Đại Kiếm Sư

Chương 10



Cơ thể hoàn mỹ của ma nữ được liệm trong bộ trường bào trắng, đặt trên một giường bạch ngọc, da nàng trắng như tuyết, áo trắng như tuyết, giường ngọc trắng như tuyết, đúng như màu sắc được nàng ưa thích nhất lúc còn sống.



Trong đại điện ở dưới Ma Nữ Hồ, đang lan tỏa mùi thơm của hoa Bách Hợp, khi ta gặp Ma Nữ lần đầu, nàng muốn ta gọi nàng là Hoa Bách Hợp. Nếu không phải lồng ngực nàng đã hoàn toàn ngừng đập, thì hình dáng nàng như một nữ thần xinh đẹp chìm đắm vào giấc ngủ ngàn thu. Mặc dù bị Đại Nguyên Thủ ám toán đã hai mươi tám ngày, cơ thể Ma Nữ không có chút dấu hiệu nào mục rữa, nhưng thực sự nàng đã chết rồi. Một cảm giác đau buồn không kềm chế nỗi dâng trào lên trong lòng ta.



Bản sao của sáu cuốn đầu và bản gốc của sáu cuốn sau của Trí Tuệ Điển để trên giường ngọc, 12 cuốn Trí Tuệ Điển này cùng với Ma Nữ đều xuất phát từ Phế Tích thần bí và đã làm thay đổi cả nền văn minh trên trái đất, đã trở thành vật bồi tá cho nàng.



Kể cả thanh Ma Nữ Nhận trên lưng ta cũng là một dị vật đến từ Phế Tích kỳ ảo.



“Xoảng” Ma Nữ Nhận thoát khỏi vỏ, bảo nhận chớp sáng, lấp lánh ánh thép xanh biếc trên thi thể của Ma Nữ, như muốn uống máu Đại Nguyên Thủ để trả thù. Ta ngước mặt lên trời thề “Bách Hợp, đích thân ta sẽ giết Đại Nguyên Thủ để tế vong hồn nàng”



“Đinh đong” tiếng đồng chung vang lên bên ngoài, vang vọng vào trong đại điện, đã đến giờ khởi hành, ta tra nhận vào vỏ, quay đầu đi ra khỏi điện.



Ngoài đại điện là một thạch cấp lớn, mỗi bậc thạch cấp có một thiếu nữ áo trắng xinh đẹp, tay cầm một ngọn đèn mỡ dê chiếu sáng con đường ta đi, nét mặt họ không dấu nổi đau thương, hai hàng lệ dài rơi thành giọt, ướt đầm gương mặt. Trục quay từ từ hạ cửa điện xuống, đồng thời khép lại một cuộc tao ngộ tuyệt đẹp trong đời ta, một giấc mộng ngắn ngủi nhưng vô cùng rung động lòng người.



Ta ngẩng cao đầu, nhắm mắt để kiềm chế nỗi bi thương đang trỗi dậy trong lòng, những hình ảnh buổi đầu gặp Ma Nữ như vẫn còn nguyên đấy, hai nguời phụ nữ mà ta yêu nhất là Tây Kỳ và Ma Nữ lần lượt đã chết. Bạch vân thương cẩu, thế sự vô thường chỉ thêm đau khổ cho những người vẫn kiên trì mà sống.



Sinh ly tử biệt!



Thở dài một tiếng, gắng hết sức để khỏi ngoảnh mặt lại, sải bước dài đi tiếp. Khi ta đi qua một trăm bậc thạch cấp, các thiếu nữ sau lưng bật khóc tức tưởi không thành tiếng.



Ma Nữ, nàng hãy an nghỉ, vì hòa bình của đại địa, dù có trăm sông ngàn núi, ta cũng truy sát Đại Nguyên Thủ và tìm kiếm cho được Phế Tích thần bí trong truyền thuyết đó.



Khi ta ra đến ngoài cửa, Hoa Nhân và các đại tướng của Ma Nữ Quốc đang ngồi trên ngựa, chờ trước thần điện của Ma Nữ, bầu trời đầy sao, thê lương quạnh vắng.



Một tuấn mã trắng muốt, không pha lẫn bất kỳ màu nào khác, được một chiến sỹ cầm cương, hiên ngang đứng trước chúng nhân.



