp khủng bố, khiến cho cơ thể nổ văng.

Khán giả nuốt nước miếng, thở dài. Bậc thang thứ mười quả là không ai qua được, căn bản chẳng thể nào nhận được truyền thừa.

Phía trên cao, Thải Tiêu sững sờ mặt tái mét, máu văng khắp nơi trước mặt nàng, thất thần nhìn thân thể nát bét sắp tiêu tan kia, trong lòng bỗng dưng sa sút. Nàng không ngờ Mục Trần lại hành động lỗ mãng như vậy!

Hắn không biết bậc thang cuối cùng này đối với hắn là tử địa hay sao? Đó cũng không hẳn là vấn đề thực lực, mà thực sự với cảm nhận của nàng, đó là bước chân tử vong cho bất kỳ ai đặt vào.

Có lẽ chính vì thế mà năm xưa vị thiên tài kinh thế ấy chỉ đặt chân đến bậc thứ chín mà quyết định không đi tiếp!

Bậc thứ mười này, mang theo lòng kiêu hãnh của Chân Long Chân Phượng, là lĩnh vực của chúng, là nơi con người không được phép đặt chân.

Thải Tiêu biến sắc mím môi, đưa tay ra cố gắng định truyền linh lực cứu Mục Trần, nhưng ngay lúc đó, bất ngờ nàng nhìn thấy thân thể máu me chuẩn bị đổ xuống kia khựng lại, rồi quỳ một chân trên đất, hét lớn. - Aaaaaaaaaaaaaa!

Tiếng la hét thê thảm đầy thống khổ, làm cho người bình tĩnh nhất cũng biến sắc. Cả thân thể máu thịt bầy hầy, xương lồ lộ đủ chỗ, cả người đã nổ hết phân nửa, nếu không có tinh huyết Long Phượng với sinh mệnh lực siêu đẳng, e rằng hắn đã táng mạng.

Ngay cả thời điểm này, hắn vẫn không tuyệt vọng buông xuôi!

Tiếng thét gào vang khắp trời, đọng lại trong tai tất cả mọi người, ai nấy rung động nhìn lên đỉnh Long Phượng thang, thân xác nổ nát nửa người chìm ngập trong máu nhưng vẫn thét lên tiếng thét cầu sinh. Đừng nói cường giả bình thường, ngay cả Thải Tiêu, Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư cũng rung động cực kỳ.

Ý chí cực đại của Mục Trần làm cho các nàng phải run sợ.

- Thật là một kẻ cuồng mãnh!

Đinh Tuyên cũng hết hồn thốt lên, đứng thẳng người dậy. Mục Trần lúc này càng hiên ngang uy vũ hơn cả lúc đối đầu U Minh hoàng tử, thật sự khiến người ta kính trọng.

Tiếng gào làm mọi cường giả chú ý, đột nhiên đỉnh Long Phượng đài vang lên thêm một tiếng long ngâm phượng hót hòa với tiếng gào đó.

Ai nấy kinh ngạc, một cột sáng chói lọi trên đỉnh Long Phượng thang bắn thẳng lên bầu trời, chân cột sáng chính là thân thể hư nát của Mục Trần đang quỳ một gối.

Bên trong cột sáng kim sắc có những thứ vật chất sền sệt như chất lỏng, nếu quan sát kỹ thì đó chính là tinh huyết Long Phượng màu ám kim, độ tinh khiết của nó khiến cho vô số người kinh hãi.

Tinh huyết Long Phượng ào ào đổ xuống như mưa, gột rửa thân thể hư hoại của Mục Trần, những lớp chất lỏng ám kim bao bọc, bổ khuyết những phần thân thể đã nổ nát.

Những chỗ đó, da thịt mọc ra với tốc độ kinh hồn.

Từ xa nhìn lại, Mục Trần trông như kim la hán, uy áp cổ đại toát ra từ cơ thể hắn, mang theo khí tức có nguồn gốc từ Chân Long Chân Phượng!

- Đó là... Long Phượng huyết dục!

Khán giả lại thêm một phen được chứng tỏ khả năng hiểu biết siêu việt, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ khi nhận thấy độ tinh khiết vô cùng của tinh huyết Long Phượng trong cột sáng!

Cho dù tắm cả trăm cái Long Phượng Trì cũng không thể sánh bằng!

- Tiểu tử này thật tốt số quá!

Có ai đó ghen tị thốt lên. Long Phượng huyết dục a, cho dù là thân còm trơ xương sau khi được tẩy rửa cũng có thể thay da đổi thịt, huống hồ Mục Trần này vốn thân thể cường hãn, trải qua lần tẩy trần này, có lẽ chỉ cần dùng sức mạnh cơ thể cũng thừa sức áp đảo cường giả cùng cấp.

Nhưng dù rất ganh tị, họ cũng biết rõ đó chính là kết quả của nghị lực bất phàm và cơ duyên lớn mới có được. Bọn họ căn bản không dám mạo hiểm cửu tử nhất sinh, chẳng thể nào ép bản thân mình đặt chân lên nấc thang nguy hiểm đó. - Thì ra bậc thang cuối cùng chính là một khảo nghiệm nữa.

Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư sắc mặt phức tạp, hai nàng đều nhận thấy rõ, cảm ứng cho biết nấc thang kia hễ bất kỳ ai bước lên cũng chết, chính vì lý do đó mà bao nhiêu năm nay không ai dám bước lên, nhưng chính sự điên cuồng của Mục Trần lại phá vỡ lời nguyền.

Nấc thang cao nhất, sự khảo nghiệm không phải là thực lực, mà chính là lòng can đảm và nghị lực siêu phàm!

