Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 134

"Thập ca." Nhiễm Nhan gọi.
Nhiễm Vân Sinh ở dưới cầu thang ngửa đầu nhìn biểu tình bình tĩnh không gợn sóng của Nhiễm Nhan, không biết vì sao, lại cảm thấy có một tia mất mát, bèn thu lại nụ cười, vừa đi lên trên, vừa hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hoài Ẩn đại sư viên tịch." Nhiễm Nhan đi xuống cầu thang, giữ chặt Nhiễm Vân Sinh lại kéo hắn đi xuống phía dưới. Thời điểm người đang được hoả táng, cũng không phải tình trạng tốt đẹp gì, đặc biệt là người vừa mới chết không lâu giống như Hoài Ẩn.
"Viên tịch? Hoài Ẩn đại sư đang lúc tráng niên, như thế nào lại viên tịch?" Nhiễm Vân Sinh tuy lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng thấy Nhiễm Nhan cũng không có ý tứ muốn giải thích, liền không hỏi thêm nhiều nữa.



Nhiễm Vân Sinh quay đầu lại nhìn thoáng qua đằng sau, lại thấy một nam tử mặc bộ thường phục viên lãnh màu tím đứng ở trước cửa, không khỏi dừng bước, xoay người chắp tay chào hắn, "Gặp qua Tiêu Thị lang."
"Thập Lang không cần đa lễ." Tiêu Tụng cười nhẹ, ánh mắt phức tạp mà liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, nhưng chỉ hơi gật đầu với nàng, xoay người trở vào trong chùa.
Nhiễm Vân Sinh nhìn thần sắc có chút buồn bực của Nhiễm Nhan, cười nói: "Nghe nói Nhiễm cư sĩ có danh hào là Tịnh Úc, sao ta lại thấy buồn bực giữa mày không tiêu tan, ngược lại càng sâu"
Tịnh Úc, là tục gia tu hành danh hào Am chủ lấy cho Nhiễm Nhan, Am chủ nói nàng giữa mày có úc sắc, hy vọng nàng tịnh tâm tu hành, xua tan phiền muộn trong lòng.
"Chớ có nhíu mày, Thập ca nói cho ngươi một cái tin tốt, đại bá đã đáp ứng rồi, qua trung thu để ngươi cùng ta đi Trường An. Ta lần này lại đây là để tiếp ngươi về chủ trạch trụ lại hai ngày trước." Nhiễm Vân Sinh vui mừng nói. Hắn đau lòng muội muội này, vì thế bỏ ra không ít nỗ lực mới được Nhiễm Văn cùng Cao thị nhất trí đồng ý.



Nhiễm Nhan cũng có thể đoán được một chút, trong lòng cảm động đồng thời xác thật rất cao hứng, đi Trường An, cảm thụ một chút Đại Đường thịnh thế, cũng không uổng công một lần xuyên qua, bèn cười nói: "Ta nghe xong một câu chuyện, sau khi nghe xong thì trong lòng buồn quá, không bằng ta kể cho Thập ca nghe một chút đi! Người ta nói, bi thương có thể bị người nghe chia sẻ."
"Được!" Nhiễm Vân Sinh vỗ vỗ bả vai, lúm đồng tiền như hoa, "Thập ca thân cường thể tráng, khiêng được bi thương của A Nhan."
Vốn dĩ Vãn Lục các nàng còn đang kinh hách vì chuyện vừa rồi, nghe thấy Nhiễm Vân Sinh nói như vậy, không khỏi cười ra tiếng, Vãn Lục nói: "Thập Lang, cánh tay có cường tráng hay không, cùng tâm tình không có quan hệ bao nhiêu."
Nhiễm Nhan nhìn thoáng qua Huyễn Không đang rút vào bên cạnh Vãn Lục, bắt đầu đem chuyện Hoài Ẩn cùng A Dụ nhẹ nhàng kể ra.



Nhiễm Nhan từ trong tự thuật của Hoài Ẩn, có thể cảm giác được Dương Dụ là một người tính tình thẳng thắn, mỗi khi có nghi hoặc, đều sẽ chạy tới chỗ Hoài Ẩn chất vấn. Mà Hoài Ẩn cũng là người thành thật, có gì đáp nấy.
Kỳ thật sự thật đều bày ra trước mặt hai người, bọn họ đều không ngu ngốc, đều ẩn ẩn đoán được chân tướng sự tình, nhưng mà, hoài nghi giống như là một hạt giống, bị vùi vào thổ nhưỡng thích hợp sẽ mọc rễ nẩy mầm, mặc dù cố gắng xem nhẹ nó, nhưng nó vẫn luôn sẽ bất tri bất giác mà ảnh hưởng lựa chọn của người ta.
Thí dụ như Hoài Ẩn, cũng không phải là như lời của chính hắn, là người yếu đuối, hắn mang theo Dương Dụ thoát ra từ trong chiến hỏa tán loạn, chỉ lớn hơn nàng một tuổi, cũng đã có thể là một ngọn núi để nàng dựa vào. Hắn lâm trận bỏ chạy, đơn giản là cho rằng Dương Dụ đã thay lòng đổi dạ, mà hắn thì không thể thừa nhận kết quả như vậy.
Thí dụ như A Dụ, cũng không giống như lời Tịnh Huệ, kiên định như một. Nguyên nhân gây ra bi kịch là bởi vì nàng ta hoài nghi cùng dao động, khi Hoài Ẩn nói cho nàng "Ta không biết tóc như thế nào lại mất đi một đoạn, nhưng ta không có cùng người khác tư đính chung thân", nàng trong tiềm thức đã không tin, cho nên hết thảy những giải thích sau đó đều là uổng công.
Tình yêu giữa bọn họ quá thuần túy, cho nên không thắng nổi chút ngờ vực nào.
Thế gian tình lữ mà cuối cùng có thể thành thân thuộc, thuần túy yêu nhau thường chỉ chiếm một bộ phận cực nhỏ, người cùng ngươi bạch đầu giai lão, thường không phải là người ngươi yêu nhất, mà là người thích hợp nhất với ngươi.



"Kỳ thật Dương Dụ là sợ hãi đi." Nhiễm Vân Sinh nghe hết câu chuyện, thở dài: "Dương Dụ là nữ nhi của Dương đế, công chúa mất nước, nghe nói Dương đế tuy rằng hoang đường, lại đối với từng nữ nhi đều rất sủng nịch. Dương Dụ từ địa vị cao cao tại thượng, vạn người chú mục, lại rơi xuống làm dân thường, còn trong một đêm mất đi toàn bộ thân nhân, loại khủng hoảng này không phải ai cũng hiểu được, có thể tình cảm và ỷ lại nàng dành cho Tuyên Nghĩa lang, cũng vượt qua mức bình thường đi."
Ý tứ thông tục là Dương Dụ là nữ tử cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, cho nên nàng mẫn cảm lại đa nghi.



Nhiễm Nhan nói: "Tuyên Nghĩa lang?"
"Là chức Văn Tán quan, hai đứa con thứ của Tùy triều nội sử Thị Lang Ngu Thế Cơ đều là mang chức quan này, năm đó thành Đại Hưng đại loạn, Ngu Cấp khuyên hai đứa con thứ của Ngu Thế Cơ là Ngu Nhu, Ngu Hối cùng nhau đào tẩu, hai người lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: Bỏ phụ bối quân, cầu sinh chỗ nào? Tấm lòng trung hiếu, quyết định từ lúc này. Nói xong, huynh đệ hai người tranh nhau chết trước, việc này đã từng truyền thành giai thoại. Không nghĩ tới Ngu Hối vậy mà chưa chết." Nhiễm Vân Sinh quay đầu lại nhìn nhìn khói mù bốc lên từ trong chùa Vân Tòng, lại nói: "Hắn mang theo Dương Dụ chạy ra khỏi thành Đại Hưng, vốn đã sớm không màng sinh tử, sống là vì Dương Dụ, hiện giờ nữ nhi của Dương Dụ cũng đã lớn, hắn đã không còn vướng bận."
"Ngu Thế Cơ chẳng ra gì, nhưng lại sinh được mấy nhi tử có cốt khí." Nhiễm Vân Sinh cuối cùng thuận miệng đánh giá một câu.
"Thập ca đánh giá hắn như vậy, chỉ sợ không công bằng a!" Nhiễm Nhan đối với người tên Ngu Thế Cơ này cũng có biết một ít, thư pháp gia, văn học gia trứ danh của Tùy triều, là người rất có tài hoa có lòng dạ, tâm kế sâu không lường được, tinh thông đạo làm quan, lại có thủ đoạn của quyền thần.
Nhiễm Vân Sinh rất có hứng thú nói: "Hắn ở trước mặt Dương đế thì mang vẻ nịnh nọt, phù hoa thành tánh, hoàn toàn đánh mất khí khái của một danh sĩ cùng tố sĩ, không có khí tiết gì đáng nói."
"Thập ca nói cũng đúng, ta chỉ là xem trên một ít sách sử ghi lại về hắn, cảm thấy sử quan quá nặng nhân tình, sẽ ảnh hưởng phán đoán của hậu nhân về hắn. Ngu Thế Cơ người này có tài trị thế, chỉ tiếc không gặp đúng minh chủ, Tùy Dương Đế thích nghe lời nịnh nọt, hắn cũng bất quá là gãi đúng chỗ ngứa, đây là đạo làm quan, với cá nhân mà nói, cũng không có gì là đúng hay sai. Với quốc với dân mà nói, đúng như lời Thập ca, hắn đích xác không phải quan tốt, đi ngược với lòng dân, không màng dân sinh. Còn về khí khái..." Nhiễm Nhan chưa từng chân chính gặp qua tư thái như vậy, trong ấn tượng của nàng, chỉ có tiêu sái như Kê Khang, Nguyễn Tịch thời Ngụy Tân mới xem như có danh sĩ khí khái, có điều đến nay chưa từng gặp qua.