Chính là Phi Tuyết mà Ma Nữ vẫn cưỡi lúc sinh tiền, luôn luôn ở bên cạnh nàng những lúc ra quân.



Ta tiến tới, vỗ nhẹ vào bờm Phi Tuyết.



Phi Tuyết phấn chấn nghiêng đầu nhìn ta, dướng như biết rõ ta đã trở thành tân chủ nhân của nó.



Ta ngước mặt, bắt gặp ánh mắt mê hồn của Hoa Nhân.



Bốn mắt nhìn nhau, trong giây lát đã truyền tải không biết bao nhiêu cảm xúc triền miên không dứt.



Ta im lặng nhảy lên mình ngựa.



Phi Tuyết lập tức cất vó, hướng lên trời hí dài.



Ta thúc Phi Tuyết phóng lên dẫn đầu, băng qua một cây cầu lớn bắc qua Ma Nữ Hồ.



Hoa Nhân cùng các tướng lĩnh lên ngựa theo sau.



Một tiếng súng nổ vang như sấm sét, cả trời đất như ngập tràn sát khí.




Các chiến sỹ cầm đuốc cháy rừng rực đứng hai bên thành cầu, giống như con rồng lửa quẩy mình trong vũ trụ. Ma Nữ Hồ phản chiếu ánh đuốc trần gian cùng với tinh tú trên trời, soi đường cho mười kỵ sỹ giục ngựa vượt qua cầu. Dẫn đầu đoàn quân, ta trực chỉ đến cổng thành, nơi dân chúng đang đứng dày đặc hai bên đường, nói lời tống biệt.



Tiếng hoan hô ào ào như sóng triều dâng, vang dậy trời đất. “Lan Đặc vạn tuế, Ma Nữ Quốc vạn tuế”.



Trong tiếng hoan hô tràn đầy nhiệt huyết của chúng nhân, hơn mười kỵ sĩ phóng qua cầu treo, ra khỏi cổng thành, trải qua hơn hai mươi ngày máu chảy tràn ngập cả con sông hộ thành, ta đắm mình trong cảnh bình nguyên mênh mang vô tận.



Trong bóng đêm, hai vạn chiến sỹ ở ngoài thành đã lên ngựa, dàn thành đội ngũ theo sau, tất cả hướng về đại thảo nguyên, nằm giữa Ma Nữ Quốc và Vọng Nguyệt Thành.



Quay đầu nhìn lại, trên tường thành những ánh đèn giăng giăng chớp sáng, tạo thành một cảm giác huyền ảo như trong mơ.



Hai vạn kỵ binh thúc ngựa phóng về phía trước, giống như một đám mây lao vào đại địa thê mê, vô cùng vô tận, đã ba giờ trôi qua trên vó ngựa sau khi ta phát xuất mệnh lệnh, hai cạn chiến sĩ Ma Nữ Quốc tạm thời dừng lại, dàn quân, bố thành trận thế có thể ứng phó với mọi hiểm nguy. Các chiến sỹ được huấn luyện cực tốt, ngoài tiếng ngựa hí, ta không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác nữa.



Những điểm tinh quang lấp lánh trong màn đêm hắc ám.



Quân đội của Đế Quốc đã đóng ở phía trước.



Hai đạo quân đứng đối diện nhau dưới một bầu không khí trầm trọng, đông đặc khiến cho người ta hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. “Phì Quân Sư” Mã Nguyên và Hoa Nhân thúc ngựa đến hai bên cạnh ta.



Ta căng mắt quan sát thế trận địch, tại khoảng cách xa thế này, ta không thể tìm ra Lệ Thanh quận chúa trong đám binh mã.



Mã Nguyên hạ giọng nói: “Lan Đặc công tử, Lệ Thanh yêu phụ quả nhiên giữ lời hứa, đem theo hai vạn “Hắc Khôi chiến sĩ” đến phó ước.”



Hoa Nhân hô khẽ: “Có người đến.”



Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, từ trong địch trận, một kỵ sĩ phi đến.



Khi còn chừng trăm bộ thì dừng lại, hô lớn: “Lan Đặc công tử, Quận Chúa đợi ngài đã lâu.”



Mã Nguyên hỏi: “Lệ Thanh Quận Chúa ở đâu?”



Kỵ sĩ tịnh không hồi đáp, thối ngựa lại mấy bước, rút tù và ra, thổi một hồi dài. “Tuu…Tuuuu….Tuuuuuu…….”



