Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 141

Bàn tay to ấm áp hơi ẩm ướt mồ hôi hoàn toàn bao lấy tay nàng, đáy lòng Nhiễm Nhan run lên, vội vàng rút tay về, cắn môi nhìn bàn tay thon dài hữu lực của Tiêu Tụng.
"Thập Thất Nương, hành động này của ngươi, là..." tim Tiêu Tụng như thắt lại, hắn cảm thấy cả đời này của mình sẽ không có lúc nào khẩn trương như hiện tại.
"Nhịp tim 140 lần." Nhiễm Nhan lẩm bẩm nói thầm, lại sờ sờ cổ tay mình, trong đầu đếm đếm thấy hình như tim của mình cũng đập gia tốc trong một lúc, cuối cùng tổng kết: "Hình như không thấy chán ghét, tuy rằng hơi có chút khẩn trương, nhưng ta không xác định có phải bởi vì đây là lần đầu tiên nắm tay nam nhân còn sống hay không."
Tiêu Tụng sửng sốt, đây là kiểu nói gì đây?
Đối với đáp án này, Tiêu Tụng không chỉ không thấy thất vọng mà ngược lại còn có chút cao hứng, dù sao hắn cũng không ôm thái độ một lần là thành công đối với phần cảm tình này, Tiêu Tụng tuy rằng không dự đoán được quá trình này, nhưng kết quả vẫn nằm trong dự đoán của hắn, không chán ghét là khởi đầu tốt.
Có điều...sao lại có cảm giác như bị người trêu đùa?



"Về sau đừng có cầm thử tay người khác lung tung nữa." Tiêu Tụng móc khăn ra, đang muốn lau nước trên bàn đi, Ca Lam mới phản ứng lại, vội vàng tiếp nhận khăn, lau mặt bàn sạch sẽ.
"Ngươi yên tâm, ta là người có trách nhiệm." Nhiễm Nhan rũ mắt, phát hiện khăn của hắn không phải là khăn lụa, mà là vải bông trắng, hút nước rất tốt.
Tiêu Tụng trên mặt quẫn bách, trong lòng lại suy nghĩ những lời này của nàng đến tột cùng là có ý tứ gì.
Không khí trong xe có chút quái dị, im lặng thật lâu.
Tiêu Tụng đem hết thảy cảm xúc che dấu xuống dưới đáy lòng, bắt đầu nói đến cảnh đẹp nơi quan ải, xóa sạch hết cảm xúc xấu hổ giữa hai người, "Tuyết ở quan ải là 'viễn tiếp thao tây thiên lý bạch'*, mặt trời mọc lên như rải kim quang, mưa thì như tơ như trúc, đầu tháng biển mây mênh mông, đều là cảnh tượng cực đẹp." Hắn quay đầu nhìn nàng cười, "Khi còn sống mà không ngắm một lần, quả thật là quá đáng tiếc."


*tuyết trắng trải ngàn dặm xa về phía tây



Nhiễm Nhan nhíu mày, nàng thật ra rất thích ngắm cảnh, nhưng thời đại này không thể so với trước kia, đừng nói là tìm không ra đường, mỗi chuyện bị gia tộc trói buộc, nàng đi đâu cũng không được.



Tiêu Tụng nhìn thần sắc của Nhiễm Nhan, liền kể ra một vài tin đồn thú vị khi còn ở biên quan cho nàng nghe. Nhiễm Nhan đặc biệt thích nghe chuyện thần quái, hoặc là mấy chuyện có liên quan đến xác khô, xác ướt. Nàng vẫn luôn tiếc nuối, lúc xác ướp nữ ở đồi Mã Vương được khai quật, nàng vẫn còn đi học, lại càng không có cơ hội tham gia giải phẫu, sau này tuy cũng nghiệm qua không ít xác ướp cổ, lại chưa thấy qua cũng chưa gặp qua xác ướt có niên đại sâu xa lại được bảo tồn hoàn hảo như xác nữ đồi Mã Vương.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, tựa hồ đều không đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng.
Ca Lam nhìn mà cảm thấy không thể hiểu được.



