Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 133

"Sao lại thế này?" Lưu Phẩm Nhượng hỏi.
Lưu Thanh Tùng ngược lại phun ra một hơi, "Là trúng mê dược."
Mê dược là ai hạ, không cần nói cũng biết.
Phủ binh chung quanh cũng không ngừng có người ngã xuống, Tiêu Tụng chân cẳng mềm nhũn, dựa vào vách tường chậm rãi tuột xuống dưới.
Lưu Phẩm Nhượng đại kinh thất sắc, "Án Sát Sử, ngươi làm sao vậy?"
Vừa dứt lời cũng ngã ngồi trên mặt đất. Lưu Thanh Tùng lảo đảo mà nằm lên trên cái rương của mình, đám người Dư Bác Hạo cũng lần lượt ngã xuống.
Không đến một khắc, cả viện tử hơn trăm người tất cả đều bất tỉnh nhân sự, Nhiễm Nhan gắt gao che lại miệng Huyễn Không, mới miễn cưỡng làm nàng ta không bị dọa khóc thành tiếng, vì không muốn gây chú ý, Nhiễm Nhan cũng ngã xuống.
Mặt trời đang lên cao, trong viện nhiều người sống như vậy, lại một mảnh yên tĩnh.
Giữa ban ngày, yên lặng đến nỗi làm đáy lòng mỗi người rét run.
Hồi lâu sau, có tiếng bước chân vang lên.



Nhiễm Nhan bỗng nhiên cả người căng thẳng, bởi vì nàng không biết Lưu Phẩm Nhượng cùng Tiêu Tụng bọn họ có thật sự trúng mê dược hay không. Các nàng không có việc gì, đủ để chứng minh hung thủ hạ dược trong nước uống hoặc là đồ ăn, mà tên Lưu Thanh Tùng kia có thể phát hiện ra hay không thì không biết.
Nhiễm Nhan lặng lẽ giương mắt, thấy một nữ ni mặc truy y chậm rãi đi đến chỗ Hoài Ẩn, nàng nhìn gương mặt vẫn tuấn dật như cũ của hắn, đôi mắt vẫn luôn bình đạm ôn hòa đột nhiên mờ sương, "Ngu Lang, ngươi không nghĩ tới đi, cuối cùng lại là ta tới tiễn ngươi."
"A di đà phật." Hoài Ẩn bỗng nhiên niệm ra một tiếng Phật hiệu.