Nhiễm Vân Sinh ngơ ngẩn nhìn Nhiễm Nhan, lặng im một lát, bỗng nhiên vỗ tay cười, "Lòng dạ của A Nhan, chỉ sợ có thể làm cho rất nhiều lang quân xấu hổ a!"
Nhiễm Nhan cười nói: "Chỉ là nói cái nhìn của ta thôi, nói gì đến trí tuệ"
"Thiên hạ này có được mấy người có thể không nghiêng không lệch đánh giá một cái lộng thần? Cho dù những bậc đại nho nổi tiếng kia, phàm là nhắc tới Ngu Thế Cơ, không người nào khen một chữ." Nhiễm Vân Sinh trong lòng cũng bắt đầu một lần nữa mà nhận thức Nhiễm Nhan. Muội muội mà trước kia chỉ biết ngâm mình trong khuê oán thi tập xót xa cho bản thân, thế nhưng lại có suy nghĩ sâu sắc rạch ròi, làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Ca Lam theo ở phía sau, cũng vẫn luôn nghe Nhiễm Nhan nói chuyện, không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng, sườn mặt vẫn tú mỹ như lúc đầu, nhưng đã không còn vẻ mờ mịt của ngày xưa, cười rộ lên cũng không linh động như trước kia nữa, nhưng mang vẻ cứng cỏi, lại đúng là thứ mà nương tử thiếu trước kia.
Nhiễm Nhan không dám nói mình trí tuệ như thế nào, nàng có thể không nghiêng không lệch, chỉ có thể nói chuyện này cách nàng quá mức xa xôi, không quan hệ đau khổ, nếu nói đến quân Nhật xâm lấn Trung Hoa, Nhiễm Nhan hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút tức giận cùng hận ý.



Trở lại Ảnh Mai am, Nhiễm Vân Sinh sai Nhĩ Đông và Thiển Tuyết cùng hỗ trợ thu thập đồ vật, chuẩn bị xuống núi.
Mà Nhiễm Nhan thì đi cùng Hình Nương, đến chỗ Am chủ bái biệt.
Am chủ là người hỉ tĩnh, xưa nay cũng chỉ có Tịnh Viên hầu hạ bên người, sau khi Tịnh Viên chết, đổi thành một tiểu ni cô văn tĩnh.
Nhiễm Nhan ở Ảnh Mai am hơn một tháng, tính ra cũng chỉ gặp qua Am chủ bốn năm lần. Bà mỗi bốn năm ngày mới giảng một hồi kinh, có khi gặp phải trời mưa, buổi giảng kinh sẽ hủy bỏ.
"Cư sĩ tới vừa lúc, Am chủ vừa mới dùng xong cơm trưa, đang ở trong rừng cây ngắm cảnh." Tiểu ni cô dẫn Nhiễm Nhan đến một mảnh rừng phong sau viện.
Nhiễm Nhan từ xa đã nhìn thấy một bộ truy y khoanh chân ngồi trên một tảng đá bằng phẳng, tĩnh lặng như một gốc tùng cằn cỗi, nếu không có động tác thường xuyên vê Phật châu trên tay, thoạt nhìn căn bản không giống vật còn sống.
Lá đỏ bay xuống đáp trên vai bà, không trượt xuống dưới.
Nhiễm Nhan dừng lại ở cách bà không xa, lẳng lặng mà nhìn hình ảnh yên lặng này.
Ước chừng qua một khắc, Am chủ mới nói: "Nếu đã tới, sao không cùng nhau thưởng thức mảnh rừng phong này?"
"Con vẫn đang thưởng thức đó thôi, Am chủ ngồi ở chỗ này, rừng phong thêm vài phần thiền ý, hết sức tĩnh tâm." Nhiễm Nhan nói lời này, đích xác không phải khen tặng.
Am chủ cười một tiếng, "Thiền ý vẫn luôn tồn tại."
Nhiễm Nhan nói: "Nhưng vì con đôi mắt phàm tục, xưa nay rất khó nhìn thấy được."
Nàng từ trước đến nay là người rất cầu thị. Thí dụ như mảnh rừng phong này, nếu bình thường nhìn, Nhiễm Nhan cũng chỉ cảm thấy thực thanh tĩnh, căn bản sẽ không cảm thấy nó có thiền ý gì. Hôm nay nhìn thấy Am chủ tĩnh tọa như cây khô, u tĩnh hơn rất nhiều lại có thêm một loại cảm giác vi diệu, trực giác nói cho nàng, đây là thiền.



