Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 142

Trong yến thính đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng đủ màu đan xen, cái gọi là "Tiệc đón gió" hiển nhiên đã bắt đầu từ lâu.
Gần đây không khí Giang Nam cũng đang dần dần mở mang, các nương tử ra cửa còn mang mịch li, nhưng lúc tham gia yến hội thì giống như ở Trường An. Cả sảnh hoa phục tay áo bay bay, nói cười rộn rã, trong đó thu hút nhất thì không ai hơn Tiêu Tụng, Nhiễm Vân Sinh và Tề Lục nương.



Tiêu Tụng một thân thường phục viên lãnh màu tím sẫm, cổ tay áo dùng chỉ vàng bạc thêu hoa văn hình tròn, tóc đen cột lên, dung nhan tuấn lãng, tiếng cười có sự sảng khoái của người phương bắc, vẻ khí khái nam tử này lập tức đem một đám văn nhân lang quân đè bẹp xuống.
Nhiễm Nhan đứng ở cửa thính nhìn một vòng xong mới nâng bước đi vào.



Lúc mọi người còn chưa chú ý tới, nàng bước nhanh đến bên cạnh Nhiễm Vân Sinh, cả phòng này, người có thể xác định gặp nàng mà không né thì chỉ có hai người này, Tiêu Tụng nơi đó vạn chúng chú mục, Nhiễm Nhan đương nhiên không nghĩ đi qua, Nhiễm Vân Sinh cũng vậy, cho nên nàng chỉ là tới gần chỗ của Nhiễm Vân Sinh tìm cái chỗ trống rồi quỳ ngồi xuống.
Tiêu Tụng lúc Nhiễm Nhan vào phòng đã thấy nàng, hàn huyên một vòng, hắn thấy Nhiễm Nhan vẫn một mình lẳng lặng mà ngồi ở một bên, lúc này đã có không ít người thấy nàng có mặt, lại không bước đến chào hỏi, chỉ đứng ở xa châu đầu ghé tai, chỉ chỉ trỏ trỏ. Trên mặt Nhiễm Nhan vẫn trầm lãnh, một cánh tay bị thương đang treo, tay còn lại thì vuốt ve miệng ly.
Tiêu Tụng trong lòng có chút gấp gáp, vội vàng lập tức kết thúc xã giao, đứng dậy đi về phía Nhiễm Nhan.



Theo bước chân hắn, có càng lúc càng nhiều người phát hiện Nhiễm Nhan có mặt, trong lúc nhất thời mọi người bày ra đủ loại thần sắc khác nhau.
Nhiễm Nhan trong lòng đang nghẹn muốn chết, nàng rất ghét bị chỉ trỏ như khỉ trong sở thú, trong mắt những người đó hoặc là khinh thường, hoặc là kinh diễm, hoặc là sợ hãi, đều làm toàn thân nàng khó chịu như nhau.
Đừng nói là ở cổ đại, dù là ở hiện đại, rất nhiều người sau khi nghe về nghề nghiệp của nàng cũng đều lập tức bảo trì khoảng cách an toàn hai mét. Nhiễm Nhan trước kia lúc đi xem mắt còn tệ hơn, rất nhiều người vừa nghe nói về nghề nghiệp của nàng xong, liền nói qua loa vài câu rồi mượn cớ rời đi, có bao nhiêu nam nhân chịu sống cùng một nữ nhân thường xuyên mổ tử thi đâu? May mắn đây là Đường triều, nếu không nữ nhân giống nàng như vậy, hơn phân nửa bị lời đồn đãi dìm cho chết đuối, hoặc là bị trói lại đem đi hoả thiêu, Nhiễm Nhan trấn an chính mình như vậy.
Nàng rũ mắt, ngón tay quấy vào trong chén rượu bên cạnh, rượu hơi nổi bọt lên. Bỗng nhiên một bàn tay thon dài bưng chén rượu của nàng đi, Nhiễm Nhan ngẩng đầu, thấy đôi mắt Tiêu Tụng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, đặt trước mặt nàng một ly nước quả mơ.
"Uống cái này đi." Tiêu Tụng nói.
Nhiễm Nhan bởi vì gần đây vẫn đang uống thuốc, cho nên không thể uống trà uống rượu, với lại nàng cũng không định ở lâu trong tiệc, bởi vậy không gọi thị tỳ đưa nước tới.



