Tô Thê Thê ôm túi vải của mình, chỉ mới đi được một dặn, đã bị Lục Phương Đình cưỡi ngựa đuổi theo, Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê sắp co thành nắm, không nói hai lời túm người dưới đất lên ngựa ngồi với mình.
Tô Thê Thê hét thành tiếng, nhìn thấy là Lục Phương Đình, mắt trừng miệng ngốc.
"Vì sao không nói gì với ta? đã một mình bỏ chạy?" Lục Phương Đình túm chặt Tô Thê Thê hỏi, âm thanh không gợn sóng.
Trước đó Tô Thê Thê nói với Lục Phương Đình muốn uống nước đường, Lục Phương Đình cố ý cho dừng xe ngựa, dựng bếp nấu nước cho Tô Thê Thê.
Tô Thê Thê đi giải quyết nỗi buồn, Lục Phương Đình bên này chuẩn bị nấu, chờ Tô Thê Thê, kết quả, chờ một hồi không thấy người, gọi cũng không có ai đáp lại, thì mới phát hiện người đã chạy.
Khi đó, Lục Phương Đình liền đổ mồ hôi lạnh, tưởng mình sơ suất, Tô Thê Thê bị người khác bắt đi, nhìn lại dấu chân, chỉ có một đôi chân của Tô Thê Thê.
Lục Phương Đình đuổi theo dấu chân, quả nhiên nhìn thấy Tô Thê Thê, ở trên đường nhỏ vẩy vẩy tiểu bào thở hổn hển, tựa như sau lưng có ai đuổi theo, Lục Phương Đình nhìn thấy vừa tức vừa không nỡ.
"Ta...!ta không muốn bị thân phận thế tử phi trấn nam vương ràng buộc....!ngươi biết, ta thích mỹ nhân...!ngươi cũng xinh đẹp, nhưng mà, ta, còn muốn có mỹ nhân khác...." Tô Thê Thê bĩu môi đưa lý do tự mình nghĩ nói ra.
Nàng không muốn vì chuyện của nàng làm khó dễ Lục Phương Đình, cũng không muốn Lục Phương Đình lo cho mình, hiện tai nàng muốn đi, đi tìm càng nhiều mỹ nhân hơn, không biết có mỹ nhân nào có thể so với với mỹ nhân phu quân không?
"Ngươi nói cái gì?" Lục Phương Đình nghe thấy mà không tin nổi.
"Ngươi nghe không có sai! lần trước ngươi và Cung Lạc Vân đại hôn, ta đến Xuân Ý Các, gọi 10 cái mỹ nhân đến hầu hạ...!tư vị rất tốt...!vì ngươi, bỏ lại nhiều mỹ nhân như vậy, ta không cần...!thả ta xuống, ta phải đi." Tô Thê Thê vùng vằng nói.
"10 mỹ nhân?" Lục Phương Đình tức giận, nhìn Tô Thê Thê nhíu mày.
Tô Thê Thê đúng là thích mỹ nhân, nhưng mà, trước đây nàng đã từng nói, vì không muốn để nàng giận, đã thể sẽ không ngắm người khác nữa.
"Đúng vậy, ta cùng 10 mỹ nhân đó va chạm da thịt rồi...!so với ngươi hợp hoan cũng khá tốt...!ngươi thả ta đi...!dù sao cũng hưu rồi, cần gì phải tái giá nữa?" Tô Thê Thê đỏ mặt nói.
"Đêm đó ngươi không nhớ sao? là ta...." Lục Phương Đình ngẩn ra nói, đêm đó lúc Lục Phương Đình đến, Tô Thê Thê vẫn ăn mặc đàng hoàng, chỉ hơi say, búi tóc có chút xù lên, Tô Thê Thê còn nói chuyện đùa giỡn với mình, lúc nàng sắp đi, còn dặn dò Tô Thê Thê phải ngoan ngoãn ở Tĩnh Hư Quan, không ngờ tiểu háo sắc này không nhớ gì cả?
Tưởng đã hợp hoan cùng 10 nữ nhân rồi? dáng vẻ còn rất tốt a? thậm chí còn vì muốn có nhiều mỹ nhân hơn, bỏ lại mình?
Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê, ánh mắt phun ra sự tức giận, tiểu háo sắc chết tiệt này!.
truyện teen hay
"Sao lại là ngươi? Lục Phương Đình, ngươi mau buông ra, ta phải đi!" Tô Thê Thê không tin, người đêm đó, khác với Lục Phương Đình, trên người rất nóng, động tác rất mạnh mẽ, hơn nữa còn không có thương tiếc nàng, che mắt nàng, dùng đủ loại tư thế, không biết muốn bao nhiêu lần, khiến nàng rã rời muốn chết.
Không thể nào là một người làm được!
Tô Thê Thê vốn không biết, bình thường Lục Phương Đình luôn giấu giếm thân phận, nên nhịn với Tô Thê Thê, về sau Tô Thê Thê bị thương, Lục Phương Đình lại càng cẩn thận hơn, sợ làm nàng bị thương, hôm đó, Lục Phương Đình không chắc mình có thể mang đại quân trấn nam đến kịp hay không? mọi thứ đều là không biết trước, cho nên mang theo cảm giác lần cuối cùng, mà không hề khống chế mình.
"Thê Thê, mặc kệ ngươi nghĩ thế nào? ngươi đều là của ta, đừng mơ trốn! ngươi không tin, đúng không? vậy ta làm cho ngươi nhớ." nghe Tô Thê Thê nói vậy, Lục Phương Đình tức giận cười, mắt nheo lại nhìn Tô Thê Thê, trong mắt lộ ra độc ác chiếm hữu, bắt đầu làm cho Tô Thê Thê xem, tư vị trong trí nhớ của nàng rất đẹp a.
Lục Phương Đình ôm Tô Thê Thê, để hai chân nàng vòng lên lưng mình, kéo đai lưng trên y phục của Tô Thê Thê xuống, cột lên mắt Tô Thê Thê, tay sờ thẳng một cái.
Động tác Lục Phương Đình cực nhanh, Tô Thê Thê phản ứng kịp đã không thấy gì rồi, chỉ cảm thấy trên người mát lạnh, mấy ngón tay đang vuốt ve chỗ rậm rạp của nàng.
"..." Tô Thê Thê bị kích thích run lên, nói không ra lời, mắt bị che, nàng biết, đêm đó đúng là mỹ nhân phu quân.
Nhưng mà, mỹ nhân phu quân lợi hại như vậy sao?
Đây là mỹ nhân phu quân mảnh mai của nàng sao?
Tô Thê Thê không dám nghĩ nhiều, Lục Phương Đình dùng hành động nói với nàng, khiến cho nàng kích động đầu óc trống rỗng, cái gĩ cũng không nghĩ ra.
Ngựa từ từ bước đi, dường như biết hai người trên lưng làm gì, phối hợp khá tốt.
Lục Phương Đình dùng áo khoác che kín hai người, dùng mọi sự ẩn nhẫn nhiều ngày của mình phát tiết ra.
Làm liền mấy lần, nhưng cũng không tiện, Lục Phương Đình thấy có sơn động tránh gió, mang theo Tô Thê Thê đi vào, trải áo trên cỏ khổ cho Tô Thê Thê nằm, rồi dùng áo khoác của mình đắp cho hai người, rồi tiếp tục.
Vì sợ Tô Thê Thê mới sốt xong lại bị lại, Lục Phương Đình lại dùng nội lực, giữ ấm hai người.
Tô Thê Thê mềm thành vũng nước, nước mắt rơi không ngừng, không biết là khó chịu hay thoải mái, cũng có thể là vui vẻ.
"Đầu hàng, ta biết là ngươi rồi....!tỷ tỷ....!ah...." Tô Thê Thê chịu không nổi, mang theo tiếng nức nở cầu xin.
"Còn muốn bỏ đi nữa không?" Lục Phương Đình cũng không dừng lại, chỉ cảm thấy vẫn không đủ.
"Đầu hàng...!cả đời sẽ không bỏ đi nữa....!hu hu hu....!vừa rồi ta nói dối thôi, ta không muốn tìm mỹ nhân khác....!ta, ta vì hợp hoan với 10 mỹ nhân khác, nên cảm thấy có lỗi với ngươi, nên muốn bỏ đi...!ta không dám chết...!hu hu hu...!tỷ tỷ, ta sai rồi....." Tô Thê Thê khóc hu hu nói, nước mắt làm ướt đai lưng.
"Ngươi đúng là đồ ngốc." Lục Phương Đình nghe Tô Thê Thê nói, thì ra là nghĩ không thông, đồ ngốc của nàng đúng là tiểu háo sắc a.
Liều mạng cứu mình, cứu trấn nam vương và vương phi, tiểu háo sắc của nàng sao lại vì tìm nhiều nữ nhân mà rời bỏ nàng chứ?
