Đại Giá Thế Tử Phi

Chương 66


Hình ma ma tên thật là Hình Huệ Ninh, vốn là con gái của gia tướng Hình Hoán ở trấn nam vương phủ, lúc nhỏ ở biên cương phía nam trấn nam vương luyện võ, thích chữa bệnh, lại có phong thái nam nhi.
Sau khi Hình Hoán đi chiến sự chết, Hình Huệ Ninh trả khế ước bán thân, coi như cho tự do, vẫn có thể ở lại vương phủ, đợi đến tuổi lập gia đình, Hình Huệ Ninh uyển chuyển từ chối việc vương phi hỏi chuyện hôn nhân cho nàng, tự búi tóc mình, ở lại chờ lệnh chăm sóc thể tự Lục Phương Đình cho đến khi người tròn 10 tuổi.
Tuosng mạo Hình Huệ Ninh bình thường, trước giờ luôn trầm mặc, nhưng tâm tính lại cẩn thận, chăm sóc người rất tỉ mỉ, y thuật giỏi, luôn trung thành và tận tâm, giúp Lục Phương Đình tránh được nhiều lần nguy hiểm, được Lục Phương Đình tin tưởng rất nhiều.
Lúc Hình Huệ Ninh được phái đến bên cạnh Tần thị, thì vừa tròn 30.

Lục Phương Đình dặn nàng, xem Tần thị như chủ nhân, cần phải dùng tấm lòng chiếu cố, Hình Huệ Ninh nhận lệnh.
Mới gặp Tần thị, Hình Huệ Ninh có chút kỳ quái, nàng chưa từng thấy qua nữ tử kiều chất như vậy, nhu nhược tới mức chỉ cần gió thổi cũng sợ, dù đã 30 rồi nhưng mắt vẫn xanh, còn mọng hơi nước, tựa như nhiều năm rưng rưng.

Thân kiều, khí chất cũng yếu, bộ dạng hay khóc, đến cả sai bảo hạ nhân bộ dạng cũng nhát gan, âm thanh mềm nhỏ hầu như không nghe rõ.
Lục Phương Đình đã phân phó, Hình Huệ Ninh dĩ nhiên sẽ tận tâm hầu hạ.
Tần thị mỗi ngày không có gì để giải trí, cũng không có giao lưu với các di nương khác, chỉ biết thêu hoa.
Nàng thêu đồ rất khá, tay rất khéo, tự tay làm y phục cho hài nhi còn chưa ra đời.
Mỗi ngày, Tần thị nhìn thấy Hình Huệ Ninh đều cười ngại ngùng, không có bộ dạng chủ tử chút nào, Hình Huệ Ninh cũng thành thói quen.
Mấy tháng trước, thời gian trôi qua êm đềm, cho đến khi nữ nhi Tô Thê Thê của Tần thị bị vương phủ hưu.

Tần thị như thấy trời sập, nén xuống cảm xúc muốn khóc, đi cầu an bình hầu, bị an bình hầu mắng một trận cấm túc trong viện.
Hình Huệ Ninh thấy Tần thị khóc thật sự khó chịu, liền gây mê Tần thị, cho châm cứu cho nàng ngủ.

Bên kia Lục Phương Đình cũng đã gửi tin cho nàng, hưu Tô Thê Thê là vì tạm thời, nàng vẫn phải cố gắng chiếu cố Tần thị, không được để lộ tin tức.