Thải Tiêu thì thở phào mừng rỡ, vui vẻ ngắm nhìn đồng bạn được bao phủ trong kim quang chói lóa. Hắn cũng không nhiều tuổi, nhưng kiên nghị và cố gắng thật sự khiến nàng phải động lòng.

Ngắm hắn một hồi, nàng bỗng cảm thấy người trước mắt, về sau này sẽ vang danh Đại Thiên thế giới.

Cột sáng ám kim bao phủ Mục Trần, không ít tinh huyết Long Phượng vương vãi văng ra ngoài, lan đến chỗ Thải Tiêu, Tô Bích Nguyệt... Hiệu quả của người khác đương nhiên không sánh bằng Mục Trần, nhưng luyện hóa thứ này lợi ích cũng cực cao, ai nấy ngồi xuống dốc toàn lực hấp thu tinh huyết Long Phượng văng tới.

Cột sáng ám kim vang lên tiếng long ngâm rền rĩ khắp trời, kéo dài khoảng 10 phút sau rồi tiêu tán.

Mọi ánh mắt đều chú ý đỉnh Long Phượng đài.

Hào quang ám kim trôi đi, chui hết vào bóng người cao gầy, lưu chuyển trong làn da. Những chỗ thân thể bị nát vì vụ nổ trước đó lúc này đã hoàn toàn lành lặn, kim quang lấp lánh toát ra uy áp cường hãn.

Sau lưng hắn dường như có hoa văn đôi cánh phượng kim sắc, nhìn như vật thể sống đang múa lượn sống động, như có thể giang ra bất cứ lúc nào, đưa Mục Trần chinh phục bầu trời.

Còn trước ngực hắn, long văn kim sắc hiện rõ, uy áp cự long uy mãnh mà nghiêm nghị.

Mục Trần mở mắt, đôi mắt đen lúc này hóa thành hoàng kim, khí tức uy nghiêm, khiến người ta hít thở khó khăn.

Đôi mắt kim sắc lấp lánh một hồi rồi tan đi, để lại đôi mắt đen mờ mịt nhìn xuống cơ thể, tay nắm chặt lại, cảm nhận sức mạnh đang dâng tràn.

Trong người hắn lúc này như đang ẩn chứa một con Chân Long và một con Chân Phượng.

Tay sợ lên ngực, chạm vào long văn, mí mắt giật giật. Hắn cảm nhận thấy long văn và phụng văn dường như có một sinh mệnh lực riêng biệt.

Dường như không chỉ là hoa văn đơn thuần, mà chính là sinh vật.

Xem như kiếp nạn lần này hắn đã vượt ải thành công, có thể cảm nhận thấy sinh mệnh lực trong người đã sung mãn hơn không chỉ gấp mười.

Những nội thương khi đại chiến với Liễu Viêm, U Minh hoàng tử trước đó hoàn toàn đã được chữa lành, sức khôi phục kinh người làm cho chính hắn cũng nao nao.

Lần này đánh bạc đã thắng.

Kim quang tiêu tán, tến đàn trên Long Phượng đài đột nhiên bắn ra những tia sáng nhỏ, trong đó có chứa vảy rồng lông phượng, trên bề mặt chúng có những văn tự cổ thoáng hiện. - Đó là những vật truyền thừa của Chân Long Chân Phượng!

Ngay khi vảy rồng lông phượng bay ra, khán giả lại xôn xao, bao nhiêu là ánh mắt đỏ lên tham lam. Có được vật truyền thừa từ Chân Long Chân Phượng, dù chỉ một món cũng cực kỳ thuận lợi cho việc tu luyện của họ.

Vô số vảy rồng lông phượng vần vũ trên Long Phượng đài, bao trọn lấy cả Long Phượng thang. Thải Tiêu, Tô Bích Nguyệt... cũng nhận được truyền thừa, người nào ở bậc cao hơn, đương nhiên vật nhận được sẽ quý giá hơn.

Chỉ cần nhìn độ sáng kim quang của những mảnh vảy rồng lông phượng là biết được, càng ở tầng cao, chúng nó càng ít đi, nhưng hào quang lại càng mạnh hơn.

Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư mừng rỡ nhìn những vật thể xoay quanh, kích động định đoạt lấy.

Mục Trần cũng ngẩng lên nhìn, phía trên đỉnh Long Phượng đài này số lượng kim quang không nhiều, so với bên dưới thì ít đến thảm thương, chỉ chừng mười mấy thứ bay lượn vòng vèo.

Bên trong mơ mồ có thể thấy được long lân, long cốt, phượng vũ này nọ, toát ra dao động cổ xưa.

Mục Trần cảm giác được, những vật truyền thừa này hắn chỉ có thể chọn lấy một thứ

Mục Trần nhíu mày trầm tư cả buổi, hai mắt khép lại. Đã khó lựa chọn, vậy thì hên xui đi.

Mục Trần giang tay ra, tâm linh trôi qua thân thể, kim quang nhàn nhạt tỏa sáng Long Phượng thể.

Trên ngực, sau lưng, Chân Long văn và Chân Phượng văn rung động nhẹ nhàng, rồi cùng bắn đến một vật phía bên phải.

Hai tia sáng bắn đến chộp lấy khối cầu ánh sáng, rồi từ từ kéo về.

Mục Trần mở mắt ra, khối cầu ánh sáng lơ lửng trước mặt, hắn đưa tay ra, vật thể nọ rớt vào tay, hào quang biến mất.

Nó là một khối xương ám kim, với những đường vân kì lạ, toát ra những văn tự xưa cổ nhất thiên địa cùng với dao động thần bí khó lường.

Mục Trần cầm lấy khối xương, cảm giác huyết nhục cơ thể đang sôi lên, làm cho hắn rùng mình. Hẳn nhiên khối xương này có quan hệ mật thiết tới Long Phượng thể.

Bình Luận (0)
Comment