Tiếng tù và xé toạt không gian, hoang lương và bi tráng.



Âm vang trầm trầm.



Ánh lửa hồng bừng lên trong địch trận, hai vạn Hắc Khôi chiến sỹ đồng thời châm đuốc, hỏa quang rực chiếu tận trời cao, cả bình nguyên hắc ám giờ đã nhuộm màu huyết hồng.



Kế tiếp, hai hàng tiền đội Hắc Khôi chiến sỹ phân khai thành hai bên tả hữu, các hàng khác lui ngựa về phía sau, để lộ một lều trại rực sắc hồng nằm chính giữa vùng đất trống.



Kỵ sĩ đó thu tù và lại, cười nói: “Lan Đặc công tử, Quận Chúa đang chờ đại giá ở bên trong.” Rồi quay ngựa thoái lui về cánh quân bên trái.



Mã Nguyên nhíu mày: “Lệ Thanh tính giở trò yêu quỷ gì đây?”



Hoa Nhân định nói, nhưng ta đưa tay cản lại.



Trên thảo nguyên, gió ù ù thổi, nhưng trong lều thấp thoáng có ánh đèn lửa, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp hơn nhiều, giả như ta kiên quyết không vào, như vậy sẽ chứng về mặt tâm lý cũng như khí thế, trận này bọn ta đã bị đánh bại.



Ta trầm giọng: “Các ngươi cứ yên tâm đợi ta quay lại, cho dù có Đại Nguyên Thủ ở trong đó, ta vẫn tự tin có thể rút lui an toàn.”



Vỗ lên Phi Tuyết, phi về phía trước.



Lều trướng lớn dần và hiện ra trước mắt, quân đội Đế Quốc vẫn từ từ triệt thoái, chứng tỏ là Lệ Thanh đang biểu hiện thành ý.



Ta xuống ngựa, bước vào trong lều.



Lệ Thanh Quận Chúa nằm nghiêng trên nệm, quay mặt vào trong với bộ trường bào màu hồng phấn. Dưới ánh hồng của các ngọn “Dương Du Đăng” ở bốn góc lều tỏa chiếu, phơi bày một sắc hồng mơn mởn, hòa với hương trầm tràn ngập, xuân ý chứa chan.



Ta nhớ lại lần đầu gặp Lệ Thanh Quận Chúa ở Trí Tuệ Cung, nàng cũng bận trang phục này.



Mùi hương tràn ngập vào khứu giác ta, mái tóc dài của nàng xõa xuống lưng, óng ánh dưới ánh đèn, như đóa danh hoa đang mãn khai trong thời kỳ thanh xuân tươi tắn nhất.



Ta đứng yên, tấm rèm cửa hạ xuống, bên ngoài kiếm bạt cung giương, bên trong lại sống dậy cả trời hồi ức ôn nhu tươi đẹp.



Lệ Thanh than khẽ: “Lan Đặc, Lan Đặc chàng lừa gạt thiếp, làm thiếp khổ quá đi thôi.”



Ta ôn nhu đáp: “Nàng quay lại cho ta ngắm nhìn đi.”



Lệ Thanh Quận Chúa chầm chậm quay lại, mái tóc dài nhẹ nhàng rủ xuống. Ta lại được chiêm ngưỡng gương mặt tuyệt mỹ, ánh mắt mê hồn, nụ cười kiều mỵ chứa đầy ai oán. Không một nét gì cho thấy đây là một quận chúa độc ác đang nắm đại quyền sinh sát ở Đế Quốc cả.



Lệ Thanh nhìn chăm chú vào gương mặt thật của ta: “Gương mặt anh tuấn này mới hợp với chàng, Đại Kiếm Sư ạ.”



Trước kia, mỗi lần gặp Quận Chúa, ta đều mang gương mặt của Thần Lực Vương, cho đến lúc này là lần đầu tiên ta để cho nàng thấy gương mặt thật của mình.



Danh hiệu Đại Kiếm Thủ dùng để tôn xưng cho kiếm thủ cao minh nhất ở Đế Quốc, trước kia là dành cho cha ta. Nhưng kể từ khi ông đoạn giao với Kỳ Bắc, thì còn rất ít người xưng hô như vậy nữa. Danh hiệu đó trước kia do chính Đại Nguyên Thủ ban tặng, bây giờ chính miệng Lệ Thanh Quận Chúa đặt cho ta, có thể suy ra là nàng Quận Chúa này có dã tâm muốn thay thế Đại Nguyên Thủ.