"Cho dù có chuyện gì, đều phải nói cho ta biết, cho dù ngươi có quan hệ xác thịt với người thật, ngươi cũng là của ta, biết không?" Lục Phương Đình ôm Tô Thê Thê, dùng sức nói.
"Ta biết rồi....!ta cũng không dám nữa....!tỷ tỷ, đầu hàng...." Tô Thê Thê nói.
"Đêm đó, cảm giác thực sự rất tốt sao? hả? Thê Thê, hiện tại chỉ mới bắt đầu thôi....." Lục Phương Đình hôn Tô Thê Thê, ôm chặt Tô Thê Thê trong ngực mình, tiếp tục làm.
Tô Thê Thê bị hôn nói không được, Lục Phương Đình mềm mại không chút ngăn trở dán lấy mình, khiến cho nàng run rẩy lần nữa rơi vào tay Lục Phương Đình.
Cho đến khi Tô Thê Thê khóc đến bất tỉnh, Lục Phương Đình mới dừng lại, đem người gói lại, cưỡi ngựa quay về.
Khi Tô Thê Thê tỉnh lại, bọn họ đã ở trong kinh thành.
Tô Thê Thê cảm giác được cái ôm ấm áp, còn có bàn tay nóng hổi đang lướt trên người nàng, không phải làm chuyện tình ái, mà đang xoa bóp cho nàng, từng cái đều rất thoải mái, so với lần trước còn nhiều hơn, nhưng cảm giác không có khó chịu.
"Cảm thấy thế nào? có đỡ không?" Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê mở mắt hỏi.
"Ngươi, gạt ta thật là khổ." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình, nhớ trước đó mình vừa khóc vừa xin, bộ dạng mất mặt có chút ngại ngùng, lại có chút tức giận, khẽ hừ một tiếng rồi bất mãn nói.
Lục Phương Đình có thể cưỡi ngựa đến phía nam, chỉ bảy tám ngày đã mang đại quân về, một tay có thể kéo nàng từ dưới đất lên, còn ở trên lưng ngựa cao làm nàng, tinh lực khí lực dồi dào đến kinh người, làm gì có bộ dạng ốm yếu chứ? Tô Thê Thê có ngốc, cũng hiểu được, lúc trước Lục Phương Đình chỉ giả bộ, không ai biết sau vài ngày đã thay đổi nhiều như vậy.
Diễn quá đỉnh mà, diễn viên nhận giải Oscar còn chưa đến trình như vậy nữa!
"Đêm đó ở Xuân Ý Các, ngươi vẫn biết là ta, ta không ngờ ngươi lại nhanh quên như vậy? sau này không được uống rượu nữa." Lục Phương Đình đẩy mũi Tô Thê Thê một cái nói.
"Ngươi biết ta nói cái gì." Tô Thê Thê phồng mặt nói.
"Đừng giận, là ta không tốt....!ngoan, chúng ta đến kinh thành rồi, ta phải đến hoàng cung.
Ta sẽ cho người tiễn ngươi về An bình hầu phủ, chọn ngày tái giá với ngươi.
Trên đường đi đã mang Tử Trúc bọn họ về rồi, ta phái thêm vài người đi theo hộ tống ngươi chu toàn." Lục Phương Đình chờ Tô Thê Thê tỉnh lại thì nói với nàng.
"Quay về an bình hầu phủ? bọn họ sao có thể cho ta về?" Tô Thê Thê hỏi.
"Phụ thân ngươi là an bình hầu tham gia giúp tam hoàng tử đoạt vị, bị bắt rồi, an bình hầu phu nhân, cùng bị bắt vào đại lao, hiện tại trong an bình hầu phủ chỉ còn mấy cái di nương ở lại.
Vốn dĩ an bình hầu làm vậy sẽ phải lưu vong, nhưng vì hắn là phụ thân ngươi, đến khi đó chỉ cần tước bỏ chức quan, vẫn có thể ở lại được, ngươi đừng lo lắng.
Đã nhiều ngày, xảy ra không ít chuyện, ta nói trước cho ngươi biết một chút, Nguyên nhi đã là thái tử, tiếp đó còn phải đăng cơ, ngươi đã cứu Nguyên nhi, cô cô để Nguyên nhi nhận ngươi làm nghĩa muội.
