Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 157

Nhiễm Nhan hễ gặp phải vụ án là sẽ tìm hiểu, nhưng nay đã khác xưa, những vụ án này căn bản không tới phiên nàng khoa tay múa chân, nàng cũng chỉ có thể nghĩ thoáng, làm mấy chuyện tống cổ thời gian.
Sau khi dùng qua cơm tối, Nhiễm Nhan vừa mới lấy tiêu ra, chuẩn bị luyện tập thêm vài lần, lại nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.
"Nhiễm Nhan! Nhiễm Nhan!" Thanh âm như gọi hồn của Lưu Thanh Tùng từ bên ngoài truyền vào.
Vãn Lục cau mày, kéo cửa ra cái rẹt, "Lưu y sinh, khuê danh của nương tử gia không thể tùy tiện gọi"
Thời Đường xưng hô với nữ tử bình thường là dùng họ rồi đến thứ tự trong nhà, như Nhiễm Nhan thì là Nhiễm Thập Thất Nương, thân mật hơn một chút thì gọi Thập Thất Nương, hoặc nương tử, chỉ có chí thân mới có thể gọi thẳng khuê danh.
Lưu Thanh Tùng gọi như thế, lập tức liền bị Vãn Lục gán cho hai chữ "tuỳ tiện", đối với nương tử mà tuỳ tiện, đó chính là không tôn trọng, cũng giống như đùa giỡn nương tử nhà lành.
"Chuyện này lúc sau chúng ta tìm một chỗ rồi chậm rãi nói, ta trước tiên muốn cùng nương tử nhà các ngươi nói vài chuyện quan trọng đã." Lưu Thanh Tùng nói xong định đẩy Vãn Lục ra.
Vãn Lục đâu phải người ăn chay, đột nhiên một tay đem hắn đẩy ra khỏi cửa, phanh một cái mà sập cửa lại, "Đừng tưởng rằng ngươi là y sinh của Tiêu gia thì ta sợ ngươi, ăn bao nhiêu gan báo, dám khinh bạc nương tử nhà chúng ta."
Lưu Thanh Tùng bị đẩy ra ngoài cửa, sửng sốt một lúc lâu sau mới có phản ứng, hắn không ngờ một tiểu nha đầu cư nhiên lại có sức lực lớn như vậy, càng không suy nghĩ cẩn thận xem mình khinh bạc nương tử nhà các nàng chỗ nào.