Việc này, Hình Huệ Ninh không nói với Tần thị, với bộ dạng của Tần thị, đoán chừng nếu biết được, rất dễ bị kẻ xấu để ý nhìn ra.
"Nếu còn khóc, hài nhi trong bụng sẽ không giữ được." Tần thị tỉnh lại còn muốn khóc, bị Hình Huệ Ninh dọa một tiếng.
"Là do ta xuất thân kém, làm phiền đến con ta." Tần thị bĩu môi, muốn khóc nhưng lại thôi, tự trách mình nói.
"Nàng hiện tại chỉ bị hưu thôi, người vẫn khỏe, ta nghe nói rồi, nàng đến Tĩnh Hư Quan, chỗ đó rất an toàn." Hình Huệ Ninh nói với Tần thị.
"Sau này, nàng có thể sống tiếp được không? không lẽ phải làm nữ quan sao?" Tần thị lo lắng.
"Làm nữ quan thì sao? nếu làm nữ quan, tinh thần thể xác vui vẻ, vậy thì ngại gì? cần gì câu nệ hình thức? ngươi như bây giờ không lễ là tốt sao?" Hình Huệ Ninh nói thêm.
"..." Tần thị trừng to mắt nhìn Hình Huệ Ninh, chưa bao giờ có ai nói với nàng như vậy, không cậu nệ ánh mắt đạo lý của thế tục bên ngoài, chỉ cần thân thể và tinh thần vui vẻ.
"Hiện tại ngươi không còn một mình, đừng ảnh hưởng đến hài nhi trong bụng, đừng khóc, nghỉ ngơi cho tốt, ăn cơm thật ngon.

Chuyện thất tiểu thư, ta sẽ ra ngoài hỏi, ngươi đừng lo lắng.

Bây giờ ăn gì đi, mới vừa hầm cháo tổ yến xong." Hình Huệ Ninh nói.
Tần thị nhìn Hình Huệ Ninh không nói gì, im lặng ăn đồ ăn.
Tần thị có nhiều khuyết điểm, có một cái lại là ưu điểm, đó chính là nghe lời, có một người giỏi giang quyết định cho nàng, nàng sẽ ngoan ngoãn như tiểu bạch thỏ, toàn bộ đều ỷ lại Hình Huệ Ninh.
Hình Huệ Ninh che chở Tần thị, hầu hạ nàng, bắt đầu đều là Lục Phương Đình căn dặn, về sau từng chút hiểu được Tần thị rồi, thì luôn cảm thấy, nếu Tần thị cứ sống theo bản thân chỉ sợ là sống không lâu được, nên luôn chăm sóc cho Tần thị, thân thể Tần thị luôn được Hình Huệ Ninh điều dưỡng thật tốt.
Tần thị ăn uống cái gì cũng đều qua tay Hình Huệ Ninh, dĩ nhiên là an toàn.

Lục Phương Đình trước đó vẫn là chỗ dựa của Tần thị, về sau chỗ dựa cũng mất, an bình hầu vì Tần thị mang thai nên cũng ít đến chỗ nàng, Tần thị mang thai thành cái gai trong mắt các di nương khác và hầu phu nhân, hầu phu nhân cũng thuộc dạng nể trên khinh dưới, nên cũng chả sợ gì, đồ ăn chia phần của ít đi.
Hình Huệ Ninh bình tâm trong lòng cười nhạt, im lặng an bài phòng bếp nhỏ cho Tần thị, không tin được đầu bếp trong nhà, nàng đều tự mình làm.

