Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 158

"Nhiễm nương tử" Huyễn Không oa một tiếng khóc lớn nhào về phía Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan chỉ nhìn thấy một cái trán trơn bóng chạy như bay đến, đâm vào cánh tay nàng một cái đau muốn xuyên tim, nàng cắn chặt khớp hàm lại để ngăn tiếng kêu đau đớn phát ra.
Thở dốc trong chốc lát, Nhiễm Nhan nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu trơn bóng của Huyễn Không, nói chậm rãi: "Đừng khóc."
Huyễn Không khụt khịt trong chốc lát, mới ngưng chảy nước mắt.
Vãn Lục kinh hỉ nhìn Huyễn Không, "Ngươi sao lại ở chỗ này?"
"Vãn Lục." Huyễn Không cũng rất vui, lông mi thật dài bị nước mắt dính ướt, nhìn như hai cây quạt nhỏ, mắt to ngập nước, mí mắt phiếm hồng, dưới ánh nắng nhìn rất đáng thương. "Am chủ thỉnh Lưu Thứ Sử đưa ta đi Trường An tìm sư tổ, vừa lúc gặp Tang tiên sinh, Lưu Thứ Sử nhờ Tang tiên sinh tiện thể mang ta theo."
"Chỉ có hai người các ngươi?" Nhiễm Nhan nhíu mày, Lưu Phẩm Nhượng này thật sự quá không đáng tin cậy, Tang Thần là loại người đi nửa dặm đường cũng bị lạc, vậy mà hắn có thể yên tâm đem Huyễn Không giao cho Tang Thần.
"Ừm." Huyễn Không gật gật đầu.



Nhiễm Nhan nhìn Tang Thần có chút gầy ốm, hơi gật đầu chào hỏi, hắn có thể đem Huyễn Không bình an đưa tới nơi này, thật sự đã là chuyện rất không dễ dàng.
Nhiễm Vân Sinh sau khi chuẩn bị hết thảy, thấy Nhiễm Nhan còn chưa lên xe, liền lại đây nhìn xem, thấy Tang Thần, chinh lăng một lát, không dám tin tưởng nói: "Tùy Viễn tiên sinh?"
Tay ôm tay nải của Tang Thần thoáng khuỳnh khuỳnh, trên mặt nở nụ cười, "Đã lâu không thấy, Nhiễm Thập Lang gần đây mạnh khỏe không?"
Nhiễm Vân Sinh cũng tươi cười, "Vẫn tốt, Tang tiên sinh sao lại ở đây?"
Hai người đều là tuấn tiếu lang quân, một người thuần triệt trong sáng, một người ấm áp nhu hòa, tướng mạo của Tang Thần tuy không làm người không rời được mắt như Nhiễm Vân Sinh, nhưng phong tư của hắn cũng không vì vậy mà bị áp xuống nửa phần.



Nhiễm Vân Sinh nhắc tới việc này, Tang Thần liền lộ vẻ mặt căm giận, "Tại hạ bị người trói về Trường An, ở trên đường chạy thoát được mới quay về Tô Châu...không nghĩ tới nương tử thế nhưng lại đi Trường An, vì thế tại hạ đi theo lại đây, mới vừa rồi nhà đò nói không vào trong thành Lạc Dương, tại hạ liền dẫn tiểu sư phó Huyễn Không lên bờ ở đây."
Tang Thần vốn định ở khách điếm nghỉ tạm một đêm, ngày mai lại tìm xe ngựa đi vào thành Lạc Dương, bình thường chỉ có ở trong thành mới có đoàn xe đi về hướng Trường An.
Tang Thần nói như thế nào thì cũng có khả năng trở thành phu quân của Nhiễm Nhan, Nhiễm Vân Sinh mặc dù biết Nhiễm Nhan đối với Tang Thần cũng không có tình cảm nam nữ, nhưng cũng không thể mặc kệ, mới cùng Nhiễm Bình Dụ thương lượng một chút, để hắn cùng chưởng quầy chở hàng hóa đi trước, còn mình thì để lại một ít hộ vệ cùng tài vật, chờ Tang Thần nghỉ ngơi một đêm rồi đi sau.
Nhiễm Nhan cũng lưu lại.