Vãn Lục hừ một tiếng, vẫn quay vào trong thông báo cho Nhiễm Nhan, "Nương tử, Lưu y sinh muốn gặp ngài, ngài gặp hay không gặp?"
"La lối lớn tiếng như vậy, ta tất nhiên là nghe thấy, để hắn đến gian ngoài đi." Nhiễm Nhan buông tiêu, đứng dậy bước ra ngoài.
Vãn Lục nhăn nhó, tuy không tình nguyện, nhưng vẫn là giữ cửa kéo ra, trợn mắt với Lưu Thanh Tùng: "Vào đi."
Lưu Thanh Tùng hiện tại cũng vô tâm so đo với nàng, cõng cái rương lớn lắc lư chạy chậm vào trong, nhìn thấy Nhiễm Nhan liền hưng phấn nói: "Vụ án lần này rất có ý tứ, có muốn cùng đi nghiệm thi hay không?"
Nhiễm Nhan nhìn về phía hắn, hơi hơi nhướng mày, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Ta nói ngươi thân là một nữ nhân, hẳn là có chút cảm xúc đi! Lạnh như băng còn chưa tính, còn nhạt nhẽo như vậy..." Lưu Thanh Tùng có chút bất mãn, lải nhải, ngước lên đối diện đôi mắt trầm lãnh tăm tối của Nhiễm Nhan, liền đem những lời còn lại nuốt trở vào, ngược lại nói: "Trước tiên nói một chút về tên khất cái chết hôm nay đi!"
Nhiễm Nhan gật đầu, Lưu Thanh Tùng liền bắt đầu nói: "Tên khất cái này tên là Lưu Vấn, trong tộc đứng hàng thứ mười ba, là con vợ lẽ của Lưu thị rất có danh vọng ở huyện Tụ Thủy. Lưu Vấn từ nhỏ thiên tư thông minh, mười ba tuổi đã khảo trúng tú tài, được một vị đại nho thu vào Châu học, nghe nói Lưu Vấn ở Châu học thanh danh vẫn luôn rất tốt, thầy hắn tính toán chờ hắn mười sáu tuổi liền cho đi tham gia khảo thí khoa tiến sĩ, đáng tiếc tầm một tháng trước khi hắn tròn 16 tuổi, hắn cùng với mấy người bạn hẹn đi chơi ở ngoại ô, không biết chuyện gì xảy ra, bị người móc đi một con mắt, dung mạo trở nên đáng sợ, bị Châu học loại bỏ, sau đó không lâu lại bị gia tộc Lưu thị trục xuất"
Lưu Thanh Tùng cười tủm tỉm mà nhận trà trong tay Vãn Lục, ngửa đầu uống cạn.
"Bởi vì bị hủy dung, Châu học cùng gia tộc liền trục xuất hắn?" Nhiễm Nhan cảm thấy chuyện này căn bản khó trở thành lý do, Châu học và những gia tộc đó, đều coi trọng thanh danh, sao có thể trắng trợn táo bạo đi làm ra loại chuyện để cho người khác có cớ mà thọc cột sống như vậy.
"Nghe nói sau khi Lưu Vấn bị hủy dung, tính cách trở nên rất bất thường, hành vi thô bạo, Châu học cho rằng tình trạng của hắn như vậy không thích hợp để tiếp tục việc học, liền cho hắn về nhà tĩnh dưỡng nửa năm, chỉ tiếc, Lưu Vấn không những không bình tâm tĩnh khí, mà tính cách càng trở nên vặn vẹo, nửa năm sau quay lại Châu học, phát sinh tranh chấp cùng với đồng học, làm trọng thương hai người, nên mới nhận lệnh cưỡng chế thôi học, về đến nhà không lâu, lại liên tục ẩu đả với huynh đệ trong tộc, vì thế bị đưa đi giữ mộ tổ."
Có thể nói, tiền đồ tươi đẹp của Lưu Vấn đã bị hủy sạch trong lần dạo chơi ngoại thành năm 15 tuổi đó, từ đó về sau bị cuộc đời loại trừ.
Từ thiên chi kiêu tử rơi xuống đầm lầy không thấy mặt trời, dung mạo bị hủy hoại, rất ít ai có thể thản nhiên đối mặt, huống chi, hắn năm đó chỉ là một thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi.
"Kết quả nghiệm thi thì sao?" Nhiễm Nhan hỏi.
"Là trúng độc, thạch tín." Lưu Thanh Tùng trả lời đến cực kỳ giản lược, nhưng ngay sau đó lại hiếu kỳ nói: "Thời gian tử vong không vượt qua sáu canh giờ, kỳ quái là, khuôn mặt hắn rất an tường, thậm chí giống như mang nụ cười nhàn nhạt. Có loại độc nào mà làm người sau khi chết còn cười được không? Tỷ như 'hàm tiếu bán bộ điên'* gì đó..."


*là mỉm cười đi được nửa bước là ngã sấp, 'điên' có nghĩa là ngã/đổ, tiểu Lưu đây là đọc quá nhiều kiếm hiệp