Tần thị dễ bị phù thũng, nên ăn uống phải luôn chú ý, lúc mang thai chân hay sưng không dễ gì xẹp.
Mỗi ngày Hình Huệ Ninh đều xoa bóp lưu thông máu cho nàng, khi nàng ngủ thì ở bên giường hầu hạ nàng.
Tần thị cũng nhanh đến lúc đẻ, không thể đi lại nhiều, ăn ngủ đều có Hình Huệ Ninh hầu hạ.
Tần thị ngày càng ỷ lại Hình Huệ Ninh, Hình Huệ Ninh xem Tần thị giống như sủng vật khó bỏ của nàng, ngoan ngoan lại nhu nhược đến đáng thương.
Hình Huệ Ninh tự chải búi tóc, vốn nàng không thích nam nhân, nên không muốn thành thân, nàng cũng không biết mình thích gì, cứ vậy hầu hạ Tần thị, lại phát hiện, nàng hình như thích cuộc sống thế này, thích Tần thị yếu đuối nhu nhược cần nàng che chở.
Sau khi hầu hạ Tần thị tắm rửa, xoa bóp cho Tần thị xong, ôm Tần thị đi vào giấc ngủ, Hình Huệ Ninh hiểu lòng mình, tình cảm ngủ say nhiều năm lại tỉnh thức, muốn che chở cái thân kiều nhát gan này.
Đối với tâm tình như vậy, Hình Huệ Ninh sẽ không bộc lộ ra ngoài, ngươi này chính là "nhạc mẫu" của Lục Phương Đình a, nàng chỉ đến hầu hạ nàng, có thể ở bên cạnh nàng là đủ thỏa mãn rồi.
Hầu phu nhân trước giờ đầu óc nhỏ nhen, lúc Tần thị mang thai thì hành đủ chuyện, đến khi đẻ, Hình Huệ Ninh muốn đi mời hai bà đỡ đến thì viện cớ bị tiêu chảy, bệnh nặng, không thể làm được.
Hình Huệ Ninh một mình, không thể đi được, lo lắng cho Tần thị, liền tự tay đỡ đẻ cho Tần thị.
Tần thị nhỏ con, mặc dù đã từng sinh một lần, nhưng mà sinh lần này vẫn khó khăn như trước.
Hình Huệ Ninh mặc dù qua 30 rồi, nhưng vẫn còn là xử nữ, đối với sinh nở không quen, chỉ học được một chút từ hai bà đỡ rồi tự tay làm.
Tần thị đau đớn rên rỉ, Hình Huệ Ninh cho nàng cắn khăn dùng sức rặn, nàng mơ màng cắn tay Hình Huệ Ninh, cắn đến chảy máu, Hình Huệ Ninh cũng không hé răng.
Tần thị lúc tỉnh lúc mê, Hình Huệ Ninh không thể ngủ được, trông chừng Tần thị, châm cứu cho Tần thị, xoa bóp cho nàng.
Tần thị uống thuốc không được, Hình Huệ Ninh dùng miệng truyền cho Tần thị.
Cố gắng vài lần, Tần thị mới sinh được hài tử.
Tần thị như chết nửa người, liền ngất xỉu.
Hình Huệ Ninh trấn an Tần thị, báo nha hoàn đến chiếu cố hài tử mới sinh, cho đến khi tỷ tỷ Tần thị đến, thì mới rảnh rang ra ngoài báo tin cho Lục Phương Đình biết, rồi đi mua không ít dược thảo nấu cháo bồi bổ cho Tần thị.
Bận rộn đã lâu, Tần thị mới mơ màng tỉnh lại.