"Cảm ơn." Nhiễm Nhan mỉm cười.
Nụ cười này phát ra từ nội tâm, nhu hòa và ấm áp muốn tan băng, làm những người vẫn luôn trộm chú ý động tĩnh của bọn họ tức khắc chinh lăng, dung nhan vốn đã tinh xảo của Nhiễm Nhan, đột nhiên trở nên linh động, mỹ đến làm tim người ta tăng tốc.
Tim của Tiêu Tụng đột nhiên bị hụt mất vài nhịp, hắn rốt cuộc đã hiểu vì cái gì Chu U Vương châm lửa đùa giỡn chư hầu, chỉ vì muốn mỹ nhân cười.
Lúc này, Nhiễm Văn cũng rốt cuộc phát hiện Nhiễm Nhan có mặt, mới chào hỏi mấy đại nho bên cạnh xong rồi bước qua.
"A Nhan tới rồi." Nhiễm Văn cười tủm tỉm mà nhìn nàng, vẻ mặt như từ phụ, "Theo a gia đi bái kiến mấy vị thúc bá."


Dứt lời chuyển qua Tiêu Tụng: "Tiêu hiền chất không bằng cũng cùng nhau qua ngồi đi"
Chức quan của mấy tộc huynh kia của Nhiễm Văn, cao nhất cũng bất quá là chính ngũ phẩm, còn là quan viên ngoại phóng*, cho dù là tứ phẩm ngoại phóng, cũng không thắng nổi tứ phẩm kinh quan của Tiêu Tụng, đây cũng là nguyên nhân mà Lưu Phẩm Nhượng và Tiêu Tụng đều là quan tứ phẩm, nhưng lại luôn cảm giác hắn so với Tiêu Tụng thấp hơn một đầu.


*là làm quan ở nơi khác, không được như kinh quan là làm quan ở kinh thành, thường có dịp diện kiến hoàng đế



Tiêu Tụng cũng không thích liên quan đến những quan viên khác trong các buổi yến tiệc không phải là tiệc đồng liêu, nhưng dư quang của hắn như có như không đảo qua Nhiễm Nhan một cái, mới cười thân thiện nói: "Bá phụ có lời, vãn bối đương nhiên tòng mệnh."
Một câu này của hắn lập tức biểu lộ lập trường của mình, bán cho Nhiễm Văn một cái ân tình, thuận tiện nói rõ luôn mình đây là dùng vãn bối thân phận đi chuyện trò với trưởng bối, không có quan hệ với chuyện công.



Nhiễm Văn đương nhiên nghe hiểu, nhưng hắn hôm nay chủ yếu là để mọi người quen thuộc nhau, mặc kệ là thân phận gì đều được.
Nhiễm Văn nghĩ như vậy, là vì hắn thật không hiểu biết con người của Tiêu Tụng, Tiêu Tụng là loại người có thể đem chuyện công và chuyện tư phân biệt rạch ròi, chỉ có thời điểm mà chính hắn cho là tất yếu thì mới có thể châm chước. Nếu không, cho dù phụ thân hắn là Tống Quốc Công muốn nhúng tay, hắn cũng sẽ không có nửa phần thỏa hiệp.
"Dạ." Nhiễm Nhan ứng tiếng, thuận theo Nhiễm Văn đứng dậy cùng đi.
Tiêu Tụng canh trúng thời cơ, nghiêng đầu nói nhỏ với Nhiễm Nhan: "Bái kiến xong, tìm thời cơ thỏa đáng cáo lui đi."
Nhiễm Nhan gật gật đầu, lại không biết có thể chờ được đến thời cơ thỏa đáng hay không.