Sau khi tới phủ nha, Tiêu Tụng cùng Lưu Phẩm Nhượng trước tiên đem hồ sơ vụ án xử lý thật tốt, Nhiễm Nhan thì chờ ở trong sảnh.
Thẳng đến lúc gần chạng vạng, Nhiễm Nhan mới có thể cùng Lưu Phẩm Nhượng nói được mấy câu, nàng đầu tiên là hỏi thăm tình hình Ngụy thị ở trong ngục, rồi sau đó đem hai gian cửa hiệu mặt tiền giao cho Lưu Phẩm Nhượng, thỉnh hắn chiếu cố thay cho Ngụy nương, nếu người đã chết thì hỗ trợ nhặt xác, nếu bị lưu đày thì lệnh cho quan coi ngục tử tế một chút. Trước khi đi, đề cập vài lời ngắn gọn về tình huống của Chu Tam lang ở Chu gia thôn.



Lưu Phẩm Nhượng là lão hồ ly, nói chuyện với hắn đến chỗ nên dừng là được, nói rõ ra thì ngược lại dễ bị ghét bỏ.
Kỳ thật Nhiễm Nhan cảm thấy có chút mệt, quăng nhiều tiền tài như vậy lên người Lưu Phẩm Nhượng, kết quả lại chỉ nhờ hắn làm mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây coi như là mua cho mình một cửa lui. Cũng như chuyện trợ giúp Chu Tam lang, đơn giản thấy hắn là người có tiềm năng, sau này có thể có chỗ hữu dụng.



Khi trở lại phủ, chiều hôm đã buông xuống, trước cửa Nhiễm phủ xe ngựa tấp nập, có thể thấy Nhiễm Văn mời không ít khách khứa.
Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng mỗi người về lại chỗ ở tắm gội thay quần áo, chuẩn bị dự tiệc.
"Hình Nương, loại yến hội này ta có thể không tham dự hay không?" Nhiễm Nhan ngồi trong bồn tắm, giơ cánh tay bị thương lên, để nước khỏi dính vào.
Hình Nương giúp nàng chà lưng, nghe vậy cười nói: "Nương tử lại trẻ con rồi, yến tiệc này chủ yếu là đón gió cho ngài, ngài sao có thể không đi?"
Không đợi Nhiễm Nhan nói tiếp, Hình Nương lại nói : "Mặc kệ lang quân trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài mặt là ý tứ này, nương tử cũng phải làm đủ công phu ngoài mặt mới được. Đây là chuyện nhỏ, sau này về nhà chồng rồi, càng không chấp nhận ngài phát cáu."
"Đi thì đi thôi." Nhiễm Nhan chỉ là không kiên nhẫn cùng mấy người đó giao tiếp, cũng không phải không biết.
Chuyện không như ý trên đời đến tám chín phần mười, nhẫn nhịn một chút như này không coi là cái gì.
"Bất quá, trên người nương tử có thương tích, có thể rút lui sớm để về nghỉ ngơi, cũng không có ai nói gì." Hình Nương nói.



Nhiễm Nhan nhàn nhạt đáp ứng, trong lòng lại nghĩ đến những chuyện cần làm trước khi rời Tô Châu, tính toán ngày mai ban ngày bớt chút thời giờ đi làm. Đối với nàng mà nói, những chuyện giao tế có cũng được không có cũng không sao này thì có lệ một lần cũng không phải đại sự gì.
Sau khi tắm xong, Ca Lam và Vãn Lục đã chuẩn bị tốt y phục, áo sam tím nhạt vạt đối xứng, bên trên có thêu hoa thược dược bằng chỉ vàng và bạc, váy phối mười hai màu thêu thược dược cẩm lí, là phục trang theo phong cách Tùy triều lưu lại.
Lau khô tóc, Tiểu Mãn chải cho nàng một cái búi triều vân cận hương đơn giản hào phóng.
"Nương tử không cần trang điểm đi?" Vãn Lục nhìn gương mặt không tì vết kia của Nhiễm Nhan, tâm cảm thấy trang điểm không có ý nghĩa gì, còn phải thời thời khắc khắc lo lắng trang dung bị phai rớt, không bằng cứ như vậy cũng tốt.
Tiểu Mãn uyển chuyển kiến nghị, "Sắc mặt nương tử quá trắng, thoa ít phấn má nhìn sẽ đẹp hơn."
Sự thật chính là: Nhiễm Nhan một gương "mặt người chết", bộ dáng không vui không giận sợ sẽ hù dọa người ta.
Vãn Lục gật gật đầu nói: "Cũng đúng, hôm nay đến đây tham dự yến hội khẳng định có rất nhiều quý nữ, các nàng nếu là trang điểm quá hoa hòe lộng lẫy, nương tử chúng ta lại quá thanh đạm cũng không tốt."