Đến khi Nguyên nhi lên ngôi, sẽ phong ấn cho ngươi làm công chúa, ban thưởng di nương ngươi làm bình thê của cha ngươi, cũng sẽ tứ hôn ngươi lần nữa cho ta." Lục Phương Đình đem mọi chuyện đơn giản nói cho Tô Thê Thê.
"Nguyên nhi, cũng giả vờ sao?" Tô Thê Thê ngạc nhiên hỏi, nàng không ngờ mình lại cứu được hoàng đế, sau này có thể xông pha được sao?
"Trước kia, tiên hoàng sợ Lục gia, đến cả Nguyên nhi cũng không tha, cho người hạ độc Nguyên nhi, cô cô phát hiện, mới tránh được, sau đó thì tương kế tựu kế." Lục Phương Đình xoa mặt Tô Thê Thê nói.
Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói, trong lòng thoáng qua một câu, Lục gia đúng là gia đình diễn viên nha! nói ra cũng là một nhà trung liệt nữa.
"Mấy chuyện này, về sau ta sẽ kể rõ ràng với ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở hầu phủ chờ gả, lần này ta muốn dùng tư cách cao quý nhất Đại Sở cưới ngươi." Lục Phương Đình nói lời cuối.
"Biết rồi...!ta đi liền...!quần áo ta đâu?" Tô Thê Thê nói.
"Y phục ở đây....!chờ ta giúp xong, đến lúc đó, ta sẽ đi gặp ngươi...." Lục Phương Đình cầm y phục Tô Thê Thê đi ra nói.
Tô Thê Thê không nói gì thay đồ, xe cũng đã đến an bình hầu phủ, ở cửa hầu phủ đã có một chếc ngựa đang chờ.
"Ta đi đây...!ngươi cẩn thận...." Tô Thê Thê trước khi đi, nói với Lục Phương Đình.
"Ừ....!ngươi đi đi...." Lục Phương Đình hôn Tô Thê, trong mắt còn lưu luyến không muốn nàng rời đi.
Tô Thê Thê tuy cũng không muốn rời đi, nhưng sợ Lục Phương Đình lại kích động điên cuồng, nếu sau này ngày nào cũng vậy, chắc chết quá a!
Tô Thê Thê vừa xuống xe, thì cũng có người xuống từ chiếc xe khác, là Tử Trúc và Tử Nhụy.
"Tiểu thư, thật sự tốt quá." Tử Nhụy thấy Tô Thê Thê có chút kích động.
"Ừ, đừng khóc, chúng ta vào rồi nói." Tô Thê Thê vỗ Tử Nhụy, nhìn mấy nha hoàn khác, cảm giác như cách một thế hệ.
Lan Tú gõ cửa hầu phủ, nói là thất tiểu thư đã về, giữ cửa dường đã biết, vội mời Tô Thê Thê các nàng vào, rồi cho người đi báo với Tần di nương.
"Thất tiểu thư, vì thân thể An nhi còn yếu, Tứ di nương không đi được, đang ở Thanh Lan Uyển chờ tiểu thư, xin tiểu thư lên kiệu thay cho đi bộ." Tô Thê Thê đi vào, gặp Hình ma ma ra đón, nàng là người Lục Phương Đình an bài ở cạnh Tần thị.
Hình ma ma nhìn Tô Thê Thê mỉm cười, thần tình cung kính.
"Phiền Hình ma ma." Tô Thê Thê nói với Hình ma ma một câu, dược Hình ma ma đỡ lên kiệu, trong đó có lò sưởi tay ấm áp, còn có bánh ngọt trà nóng, chuẩn bị rất chu đáo.
Tô Thê Thê ngồi trong kiệu kéo rèm nhìn xuống, phát hiện an bình hầu phủ vốn náo nhiệt đã vắng lạnh đi nhiều, người hầu nha hoàn cũng ít đi, tất cả mọi người nhìn có vẻ đều sợ hãi.
Nhưng người hầu nha hoàn còn lại trong an bình hầu phủ thấy Hình ma ma đều rất cung kính, nhìn có vẻ như Hình ma ma cũng có quyền lực trong an bình hầu phủ này.
Tô Thê Thê rất nhanh đến Thanh Lan Uyển, chỗ đó bên ngoài không có gì, bên trong lại có rất nhiều đồ đặc, được trùng tu lại so với trước kia đã ấm áp hơn nhiều.
Tần thị còn ôm đứa bé trong tã đút đồ ăn, thấy Tô Thê Thê lại kích động, mắt rơi lệ..