Ba người cùng nhau đi vào bên trong tiểu gian được ngăn bởi 12 tấm bình phong, Nhiễm Nhan thoáng giương mắt nhìn một vòng, phát hiện toàn bộ đều là nam nhân từ 30 tuổi đến 50,60 tuổi, ước chừng là tụ tập thảo luận với nhau về tình hình chính trị, văn chương đương thời.
Tiêu Tụng vừa tiến vào, mọi người liền đứng dậy đón.
"Chư vị trưởng bối trăm triệu lần không thể đa lễ như vậy, chiết sát Việt Chi, mau mau mời ngồi." Tiêu Tụng vội vàng chắp tay đáp lễ.
Dáng vẻ này của hắn, làm đông đảo cáo già quan trường ở đây cảm thấy thư thái lại thất vọng, thư thái bởi vì nhân xưng "Trường An quỷ kiến sầu" Hình Bộ thị lang quan vị lớn, khí thế nghiêm nghị như vậy, nhưng đối bọn họ thủ lễ, ngôn ngữ hiền lành; mà thất vọng lại là bởi vì một khi định bối phận rồi, cũng có nghĩa chủ đề đêm nay chỉ là nói chuyện phiếm, trăm triệu lần không thể đề cập tình hình quan trường, chính trị đương thời, đây là quy tắc bất thành văn giữa quan viên trong triều.



Chờ bọn họ hàn huyên một vòng xong, Nhiễm Văn lúc này mới giới thiệu hết tộc nhân Nhiễm thị ở đây cho Nhiễm Nhan.
Trong lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều chú ý tới cánh tay bị thương của Nhiễm Nhan, trong lời nói đều biểu lộ quan tâm, mặc kệ bọn họ là xuất phát từ nguyên nhân gì, hoặc thật hoặc giả, nhưng có tâm cùng vô tâm khác nhau thấy rõ, Nhiễm Nhan không khỏi cảm thán, Nhiễm Văn đến tột cùng vì sao lại không thích Trịnh thị và nàng đến như vậy?
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Tụng liền khơi mào đề tài, bắt đầu đàm luận những án văn chương hay xuất hiện gần đây ở Trường An, cùng với nhóm tài tử đại nho vùng Giang Nam, vì đây trở thành hội tọa đàm văn hóa của các vùng, Nhiễm Nhan có mặt có vẻ có chút dư thừa.
Nhiễm Nhan chọn thời cơ, hướng mọi người cáo từ, dẫn Vãn Lục và Ca Lam đi vòng đường nhỏ nhanh chóng quay về Lâm Thủy cư, không cho những người hoặc là tò mò, hoặc là muốn gây sự một chút cơ hội nào.



Lúc đi qua đường mòn thông đến Lâm Thủy cư, bỗng nghe thấy trong đình có thanh âm của rất nhiều lang quân.
"Nhiễm Thập Thất Nương kia cười một cái thật sự là rung động lòng người, Tề Lục nương nếu cũng tươi cười một chút, chỉ sợ cũng không kém a!" lang quân kia thở dài.
Có người tiếp lời: "Lại nói tiếp thấy cũng đáng thương, nghe nói sau khi thân sinh mẫu thân của nàng qua đời, nàng liền không thể cười, tám năm chưa từng mặc y phục màu nào khác ngoài màu trắng...Ngươi nói thân mẫu của Tề Lục nương có thể là chết thảm? Còn bị nàng chính mắt nhìn thấy hay không? Nếu không cũng không có khả năng bị đả kích to lớn như thế a."
Lại có người nói: "Vậy thật ra lại có chút đạo lý, Nhiễm Thập Thất Nương kia tang mẫu từ nhỏ, sau đó cũng không cười bao nhiêu, có phải cũng là do thấy tử trạng của mẫu thân hay không? Hoặc là...là mẹ kế..."
"Lời không thể nói bậy, không thể nói bậy!"
Những người còn lại vội vàng trăm miệng một lời mà ngăn hắn.



Nhiễm Nhan phảng phất như không nghe thấy, tỉnh bơ đi qua con đường nhỏ.
Mọi người trong đình nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng im miệng, có chút cảm giác xấu hổ do bị người bắt gặp, nhưng thấy bộ dáng Nhiễm Nhan như bình thường, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm nàng có lẽ chỉ vừa mới đi qua thôi.
Ca Lam và Vãn Lục có chút xấu hổ, vào đến trong viện Lâm Thủy cư, Vãn Lục cảm khái nói: "Nương tử nghe góc tường nghe được thật là thản nhiên a, làm những người đó sợ tới mức giống như có tật giật mình."
"Bọn họ không nên chột dạ sao?" Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.
Chẳng lẽ bọn họ tụ tập nói chuyện bát quái, nàng còn phải trốn trốn tránh tránh mà né đường khác để đi?
"Chỉ là lúc niệm thư, thánh nhân kia không phải nói 'phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe' sao, còn nói mọi người đều nên tránh nghe lén." Vãn Lục gãi đầu, suy nghĩ về hai câu của thánh nhân.
"Thánh nhân còn nói 'phi lễ chớ nói, phi lễ chớ làm' bọn họ nếu dám nghị luận ở nơi công cộng, ta vì cái gì không dám nghe?" Nhiễm Nhan không phải không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, trước kia cũng từng phát sinh chuyện bắt gặp người khác đang bát quái. Đương nhiên xấu hổ vẫn luôn là người khác, Nhiễm Nhan trước nay đều là đúng lý hợp tình.
"Nói là nói vậy..." Vãn Lục tìm không ra lời phản bác, nhưng người bình thường đều không phải là né tránh một chút sao? Hoặc là bực mình quá sẽ xông tới lý luận với những người đó.
Làm người chỉ "đi ngang qua" như Nhiễm Nhan này, thật là khó có thể lý giải.