Lệ Thanh đến trước mặt ta, gần như dán sát vào người ta, nhẹ nhàng nói: “Lan Đặc, chúng ta kết hôn đi! Cả thiên hạ sẽ là vật trong túi của hai ta.”



Ta không tự chủ được, đưa cả hai tay nâng gương mặt xinh xắn, mịn màng của nàng lên, dáng điệu mê người, nhất là khi người con gái đó lại có quan hệ thể xác với mình, ánh mắt lấp lánh một cảm giác cuồng nhiệt cùng với tư thế mời gọi dụ hoặc.



Ta lắc đầu: “Lệ Thanh, nàng có biết không, ta đối với danh lợi cùng quyền lực đều không có một chút hứng thú, sinh mệnh đâu có đáng hy sinh vì những thứ hư huyễn như vậy chứ?”



Đôi tay ngọc mềm mại của Lệ Thanh như rắn trườn lên, vít đầu ta xuống, kề tai thủ thỉ: ” Hôn thiếp đi.”



Ta cúi đầu xuống, hôn mạnh lên môi của nàng, trời đất quay cuồng điên đảo, thân thể nồng nhiệt của nàng cọ sát, run rẩy trong vòng tay ta.



Ta cảm thấy trong thân thể nàng tình ý đang cuồn cuộn dâng trào.



Môi rời môi.



Lệ Thanh thở gấp: “Chàng có yêu thiếp không?”




Ta xoa nhẹ lên bờ môi nàng, nói: “Hôm nay ta đến đây để đàm phán với nàng về vận mệnh của Đế Quốc cùng với Ma Nữ Quốc.”



Trong mắt của Lệ Thanh ánh lên nét ai oán, nàng rời khỏi vòng tay ta, về lại chổ cũ, quay mặt vào trong, nói: “Lan Đặc, chàng có phải là người lãnh khốc vô tình không?”



Ta chợt ngẫn người.



Thực ra ta là một người như thế nào?



Khi rút kiếm ra khỏi vỏ, ta đích thực là một kiếm thủ đáng sợ, lãnh huyết vô tình. Nhưng khi kiếm tra vào vỏ, ta lại là người đa tình đa cảm, nếu không phải là người như thế thì ta đã không bị đoạn tình cảm làm cho khó xử. Tỷ như đối diện với dâm phụ lang độc nỗi tiếng này, ta chỉ thấy được mặt tốt đẹp của nàng, cho dù Lệ Thanh có ngàn điều không phải thì ta vẫn đối xử với nàng với tất cả chân tình.



Tiếng sột soạt của y phục được trút bỏ, trường bào trên người Lệ Thanh như một áng mây rơi xuống, những đường nét mỹ miều lại hiện ra trước mắt sau ba mươi ngày không gặp. Dưới ánh đèn, cơ thể của nàng lung linh theo từng cử động, ta bắt đầu thở gấp.



Lệ Thanh Quận Chúa ai oán: “Không biết ngày mai chàng với thiếp có kết thành phu thê răng long đầu bạc hay trở thành hai kẻ đại thù không đội trời chung, nhưng trước khi ngày mai đến, hai ta hãy cố yêu nhau hết mình đi, Thần Lực Vương của thiếp.”



Nghe nàng gọi Thần Lực Vương, tim ta chợt mềm hẳn đi.



Lệ Thanh quay người lại, nét quyến rũ mời gọi của nàng hiện ra, sẵn sàng phụng hiến.



Lõa thể của nàng thật mảnh mai và yểu điệu, không còn vẻ cứng rắn thường nhật, làm thâm tâm ta bị kích động, sự cảnh giác lúc mới gặp nàng giờ đã giảm bớt.



Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, làm người đối diện phải nao lòng, nhưng trong thần sắc của nàng vẫn có nét cương quyết.



Bên ngoài trướng gió ù ù thổi, hòa với tiếng ngựa hí quân reo.



