Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 8


“Gặp được em là may mắn của tôi.”
Tai Ân Thần run lên, vùi mặt vào cổ anh.
Khi màn đêm buông xuống, Diêm La dẫn dắt các thành viên đi tới trước mặt đàn thằn lằn bay, giơ tay sờ cánh con thằn lằn bay đầu đàn trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Con thằn lằn bay đầu đàn rung đuôi, yên lặng vô cùng.
Vẻ mặt của mọi người càng thêm ngỡ ngàng.
Trên đường đến đảo bọn họ đã thấy cảnh đàn thằn lằn bay bắt mồi rồi.

Đó là một đàn hà mã khổng lồ, nhưng dưới sự tấn công của đàn thằn lằn bay lại vô lực phản kháng.

Tới khi thằn lằn bay bắt đủ mồi rời đi, cả đàn hà mã mất gần nửa thành viên, đám còn lại thì vết thương chồng chất.
Tình cảnh vô cùng… hung tàn!
“Ngày mai trước khi mặt trời mọc chúng nó sẽ đưa các cậu đến hòn đảo ở gần châu Á, các cậu nghĩ cách liên lạc với những con tàu đi qua, thông qua dark web trở về Địa Trung Hải.

Bạch Ưng hẳn đã truyền tin chúng ta đã chết ra để thu phục lòng người, các cậu không nên đánh động hắn, hãy lén liên hệ với bọn Phi Chuẩn, cứ nhẫn nại trước.”
“Đúng vậy.” Tham Lang nghiêm túc nghe, gật đầu, lại không nhịn được mà khuyên nhủ: “ Lão đại, anh đi cùng chúng em đi, nơi này quá nguy hiểm, còn không biết nhóm quân thứ hai của gia tộc Wright khi nào mới đến, anh không cần phải ở đây chịu khổ.”
Diêm La lắc đầu.
Trên người anh đang xảy ra biến dị, kết quả khó mà đoán trước, tạm thời ở lại đây mới là lựa chọn tốt nhất.

Trước khi ở gia tộc Wright lại tiến đến lần nữa, anh còn có thể điều tra rõ ràng hòn đảo biệt lập này trước, chuẩn bị mai phục thật tốt.
Huống hồ...
Anh nhìn về khu rừng rậm âm u tĩnh lặng ở phía sau, khẽ cong khóe môi.
… Cô vẫn còn ở đây.
Anh quan sát các thành viên trong đội lần lượt ngồi trên lưng những con thằn lằn bay, sau khi kiểm tra ổn thỏa tư thế của họ, anh khẽ gật đầu, lùi lại hai bước.

Thằn lằn bay đầu đàn kêu lên một tiếng, đàn thằn lằn bay giương cánh lên, hóa thành từng cái bóng đen bay lên trời xanh, bay về phía biển rộng xa xăm.
Gió mạnh thổi tung góc áo anh, anh nhìn bọn họ dần biến mất, vẻ mặt nặng nề âm u.
Sau lưng vang lên âm thanh cọ xát quen thuộc, chiếc đuôi nhòn nhọn quấn lấy chân anh, ngay sau đó một thân thể mềm mại ấm áp từ phía sau dựa vào, bám vào bờ vai của anh giống như bạch tuộc.
“ Tôi không đi đâu.” Anh duỗi tay ra sau kéo bé xà yêu vào trong ngực, vô tình chạm vào phần bụng mềm mại của cô.

Anh hơi sửng sốt rồi chợt bật cười, lại xoa xoa: “Sao lại tham ăn như vậy? Mới qua một lát mà bụng nhỏ đã phồng lên rồi.”
Ân Thần nghe vậy, chột dạ hóp bụng lại, tỏ vẻ mình không phải là người có bụng bia, người đàn ông càng thêm buồn cười vỗ vỗ: “Đừng hóp bụng, không trêu em nữa.”
Để các đội viên rời khỏi nơi này, cuối cùng Diêm La cũng có thể giải quyết được một mối tâm sự.
“Đi thôi, hôm nay chúng ta trở về nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai tôi muốn bắt đầu tra xét một vòng quanh hòn đảo này.”
Ân Thần thờ ơ, lười biếng mà bám vào anh.
Diêm La lại cười hai tiếng, kéo cái đuôi đang làm nũng của cô ra, bế ngang cả người cô lên rồi chậm rãi đi về phía trước.