Tịnh Huệ trừng lớn mắt, nước mắt từ trong hốc mắt đột nhiên chảy xuống, nàng yên lặng nhìn Hoài Ẩn, "Ngươi gạt ta."
"Ngươi hẳn là minh bạch, ta tại sao sẽ chịu tốn tâm tư đi gạt ngươi." Thanh âm réo rắt của Hoài Ẩn nghe như tiếng trời, ngôn ngữ phun ra lại từng chữ từng chữ như lưỡi dao sắc bén, vô tình lạnh nhạt, "Ta cho rằng ngươi xuất gia thì đã chặt đứt trần duyên, nhưng hiện giờ xem ra, ngươi hận A Dụ đúng là hận đến thấu xương."
"Ta không phải là hận nàng thấu xương, mà là yêu ngươi thấu xương." Tịnh Huệ có lẽ là bị vẻ lạnh nhạt vô tình kia của Hoài Ẩn kích thích, vẻ bình tĩnh ngụy trang trong khoảnh khắc sắp hỏng mất, chẳng qua nháy mắt lại chuyển thành ý cười nhàn nhạt, ôn hòa khéo léo lại không mất vẻ ưu nhã, "Ngươi nếu biết trong lòng A Dụ vẫn luôn có ngươi, không biết ngươi sẽ có cảm tưởng như thế nào? Nếu ngươi biết, năm đó sau khi ngươi rời khỏi, A Dụ không ngủ không nghỉ mà tìm ngươi suốt ba tháng, ngươi sẽ có cảm tưởng thế nào? Nếu ngươi biết, năm ấy phu quân nàng chết bệnh, nàng bệnh nguy kịch vẫn ôm nữ nhi tập tễnh học đi đặc biệt đến Tô Châu tìm ngươi, ngươi có thể vẫn mang bộ dáng cao tăng khám phá hồng trần hay không?"
Tịnh Huệ mỗi lần hỏi một câu, sắc mặt Hoài Ẩn liền trắng thêm một phần, cuối cùng tay cầm Phật châu tử đàn tiểu diệp cũng ngăn không được mà run rẩy, "Ngươi nói nàng không ngủ không nghỉ mà tìm ta ba tháng, năm đó tới Tô Châu là đặc biệt đến cậy nhờ ta?"
"Không sai, chính là ta cố ý giấu diếm tin tức của nàng, mà ở Tô Châu, ta đã gặp nàng trước một ngày, ta nói cho nàng, ta và ngươi đã kết làm vợ chồng. Ngươi biết tính tình kia của A Dụ, nàng không tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ không tin tưởng, vì thế ta để cho nàng nhìn một chút..." trên mặt Tịnh Huệ đều là ý cười, như một đóa hoa nở trong sương mù, "Năm ấy Tô Châu một lần tuyết rơi lớn, nàng đã bệnh đến thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, muốn đem nữ nhi phó thác cho ngươi, ha ha ha, ta nhìn bộ dáng nàng muốn khóc rồi lại liều mạng nhịn xuống, trong lòng rốt cuộc sảng khoái vô cùng, buồn cười là ngươi cái gì cũng không biết."
"Không chỉ có như thế, ngay cả Trương lang quân cũng là ta sai hắn đi dụ dỗ A Dụ, nhưng ai ngờ một cô nhi chỉ biết ăn chơi đàng điếm, tiêu xài sản nghiệp tổ tiên, cư nhiên thật sự coi trọng nàng, hồi tâm chuyển ý, nghiêm túc kinh doanh." Tịnh Huệ mắt cũng không nháy mắt mà nhìn chằm chằm Hoài Ẩn, không bỏ qua một phân biến hóa thần sắc nào của hắn, "Lúc trước ta tưởng đã như vậy thì tiện nghi cho A Dụ, chỉ là trời cũng không thương nàng, tên quỷ đoản mệnh kia sau khi kết hôn một năm ba tháng liền chết trong hồ."



Tịnh Huệ mỗi một chữ đều kèm theo lưỡi dao sắc bén, hung hăng mà đâm vào thân thể Hoài Ẩn, so với mấy lời ít ỏi của hắn, càng thêm nát tâm.
"Mặc kệ là đem ngươi và A Dụ đùa giỡn trong lòng bàn tay, hay là giết những đôi cẩu nam nữ đó, ta chưa từng thất thủ." Tịnh Huệ bình tĩnh nhìn Hoài Ẩn, bỗng nhiên rất có hứng thú nói: "Ta ngày thường thừa dịp hoá duyên nói cho bọn họ, trên núi phía sau chùa Vân Tòng có ngôi miếu hoang cầu nhân duyên rất linh nghiệm, trước miếu hoang có một khối đá nhân duyên, chỉ cần vào đêm trăng tròn, ở trước miếu hoang cắt tóc làm tin, tư đính chung thân, liền nhất định tâm tưởng sự thành. Ngươi không biết, khi bọn hắn thề sông hẹn biển, sau khi hoan hảo, đối mặt với lựa chọn sinh tử, lại luôn là đường ai nấy đi. Ta biết ngươi không phải là người như vậy, ngươi sẽ rời đi lúc A Dụ sống tốt, sẽ không bỏ nàng lúc nguy nan."
"Chỉ có một người nhất giống ngươi, hắn chết cũng muốn che chở nương tử kia. Bộ dạng hắn nhíu mày, bộ dạng hắn chiến đấu quên mình, bộ dạng hắn thà chết chứ không chịu khuất phục, thật sự đều cực kỳ giống ngươi. Ta đem máu của hắn đặt ở trong mộ A Dụ, A Dụ khẳng định muốn ngươi bồi nàng." Tịnh Huệ vỗ vỗ thái dương, nhẹ nhàng cười khuyên hắn: "Nàng lại có người khác rồi, Ngu Lang, ngươi hãy quên nàng đi."



Nghe đến đó, Lưu Thanh Tùng chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, Tiêu Tụng cùng Lưu Phẩm Nhượng cũng đều đứng dậy.
Tịnh Huệ lại phảng phất giống như không thấy, vươn tay nhẹ vuốt qua mặt Hoài Ẩn, ôn nhu thở dài, "Ngu Lang, ta xuất gia là vì ngươi, giết người cũng là vì ngươi, ngươi nếu đối với ta không nhẫn tâm như vậy, ta làm sao sẽ đem những chuyện đó nói ra làm cho ngươi thương tâm?"
Hoài Ẩn gắt gao nhíu mày, hắn vẫn luôn cho rằng Tịnh Huệ mặc dù có âm hiểm cỡ nào, cũng bất quá là dùng một vài thủ đoạn, sau khi xuất gia cũng đạm bạc rất nhiều, cho tới bây giờ hắn mới phát hiện, hắn thực sự đã xem thường nữ tử thoạt nhìn thập phần bình đạm này.



Tịnh Huệ cười, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, thân thể theo đống củi tuột xuống, nàng ta nằm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Hoài Ẩn mắt phượng hơi rũ, trên mặt hiện lên một nụ cười quỷ dị, "A Dụ nàng so ra kém ta, trừ bỏ sinh ra đẹp hơn ta, cái gì cũng đều kém ta. Ta sẽ chờ ngươi, vĩnh viễn chờ ngươi."
Lưu Thanh Tùng xông tới, bắt mạch Tịnh Huệ, sắc mặt không khỏi biến đổi, "Nàng uống thuốc độc tự sát."
Lưu Phẩm Nhượng tim đưa lên cao nhiều ngày, rốt cuộc cũng thả xuống dưới, mặc kệ Tịnh Huệ sống hay chết, mới vừa rồi nàng đã thừa nhận chính mình giết người, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy được, cái đại án này rốt cuộc có thể chấm dứt, đây là kết quả tốt nhất, còn quá trình, với hắn mà nói đã không còn quan trọng.
"Sư phụ!" Huyễn Không thoát khỏi Nhiễm Nhan, chạy đến bên Tịnh Huệ, bắt lấy tay nàng khủng hoảng mà lay gọi, "Sư phụ!"
Nhiễm Nhan trong lòng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng nhất thời lại tìm không thấy nguyên do.
"Không nên nha!" Lưu Thanh Tùng nắm tóc thở dài: "Không phải hẳn là sau khi nhớ lại, lại đem hành vi phạm tội điên cuồng của chính mình nhất nhất kể cho Hoài Ẩn nghe, cho hắn biết mình yêu hắn bao nhiêu, sau đó lôi kéo hắn cùng chết sao?"
Tiêu Tụng cau mày, trầm giọng nói: "Đi giúp những người khác giải độc!"
Trên mặt đất, Huyễn Không gắt gao bám trên người Tịnh Huệ, mặc cho nha dịch lôi kéo ra sao, cũng chỉ gào khóc. Nàng không biết sư phụ nàng coi như chỗ dựa này, là đầu sỏ làm thân sinh mẫu thân của nàng buồn bực mà chết.
"Người điên cuồng chấp nhất như vậy, thì cũng phải làm mấy chuyện điên cuồng mới được a!" Lưu Thanh Tùng vừa cho các hòa thượng uống giải dược, vừa lẩm bẩm nói.
Nhiễm Nhan lẩm bẩm nói: "Đúng a..."



Chỉ sợ cho tới giờ này khắc này, Tịnh Huệ vẫn thích Hoài Ẩn, dù chết cũng không đành lòng thương tổn hắn. Chỉ là nàng không đành lòng thương tổn Hoài Ẩn, lại giết chết nhiều sinh mệnh trẻ vô tội như vậy.



Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhan bỗng nhiên cảm thấy mình cùng Tô Phục quen nhau cũng là một chuyện rất không có đạo lý, nàng không phải là người theo chính nghĩa gì, nhưng cũng tuyệt đối thống hận những hung thủ vì tư lợi bản thân mà tùy tiện đoạt đi tính mệnh người khác, Tô Phục là một sát thủ, mà không phải hiệp khách đầy lòng chính nghĩa, ai có thể bảo đảm người chết dưới kiếm của hắn là đều đáng chết?



Nhiễm Nhan thở dài một tiếng, đang chuẩn bị quay về Ảnh Mai am thu thập hành lý, lại nghe phía sau một trận rối loạn, "Hoài Ẩn đại sư! Không thể phí hoài bản thân mình a!"
Nhiễm Nhan vừa quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Hoài Ẩn cầm một thanh trường đao đâm vào ngực mình.
Máu tươi phun như suối bắn ra xa cả trượng, hắn gục đầu xuống, trên mặt tràn ra một nụ cười sáng sủa. Mặt trắng nõn như ngọc, máu đỏ tươi, một nửa yêu dị một nửa thuần tịnh, nụ cười này thật làm người hoa mắt.
Nhiễm Nhan rõ ràng thấy đôi môi mỏng của hắn khẽ nhúc nhích, thều thào mà phun ra một câu.
Hắn nói, đã trễ mười ba năm, A Dụ, ngươi có chờ ta không...?
Nhiễm Nhan sửng sốt một lúc lâu, mới rũ mắt nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của Tịnh Huệ trên mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy không rét mà run, nữ nhân này dễ như trở bàn tay làm Hoài Ẩn cam tâm tình nguyện mà giao ra sinh mệnh, nàng hiểu biết Hoài Ẩn, những lời nói kia, cũng đủ để hắn sống không nổi.
Điên cuồng, không nhất định phải cuồng loạn.



Lúc đầu Tịnh Huệ cho rằng Hoài Ẩn thật sự đã chết, cho nên trước đó mới uống thuốc độc, định đến đây chết chung với hắn, nhưng mà không ngờ, Hoài Ẩn chỉ là giả chết, vì thế nàng liền thiết kế ván này.
Nàng nói: Ta sẽ chờ ngươi, vĩnh viễn chờ ngươi.
Thì ra là chờ hắn cùng nhau cộng phó hoàng tuyền
Đáng tiếc Hoài Ẩn đang đắm chìm trong bi thương cùng khiếp sợ quá lớn, căn bản chưa từng nghĩ xem đây có phải là một âm mưu hay không, có lẽ những lời kia của nàng ta là thật, cũng có khả năng là giả, không ai biết được nữa.
Trong viện im ắng, tất cả mọi người bị cảnh tượng máu bắn xa cả trượng vừa rồi làm cho kinh sợ, nhất thời đều quên động đậy, chỉ có lá thu phiêu phiêu đãng đãng mà rơi xuống.
Tịnh Huệ chưa từng tính sai, nhưng một cái kế hoạch trăm ngàn chỗ hở như vậy, lại làm nàng ta hụt một bước, lập tức uống thuốc độc chạy đến đây chết cùng Hoài Ẩn. Nàng cuối cùng, thua liền thua, chưa bao giờ biết buông tay là gì.



"Viết hồ sơ vụ án đi." Tiêu Tụng nhàn nhạt nói.
Lưu Phẩm Nhượng mới hồi phục lại tinh thần, liên tục hạ mấy cái mệnh lệnh, sai nha dịch dọn thi thể, thu thập hiện trường.
Hoả táng không dừng lại, sau khi các hòa thượng tỉnh lại thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy, đầu tiên là kinh hãi, rồi liền khoanh chân ngồi xuống trở lại, tụng kinh siêu độ cho Hoài Ẩn.
Liệt hỏa rừng rực, dung nhan xuất sắc kia bên môi mang theo vết máu, đầu hơi rũ, Nhiễm Nhan nhìn Hoài Ẩn, cảm thấy phảng phất khi gió thổi cành liễu đung đưa, hắn vẫn sẽ nâng lên đôi mắt phượng đạm mạc trần thế kia, thanh âm réo rắt ngâm một tiếng phật hiệu.
Xuyên qua màn lửa, Nhiễm Nhan thấy Tiêu Tụng đi về phía nàng. Đồng thời phía sau cũng vang lên thanh âm của Nhiễm Vân Sinh, "A Nhan!"
Ánh mắt Nhiễm Nhan dời khỏi mặt Hoài Ẩn, hơi gật đầu với Tiêu Tụng, xoay người đón Nhiễm Vân Sinh.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nhiễm Vân Sinh còn đứng ở dưới cầu thang ngoài cửa, nhìn không thấy chuyện phát sinh bên trong, chỉ thấy mấy người Nhiễm Nhan dính bùn đất đầy người, lại nghe bên trong từng đợt từng đợt Đại Bi Chú, trong lòng cảm thấy có chút lung lay.

Bình Luận (0)
Comment