Nhiễm Nhan hơi nhíu mày, cũng không để ý tới chuyện hắn lại không tự giác mà bắt đầu phát tán tư duy, ngược lại hỏi: "Thời gian tử vong không thể thu ngắn lại sao? Đã đi thăm dò qua hiện trường tử vong chưa? Thân phận của tú nương phát hiện thi thể kia đã xác định được chưa?"
Lưu Thanh Tùng bĩu môi, "Nhiễm pháp y, ta chỉ là một lang trung, không phải quan nghiệm thi, có thể làm được tới cỡ này đã là tốt lắm rồi."
Nhiễm Nhan mím môi nhìn hắn chằm chằm, đây là cao thủ nghiệm thi của Đại Đường trong truyền thuyết?
Bị ánh mắt u lãnh của nàng nhìn đến cả người phát lạnh, Lưu Thanh Tùng xua xua tay nói: "Thật là sợ ngươi, ta chiều hôm nay chỉ là đi nhìn thi thể, làm sơ kiểm, Tống huyện úy nói cần phải dò hỏi Lưu gia ý kiến một chút, dù sao cũng chỉ là bị trục xuất gia môn, không biết có bị trong tộc xoá tên hay không, không thể tùy tiện lộn xộn thi thể. Bất quá, ta cảm thấy hơn phân nửa là đã bị xoá tên, nếu không cũng không có khả năng mặc kệ hắn ở bên ngoài xin cơm, ném thể diện của gia tộc như vậy, nếu có thể giải phẫu, ngươi muốn múa đao hay không?"
"Ngươi cảm thấy ta như vậy còn có thể múa đao hay sao?" Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.
Lưu Thanh Tùng nhìn thoáng qua cánh tay còn treo của Nhiễm Nhan, chưa từ bỏ ý định nói: "Không bằng ta tới giải phẫu, ngươi quan sát?"
Nhiễm Nhan có chút động tâm, Lưu Thanh Tùng thấy thế, vội tiếp tục kích động, "Ngươi chỉ cần nhìn là được, có nghi vấn gì thì trở về lại nghiên cứu tiếp, thế nào?"
"Ta sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành rời khỏi nơi đây." Nhiễm Nhan nhìn ánh trăng bên ngoài chiếu vào, đoán ban đêm mà trăng sáng cũng có thể đi được, huống hồ đường lộ từ Lạc Dương tỏa ra bốn phía đều rất bằng phẳng, có vài đoạn là đường lát đá, cũng không khó đi.
"Nhưng là hình xăm, vẻ mặt kỳ quái của tên khất cái, những chuyện này thật sự không phải dễ dàng gặp được." Lưu Thanh Tùng là phụng mệnh đến đây để một đường chăm sóc thương thế cho Nhiễm Nhan, nếu nói với Tiêu Tụng là hắn vì nghiệm thi mới bỏ mặc Nhiễm Nhan, Tiêu Tụng có thể tin không?
Căn cứ kinh nghiệm đã qua thì tuyệt đối sẽ không.
"Phải không?" loại chuyện này thật ra Nhiễm Nhan gặp khá thường xuyên, nàng chỉ đối với những chuyện kỳ quái của cơ thể người mà cảm thấy hứng thú, còn vụ án phức tạp như thế nào, kinh tâm động phách như thế nào, nàng không để ý, bất quá đã nói là sẽ dạy Lưu Thanh Tùng nghiệm thi, nàng cũng sẽ không nuốt lời, "Trúng độc thạch tín rất thống khổ, khuôn mặt khất cái khi tử vong lại có vẻ rất an tường, thậm chí có ý cười, chính là như thế?"
"Đúng vậy." Lưu Thanh Tùng gật đầu.
"Vì sao nhất định sẽ nghĩ đến dược vật? Có lẽ hắn trước khi chết đã trải qua chuyện gì đó, làm hắn quên đi thống khổ, bình yên rời đi. Nghe những gì ngươi nói lúc trước, phương diện tinh thần của Lưu Vấn đã chịu tổn thương nặng, có bị bệnh tâm thần hay không cũng còn chưa biết, có lẽ là đi uống thuốc độc tự mình hại mình? Hoặc là cảm thấy đây là một loại giải thoát? Cũng có khả năng là bị người khác dùng phương pháp nào đó giết chết xong rồi rót thuốc, nếu ngươi cho rằng hắn là bị giết, ngươi có tìm được chứng cứ hắn bị giết hay không?" Nhiễm Nhan nói.



Tinh thần con người rất yếu ớt, yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, nhưng mà đôi khi lại rất cường đại, cường đại đến mức có thể làm cho người ta xem nhẹ hết thảy những khổ sở của thể xác.



Lưu Thanh Tùng cẩn thận nhớ lại một chút, sắc mặt khó có được vẻ đứng đắn, "Nghe nói hiện trường không có dấu vết giãy giụa, trên thi thể Lưu Vấn cũng không có dấu vết bị bạo lực tác động. Ngươi hoài nghi hắn là tự sát?"
"Không." Nhiễm Nhan lập tức phủ định, nói: "Theo trình tự tư duy của một quan nghiệm thi thì trước tiên cứ cho là bị giết, sau đó mới tới giả thuyết tự sát, dùng thái độ hoài nghi mà tìm ra tất cả chứng cứ trên thi thể. Trên thi thể không có dấu vết bạo lực, hắn có thể bị người lừa gạt ăn hết đồ ăn có trộn lẫn thạch tín, muốn tìm bằng chứng cho việc này, biện pháp tốt nhất là giải phẫu dạ dày."
Phân biệt vật bên trong dạ dày của thi thể, là tố chất cần thiết của một pháp y đủ tư cách.