Nhiễm Nhan nửa câu cũng không chen được miệng, không phải thẩm mỹ của nàng có vấn đề, mà là nàng căn bản không hiểu trang phục thời Đường có cái gì, trong trí nhớ nguyên chủ cũng có rất ít nội dung về phương diện này. Cũng may mấy nha đầu này đều biết sở thích của nàng, sẽ không đến mức đi vẽ ra mấy kiểu trang điểm làm nàng không dám ra cửa.
"Nương tử, Nhị Thập nương tới." Thị tỳ ở cửa thông báo.
Nhiễm Nhan chuẩn bị cũng sắp xong, liền nói: "Thỉnh nàng tiến vào."
"Không cần thỉnh, ta đã vào rồi." Nhiễm Vận ôm hai cái hộp gỗ đàn vọt vào, sắc mặt không quá đẹp, trên tay lại đem hai cái hộp cẩn thận mà đặt trên bàn, "Hai bộ trang sức này là a huynh đưa, nhưng ta là chân chạy, đến thu chút phí dụng, ngươi chọn một cái, một cái khác coi như là phí chạy chân của ta."
Nhiễm Nhan không quá để ý thái độ của Nhiễm Vận, so với mấy nương tử khác trong phủ, nàng có vẻ đáng yêu hơn nhiều, "Thập ca lúc trước đã đưa ta không ít, có thể đủ dùng, muốn nhiều như vậy làm cái gì, ngươi giữ lại hết đi."
"Như vậy sao được?" Nhiễm Vận trừng mắt, chính khí lăng nhiên nói: "Ta cũng không phải là loại người thích chiếm tiện nghi."
Vãn Lục cúi đầu, liều mạng nhịn cười.
"Nhạ, cái này cho ngươi." Nhiễm Vận đem cả hai cái hộp mở ra, một cái bên trong là nguyên bộ trang sức thuý ngọc nạm bạc, lấy hoa lan làm mẫu, bích thúy trong vắt, phiếm một tầng thủy quang, linh khí bức người; một cái hộp khác chứa hai cây trâm dương chi bạch ngọc, nhìn như nửa trong suốt, toàn bộ thân trâm đều được khắc hoa văn hình đám mây tản ra, tinh xảo, ôn hòa thanh nhã.
Nhiễm Vận đem bạch ngọc vân trâm đẩy đến trước mặt Nhiễm Nhan, "Ta lại không chiếm tiện nghi, chỗ này tuy chỉ có hai cây trâm bạch ngọc, lại quý hơn nhiều so với bộ này, loại ngọc mỡ dê cực phẩm này khả ngộ bất khả cầu, trên đời này cũng không có nhiều."
Nhiễm Vận đem hộp thuý ngọc khép lại, ôm vào trong ngực, từ trên xuống dưới đánh giá Nhiễm Nhan một lần, ra vẻ lão thành gật gật đầu nói: "Thật ra là dễ coi hơn Tề Lục nương một chút. Bất quá, kiểu trang điểm này của ngươi lại không thắng nổi một thân tuyết trắng tuyết trắng tuyết trắng kia của nàng"
Nhiễm Vận nghiến răng nghiến lợi mà đem "tuyết trắng" nhai đi nhai lại vài lần.