Nàng nhẹ nhàng bước đến, cởi chiến giáp của ta như một người vợ hiền, ân cần và tỉ mỉ. Trong khoảnh khắc, bên trong trướng dục tình đã lên cao điểm, như cỏ khô đã bén lửa, không thể không cháy. Lệ Thanh Quận Chúa tận tình dâng hiến, rên rỉ không ngớt bên dưới thân thể ta. Nàng kề tai ta nói nhỏ: “Lan Đặc, chúng ta mãi mãi ở bên nhau nhé.”



Ta ngưng lại, ngẩng đầu lên khỏi bờ vai trần của nàng: “Nàng có thể từ bỏ tất cả những gì nàng đang có hay không?”



Ánh mắt của Lệ Thanh đang từ mê man chợt sáng lên: “Quyền lực và danh vọng đối với thiếp tự nhiên như hơi thở, nếu từ bỏ nó rồi, thì thiếp còn gì vui để sống.”



Nàng lại nói tiếp: “Chàng bảo thiếp hy sinh tất cả vì chàng, thế chàng có thể vì thiếp mà buông bỏ tất cả hay không?”



Đây chính là nút thắt khó gỡ. Tự nhiên là ta không thể tìm được lời nào để đáp lại.



Ánh mắt của Lệ Thanh lại sáng lên, nàng bình tĩnh nói: “Dù sao đi nữa, thiếp cũng phải cảm ơn chàng, nhát kiếm mà chàng đã đâm vào nội thể Đại Nguyên Thủ, đã phá tan thần thoại là không ai có thể gây thương vong cho hắn được.”



Ta hạ giọng: “Nàng phản bội Đế Quốc, nếu Đại Nguyên Thủ quay về thì sao.”



Lệ Thanh cười nhạt: “Đế Quốc đã không còn là Đế Quốc nữa, Đại Nguyên Thủ thụ thương tẩu thoát, Đế Quốc giờ chia năm xẻ bảy, các thế lực địa phương cát cứ xưng hùng xưng bá, nhưng không có thế lực nào có quân đội hoàn chỉnh như của thiếp, nếu chàng bằng lòng tương trợ, thiếp hy vọng trong thời gian ngắn sẽ thống nhất Đế Quốc.”



Ta nói: “Nàng chưa trả lời câu hỏi của ta.”



Ánh mắt Lệ Thanh lóe lên một thoáng khiếp sợ, thở ra một lúc, rồi nói: “Thiếp cũng không biết nữa, nhưng không ai lại cam tâm tình nguyện chịu sự cai trị dâm uy của hắn một lần nữa. Lần này, về mặt tâm lý, hắn đã bị một đả kích rất lớn, về mặt thể xác, hắn đã bị trọng thương. Nếu hắn lại xuất hiện, thiếp sẽ không từ một thủ đoạn nào để đưa hắn vào chổ chết, chàng đã chứng minh một sự thật là hắn cũng có thể bị đánh trọng thương, phải không, Đại Kiếm Sư.”



Ta hỏi: “Giả sử ta không đứng về phía nàng, thì nàng đối xử với ta như thế nào?”



Lệ Thanh Quận Chúa lạnh lùng: “Cho dù về sau thiếp có thể bị dày vò, đau khổ vì nhung nhớ chàng, nhưng thiếp vẫn phải giết chàng.”



Sắc mặt ta vẫn không đổi: “Nàng định đối xử về di thể của ta như thế nào?”



Trong mắt của Lệ Thanh ánh lên một thoáng bi thương, làm ta thấy rằng, tuy đầy dã tâm, nhưng nàng cũng không hoàn toàn là người đàn bà máu lạnh.



Chỉ nghe Lệ Thanh nói: “ Thiếp sẽ xây cho chàng một lăng tẩm đẹp nhất, mỗi tháng thiếp sẽ ngủ một ngày cạnh lăng tẩm của chàng, để chàng bớt tịch mịch.”



Hai chúng ta vẫn đang ở trạng thái nam hoan nữ ái, nhưng toàn bàn chuyện tử vong cùng với mưu sát.



Ta cười lớn: “Nếu tất cả đã theo đúng kế hoạch, tại sao nàng lại không dùng ngón tay út chứa độc dược rạch lên người ta, đưa nó vào trong huyết quản.”



Lệ Thanh Quận Chúa run bắn người: “Chàng đã biết?”



Ta trầm giọng: “Từ lúc ba tuổi biết chuyện đến giờ, phụ thân ta đã dạy ta cách phân biệt tất cả các loại độc dược, chỉ cần dùng mũi ngửi, ta cũng nhận ra ngay. Đặc biệt là nàng cố tình đốt trầm hương quá nồng để át đi mùi thuốc độc khiến ta sinh nghi.”