"Tùy Viễn tiên sinh vì sao một hai phải trụ tại gian khách điếm này?" Nhiễm Vân Sinh kỳ quái hỏi.
Tang Thần trả lời rất thản nhiên, "Tại hạ vào phố liền dễ dàng bị lạc đường, ở tại ven thị trấn thì an toàn hơn."
Kiến trúc phường thị của Đường triều đều thập phần hợp quy tắc, rất nhiều địa phương thoạt nhìn đều tương tự nhau, người không quen sẽ bị lạc đường cũng chẳng có gì lạ.
Nhiễm Nhan lúc này mới hiểu rõ, hèn chi Tang Thần ở trên phố trong vòng mấy trăm mét cũng bị lạc đường, lại có thể một thân một mình từ Chu gia thôn ở thành nam chạy đến chùa Vân Tòng ở thành tây.
Nhiễm Vân Sinh an bài tốt hết thảy, liền tìm một gian khách điếm khác dàn xếp, chờ sau khi Huyễn Không cùng Tang Thần nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại xuất phát.
Nhiễm Nhan nhìn xe ngựa của Lưu Thanh Tùng đi theo đoàn xe của Nhiễm thị chậm rãi rời xa, khóe môi hơi cong, không biết vì sao, trong lòng thấy đặc biệt vui sướng, không biết Lưu Thanh Tùng khi tỉnh lại phát hiện nàng vậy mà còn ở lại trong trấn, sẽ có biểu tình gì.



"Nương tử." Tang Thần bước lại, sắc mặt trắng nõn ửng đỏ.
Nhiễm Nhan nhìn bộ dáng phong trần mệt mỏi của hắn, cũng không cự người ngàn dặm, nhàn nhạt gật đầu thi lễ, "Tang tiên sinh một đường mệt nhọc, sớm nghỉ ngơi đi."
Lần trước sau khi cự tuyệt, Nhiễm Nhan thật ra không cảm thấy có gì xấu hổ, nếu Tang Thần thật sự có thể buông xuống, coi như bằng hữu cũng tốt.
Nhiễm Nhan bên này còn chưa nghĩ xong, Tang Thần liền nhỏ giọng nói: "Lần trước...ở trước chùa Vân Tòng, lời của nương tử, tại hạ đã suy nghĩ cẩn thận."
"Phải không? Ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt nhất." Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, trong lòng cũng nhẹ nhàng rất nhiều, vốn dĩ nàng đối với chuyện cự tuyệt hắn, vẫn luôn mang chút cảm giác hổ thẹn.
"Nương tử nói Hoài Ẩn sư thúc tuấn tú ý tứ là tại hạ không đủ tuấn tú, tại hạ trằn trọc hơn tháng, cảm thấy tại hạ chỉ sợ không thể trở nên tuấn tú hơn được nữa, bởi vì Hoài Tĩnh sư phụ nói, tại hạ đã hơn xa phụ thân năm đó..." Tang Thần ấp úng nói.
Nhiễm Nhan nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hỏi: "Tang tiên sinh đến tột cùng là muốn nói cái gì?"
Tang Thần sắc mặt đỏ lên, tay ôm tay nải siết thật chặt, "Tại hạ không đủ tuấn, không trở thành phu quân của nương tử được, không cần danh phận cũng được."



Câu này vừa ra đã làm kinh thiên địa khiếp quỷ thần, cả Nhiễm Vân Sinh cũng bị chấn trụ, một đám người dừng bước chân, nghẹn họng trân trối mà nhìn Tang Thần.
"Ta cũng không phải là nhìn diện mạo để tuyển phu quân..." Nhiễm Nhan cảm thấy Tang Thần một khi đã nhận định một chuyện gì đó, vô luận hiện thực bày ở trước mặt như thế nào, cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn tự lừa mình dối người.
Tang Thần nghe thấy nửa câu này, ánh mắt sáng lên, "Nương tử lời này là thật sự?"
Nhiễm Nhan trong lòng một nghẹn, quay mặt qua chỗ khác, không bao giờ muốn nói thêm nửa chữ nào nữa, dù sao sự thật là Tang Thần đã nhận định như vậy, nàng nói nhiều sai nhiều, chỉ có thể bực tức phất tay áo bỏ đi. Nhiễm Nhan cả người phát lạnh, làm cho đại sảnh có hơn mười người ngồi nhưng không phát ra một tiếng động nào.