Bước vào phòng ngủ, Nhiễm Nhan vừa nhấc mắt liền bị hình ảnh trước mắt chấn trụ: màn trướng màu hồng nhạt, lụa trắng mỏng, còn rèm châu không biết dùng cái gì cũng nhuộm thành màu đỏ, rèm châu thủy tinh dưới ánh đèn nhu hòa nhẹ nhàng đong đưa, chiết xạ ra quang mang lóa mắt.
Nhiễm Nhan từ lúc hồi phủ liền ngồi ở trong nhà thuỷ tạ ngắm cảnh, đây là lần đầu tiên đi vào phòng ngủ.
Những chỗ lọt vào trong tầm mắt cơ hồ tất cả đều là màu hồng nhạt, Nhiễm Nhan thật sự rất khó tưởng tượng bản thân sẽ có một ngày ngủ ở trong gian phòng mộng ảo như vậy, có điều trong lòng thật sự không thể cao hứng nổi! Một trời màu hồng phấn, làm nàng ngán đến cổ họng!
"Nương tử, lần này Cao thị thật đúng là có tâm, đồ vật đều là đồ cực tốt, cũng đều là kiểu nương tử thích." Hình nương đem trong ngoài thu thập xong một lần, thấy Nhiễm gia không có chậm trễ Nhiễm Nhan, lúc này mới có chút cao hứng.
Nhiễm Nhan hòa hoãn tâm tình, nghĩ thầm dù sao cũng không phải địa phương thường trú, lại không phải dao để cắt thịt, không cần phải quá hợp tâm ý, nếu lúc này mà yêu cầu đem trướng màn hồng nhạt thay đổi, nói không chừng Cao thị còn tưởng rằng mình đây là cố ý gây sự.



Nhiễm Nhan quỳ ngồi xuống trước trang kính, để Vãn Lục hỗ trợ tháo trang sức.
Vừa mới chuẩn bị tốt, liền có thị tỳ tới thông báo, Thập Lang tới.
Vãn Lục mếu máo nói: "Thập Lang mới vừa rồi cũng mặc kệ nương tử...cũng may là có Tiêu Thị lang đến giải vây."
Nhiễm Nhan không thể không nói vài câu, "Thân phận của Thập ca cùng Tiêu lang quân bất đồng, Tiêu lang quân nếu có chút chậm trễ những người khác, có lẽ sẽ không có ai để trong lòng, dù sao địa vị cũng cao, nhưng Thập ca thì không giống..."
"Làm khó A Nhan thông cảm cho ta như thế." thanh âm Nhiễm Vân Sinh từ ngoài trướng màn truyền tới.
Nhiễm Nhan mặc áo lụa vào, đứng dậy đi ra ngoài đón. Thấy Nhiễm Vân Sinh một thân hoa phục gấm vóc màu nâu nhạt, mặt như quan ngọc, tóc đen như lụa, đôi mắt hàm chứa ý cười cong lên, "A Vận có đem bộ trâm hoa thúy lan đưa tới không?"
Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, nghe ý tứ trong lời Nhiễm Vân Sinh, giống như chỉ sai người đưa tới một bộ trâm hoa thúy lan, còn hai cây vân trâm kia rõ ràng cũng có giá trị xa xỉ
"Có đưa tới." Nhiễm Nhan ứng một câu, xoay người nói với Vãn Lục: "Đi đem vân trâm cầm ra đây."

Bình Luận (0)
Comment