Lệ Thanh Quận Chúa lại ôm chầm lấy ta, ngón út trái vẫn án ngay trên động mạch cổ, ôn nhu nói: “Trên móng tay thiếp có bôi loại thuốc do Vu Sư chế tạo, tên là “Huyết Tặc”, là một loại độc dược cực kỳ lợi hại, chàng nghĩ chàng có thể chịu nỗi sao?”



Ta cười nhạt:”Ta từng cố tình lừa gạt nàng, nhưng lần này ta lại tạo cho nàng một cơ hội để giết ta, như vậy là hòa, không ai nợ ai.”



Lệ Thanh ngạc nhiên: “Lúc thì chàng giảo hoạt như một con hồ ly, lúc thì chàng lại để tình cảm lấp chiếm như một thằng khờ, nhưng thiếp không thể nào kềm chế mình để không yêu chàng được, chỉ có thể giết chàng, thiếp mới có thể giải thoát mình khỏi lời nguyền mà thôi.”



Ta dụng lực nhấn xuống một cách mạnh mẽ, Lệ Thanh run lên bần bật, cặp mắt đẹp ánh lên sự thỏa mãn tình dục cao độ, nhưng ngón út trái vẫn đặt lên động mạch cổ.



Ta vẫn tiếp tục các động tác dữ dội hơn, vừa làm vừa thở gấp: “Nàng hạ thủ đi.”



Lệ Thanh quận chúa rên rỉ: ”Lan Đặc ơi, thiếp sẽ sinh cho chàng một hài tử, nó sẽ kế thừa huyết thống ưu tú nhất của đại địa, chàng có thể yên tâm an nghỉ rồi.”



Ta cười: “Nhưng nàng làm sao nói với nó rằng, chính cha của nó chết trên tay mẹ nó.”



Bọn ta cùng lúc đạt đến khoái cảm.



Ta nằm phục lên người nàng, cảm thấy ngón tay của nàng vẫn giữ sát trên cổ, chưa bao giờ cái chết lại cận kề bên ta như lúc này, ta nhớ đến Tây Kỳ và Ma Nữ, không biết sau khi chết, chúng ta có gặp lại nhau không, còn Hoa Nhân nữa.



Lệ Thanh nhắm mắt, thanh âm nhỏ như một đường tơ: “Lan Đặc ơi, chàng không sợ chết hay sao?”



Ta kiên định trả lời: “Khi cái chết đến gần, không ai có thể từ chối được, đó là số phận bất khả kháng, nhưng cho dù có chết, ta cũng muốn chết như một dũng sĩ, nhưng mà nàng sẽ không giết ta, bởi vì nàng không phải là người đàn bà ngu xuẩn.”



Mắt Lệ Thanh mở to, ánh mắt cực kỳ sắc bén, lạnh lùng nói: “Lan Đặc, chàng đánh giá bản thân hơi cao đó.”



Ta nhẹ nhàng: “Nếu ta chết đi, ai có khả năng đối phó Đại Nguyên Thủ?”



Lệ Thanh cười nhẹ: “Nếu chàng chết rồi, thiếp sẽ có được thanh bảo kiếm không gì không đâm thủng của chàng, thủ hạ của thiếp tuy kiếm thuật không bằng chàng, nhưng cao thủ đông như mây, để đôí phó với một mình Đại Nguyên Thủ đơn thân cô thế chắc cũng có cách, huống gì hắn lại thọ trọng thương, chạy đi đâu cho thoát.”



Vừa nói, ánh mắt của Lệ Thanh càng lúc càng lạnh lùng hơn, ta biết rằng chỉ cần nói sai một câu, lập tức sẽ trúng độc mà chết. Sự thật, chỉ khi Lệ Thanh đưa ngón tay đến gần cổ, ta mới phát hiện âm mưu của nàng, cách nói lúc nãy chẳng qua là đòn tâm lý chiến, giúp cho ta không bị nàng áp đảo về mặt khí thế.



Ta thở ra: “Nàng đã phạm một số sai lầm rồi, thứ nhất là thương tích của Đại Nguyên Thủ không nghiêm trọng như nàng nghĩ, mũi Ma Nữ Nhận chỉ đâm vào nội thể hắn có hai thốn mà thôi, không có làm thương tổn đến tim của hắn.”