Nhiễm Vân Sinh kinh hãi, Nhiễm Nhan tuy đạm mạc hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng cũng chỉ là cảm xúc thay đổi không nhiều mà thôi, mấy tháng gần đây chưa từng giận dữ đến mức như vậy. Nhiễm Vân Sinh ẩn ẩn cảm giác được, đây không chỉ đơn thuần là giận dỗi, mà là Tang Thần đã thực sự chạm vào nghịch lân của nàng.



Đúng như Nhiễm Vân Sinh suy đoán, Nhiễm Nhan thích giao tiếp với những người có thể hiểu rõ đạo lý, đối với những người nói kiểu gì cũng không thông, nàng thường thì sẽ bỏ qua không ngó tới, nhưng Tang Thần có thân thế đáng thương, trước kia cũng từng trợ giúp nàng không ít, hắn dây dưa như vậy làm nàng phảng phất như bị nghẹn một khối lớn trong ngực, không thể phun ra cũng không thể nuốt xuống, thật sự rất bực bội.
Vào phòng, Nhiễm Nhan mở cửa sổ ra, không nói một lời mà quỳ ngồi ở trước cửa sổ ngắm cảnh, chậm rãi điều hòa bực tức trong lòng mình. Nàng trước kia nghiên cứu là tâm lý học pháp y, đối với tâm lý học cũng coi như tương đối hiểu biết, bởi vậy biết cách làm sao để xả bớt áp lực cho bản thân.



Ngồi đến quá ngọ, dùng xong cơm trưa, Nhiễm Nhan rút ra ống tiêu giấu ở trong tay áo, đặt ở bên môi, một lúc lâu sau lại thả xuống dưới.
"Nương tử." Hình Nương quỳ ngồi xuống bên người nàng, ánh mắt dừng trên ống tiêu, "Lão nô có thể biết được ống tiêu này là ai đưa không?"
Nhiễm Nhan khựng lại, không biết lời này của Hình Nương là có ý gì.
Vãn Lục trong lòng than một tiếng, gừng càng già càng cay a! Nương tử giờ phút này lạnh như hàn băng ngàn năm, cũng chỉ có Hình Nương mới dám đi đầu mà kiếm chuyện thảo luận với nàng.
"Là Tô dược sư đi!" Hình Nương nhớ rõ, khi còn ở Ảnh Mai am, Tiêu Tụng đã từng trêu chọc Nhiễm Nhan quý trọng cây dù trắng và ống tiêu này như thế, có phải là vật đính ước hay không, nhìn dáng vẻ hắn cũng không biết hai món đồ khác nhau này.
Nhìn Nhiễm Nhan trầm mặc, Hình Nương không khỏi cầm lấy tay Nhiễm Nhan, từ ái vuốt ve, thở dài: "Nương tử lớn rồi, cũng có chủ ý, trải qua mấy ngày này, lão nô cũng coi như nhìn rõ vài chuyện."



Nhiễm Nhan lẳng lặng nghe.
"Trước kia lúc phu nhân còn chưa lấy chồng, nghe nói tộc trưởng đáp ứng Nhiễm thị cầu hôn, trong lòng rất là vui mừng. Nhiễm thị tuy rằng không ở trên "Thị tộc phổ", nhưng cũng không phải gia đình bình dân, lại nghe nói lang quân trên không có cha mẹ, trái phải không có thiếp, chỉ cần sau khi gả về đối với lang quân tận tâm, đối với Nhiễm thị tận tâm, tất nhiên sẽ mạnh hơn so với việc bị đưa đi môn phiệt đại tộc làm thiếp, trong tộc lúc đó có rất nhiều nương tử con vợ lẽ hâm mộ phu nhân."
Hốc mắt Hình Nương có chút đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào, "Phu nhân mong muốn chỉ là một đời bình an, phu thê hoà thuận, nhưng kết quả thì sao? Cũng phải nhận hết ủy khuất, chua xót trong đó, so với đấu đá đến người chết ta sống ở trong đại trạch thì còn làm người khó chịu hơn. Phu nhân nếu ở trên trời có linh, thì sẽ không đành lòng nhìn nương tử trái với lòng mình, đi lại con đường của nàng, cho nên nếu trong lòng nương tử có người khác, cũng không cần câu thúc bản thân."
"Hình Nương." Nhiễm Nhan động dung, ngồi thẳng dậy nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đem đầu dụi vào chỗ cổ nàng, mùi bồ kết nhàn nhạt kết hợp với hơi ấm thân thể, ấm áp như mùi vị của mẫu thân.