Hài tử sinh ra là nam hài, vốn đinh mời bà vú, an bình hầu lại giúp tam hoàng tử chạy việc, nên không để ý tới, hầu phu nhân hận không thể ném chết đứa nhỏ kia, làm gì mà quản.
Trong lúc Lục Phương Đình nhờ người tìm bà vú đến, đứa nhỏ đói đến khóc Tần thị muốn cho nó bú sữa, nhưng đứa nhỏ rặn đỏ mặt cũng mút không ra.
"Cần có người hút một cái." Tần thị nói, nàng có chút kinh nghiệm, cần nhờ người hút một cái đầu thì sữa mới ra thoải mái được, lúc sinh Tô Thê Thê có an bình hầu giúp.
Hình Huệ Ninh cũng không thể để cho người khác hút, nhưng mà muốn nàng hút, nàng lại run rẩy khó kiềm chế.
Nàng chưa từng luống cuống như vậy, Tần thị cũng không ngại ngùng gì, chỉ vội muốn cho con bú, cởi áo để lộ bộ ngực trắng như tuyết, vì tụ ít sữa mà sưng trướng lên, dựng thẳng trong không khí.
Hình Huệ Ninh trông coi, cảm giác miệng khô lưỡi khô, tim đập như trống đánh, tựa như muốn vào địa ngục, lại như muốn vào thiên đương.
"Huệ Ninh, mau lên, căng trướng rồi, đứa nhỏ còn chờ a." Tần thị thúc giục.
Hình Huệ Ninh quyết tâm, nhắm mắt lao tới, ngậm vào dùng sức hút.
Vị sữa xộc vào miệng, Hình Huệ Ninh không phát hiện lại dùng sức.
"Được rồi....." Tần thị cảm giác ra được rồi, Hình Huệ Ninh lại như không nghe thấy tiếp tục hút.
"Huệ Ninh...." Tần thị đỏ mặt vỗ vỗ Huệ Ninh, nàng cảm giác Huệ Ninh dùng đầu lưỡi, cảm giác tê dại khiến nàng mềm người.
"Ah...!được rồi...." Hình Huệ Ninh hoàn hồn, vội đứng dậy, vẻ mặt đỏ ửng, bộ dạng phục tùng nói, bế đứa nhỏ trong tả đưa cho Tần thị.
Tần thị không nói gì nhiều, ôm đứa nhỏ cho bú sữa, chỉ là sắc mặt nàng đỏ bừng lại co quắp.
Đứa nhỏ sinh ra còn rất yếu, Tần thị và Hình Huệ Ninh đều hết lòng chiếu cố, cũng không có rảnh rỗi gì, lúc ở chung thì có chút thay đổi mà thôi.
Lúc đầy tháng, không biết hầu phu nhân nghe ai xúi giục, muốn ôm đứa nhỏ về nuôi, mang hai cái nha hoàn hung hăng đến, đòi ôm đứa nhỏ đi.
Tần thị ôm con khóc cầu xin, bọn họ cũng mặc kệ.
Đứa nhỏ mới sinh còn yếu ớt, không thể để người lạ chăm sóc, sợ là cái mạng nhỏ này cũng không còn.
Hình Huệ Ninh có võ công, đám hung hăng muốn cướp người bị nàng đánh vài cái nằm trên đất khóc lóc, bỏ chạy mất hút.
Tần thị ôm con ở trên giường run rẩy, Hình Huệ Ninh tiến đến, nàng nhìn Hình Huệ Ninh đầy ỷ lại và khẩn cầu.
"Huệ Ninh, làm sao giữ con đây? Huệ Ninh, làm sao mới được đây? Huệ Ninh, nghĩ cách gì đi?" Tần thị lạnh run nói, không hề chú ý, nước mắt rưng rưng nhìn Hình Huệ Ninh.
"Đừng sợ, ta sẽ không để đứa nhỏ bị cướp đi." Hình Huệ Ninh tay nắm chặt thành quyền, nàng thực sự cũng không có cách gì, hầu phu nhân là đích phu nhân, màng muốn lấy con của thiếp nào nuôi cũng là chuyện bình thường, thậm chí còn được coi là ân điển.
Hình Huệ Ninh cảm thấy đây không phải là cách, sợ bọn họ mang đến nhiều người hơn, nàng đánh không lại, như vậy thì thảm, đứa bé cuối cùng vẫn sẽ bị mang đi.
"Tú Như, chúng ta rời khỏi hầu phủ đi!" Hình Huệ Ninh nhìn Tần thị nắm tay nàng, sau đó thả lỏng nhìn Tần thị, giữ vai Tần thị nói, Tứ Như chính là tên của Tần thị.

"Rời khỏi?" Tần thị mở to hai mắt nhìn, không dám tin.
"Hầu phu nhân muốn đứa nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ mang đi, chúng ta không có cách nào che chở nó, không bằng rời khỏi hầu phủ này.

Ta mang ngươi đi, trước tiên tránh một thời gian.

Ta sẽ bảo vệ ngươi, không ai khi dễ ngươi được." Hình Huệ Ninh nói, đại khái nàng đoán được, ý của Lục Phương Đình, nếu không thì sao hưu Tô Thê Thê rồi còn ở khắp nơi bảo vệ nàng, cùng thân nhân của nàng.