Rất nhiều nữ chính trong phim cổ trang hay có một thân tuyết trắng, phiêu phiêu như tiên, kỳ thật ở cổ đại chuyện này cũng không thường thấy, mà cũng không được ưa thích, cổ nhân thích màu sắc nồng đậm, thậm chí một kiện y phục xuất hiện tầng tầng lớp lớp năm sáu màu sắc cũng là chuyện thường tình, mà người nghèo đi làm công, cơ bản đều mặc y phục tối màu, làm gì có ai không có việc gì lại đi mặc một thân tuyết trắng cho dính bùn đất? Căn bản là nếu chỉ mặc y phục trắng, không quá mấy ngày liền biến thành màu xám.
Tề Lục nương thật là một dị số, cũng có khả năng nàng thực sự có thể đem sự cao khiết của màu trắng thể hiện hết ra đi.
"Chớ có cô phụ hảo tâm của a huynh, nếu không hắn sẽ đánh ta." Nhiễm Vận ôm hộp, vội vàng chạy ra ngoài, không được một lát, lại thò đầu vào, "Ngàn vạn lần đừng nói cho a huynh là ta thu chỗ tốt, ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi."
Nói xong rút đầu ra, nhanh chóng chạy mất dạng.
"Nhị Thập nương làm vậy thật quá không phúc hậu." Vãn Lục nhíu mày nói.
Nhiễm Nhan biết Vãn Lục đã hiểu chuyện, nếu không lấy tính tình nàng ta, sao có thể chấp nhận người khác đem đồ trong túi mình móc ra, bèn cười nói: "Có cái gì mà không phúc hậu, đồ Thập ca đưa ra đều là của nhà bọn họ, Nhị Thập nương dù có lấy hết đi, cũng không có gì để nói. Ngươi nếu hiểu đạo lý, thì đừng oán giận người ta."
"Đã biết, nô tỳ chỉ là quản không được miệng." Vãn Lục cười đáp.
Nhiễm Nhan cầm lên một cây vân trâm, cẩn thận quan sát, lại càng nhìn càng thích, tính chất của ngọc cực tốt, cầm trong tay vô cùng thoải mái.
"Nương tử, không bằng dùng cây trâm này đi, Thập Lang đêm nay đã đưa tới, khẳng định là trang điểm thêm cho ngài đi tiệc tối." Vãn Lục cẩn thận mà cầm cây còn lại từ trong hộp gỗ đàn ra, găm vào trong tóc Nhiễm Nhan.
Hai cây trâm này cực kỳ hợp ý Nhiễm Nhan, nên nàng cũng ngầm đồng ý.



Sau khi trang điểm xong, đã mất non nửa canh giờ, bên tiền viện đã có nha hoàn lại đây thúc giục.
Ca Lam liền cầm một dải sa trắng thêu thược dược bằng chỉ vàng choàng qua khuỷu tay Nhiễm Nhan, rồi cùng Vãn Lục theo nàng ra yến thính.
Hai tiểu nha đầu đốt đèn lồng dẫn đường phía trước, đi xuyên qua đường mòn giữa viện. Các loại cúc trồng hai bên đường tản ra hương khí nhàn nhạt.
Thời điểm đi tới tiền viện, một người đang đi nhanh quẹo qua ngã rẽ, tầm mắt Nhiễm Nhan bị vướng hòn giả sơn, suýt nữa đụng vào người kia.
"Nương tử không có việc gì đi?" một cái âm thanh trong trẻo truyền đến.
Nhiễm Nhan ngẩng đầu, thấy một thanh niên mặc một bộ hoa phục xanh nhạt, khuôn mặt thanh tuấn, thì ra là Tần Tứ lang.
Hắn có chút gầy ốm, khi thấy mặt Nhiễm Nhan, nao nao, vội vàng lui về phía sau nửa bước, "Kinh ngạc Thập Thất Nương, tại hạ cáo tội."
Hắn chắp tay thi lễ.
"Cũng là ta đi gấp, không đáng ngại." Nhiễm Nhan hoàn lễ.



Dưới ánh trăng trong sáng, ánh mắt Tần Mộ Sinh sâu thẳm, trong cặp mắt màu đen đầy cảm xúc phức tạp, như khuynh mộ, như thống khổ, lại như hối hận, môi hắn khẽ nhúc nhích, phảng phất như có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng tới bên miệng lại chỉ hóa thành một câu nhẹ nhàng: "Nương tử đêm nay thật là đẹp."
Nhiễm Thập Thất Nương có khi nào khó coi đâu? Tần Mộ Sinh cảm thấy mình vừa nói một câu vô nghĩa, vội nói: "Tại hạ đang muốn rời đi, nương tử chắc là đang chạy đến yến thính đi, vậy không chậm trễ nương tử nữa, cáo từ."
Nhiễm Nhan nhìn thân ảnh như chạy trốn của hắn, thở dài cực nhỏ, tiếp tục đi ngược với hắn mà hướng tới yến thính.
Nếu nói trong cuộc đời Tần Mộ Sinh đã bỏ lỡ nữ tử nào, thì đó nhất định là Ân Vãn Vãn, mà không phải Nhiễm Nhan. Nữ hài xảo tiếu thiến hề kia, từ một bé gái thuần triệt như nước, biến thành ma quỷ tay nhuốm đầy máu, mặc kệ là trong bộ dáng nào, tình yêu nàng dành cho Tần Mộ Sinh chưa bao giờ thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment