Đại Kiếm Sư

Chương 9



Cổng thành mở toang, ta chỉ kiếm lên trời, hét lớn: "Tiến lên! " Một vạn kị binh cùng theo ta xông ra ngoài thành, chỉ thấy đằng sau khói bụi bay mù mịt. Ta và các binh sĩ nhanh chóng vượt qua cầu treo ra khỏi cổng thành, nhằm thẳng hướng thiên binh vạn mã của địch lao tới. " Oàng! Oàng! " Quân sĩ lớp lớp vượt qua cầu. Mã Nguyên theo lời dặn của ta đã bố trí hơn mười khẩu Lôi Thần bên ngoài cổng thành, sẽ bắn phá mạnh mẽ quân địch từ hai bên cánh, ngăn không cho chúng tiến sát cổng thành, còn ta và một vạn tinh binh sẽ đột kích vào trung quân bọn chúng. Thanh bảo kiếm ta nhận được từ Ma Nữ múa tít trong không trung, gạt phăng mọi mũi tên bắn tới, một mình một ngựa xông vào giữa đám tiền quân Đế Quốc. Hai thanh giáo dài bay tới trượt qua trước mặt khiến ta nộ khí xung thiên giơ kiếm chém mạnh về phía trước. Hai đầu mũi giáo lập tức gãy nát rơi xuống đất, cả ta lẫn hai võ sĩ Hắc Khôi cầm giáo đều kinh ngạc sững người, thanh bảo kiếm lại có thể sắc nhọn đến nhường ấy! Ta lập tức trấn tĩnh lại, ánh kiếm loé lên, đầu hai kẻ xấu số rơi xuống, máu chảy lênh láng đầm đìa. Lại có ba tên lính cầm khiên từ bên phải xông tới nhằm vào chiến mã của ta. Ta lạnh toát người, vội cúi rạp xuống trên lưng ngựa, vung dài kiếm đâm tới. Vốn dĩ ta chỉ muốn dùng ngạnh chiêu làm cho đối phương chấn động mà lùi lại, nào ngờ lưỡi kiếm xuyên luôn qua khiên chắn, lia đứt cổ cả ba tên nhẹ nhàng như ba cây non. Ba chiếc đầu văng lên trời, rơi lả tả xuống đất, những tên còn lại chứng kiến cảnh tượng đó đều hoảng sợ dạt ra. Đội kị binh đi theo thấy ta uy lực tung hoành ngang dọc như vậy, sĩ khí phút chốc tăng cao, cùng với ta tả xung hữu đột khiến cho đội quân công thành của Hắc Quả Phụ chẳng mấy chốc rối loạn, dẫm đạp lên nhau. Bỗng nhiên từ cánh trái có một đạo quân phi tới, nhìn cờ ta biết ngay đó là đạo quân do Ca Chiến đích thân thống lĩnh, thầm nghiến răng: "Đến đúng lúc lắm, Ca Chiến là một trong những kẻ ta cần phải giết, chỉ sau có Đại Nguyên Thủ! " Ca Chiến không hổ là tướng lĩnh lão luyện. Cậy quân số đông, hắn thúc người đánh vào giữa đội hình của ta nhằm cắt lực lượng ta thành hai phần để dễ bề bao vây tiêu diệt, nhưng ta đâu dễ để hắn đạt được mục đích. Ta tức tốc quay đầu ngựa, kiếm trong tay tung hoành ngang dọc, mở con đường máu đến thẳng trước mặt Ca Chiến. Đao kiếm kẻ thù lần lượt gãy rụng, đầu cứ thế rơi, máu cứ thế chảy dưới tay ta. Cuối con đường, Ca Chiến đang chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến. “Ùng ùng, oàng oàng! " Âm thanh của những khẩu Lôi thần liên tiếp bắn vào giữa đội hình quân địch. Chứng kiến uy vũ kinh người của ta, lại hiểu ta với thân phận tướng quân đang thách đấu với tướng quân của chúng, đám Hắc Khôi võ sĩ đều lập tức lùi ra tránh đường. Thực lực của Hắc Khôi Đoàn do Ca Chiến chỉ huy vốn khét tiếng bốn cõi, thế nhưng từng đó vẫn là chưa đủ để chống lại uy lực kinh người của thanh bảo kiếm. Người của ta tắm trong máu kẻ thù, xung quanh ầm ầm những tiếng la hét đinh tai nhức óc, những điều đó lại càng làm cho ta vừa tê dại, lại vừa phấn chấn hơn bao giờ hết. Đột nhiên một mũi kiếm từ mạn sườn bên phải ta đâm tới, tiếng gió ào ào, rõ ràng là kiếm chiêu của một cao thủ phi phàm, khiến ta không khỏi thót tim, vội quay người sang chống đỡ. Đối phương chắc chắn đã biết không thể chống được bảo kiếm của ta, vì thế đã cố tình tránh va chạm, im lìm lẩn trong đám binh sĩ tiến gần, nhằm vào gân mạch ở chân ta mà chém tới. Ta nhanh chóng thúc ngựa chuyển thân nhờ đó mà tránh được đường đánh lén ác hiểm, đồng thời cũng khiến cho hắn phải lộ mặt.




Thì ra là Ca Chiến! Ta hét lên một tiếng đầy hận thù: "Ca Chiến! Thử xem hôm nay ngươi có thể rời khỏi đây được không?" Lập tức thúc chiến mã quay ngang, bảo kiếm loé sáng trong không trung, sau khi chém đứt đôi người ba tên võ sĩ Hắc Khôi liền hướng về phía yết hầu của Ca Chiến mà đâm tới. Binh sĩ Hắc Khôi bốn phía xung quanh bắt đầu chạy tan tác, khiếp sợ đến vỡ mật. Ca Chiến không thể ngờ ta lại dũng mãnh như vậy, vội vàng giơ khiên đỡ lấy mũi kiếm, nhưng vốn dĩ hắn đã không phải đối thủ của ta, cho dù ta có hay không có bảo kiếm. Khiên vừa giơ lên, ta liền xoay tay nhanh như chớp đâm vào mạng sườn bên phải của hắn. Nhưng Ca Chiến quả không hổ danh là một kiếm thủ đệ nhất, tình cảnh bất lợi như vật hắn vẫn tìm được cách chống đỡ, dùng khiên không được hắn dùng ngựa để đối phó. Con ngựa của hắn quả là linh mã, nhanh như cắt lùi lại ba bước, tránh được mũi kiếm của ta. Ta cười lớn, tiếp tục thúc ngựa lao về phía trước, kiếm lại vung ra đâm cho Ca Chiến một nhát chí mạng, một nhát kiếm hội tụ tất cả tinh hoa kiếm thuật ta đã lĩnh hội từ trước đến giờ. Nhát kiếm này bề ngoài trông rất đơn giản, song ẩn chứa bên trong đó là một uy lực mãnh liệt vô biên, còn mạnh hơn cả thiên binh vạn mã. Ca Chiến biết không thể lùi được nữa nên đành liều mình nâng khiên lên đỡ. Quân địch bốn phía nhìn thấy một chiêu kiếm này của ta đã sợ hãi đến vỡ mật mà lui hết ra sau. Tất cả những âm thanh chém giết, tiếng ùng oàng của Lôi thần, những tiếng tên bay vun vút dần dần biến mất, trong ta lúc này chỉ còn cảm giác giữa trời và đất hoàn toàn trống rỗng. Vạn vật và con người phút chốc như tiêu biến, trước mắt ta chỉ còn lại một kẻ thù không đội trời chung, nhất cử nhất động của hắn đều không lọt qua mắt ta. "Keng! " kiếm khiên chạm nhau đinh tai nhức óc. Ca Chiến lại định giở chiêu cũ dùng khiên đỡ lấy mũi kiếm của ta, song kiếm chiêu của ta biến hoá khôn lường khiến hắn không còn biết phương hướng nào để vận sức chống đỡ. "Keng! " tấm khiên đã bị đâm thủng một lỗ. Ca Chiến đau đớn hét lên, cánh tay cầm khiên tóe máu bê bết, vội vàng thối lui. Ta lập tức xông lên, vừa đuổi theo vừa thét lớn: "Ca Chiến, năm xưa khi dùng cực hình với cha ta, ngươi có nghĩ rằng sẽ có kết cục như ngày hôm nay không?" Ánh mắt Kha Chiến lộ rõ vẻ sợ hãi, tất cả những quân sĩ trước kia từng thế nguyền sống chết với hắn giờ đã bỏ chạy hết cả, chỉ còn lại hắn một mình cô độc giữa chiến trường. Kiếm của ta lại tiếp tục xé gió đâm tới. Ca Chiến run rẩy giơ khiên lên đỡ, trong lúc nguy cấp hắn đã quên mất thanh kiếm trong tay ta là thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn. "Hự! ". Ta thu kiếm lại, nhìn Ca Chiến ngồi trên lưng ngựa nét mặt lộ rõ sự kinh hãi bàng hoàng, như không tin đó là sự thật. Thanh trường kiếm của hắn bị đứt làm đôi rơi xuống, một dòng máu tươi từ từ túa ra trên mặt. Vậy là đại thù đã báo, nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy chưa thỏa, bởi dù sao Ca Chiến cũng chỉ là công cụ mà thôi, đối với ta Đại Nguyên Thủ mới là kẻ thù chính. Kỵ đoàn của Ma Nữ Quốc thấy ta diệt được Ca Chiến, sĩ khí phút chốc tăng cao, khí thế như thủy triều dâng, quân sĩ của Ca Chiến ngược lại hồn bay phách lạc, không còn tâm trí đâu mà ứng chiến. Trống trận thúc vang, Mã Nguyên dẫn đầu đội kị binh thứ hai lập tức thừa thắng xông lên truy kích. Bỗng bên kia cũng vang lên tiếng trống "Tùng, tùng, tùng! " Tiếng trống trận của đại quân Đại Nguyên Thủ. Hai đạo quân đông như kiến cỏ của Đại Nguyên Thủ và Quận chúa Lệ Thanh chuẩn bị lâm trận. Vậy là Quận chúa Lệ Thanh, người mà ta sợ phải đối mặt nhất đã xuất hiện. Bất luận nàng có tàn ác thế nào nhưng đối với ta nàng luôn giành một tình cảm đặc biệt, vậy mà ta lại dùng thủ đoạn để lừa dối nàng, lừa dối con tim nàng. Hai đạo quân của Hắc Quả Phụ và Ca Chiến bắt đầu rút lui. Ta hết sức lấy làm lạ, tại sao Hắc Quả Phụ lại nhanh chóng rút quân như vậy. Đội quân của ả hầu như chưa bị sứt mẻ, binh lực ấy hoàn toàn có thể tiêu diệt đội kị binh với lực lượng chỉ còn lại chưa đầy bảy phần của ta. Hắc Quả Phụ hành động như thế há chẳng phải là đã giúp ta rất lớn rồi đó sao? Hành động của người đàn bà này thật là khó hiểu, vừa thần bí lại vừa chứa đầy sự quỷ quái như một con rắn độc, nếu không cẩn thận sẽ bị đớp chết ngay lập tức. Ta vốn dĩ rất muốn liều mình đối đầu với cả bốn đạo quân, song nhìn lại thấy binh sĩ Ma Nữ Quốc đã sức cùng lực kiệt nên đã nhanh chóng đổi ý. Lúc này, những khẩu Lôi thần mới phát huy uy lực của mình, đạn bắn đến đâu là quân địch đầu rơi máu chảy đến đó. Ta phát lệnh ngừng truy kích, đứng trên bình nguyên ngoài thành nhìn trận thế. Hai vạn kị binh còn lại lục tục quay về. Trên Ma Nữ thành bỗng vang lên những tiếng hô vang ầm trời: "Lan Đặc vạn tuế! Lan Đặc vạn tuế! " Ta đã trở thành người anh hùng trong mắt bọn họ. Những chiến binh bại trận của Hắc Khôi Đoàn đã lùi xa khỏi tầm mắt, trong lúc hỗn loạn đã có không ít kẻ tự dẫm đạp lên nhau mà chết. Quân đội hai bên đã tách ra hai phía để lộ khoảng trống bao la ở giữa. Đại binh của Quận chúa Lệ Thanh chia ra hai cánh, đội quân tinh nhuệ của Đại Nguyên Thủ tiến lên trước, đứng đầu đội hình. Trông Đại Nguyên Thủ thật oai phong lẫm liệt, binh lính Ma Nữ Quốc bắt đầu lộ rõ vẻ hoang mang lo sợ. Ta nhất định phải làm thay đổi được tâm lý chưa đánh đã thua này của binh sĩ, nếu không hôm nay Ma Nữ Quốc sẽ cầm chắc thất bại. Quận chúa Lệ Thanh xuất hiện phía bên phải cánh quân, một người hầu cầm một cái lọng lớn che ở phía sau Lúc này mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, ánh nắng soi tỏ chiến trường la liệt tử thi và máu chảy thành sông.




Mã Nguyên ra lệnh kéo hơn mười khẩu Lôi Thần đặt trước trận tiền, nòng pháo hướng về phía địch, trông thật oai phong lẫm liệt. Mã Nguyên chạy đến bên ta. Không cần nói, chỉ cần nhìn vào ánh mắt cũng đủ hiểu anh ta kính trọng ta đến như¬ thế nào. Các t¬ướng sĩ khác cũng vậy, đều chạy đến vây quanh ta. Đại Nguyên Thủ tiến lên cách đạo quân ta chừng ba trăm th¬ước, thét lớn: " Lan Đặc! Ьược lắm! Ta đã đánh giá ng¬ươi quá thấp rồi! " Ta c¬ười lớn đáp lại: "Còn ta thì lại đánh giá ng¬ươi quá cao rồi, hahaha! " Đại Nguyên Thủ phẫn nộ quát lớn: "Tiểu tử không biết trời cao đất dày kia! Hôm nay ta quyết cho mi chết mà không có chỗ chôn! " Ta nhẹ nhàng đáp lại: "Câu đó phải để ta nói cho ng¬ươi mới đúng! " Ta cố ý đối đáp ăn miếng trả miếng với hắn từng câu nhằm nâng cao chí khí, xoá bỏ sự sợ hãi trong lòng binh sĩ Ma Nữ Quốc. Đại Nguyên Thủ đột nhiên nói: "Ma Nữ đã chết, ng¬ươi làm thế là vì cái gì nữa đây?" Câu nói của hắn làm chấn động toàn chiến trư¬ờng, binh sĩ Ma Nữ Quốc xôn xao bàn tán, sự sợ hãi lại bắt đầu tăng lên. Mọi ng¬ười đều cho rằng trong thời khắc quan trọng thế này mà Ma Nữ vẫn bặt vô âm tín, vậy chỉ còn mỗi lý do để giải thích đó là bà đã chết rồi mà thôi. Đại Nguyên Thủ không để chậm trễ thời cơ, lập tức hét lớn ra lệnh: "Tấn công! " Thân hình to lớn hùng vĩ như ngọn núi của Đại Nguyên Thủ nhằm hướng ba người chúng ta xông tới, theo sau hắn còn ba đội kị binh khác, mỗi đội khoảng hai vạn binh sĩ Hắc Khôi áo giáp lấp lánh, khiên giơ cao quá đầu ngựa. Mỗi đội kỵ binh đều dàn thành ba mũi, một xông lên tr¬ước, hai lùi phía sau yểm trợ, nhất loạt lao tới. Bốn vạn bộ binh của Đại Nguyên Thủ cũng ầm ầm tiến theo đằng sau. Còn hai đạo quân của Quận chúa Lệ Thanh thì vẫn án binh bất động, không biết nàng đang có ý định gì? Do ảnh h¬ưởng lời nói vừa rồi của Đại Nguyên Thủ, cộng với thế công mạnh như¬ thác đổ của địch nên binh sĩ Ma Nữ Quốc ai nấy đều cảm thấy sợ hãi, mất hết nhuệ khí chiến đấu. Đại Nguyên Thủ một mình một ngựa dẫn đầu đại quân, xông lên cầu treo bằng gỗ, v¬ượt qua cửa ải thứ nhất một cách dễ dàng. Ta gật đầu ra hiệu cho Mã Nguyên ra lệnh thuộc hạ bắt đầu thổi tù và, khua chiêng gõ trống. Đại Nguyên Thủ vư¬ợt qua đến cửa thứ ba, tiếng của hàng vạn vó ngựa đạp lên hơn mười cây cầu gỗ, phát ra những âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc, tất cả như¬ đánh vào tâm khảm của tư¬ớng sĩ Ma Nữ Quốc, ghê rợn nh¬ư tiếng của Tử thần. Bỗng nhiên trên mặt Ma Nữ thành dậy lên những tiếng vỗ tay hoan hô: "Điện hạ vạn tuế! Điện hạ vạn tuế! " Mọi ng¬ười đều quay đầu nhìn lại và dư¬ờng như¬ ngay lập tức cũng hòa cùng âm thanh đó, sĩ khí phút chốc đã được vãn hồi. Hoa Nhân trong bộ y phục Ma Nữ, toàn thân một màu trắng tuyết đang đứng trên chỗ cao nhất của tường thành, tấm áo choàng tung bay trong gió. Đại Nguyên Thủ ngẩng đầu ng¬ước nhìn Ma Nữ, tự dư¬ng rùng mình, mã bộ dần chậm lại. Ta lạnh lùng c¬ười lên một tiếng, giư¬ơng cung. "Phập", mũi tên sư¬ợt qua mặt Đại Nguyên Thủ cắm xuống đất. Ngọn lửa bùng lên thiêu cháy đội hình phía sau Đại Nguyên Thủ. Đội ngũ quân địch bắt đầu rối loạn, bị cắt làm hai khúc. Cả ng¬ười và ngựa đều hoang mang cực độ, tiếng la hét kêu cứu vang vọng khắp nơi. Nh¬ưng Đại Nguyên Thủ cùng chiến mã của hắn vẫn dũng mãnh vô song, tiếp tục xông lên phía tr¬ớc. Nắm chắc thời cơ trong tay, ta liền hạ lệnh: " Lôi thần, bắn! " "Ùng, ùng, oàng, oàng...! " Hơn mười khẩu Lôi Thần đồng loạt nhả đạn, đội quân tinh nhuệ của Đế Quốc thịt nát x¬ương tan. Một vài quả đạn làm mấy cây cầu bị gãy khiến cho quân địch rơi vào lửa chết hết. Đại Nguyên Thủ xông qua cửa ải thứ tư, nhằm h¬ướng ta lao thẳng tới, theo sau hắn là gần ba vạn kị binh tinh nhuệ, ba vạn quân còn lại đã bị ngọn lửa ngăn lại phía sau. Đã đến thời khắc quyết định sinh tử, ta hét vang một tiếng rồi cũng một mình một ngựa xông lên phía tr¬ớc. Binh sĩ Ma Nữ Quốc thấy ta dũng mãnh nh¬ư vậy, trong lòng cũng cảm thấy phấn chấn, đồng loạt xông lên nghênh địch. Khoảng cách giữa ta và Đại Nguyên Thủ ngày càng thu hẹp. Ánh mắt của Đại Nguyên Thủ bùng lên ngọn lửa căm giận, tay cầm kiếm, hai chân không ngừng thúc chiến mã trực chỉ phía trư¬ớc xông tới, bộ giáp sắt lạ th¬ường của hắn sáng loà d¬ưới ánh mặt trời. Vận mệnh của Ma Nữ Quốc đang hoàn toàn nằm trong tay ta. Nếu như ta không đối phó nổi với hắn thì chỉ nội nhật trong ngày hôm nay Ma Nữ Quốc sẽ bị diệt vong. "Keng" Ta và Đại Nguyên Thủ lao vào nhau. Tình thế của ta chẳng mấy chốc trở nên hiểm nghèo. Đại Nguyên Thủ thần lực quá mức kinh người, chỉ mới đối kiếm một lần mà cánh tay ta đã tê liệt mất hết cảm giác, nếu như không phải ý chí kiên cường thì kiếm của ta đã sớm rơi xuống đất. Đại Nguyên Thủ quay đầu ngựa, trong mắt ánh lên những tia rợn người, kiếm trong tay lại phóng về phía ta. Vận mệnh của ta chỉ còn chưa đầy một nửa. Thanh kiếm của ta quả nhiên là một báu vật từ “Phế tích”. Nếu như lúc này Đại Nguyên Thủ tiếp tục vung kiếm chém tới thì nhất định hắn sẽ phát hiện ra, ta ngay cả một chút sức lực để nâng kiếm lên cũng không còn, nhưng nỗi sợ hãi đã ngăn cản hắn hạ thủ với ta. Trong suốt bao năm của cuộc đời Đại Nguyên Thủ, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với một binh khí có thể xuyên thủng áo giáp của hắn. Ngựa chiến của Đại Nguyên Thủ phi những bước dài trên mặt đất, thân hình cao lớn trong bộ áo giáp đồ sộ, chiếc áo choàng đỏ rủ sau đuôi ngựa. Binh sĩ Ma Nữ Quốc không ai cả gan dám tiến lên phía trước, nhưng họ đã thành công trong việc cắt đuôi đoàn kị binh Đế quốc đằng sau. Đại Nguyên Thủ hét lớn: " Hảo tiểu tử! Kiếm của ngươi.....




Cánh tay ta đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, nhưng trong thâm tâm lại vui đến phát cuồng vì đó là dấu hiệu của sự hồi phục cảm giác. Ta quát: "Cho dù nhà ngươi có đến từ đâu, thanh kiếm có xuất xứ từ nơi nào, nhưng nếu hành động của ngươi là bất nghĩa, thì thử hỏi trời đất làm sao có thể dung thứ cho ngươi làm những điều ác được?" Đại Nguyên Thủ ngửa mặt lên trời cười lớn: " Nếu như cô ta có năng lực đối phó với ta thì từ sớm đã thực hiện rồi, hà tất phải chờ đến ngày hôm nay. Thấy ngươi là người duy nhất trên thế gian này có thể tiếp ta một nhát kiếm mà sống sót, nên hôm nay sẽ để ngươi sống thêm một chút nữa. " Vừa nói xong, hắn liền quay đầu ngựa, xông thẳng lên cầu treo bắc ngang qua con sông hộ thành. Ta thầm kêu: "Có chuyện không hay! " rồi lập tức quất ngựa đuổi theo. Đại Nguyên Thủ xông vào ngay giữa trận tiền của Ma Nữ Quốc, chỉ thấy hắn thúc ngựa tới đâu là đầu rơi máu chảy tới đó, không một ai có thể cản trở hắn dù chỉ nửa khắc. Chỉ trong nháy mắt, Đại Nguyên Thủ đã một mình một ngựa xông lên đầu cầu, đội kị binh không tiếc mạng sống liều chết ngăn lại, nhưng một khi Đại Nguyên Thủ đã vung kiếm lên thì cả người lẫn ngựa thi nhau ngã xuống, đầu người và máu tươi cứ thế loang đỏ cả mặt nước sông. Máu nóng trong người ta sôi lên sùng sục. Mặc kệ cánh tay đang đau đớn khủng khiếp, ta vẫn thúc ngựa phi lên phía trước. Đại Nguyên Thủ hét lớn một tiếng rồi thúc ngựa lên đứng ở chính giữa cầu. Quân sĩ Ma Nữ Quốc ai nấy đều sợ hãi lẩy bẩy, lập cập thối lui. Hai đầu cầu chật ních người, tất cả đều trắng bệch kinh hãi. Đại Nguyên Thủ không hề để ý đến cung tên đang bắn vào chiếc áo giáp đao thương bất nhập mà chỉ lấy kiếm gạt những mũi tên nhằm vào con chiến mã. Ta vẹt đám đông xông vội lên cầu, Hoa Nhân trên mặt thành nhìn ta lo lắng. Đại Nguyên Thủ ngửa mặt cười lớn, kiếm vung cao hết sức chém về phía nàng. Ta vội vàng hét lớn: Hoa Nhân, tránh ra! " ánh kiếm lóe lên như tia chớp, sáng rực khoảng không giữa Đại Nguyên Thủ và Hoa Nhân. Tường thành nứt ra một vệt thẳng tắp kéo về phía Hoa Nhân, về phía Ma Nữ mà nàng đang đóng giả. Hoa Nhân nghe lời ta, lui thật nhanh về phía sau, nhờ đó mà giữ được mạng sống. Nhát kiếm sượt qua bên người nàng, để lại trên bức tường phía sau một vết sâu hoắm. Đại Nguyên Thủ quay lại nhìn ta, rồi ngước lên nhìn Hoa Nhân, hai mắt long lên: "Hoa Nhân? Cô không phải là Ma Nữ, mà là Hoa Nhân! Ha... " Ta biết không thể giấu mãi được hắn, cũng may những người xung quanh đang sợ đến chiết khiếp, không hiểu được cuộc đối thoại của chúng ta. Đại Nguyên Thủ vùng cười lên điên dại, Ma Nữ đến từ “Phế tích” là dị nhân duy nhất có thể khắc chế được hắn. Nếu Ma Nữ chẳng may bị chết, thử hỏi trong thiên hạ còn có người hoặc vật nào có thể khiến hắn dừng bước? Đã đến thời khắc của trận chiến quyết định thắng bại. Ta nhảy xuống ngựa, đứng trên một đầu cầu. Đại Nguyên Thủ thôi không cười, cũng nhảy khỏi ngựa, đứng sừng sững như pho thạch tượng ở chính giữa cầu. Hắn cười nham hiểm rồi rút từ yên ngựa ra một thanh kiếm khác, thanh kiếm mới này phải nặng đến mười lần các thanh kiếm bình thường, và cũng dài hơn gấp đôi. Chỉ có thần lực phi thường như Đại Nguyên Thủ mới có thể sử dụng được cây kiếm nặng nề như vậy. Hoa Nhân và hàng ngàn binh sĩ Ma Nữ Quốc đang đứng trên tường thành chăm chú theo dõi trận đấu. Cả hai người chúng ta đều tự động dừng tay, tập trung hết sức lực cho trận chiến quyết định này. Từ xa vọng đến những âm thanh cổ vũ mãnh liệt. Những ngọn đuốc cháy rạng ngời, khói che lấp cả ánh sáng mặt trời, cả trời đất như cũng biến sắc. Đại Nguyên Thủ hai tay buông thõng, tay phải hơi nhấc cao một chút để tránh cho kiếm không quệt xuống đất, từng bước từng bước tiến về phía ta. Mỗi bước hắn đi, thân cầu như rung lên, phát ra những tiếng "bụp bụp... " những tiếng bước chân như tiếng trống trận. Tất cả tâm trí, sự tập trung và tinh thần của ta đều dồn vào cơ thể của Đại Nguyên Thủ, chú ý ngay cả từng cử động nhỏ nhất của các cơ thịt trên người hắn và cả tiết tấu lẫn thời gian hắn dịch chuyển bước đi. Đại Nguyên Thủ đột nhiên gia tăng tốc độ, khí thế như ngọn núi ập về phía ta. Một ánh chớp lóe lên, kiếm của hắn đã đâm tới cổ trái của ta, thanh kiếm to nặng như vậy mà hắn xuất chiêu linh hoạt như thêu hoa dệt gấm. Ta đành phải lấy nhu chế cương, một bước lanh lẹ tiến tới, cả người lẫn kiếm đã nhập vào trong tầm tay hắn. Ta vốn dĩ được coi là một nam tử hán khôi ngô cao lớn, vậy mà Đại Nguyên Thủ vẫn còn cao hơn ta hẳn một cái đầu. Một chiêu kiếm của ta đâm tới, mũi kiếm đã nhằm ngay ngực trái chỗ trái tim. Đại Nguyên Thủ không thể ngờ được rằng ta lại thi triển chiêu thức cùng dồn cả hai vào chỗ chết như vậy, vội lui về sau, thừa thế chém ngang cổ ta. Đại Nguyên Thủ lấy việc chém đầu người khác để lưu danh, dường như đó là một sở thích đặc biệt của hắn. Trong Hoàng cung Nhật Xuất Thành có một cung điện treo rất nhiều đầu người, đó đều là những chiến lợi phẩm hắn thu được khi đánh nhau với kẻ địch, thế nhưng hôm nay ta quyết không để cho hắn đạt được mục đích. Với đòn nhập nội bất ngờ này, ta đã chiếm được thế chủ động, khiến cho hắn phải cẩn trọng thối lui. Ta không cho hắn lùi xa, luôn theo sát hắn như hình với bóng, tìm cách đánh về bên trái của hắn, đó chính là góc chết mà kiếm của hắn không thể ứng phó kịp. Đại Nguyên Thủ nổi giận hét lớn, tay trái nắm lại, nghiêng người tung ra một quyền. Ta nhanh chóng xoay mũi kiếm ra ngoài, dùng một chiêu thức ảo diệu vừa vặn tránh được thiết quyền rất xứng với danh xưng của Đại Nguyên Thủ. Khi quả đấm của hắn trượt vào khoảng không cũng là lúc ta xoay lưng, dùng bảo kiếm vẽ lên một đường cong tuyệt diệu, nhằm hướng thiết quyền hắn đang thu về mà đâm tới. Ma Nữ Bảo kiếm như gió gào sấm giật, phút chốc đã tới ngay trước mặt Đại Nguyên Thủ. Dường như hắn không thể ngờ được rằng kiếm thuật của ta lại đạt tới cảnh giới tinh diệu như vậy, nhưng nếu luận về kiếm thuật thì trình độ của hắn cũng ngang ngửa với phụ thân ta và Kì Bắc, hơn nữa lại có được bộ áo giáp đao thương bất nhập, nên dù đang ở vào tình thế nguy cấp hắn vẫn không hề nao núng, nghiêng đầu tránh được một chiêu của ta, ngón tay trái duỗi ra kẹp chặt mũi bảo kiếm, đồng thời trọng kiếm bên tay phải nhắm vào sườn ta đâm tới. Một chút ưu thế phút chốc đã biến mất. Ta bật cười lớn, tay trái thu về, tay phải đưa lên, tung ra những kiếm chiêu hết sức linh hoạt và ảo diệu, lưỡi kiếm đã nhập được vào bên trong lưới kiếm Đại Nguyên Thủ, đâm ngay trúng yết hầu của hắn. Đại Nguyên Thủ hét lên một tiếng lạnh cả sống lưng, không lùi mà tiến, trọng kiếm vung lên đâm vào mặt ngoài bảo kiếm của ta. Rõ ràng hắn đã có chút do dự khi xuất kiếm, không dám va chạm vào thanh bảo kiếm, cần phải triệt để lợi dụng điểm yếu này. Ta nhanh chóng lùi nửa bước, kiếm chiêu di chuyển linh hoạt kèm chặt cánh tay cầm trọng kiếm của hắn. Nếu như hắn biết được cánh tay ta đang bị đau thì sẽ không chút do dự mà đối kiếm với ta, tuyệt đối không thể để hắn biết hư thực này. Cuối cùng thì hai thanh kiếm cũng chạm vào nhau, ta đã không còn đường nào lui nữa. Đúng vào lúc then chốt ấy, Đại Nguyên Thủ bỗng nhiên lùi lại. Ta thừa thế xông lên không cho hắn kịp trở tay, liên tục vung kiếm đánh tới, từng chiêu từng chiêu cứ thế xuất ra, thế tiến công như bài sơn đảo hải. Đại Nguyên Thủ đang trong tình cảnh bất lợi không dám giơ kiếm đỡ thẳng, chỉ dùng những thủ pháp khéo léo tài tình tránh né và hoá giải những chiêu thức của ta. “Keng, keng, choang, choang…” Chỉ trong có chớp mắt mà bảo kiếm của ta và trọng kiếm của hắn đã chạm nhau hơn một trăm lần. Nghĩ đến những oan hồn vô tội đã chết dưới tay Đại Nguyên Thủ, nghĩ đến cha mẹ mình bị sát hại, nghĩ đến Tây Kỳ người con gái mà ta yêu thương sâu sắc, nghĩ đến Ma Nữ và Kì Bắc đáng kính, lòng ta ngùn ngụt trào dâng nỗi căm thù. Trên cầu như đang diễn ra trận chiến của hàng trăm con người đang chém giết lẫn nhau. Binh sĩ trong ngoài thành ầm ầm hò reo cổ vũ. Khi ta xuất ra chiêu kiếm thứ một trăm lẻ bảy, Đại Nguyên Thủ bỗng vội vàng thối lui, lùi sát đến con chiến mã của hắn. Con ngựa giật mình chồm mạnh hai chân trước, hí lên một tiếng dài. “Ầm” một tiếng, hai vó ngựa hạ xuống đạp đúng lên sống lưng của hắn. Đại Nguyên Thủ loạng choạng ngã xuống, đây quả là thời cơ ngàn năm có một. Trong phút chốc, tất cả mọi ý nghĩ đều thoát li khỏi đầu ta, trước mắt ta chỉ còn vùng ngực đang mở toang của Đại Nguyên Thủ. Bảo kiếm như ánh chớp đâm tới, gió kêu gào, sấm rền vang, một chiêu này ta đã xuất ra với toàn bộ sức lực. Phụ thân từ nhỏ đã rèn luyện nghiêm khắc, lại có thêm sự chỉ dạy hết lòng của Kì Bắc, đó là những ngày tháng ta đã thu được rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Bây giờ chính là thời khắc để ta thể hiện điều đó. Ta vẫn còn nhớ cha ta đã từng nóivới ta: “Con bẩm sinh đã là một kiếm thủ, một ngày nào đó con nhất định sẽ vượt lên những kiếm thủ khác. Con vừa có sự lãnh đạm vô tình cần có của một kiếm khách, lại vừa có sự tập trung cao độ và khí chất hơn người, những điều này sẽ làm con trở thành đệ nhất kiếm khách trong thiên hạ. ” Đại Nguyên Thủ không hổ danh là một đại cao thủ, tình thế nguy ngập như vậy vẫn bình tĩnh nghiêng người cố tránh mũi kiếm. Nhưng tất cả đều đã quá muộn, bảo kiếm đã đâm tới vùng áo giáp trước ngực hắn. Một tiếng “sột” vang lên, bảo kiếm đã xuyên qua cơ thể của Đại Nguyên Thủ. Trời đất như ngừng lại. Đại Nguyên Thủ đau đớn hét lên kinh thiên động địa, hắn thật không tin thanh kiếm của ta lại có thể xuyên qua tấm áo giáp đao thương bất nhập vô địch thiên hạ của hắn. Lưỡi kiếm lại xuyên sâu thêm vài thốn. Thân kiếm chạm vào áp giáp vang lên những tiếng ken két đinh tai nhức óc, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc. Đột nhiên lưỡi kiếm không đâm sâu thêm được nữa. Tay trái của Đại Nguyên Thủ đã nắm chặt lấy lưỡi kiếm, hắn dùng hết sức bình sinh hét lên một tiếng long trời lở đất, chẳng khác tiếng gầm của con mãnh thú đang bị trọng thương. Một cú đâm cường mãnh như vậy, bỗng chốc lại gặp trở ngại khiến cho ta không thể giữ được lợi thế, vùng ngực bất giác lộ ra, lập tức bị trúng một quyền của Đại Nguyên Thủ. Ta hộc ra một ngụm máu tươi, bắn đầy lên kiếm và áo giáp của hắn. Cảnh vật dường như tĩnh lại, không ai biết trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó đã xảy ra chuyện gì. “Keng! ” Thanh kiếm bên tay phải của Đại Nguyên Thủ rơi xuống. Đại Nguyên Thủ lại gào lên một tiếng điên cuồng, rút thanh bảo kiếm đang cắm trong ngực ra. Một dòng máu tươi phụt thẳng vào mặt, theo bản năng ta nghiêng người tránh né, hắn thuận thế cầm mũi thanh bảo kiếm hất ta văng qua đầu về phía sát cổng thành. Binh sĩ hai bên liền ập đến xem xét tình hình. Đại Nguyên Thủ cười lên điên dại: “Ta sẽ quay lại! ” Vừa nói xong, liền nhảy xuống sông bơi đi. Một tiếng “ầm” vang lên, ta ngã gục trên mặt cầu, binh sĩ Ma Nữ Quốc tiến tới dìu ta về. Ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một dòng nước máu dần dần khuất xa. Đại Nguyên Thủ đã trốn thoát thành công, chỉ cần giữ được tốc độ này là hắn có thể tới được bờ bên kia, nhưng dẫu hắn có không trốn chạy thì ngoài ta ra, ai có thể làm hắn bị thương được nữa đây! Từ xa vọng lại tiếng trống báo hiệu rút quân, thì ra đó là hiệu lệnh của Đại quân Lệ Thanh Quận chúa từ nãy đến giờ vẫn án binh bất động. Nuớc Ma nữ cuối cùng đã chiến thắng trận này. Rốt cuộc, Dị vật từ Phế tích đó là gì? Ta liệu có thể tìm ra nó hay không? Công chúa đã trốn đi đâu? Hắc Quả Phụ kia tại sao lại giúp đỡ ta? Cuộc chiến tranh giữa Ma Nữ Quốc và Đế Quốc sẽ tiếp tục ra sao? Liệu trên thế gian này còn có những sự vật thần bí nào nữa? Tất cả những điều phải biết đó so với thời điểm hiện tại dường như chẳng có một sợi dây liên hệ nào. Trước mắt ta chỉ là chiến thắng quan trọng trước Đại Nguyên Thủ. Ta đã mất đi cảm giác cầm nắm, hai chân mềm nhũn, chỉ chực ngã về phía sau. Hoa Nhân chạy lại ôm ta vào lòng. Mã Nguyên, Bạch Đan đều quây quần bên ta, ai nấy đều nở nụ cười vui vẻ mãn nguyện. Ngẩng đầu lên nhìn, ta chỉ thấy những giọt nước mắt sung sướng đang lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Nhân.


Bình Luận (0)
Comment