Ân Thần bị bế đi, đuôi to lắc lư, cảm thấy vẫn chưa thoải mái lắm liền quấn cái đuôi lên trên eo anh, giống con cá mặn vui vẻ mà làm biếng.
Diêm La chỉ cảm thấy cả người chợt nặng, anh bế xốc cô lên một chút tránh cho cô trượt xuống, tuy rằng có hơi cố sức nhưng đi tới đảo cũng không thành vấn đề.
Anh hơi nheo mắt.
Khi đi tới chỗ dừng chân nghỉ ngơi, anh nắm chặt tay rồi đột ngột đấm vào tảng đá to cao bằng hai người bên đường ——
“Ầm!”
Tảng đá ầm ầm nứt toác, vụn đá văng tung toé ra xung quanh, đập lên mặt đất thành những hố nhỏ, bụi bặm đầy trời!
Diêm La thu hồi bàn tay còn đang hơi run rẩy, nhìn khớp xương ở nắm tay tuy rằng hơi xanh tím nhưng da lại không bị xước xát gì.
Sức chiến đấu của anh trước kia tuy rằng cũng hơn xa người thường, nhưng cũng không bằng được như thế này!
Tốc độ và mức độ tiến hóa của anh còn dữ dội hơn những gì anh tưởng.
Anh quay đầu, thấy xà yêu đang chán muốn chết gặm trái cây, sắc mặt căng thẳng cũng dần dịu đi.
Việc này cũng không phải là không tốt.

……
Ngày hôm sau, anh bắt đầu thăm dò hòn đảo này một cách có trình tự.
Anh định dựa theo con đường từng đi qua, đầu tiên đi tới những nơi lúc trước vì đủ loại nguyên do mà phải tránh né, sau đó lại đi thăm dò bên ngoài những khu vực chưa từng tới.
Anh vốn định xuất phát lúc rạng sáng theo thói quen trước kia khi làm nhiệm vụ.

Nhưng Ân Thần như một cá mặn không có lý tưởng, nằm liệt một chỗ nhắm mắt giả vờ ngủ.

Dỗ như thế nào cũng đều không được, anh muốn đi một mình nhưng cô lại túm chặt lấy anh không buông.

Thấy đã sắp đến giữa trưa, Diêm La không còn cách nào khác là phải bế cô đi như ngày hôm qua.
—— Cái lần bế này cũng không biết đến bao giờ.
“Vật nhỏ được đằng chân lại lên đằng đầu.” Anh nhẹ nhàng cắn lên vành tai nhỏ nhắn thanh tú của cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm quyến rũ: “Là tôi chiều hư em rồi.”
Ân Thần hừ hừ hai tiếng, như làm nũng mà cọ lên người anh, mặc kệ anh thích nói sao thì nói cô cũng không xuống.
Ngày thứ ba, anh đi vào hang ổ của nhện mặt quỷ.
Đây là một khu rừng cây cối cao lớn rậm rạp, trên mỗi cây đại thụ lại có mấy con nhện khổng lồ đường kính hơn ba mét, cả người đen thui nhưng bụng lại có những vệt to màu đỏ kỳ dị.
Chúng hòa thành một với cành lá rậm rạp, thậm chí sợi tơ mà nó nhả ra cũng không có màu, trong khu rừng cỏ cây mọc thành cụm rậm rạp cơ bản không thể nhìn ra.

Chỉ trong khoảnh khắc có người vô tình chạm vào, nó mới dính chặt vào người.

Trừ khi kéo rách da thịt nếu không tuyệt đối không thể thoát khỏi, kẻ nào càng vội vàng giãy giụa sẽ càng bị siết chặt hơn, trong tiếng kêu la thảm thiết bị bó thành một cái kén trắng rồi kéo lên trên cây.
Đội thám hiểm lúc đó đã bị tổn thất nặng nề khi đối mặt với loại quái vật này, đạn bay tứ tung nhưng chẳng có tác dụng gì.


Cuối cùng Diêm La đành liều mình bám vào sợi tơ trèo lên trên cây, nhét pháo vào bụng hai con nhện mặt quỷ rồi dùng đạn bắn nổ.

Nhện mặt quỷ bị pháo nổ mà chết, độ dính của sợi tơ yếu đi mới dùng đao cắt kén ra, cứu người xuống.
Diêm La sờ sờ xương lông mày, anh còn nhớ rõ từ xương lông mày xuống tới giữa má của mình bị cắt ra một đường thật dài, máu chảy đầm đìa, nhưng giờ cũng không để lại sẹo.
Những điều gặp được trong đời đúng là kỳ diệu biết bao.
Anh đánh dấu kí hiệu tiếp theo ở trên bản đồ mà mình tự phác họa, chứng tỏ có thể làm một cái bẫy dẫn người lại đây.

Anh nhìn đàn nhện mặt quỷ vì bọn họ đến mà đang cảnh giác tập trung lại với nhau, vỗ vỗ cái đuôi của Ân Thần: “Đi tiếp thôi.”
Ân Thần không nhúc nhích, thay vào đó lại túm lấy tay áo anh, chỉ hướng bên cạnh.
Diêm La nhìn theo thì thấy một con linh dương nhỏ bị tơ nhện quấn.
Để chống lại những kẻ săn mồi mạnh mẽ, những con linh dương trưởng thành ở đây đều mọc ra những chiếc sừng có gai xương thật lớn.

Mà con linh dương này còn quá nhỏ, gai xương trên đầu vừa mới mọc chỉ hơi nhòn nhọn, cũng không thể thoát khỏi đám tơ nhện vô cùng dính này.