Mà đó cũng là sự thật.



Mắt Lệ Thanh Quận Chúa thần quang sáng rực: “Nhưng lúc bơi lội để tẩu thoát, hắn mất rất nhiều máu.”



Ta tiếp lời: “Hắn khỏe gấp trăm người bình thường.”



Lệ Thanh Quận Chúa nhíu mày: “Nếu vết thương không nặng, tại sao hắn lại không trở về để chỉnh lý lại quân đội?”



Ta nói ngay: “Trước tiên, hắn thấy nàng và Hắc Quả Phụ đều muốn tạo phản, nên hắn muốn chờ đến thời cơ tốt nhất, rồi mới ra tay thu thập các người. Điều quan trọng nhất là hắn vẫn còn sợ ta, nói một cách chính xác hơn, hắn đang sợ cái mà ta đang đại diện, đó chính là “Dị Vật” tại Phế Tích thần bí.”



Ánh mắt Lệ Thanh Quận Chúa lộ rõ nét sợ hãi đối với Đại Nguyên Thủ, không có ai hiểu rõ thủ đoạn tàn ác của Đại Nguyên Thủ đối với kẻ làm phản hơn Lệ Thanh cả.



Ta không để cho Lệ Thanh có thời gian suy nghĩ, tiếp tục dồn ép: “Nếu ta chết đi, Đại Nguyên Thủ sẽ không còn trở ngại lớn nhất về mặt tâm lý. Lúc đó, nàng và những tướng lĩnh của nàng, đã từng có thời gian dài sống dưới ách thống trị dâm uy của hắn, trước mặt hắn, như chưa đánh đã chịu thua, hậu quả chắc nàng có thể tưởng tượng được. Ta có thể đứng dậy được chưa?”



Lệ Thanh Quận Chúa nhìn ta đăm đăm.



Ta chậm chậm, chầm chậm rời khỏi cơ thể ấm áp của Lệ Thanh, ánh mắt của nàng biến đổi liên tục, lúc thì ôn nhu uyển chuyển, lúc thì lạnh lẽo vô tình, nhưng ngón tay út đặt trên cổ ta không lúc nào rời ra.



Đây là thời khắc quan trọng nhất.



Ta từ từ rời hẳn thân thể Lệ Thanh. Nàng thở dài, ngón tay rời khỏi cổ ta, nước mắt tuôn rơi.



Ta cũng không biết đó là tư vị gì nữa.



Lệ Thanh đứng dậy, gỡ bỏ móng tay có tẩm thuốc độc rồi quăng đi, dịu dàng mặc y phục cho ta, nhẹ nhàng nói: “Lan Đặc, nếu thiếp có hài tử, thì chàng đối xử với thiếp như thế nào?”



Đây cũng là một câu hỏi không dễ trả lời.



Ta đeo Ma Nữ Nhận vào vai, nói: “Nàng hãy chọn nó một cái tên thật hay!”



Lệ Thanh Quận Chúa nghiến răng nói: “Lan Đặc, thiếp yêu chàng, nhưng thiếp cũng hận chàng.”



Nhìn tấm thân mỹ lệ đang khoác lại trường bào màu hồng phấn, cả đất trời như không còn nhan sắc.



Lệ Thanh quay đầu lại, hai mắt lạnh lùng như ánh thép, thời khắc đàm phán đã đến lúc kết thúc.



Ta trầm giọng: “Ta đã phái nhân thủ đi truy tìm hành tung của Đại Nguyên Thủ, nếu có tin báo về, ta sẽ lên đường truy sát hắn, nhưng ta yêu cầu nàng phải bảo đảm là không bao giờ được xâm phạm Ma Nữ Quốc.”



Lệ Thanh Quận Chúa vẫn lạnh lùng: “Thiếp bảo đảm rằng, ngày nào mà chàng còn sống, thì ngày đó thiếp sẽ không tấn công Ma Nữ Quốc, nhưng với điều kiện là Ma Nữ Quốc không được mở rộng lãnh thổ, và nếu không được thiếp đồng ý thì không được tăng quân số.”