Nếu Lục Phương Đình làm xong, các nàng sẽ trở về, Lục Phương Đình lại là chỗ dựa vững chắc cho các nàng, nếu như không thể nàng cũng có thể bảo vệ được Thần thị, mà không cần ở hầu phủ này chịu nhục.
"Ra ngoài, chúng ta sẽ bị quan phủ phát lệnh truy nã, An nhi cũng không thể quang minh chính đại được." Tần thị lo lắng, An nhi là tên đứa nhỏ Tần sinh mới sinh, Tần thị đặt nhũ danh, đại danh thì An bình hầu vẫn chưa có thời gian đặt cho.
"An nhi đến giờ cả mạng cũng không giữ được, ngươi định ở đây để đích phu nhân cướp con hay là theo ta? ngày mai công chúa đại hôn.

trong phủ không có người, chính là thời gian tốt, cơ hội đúng lúc." Hình Huệ Ninh nhìn Tần thị nói.
"Để ta suy nghĩ đã." Tần thị có chút rối, nàng sợ đi, sẽ có chuyện đáng sợ hơn, không đi cũng có chuyện đáng sợ, vậy thì nên làm gì cho phải? Tần thị bối rối.
Hình Huệ Ninh không thúc Tần thị, mà chờ đợi thời cơ, im lặng chuẩn bị đưa Tần thị rời đi.
"Huệ Ninh, chúng ta thực sự sống tốt hơn so với hiện tại sao?" Tần thị nghĩ đến nửa đêm, đến giờ dần vành mắt đen thui kéo Hình Huệ Ninh run rẩy nói.
"Ừ, được, ta cam đoan, chờ An nhi lớn một chút, chúng ta sẽ đưa thất tiểu thư đi cùng, đến phía nam, chỗ đó rất đẹp." Hình Huệ Ninh nhìn Tần thị kiên định nói.
"Được, ngày mai chúng ta đi." ánh mắt Tần thị thao Hình Huệ Ninh dần kiên định, vì con trai, nàng muốn đi, muốn đánh cược một lần.
Ngày thứ hai, trong phủ gia chủ và mọi người đi tham gia đại hôn của công chúa, không ai để ý các nàng, Hình Huệ Ninh tìm thời gian, cùng Tần thị cải trang, đi mua xe ngựa để đi.
Còn chưa ra khỏi an bình hầu phủ, đột nhiên xung quanh có tiếng ồn, Tần thị ôm Hình Huệ Ninh co thành một đoàn, sợ toát mồ hôi lạnh, rồi nghe thấy tiếng khóc than, thì ra là hoàng đế chết.
"Chúng ta về thôi." Hình Huệ Ninh quỷ quyết nói, bỏ trốn tuy có thể giữ đứa nhỏ an toàn, nhưng mà cũng phải tránh né rất nhiều, hiện tại hoàng đế chết rồi, toàn thành sẽ giới nghiêm, các nàng muốn đi cũng khó, còn Lục Phương Đình có thành công hay không? cũng là chuyện sẽ nhanh thấy được.
Hình Huệ Ninh mang theo Tần thị quay về, những người còn lai không ai để ý các nàng, đang loạn thành một bầy, trước đêm đăng cơ bùng phát chiến sự, không lâu sau hoàng thành bị công hãm, trấn nam quân mang binh đi khắp nơi bắt tam hoàng tử và loạn đảng, gia chủ người nhà hầu phủ bị bắt sạch, đối mặt với khí thế hùng cường không dám nhìn thẳng trấn nam quân, đám hạ nhân sợ đến run rẩy chân tay, chỉ có Hình Huệ Ninh cười nói, đem những người còn lại trong hầu phủ an bài thỏa đáng, không ai dám nhân cơ hội làm loạn, Tần thị đối với Hình Huệ Ninh càng thêm ỷ lại tín nhiệm..

Bình Luận (0)
Comment