Tơ nhện đã quấn lên tới cổ nó rồi, đôi mắt trong veo của nó mở to tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, kêu lên từng tiếng bi thương.
Diêm La nhìn Ân Thần, xoa đầu cô: “Xuống đi, anh đi cứu nó.”
Lần này thì Ân Thần trượt xuống, ngoan ngoãn ngồi ở một bên.
Diêm La rút con dao găm dài ra, thong thả đi về phía linh dương con.

Khi đi ngang qua một cây đại thụ đột nhiên từ bên trên một con nhện cực lớn rơi xuống, Ân Thần vừa dựng thẳng con ngươi lên liền thấy Diêm La đã lưu loát dùng một nhát dao cắt đầu con nhện đi.

Xác con nhện run rẩy rơi xuống đất, Diêm La dẫm một chân xuống, trong nháy mắt con nhện đã chết.
Ân Thần nhìn xác con nhện, lại kinh ngạc nhìn Diêm La đang bình tĩnh tự nhiên tiếp tục đi về phía trước!
“Anh ta…” Cô không dám tin: “Làm sao đột nhiên anh ta lại trở nên lợi hại như vậy?”
“Ta thấy ngươi đúng là mỗi ngày chỉ nhớ tới ăn uống, vậy mà đến giờ mới phát hiện.” Quy Tắc lười biếng nói: “Nền tảng tư chất của Diêm La vốn đã hơn người, lại uống máu của ngươi, nếu không phải vì gen con người có hạn chế thì không chừng anh ta đã lợi hại hơn ngươi rồi.”
Ân Thần lặng lẽ nuốt nước miếng.
Trời ạ, anh vẫn luôn lợi hại như thế, Quân Hình đã biến thành nhân loại rác rưởi còn trâu bò như vậy không khỏi làm Ân Thần cảm thấy hối hận và chột dạ đối với hành vi không kiêng nể gì mà áp bức bóc lột anh mấy ngày nay của mình.

Không được rồi, từ hôm nay trở đi cô phải khiêm tốn một chút, nhỡ đâu anh trở mặt thì sao!
Ân Thần mới vừa nghĩ như vậy, Diêm La ở đằng kia đã cắt tơ nhện thả con linh dương con yếu ớt ra.
Linh dương con bị sợ hãi, vừa thoát được khỏi tơ nhện bốn chân liền mềm nhũn mà quỳ xuống, toàn thân run rẩy.
Diêm La vỗ vỗ chân nó, đỡ lấy gạc từ từ kéo nó lên.

Linh dương con run rẩy đi theo sau anh như theo ân nhân cứu mạng mà thoát khỏi vòng vây của những con nhện mặt quỷ.
Sau đó nó liền thấy Ân Thần đang ngồi vừa cười tủm tỉm vừa lắc lư cái đuôi ở bên kia.
“Bịch ——”
Nó quỳ xuống rất mạnh, Ân Thần chỉ nghe thôi cũng thấy đau.
Diêm La cười như không cười mà nhìn Ân Thần.
Ân Thần phồng má, vươn đuôi rắn lại, trong tiếng kêu hoảng sợ của con linh dương mà chống vào bụng nó rồi đỡ nó lên.

Sau đó cái đuôi nhọn chọc chọc chân nó, linh dương con run lên, nhưng vẫn may còn đứng thẳng được.
Diêm La: “Một con linh dương con ở bên ngoài cũng không sống nổi, tìm xem có đàn linh dương nào ở quanh đây không?”
Anh đưa Ân Thần ra ngoài, một ân nhân cứu mạng lại đi cùng một kẻ có thể lấy mạng mình, linh dương con chần chờ nhìn bọn họ một lát, cuối cùng gạt bỏ nỗi sợ mà bám sát theo.
May mắn là đàn linh dương quả thực đang lang thang xung quanh, có thể nghe thấy tiếng đàn linh dương kêu ở không xa.
Linh dương con rung tai, chạy về bên kia theo bản năng, nhưng lại dừng lại, nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Ân Thần giơ cái đuôi lên, linh dương con kinh hãi nhảy dựng lên, lại nhìn bọn họ, rồi mới vui sướng chạy về phía đàn.
Diêm La: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ân Thần nghiêng đầu nhìn anh, dứt khoát đưa tay ra, vứt những lời nói muốn “An phận điệu thấp” ra sau đầu.
Diêm La thở dài, thành thạo bế cô lên, lại nhấc đuôi cô lui lên: “Đừng quấn lên chân, sẽ không bước đi được.”
Đây không phải là cường điệu, nhìn cô nhẹ nhàng mảnh khảnh nhưng cái đuôi của cô lại có thể đập vỡ đá, nghĩ thôi cũng biết nó to chừng nào lại nặng bao nhiêu.
Chuyện này là thật sự.
Ân Thần liếc xéo anh một cái, chậm chạp quấn cái đuôi lên trên eo thon rắn chắc của anh, chóp đuôi rũ xuống bên cạnh đôi chân cứng cáp của anh, cọ sát vào người anh.
Diêm La không biết phải làm sao, nhưng khóe môi lại cong lên, hôn lên sườn mặt của cô, ôm cục nợ của mình chậm rãi đi về phía trước…….

Bình Luận (0)
Comment