Ta ngửa mặt cười dài: “Như vậy xem ra chúng ta đã đàm phán không thành công rồi, tốt nhất là nàng lo quay về Vọng Nguyệt Thành, gia cố lại thành trì, đợi đại quân Ma Nữ Quốc đến đi! Chậm nhất là ba năm, ta sẽ tận dụng tài nguyên của Ma Nữ Quốc cùng với các bộ tộc du mục ở vùng phụ cận để thành lập đại quân có thể tiến đánh tiêu huỷ quân đội hùng mạnh của Vọng Nguyệt Thành. Ta e rằng, lúc đó, nàng lại phải ứng phó với các thế lực khác của Đế Quốc đến khiêu chiến nữa, lưỡng đầu thọ địch, mùi vị đó e rằng không dễ chịu chút nào!”



Nét mặt Lệ Thanh Quận Chúa hơi biến đổi, ta lại không buông tha: “Với tình huống như vậy, nàng đừng hy vọng ta đi tìm Đại Nguyên Thủ để thanh toán hắn.”



Lệ Thanh Quận Chúa biến sắc hẵn, mối tâm phúc đại họa đối với nàng không phải là Ma Nữ Quốc, mà chính là Đại Nguyên Thủ, đây chính là nhược điểm chính của nàng.



Lệ Thanh nhìn ta không chớp mắt, đột nhiên nở ra một nụ cười ngọt ngào như hoa nở, hai tay lại bấu cổ ta, thân thể lại ép chặt vào người ta: “Lan Đặc Công Tử, chàng có đề nghị nào tốt hơn không?”



Ta cười: “Hãy để Ma Nữ Quốc và Vọng Nguyệt Thành vĩnh viễn kết thành liên minh, chỉ cần là hai bên không gây chiến tranh xâm lược lẫn nhau, thì cả hai đều có thể chung vai tác chiến, cùng chống ngoại xâm, Quận Chúa nghĩ sao?”



Lệ Thanh Quận Chúa cười nói một cách yêu kiều: “Một đề nghị tốt vậy, làm sao thiếp có thể cự tuyệt được.”



Lúc ta ra khỏi lều, ánh bình minh đã chiếu sáng đại địa, bình nguyên sinh khí ngập tràn, Phi Tuyết đang yên lành gặm cỏ ở gần đó, thấy chủ nhân xuất hiện thì hăng hái tung vó chạy lại, ngưỡng cổ hí dài.



Nhưng trong lòng ta lại không có chút hưng phấn nào.



Truy sát Đại Nguyên Thủ là việc tất nhiên phải làm, nhưng sau khi ta đi rồi, Hoa Nhân có đủ khả năng đối phó với người cố chủ đa đoan, độc ác như Lệ Thanh Quận Chúa hay không?



Nhưng mà ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác nữa.



Lệ Thanh Quận Chúa vẫn ở lại trong lều, người phụ nữ vừa yêu vừa hận ta khắc cốt.



Ta cưỡi lên Phi Tuyết, phóng về phía Hoa Nhân, Mã Nguyên và quân đội Ma Nữ Quốc. Hoa Nhân và Mã Nguyên chạy lên nghênh đón, ta vượt qua họ, thả nhẹ cương ngựa để chờ họ quay đầu lại, rồi cùng từ từ tiến bước.



Mã Nguyên cười hỏi: “Có “làm thịt” được con yêu phụ đó không?”



Ta kêu khổ trong lòng, “làm” thì có “làm” rồi, nhưng không phải là “làm” như ý của Mã Nguyên, nhưng miệng vẫn nói: “Ta và cô ấy đã kết thành đồng minh.”



Hoa Nhân cười nói: “Như vậy không phải là lý tưởng quá sao!”



Ta trầm giọng: “Về lại Ma Nữ Quốc, chúng ta phải chuẩn bị quân đội chuẩn bị chiến đấu, nếu ta đoán không sai, ba tháng sau khi ta rời khỏi Ma Nữ Quốc, Lệ Thanh Quận Chúa sẽ đem quân tiêu diệt Ma Nữ Quốc.”



Mã Nguyên và Hoa Nhân đều ngơ ngác. Kẹp vào bụng ngựa, thúc Phi Tuyết phóng về phía trước, hai vạn chiến sỹ Ma Nữ Quốc tránh ra thành một thông đạo để ta đi qua.



Trong một thế giới mà kẻ mạnh làm vua, chỉ có vũ lực mới đảm bảo cho hòa bình.


Bình Luận (0)
Comment