"Vật bên trong dạ dày là cái gì? Chính là thứ so với đồ người ta ăn xong lại nhổ ra còn muốn thối nát hơn mấy lần. Có đôi khi phải cần dùng dụng cụ mới phân biệt được thành phần bên trong, ở Đại Đường, cũng chỉ có thể dựa vào vận khí. Nếu là chết trong vòng 4 tiếng đồng hồ sau khi ăn, còn còn có thể phân biệt được hình dáng chủng loại của đồ ăn." Nhiễm Nhan chậm rãi giải thích.
Lưu Thanh Tùng mấy lần muốn buồn nôn, hắn trước kia giải phẫu đều là nhờ vào hiểu biết đối với cơ thể người, phát hiện dị trạng của chúng, nhưng chưa bao giờ đem lục phủ ngũ tạng mổ ra coi.
"Ta cảm thấy...ngươi kỳ thật cũng không ít nói chút nào." Lưu Thanh Tùng cảm thấy Nhiễm Nhan cố ý nói những thứ này cho hắn ngột ngạt.
Nhiễm Nhan khi bắt đầu phân tích chuyên nghiệp, từ trước đến nay sẽ không tiếc rẻ lời nói, có thể nói kỹ càng tỉ mỉ bao nhiêu liền nói kỹ càng tỉ mỉ bấy nhiêu, có thể sắc bén bao nhiêu liền sắc bén bấy nhiêu, càng trắng trợn trực tiếp càng tốt.
Còn cách sống, Nhiễm Nhan cũng như thế, thời điểm thấy cần thiết cũng sẽ không đem lời nói giấu ở trong bụng, hoặc cũng không thích nói những lời dư thừa.



Vãn Lục ở một bên nghe, lại chưa từng quá chú ý nội dung của những gì Nhiễm Nhan nói, nàng có khoảnh khắc thấy hoảng hốt, người trước mắt này căn bản không phải là nương tử nhà nàng.
Lưu Thanh Tùng run rẩy mà trở về phòng mình, cả bữa ăn khuya luôn ưa thích cũng dẹp qua một bên, hắn lần đầu tiên thấy thống hận sức tưởng tượng của mình sao lại quá phong phú như vậy!
"Tạo nghiệt a! Đều tại cha mẹ sinh ra ta có đầu óc quá tốt!" Lưu Thanh Tùng nhìn đồ ăn trên bàn, áp xuống nước chua đang muốn trào lên từ trong dạ dày, dứt khoát đem đầu vùi vào trong chăn.
Một đêm không có việc gì, sáng sớm hôm sau, đúng như Nhiễm Nhan sở liệu, xe ngựa chở hàng của Nhiễm thị đã ngừng ở gần quan đạo.
Sau khi Nhiễm Nhan dùng xong đồ ăn sáng, Nhĩ Đông liền lại đây thỉnh nàng lên xe ngựa.
Lưu Thanh Tùng đầy người tang thương mà kéo cái rương, cũng bò lên xe ngựa của mình, dặn dò xa phu: "Đi theo đoàn xe của Nhiễm thị đi, ta ngủ tiếp một lát."



Nhiễm Mỹ Ngọc ngủ suốt hai ngày, tinh thần khôi phục rất tốt, nét mặt toả sáng, đối với án mạng phát sinh trong trấn nhỏ chỉ biết chút ít, bởi vậy một thân hồng y sáng ngời làm tôn lên lúm đồng tiền như hoa, trở thành màu sắc đẹp đẽ nhất trong thị trấn u ám.
Nhiễm Mỹ Ngọc nghĩ chỉ còn có hơn mười ngày nữa liền đến Trường An, trong lòng vui sướng, nhịn không được thúc giục Nhiễm Vân Sinh, "Thập ca, mau xuất phát đi."
Tiếng cười như chuông bạc làm người đi đường quay lại nhìn.
Nhiễm Nhan được Vãn Lục nâng, vừa mới chuẩn bị bước lên xe ngựa, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm thanh nhã đang lý luận với người khác ở đằng sau, "Chỗ này không phải ghi là khách điếm sao? Vì sao không cho người ta ở? Tại hạ không phải là người không trả nổi tiền, ngươi...chớ có động tay động chân với tại hạ..."
Sống lưng Nhiễm Nhan cứng đờ, còn chưa kịp bước lên xe ngựa, liền nghe một thanh âm thanh thúy kêu: "Nhiễm nương tử?"
Là Huyễn Không? Nhiễm Nhan xoay người lại, ngay ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy một lang quân thanh tuấn mặc bào phục viên lãnh màu xám, sắc mặt hắn vốn đỏ lên do đang gân cổ, ngay tích tắc nhìn thấy Nhiễm Nhan kia, hóa thành lúm đồng tiền kinh hỉ, một đôi mắt trong veo lại như gợn sóng, "Nương tử."

Bình Luận (0)
Comment