"Không bằng để nô tỳ bồi nương tử đi ra ngoài dạo một chút đi." Vãn Lục thấy không khí có chút thương cảm, liền kiến nghị.
Hình Nương nín khóc mỉm cười, cười mắng: "Là ngươi bị nhốt lại mấy ngày liền hoảng hốt đi." Quay đầu dùng khăn lau khóe mắt, lại nói với Nhiễm Nhan: "Nương tử nếu muốn đi, thì tìm Thập Lang mượn mấy hộ vệ, giải sầu cũng tốt."
Nhiễm Nhan chần chờ một chút, vẫn gật gật đầu. Vãn Lục liền đi dò hỏi ý kiến của Nhiễm Vân Sinh.
Trước khi ra cửa, nhìn ống tiêu đặt ở phía trước cửa sổ, Nhiễm Nhan vẫn quay lại cầm lấy nó bỏ vào tay áo.



Ca Lam và Hình Nương giúp nàng sửa sang lại y phục, đang chuẩn bị ra cửa, liền nhìn thấy Nhiễm Vân Sinh đã sớm đứng ở ngoài cửa, "Ta vừa lúc cũng không có chuyện gì, không bằng cùng nhau đi."
Hình Nương nói: "Thập Lang cùng đi, lão nô cũng yên tâm nhiều."
Nhiễm Vân Sinh thấy sắt mặt của Nhiễm Nhan bình thường, mới thoáng yên tâm một chút.
Bất quá là buồn bực một chút, đã được nhiều người an ủi như vậy, Nhiễm Nhan có chút ngượng ngùng.
"Ta thường xuyên đến trấn này để chuyển hành trình, bởi vậy cũng rất hiểu biết, phía đông của trấn Tụ Thủy có một chỗ rất đẹp, thời điểm tháng này vừa lúc có thể ngắm cảnh, chúng ta đi nhìn một cái đi" Nhiễm Vân Sinh luôn không thích tới mấy chỗ đông người.
Nhiễm Nhan cũng vậy, bèn nói: "Đều do Thập ca làm chủ."



Đoàn người lên xe ngựa, rồi đi dọc theo đường lát đá về hướng đông, nơi phồn hoa của huyện Tụ Thủy không lớn, phần lớn đều tập trung ở gần bến tàu, càng đi về hướng khác, càng thêm thanh tĩnh.
Thời điểm này của tháng Tám tháng là giữa thu, nhìn những cây táo điêu tàn hai bên ven đường, ý thu đã nồng đậm, so với Tô Châu xanh um tươi tốt, mùa này ở phương bắc thoạt nhìn hoang vắng hơn rất nhiều.
Xe ngựa một đường đi thẳng đến đích, bất quá chỉ tốn thời gian một chén trà nhỏ.



Nhiễm Vân Sinh tươi cười như xuân phong thổi vào mặt, thần bí nói: "A Nhan nhắm mắt lại."
Nhiễm Nhan bị nụ cười của hắn cảm nhiễm, rất hợp tác mà nhắm mắt lại, để Vãn Lục và Ca Lam đỡ nàng xuống xe ngựa.
Sau khi đứng yên, bên tai truyền đến thanh âm cảm thán của Vãn Lục, Nhiễm Nhan nhịn không được hỏi: "Thập ca, ta có thể mở mắt ra không?"
"Có thể." Thanh âm chứa ý cười của Nhiễm Vân Sinh vang lên.
Nhiễm Nhan mở mắt, đập vào mắt là một biển hoa lớn, đều là những loài hoa dại không biết tên, đóa hoa nhỏ màu xanh tím treo trên cuống hoa mảnh khảnh, theo gió đưa đẩy mà lay động, mảnh mai và cứng cỏi cùng nhau tồn tại, những nơi có thể lọt vào tầm mắt đều phủ kín loại hoa này, trở thành một biển hoa hai màu lục và tím giao nhau.
"Thật là đẹp mắt." Nhiễm Nhan cảm thán, cầm lòng không đậu mà đi vào đám hoa, ánh mắt lại bị mấy chỗ đất ghép lại hấp dẫn, nhìn kỹ lại, vậy mà chỗ nào cũng có dấu vết ghép lại, mảng hoa rộng lớn này, là vừa mới được tạo ra!


Lời editor: haizz thiệt là iu chết Nhiễm Vân Sinh a!

Bình Luận (0)
Comment