"Ngươi có biết...một đời người gặp phải vô số lần lựa chọn, ta đoán ngươi là một người phàm là phát hiện bản thân thật tình, liền sẽ không có chút nào do dự, như vậy, cũng tốt mà cũng không tốt..." am chủ hàm hồ mà nói một hồi.
Nhiễm Nhan nói: "Ngài là đang nói mệnh của ta có mấy cái phu quân?"
Am chủ ngẩn ra một chút, chợt quay lại cười với nàng: "Ngươi đứa nhỏ này, quá là tích cực, đoán thần cơ cho ngươi cũng không thể thoáng lộ ra, bất quá, đây là chính ngươi đoán được, không phải là lão ni tiết lộ thiên cơ."
Nói xong lời cuối cùng, dường như là lẩm bẩm.
Đều nói lão nhân tựa hài đồng, mặc dù là lão ni thanh tu như vậy cũng không có ngoại lệ, nhiều lời vài câu liền lộ tẩy, Nhiễm Nhan không khỏi cười, "Am chủ nhưng không cần quá lo lắng, con tuy minh bạch ngài nói là về chuyện gì, lại hoàn toàn không rõ ngài muốn lộ ra cái gì."
Kia một câu: Cũng tốt mà cũng không tốt, ở Nhiễm Nhan xem ra là nói cũng như chưa nói.
Am chủ cười khô khốc, "Phật rằng: Không thể nói."
Nhiễm Nhan lý giải ý tứ của Am chủ là: Khả năng nàng sẽ gặp được mấy nam nhân không tồi, phải vừa nhanh vừa chuẩn mà chọn cho đúng người kia.



"Am chủ..." Nhiễm Nhan vừa mới há mồm chuẩn bị từ biệt, liền nghe thấy tiếng sột soạt trong đám cây cối, chỉ chốc lát sau một bộ áo vải màu đất chui ra từ đống lá rụng thật dày, hung hăng thở ra một hơi, "Ta nói này sư thái, ta còn phải cảm thụ thế giới vô biên bao lâu nữa?"
Nhiễm Nhan hơi trợn mắt, nhìn chằm chằm vài lần gương mặt gầy guộc của Lưu Thanh Tùng.
"Ngươi cảm nhận được cái gì?" Am chủ rũ mắt, chậm rãi hỏi.
Lưu Thanh Tùng vừa thấy Nhiễm Nhan cũng hơi hết hồn, bởi vì Am chủ nói, người hắn chờ rất nhanh sẽ tới, lập tức hắn cực kỳ bi thương nắm tóc ngồi xổm trên mặt đất, "Chẳng lẽ ngươi nói Thập Thất Nương là ta mệnh trung chú định nữ nhân, nhưng là huynh đệ ta coi trọng nàng trước, ta lại không thể hoành đao đoạt ái, vì thế ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bọn họ bạch đầu giai lão, cả đời yêu mà không được, yên lặng bảo hộ lại quá tàn nhẫn, quá ngược tâm, quả thực là thảm kịch nhân gian."
Hắn bỗng chốc từ trên mặt đất đứng phắc dậy, chống nạnh chỉ lên trời chửi: "Tặc lão thiên! Tặc lão thiên!"
Am chủ vẫn luôn nhắm mắt, cũng không thể không mở mắt ra từ trên xuống dưới mà đánh giá Lưu Thanh Tùng, bà nếu không phải là người tu hành, khẳng định sẽ mắng một câu: Ngươi có bệnh đi! Nhưng dù sao cũng là cao nhân Phật môn, Am chủ nhìn vài lần rồi chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi nói: "Thí chủ ngươi nghĩ nhiều rồi".

Bình Luận (0)
Comment