Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 9


Một tháng sau, bọn họ đã đi hết một nửa hòn đảo nhỏ này.
Diêm La cân nhắc sức lực của bản thân, vết thương của anh đã khỏi hẳn, tiến hóa cũng khiến sức mạnh của anh mỗi ngày một mạnh hơn, nhưng anh vẫn chưa tìm được cơ hội để xem thử giới hạn cao nhất của nó là gì.
Anh quyết định sẽ tìm một vật để làm dấu mốc.
“Con khủng long bạo chúa bị em đuổi đi trên đỉnh núi khi ấy đâu rồi, em có biết không?” Cơm nước hôm nay xong xuôi, Diêm La vừa xoa bụng cho Ân Thần vừa hỏi.
Ân Thần nằm trong lòng anh híp mắt lười biếng, cô giả vờ như nghe không thấy.
Diêm La đã quen với tật xấu của cô.
Anh thành thạo đưa tay xuống, luồn lên cái đuôi rắn thật dài của cô, nhéo mấy cái đầy ẩn ý.
Ân Thần giật mình, hung dữ hất tay anh ra, lăn lộn trong lòng anh bất mãn lẩm bẩm.
Cô giống như một con mèo con bị cướp mất cuộn len yêu thích của nó.
Diêm La thở dài, ôm cô nói điều kiện: “Nếu em dẫn tôi đi thì ngày mai chúng ta sẽ nghỉ ngơi, em có tùy ý ngủ hết cả ngày, tôi không làm phiền em, được không?”
Ân Thần miễn cưỡng mở một mắt.
“Tôi làm thịt nướng cho em, nướng năm con linh điểu xanh, để em ăn đủ.”
Linh điểu xanh là đồ ăn mà Ân Thần thích nhất, không gì sánh nổi.

Nó là một loài chim lớn khoảng hai bàn tay trên hòn đảo này, lông chim có màu xanh lam tuyệt đẹp, chất thịt cực kỳ mềm, còn có mùi thơm ngọt ngào.


Khổ nỗi trên người nó có quá nhiều xương, một con chim chỉ có tý thịt mà nướng lại rất phiền phức, chỉ có thỉnh thoảng Ân Thần thèm quá không ăn thì không chịu buông tha, Diêm La mới lãng phí ba bốn tiếng nướng cho cô một lần.
Lần này nghe thấy anh nói câu này, đôi mắt Ân Thần sáng lên, cô không lười biếng cũng không kì kèo ngồi dậy, ngửi khí vị trong không khí, cô túm góc áo Diêm La chạy về một phía.
Diêm La hơi nhướng mày nhìn động tác thành thạo của Ân Thần —— Sao anh lại có cảm giác vật nhỏ này đã sớm tính kế trước nhỉ?
Ân Thần dẫn Diêm La đến trước một biển hoa.
Từng chùm hoa tươi đủ loại màu sắc đua nhau khoe sắc tạo thành một biển hoa lộng lẫy, nhưng nếu có bất cứ kẻ nào coi đây là một cảnh đẹp vô hại thì thật sai lầm.
Trên hòn đảo nhỏ có nguy hiểm khắp nơi này, không có bất cứ sinh vật vô hại nào tồn tại cả.
Hoa tươi ở đây có độc hoặc biết tự vồ mồi giống như hoa ăn thịt người, hay là biết tạo ra ảo giác, chúng bổ sung cho nhau, cho dù là những kẻ săn mồi cỡ lớn vào đây cũng chỉ có nước chết, nơi này trở thành nơi duy nhất động vật sống không đến gần trên hòn đảo biệt lập này.
Đương nhiên, nơi này không bao gồm Ân Thần.
Ân Thần lôi kéo Diêm La, công khai bước vào trong biển hoa, đoá hoa nhỏ xinh đẹp đong đưa trong gió, nhu thuận thuần phục dưới chân cô không khác gì những đóa hoa yếu ớt bình thường trên thế giới này.
Đi xuyên qua biển hoa, Ân Thần chỉ vào vách đá cao lớn lởm chởm ở phía đối diện, núi đá ấy bị nước chảy ăn mòn quanh năm hình thành lên một hang động tự nhiên rất lớn, Ân Thần chỉ vào hang động lớn nhất và sâu nhất trong đấy.
Có mùi máu tươi và mùi tanh hôi nồng nặc bay ra từ bên trong.
Diêm La xoa đầu cô, lấy một ít trái cây trong lòng ra cho cô gặm chơi.
“Em ở đây chờ tôi, chờ em ăn xong thì tôi sẽ đi ra.”
Ân Thần cắn một miếng, không tệ lắm, trái cây này rất ngọt, cô rất là hài lòng nên vì thế gật gật đầu tỏ vẻ có thể.
Diêm La lộ ra một nụ cười, anh xoay người đi về phía hang động không chút do dự nào.
Ân Thần nhìn anh biến mất trong hang động, cô quyết đoán lùi lại nằm ì trong biển hoa mềm mại kia.

“Chắc bây giờ hắn mạnh hơn con khủng long bạo chúa kia rồi nhỉ.” Cô cắn trái cây, mồm miệng không rõ hỏi Quy Tắc: “Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?”
Quy Tắc: “Nếu ta nói với ngươi là không thì ngươi có vứt trái cây đi để cứu anh ta không?”
Ân Thần: “Ta có thể cầm trái cây đi cứu anh ta.”
“A!”
Quy Tắc cảm thấy Diêm La thiệt gần chết, anh moi tim móc phổi vì một người không tim không phổi như thế, đến cả cứu người cũng phải ăn xong miếng cuối cùng đã!
“Ta biết ngươi đang ghen tị với ta.” Ân Thần hất cái đuôi, sung sướng nói: “Có câu nói như nào ấy nhỉ, hậu cung ba nghìn giai lệ, mà cố tình bệ hạ lại chỉ độc sủng một mình ta, chậc chậc chậc! Quy Tắc độc thân không có ai thương không có ai yêu, chậc chậc, quá đáng thương.”
“……” Quy Tắc bảo bản thân phảibình tâm tĩnh khí, hành hạ Ân Thần đến chết rồi nó lại phải chôn cùng cô, không đáng, không đáng.
Trong lúc hai người đang điên cuồng đấu võ mồm, đột nhiên trong hang động đối diện rung chuyển đến mức khiến ngọn núi chấn động, kèm theo đó là tiếng gầm gừ đáng sợ của khủng long bạo chúa khiến người ta hoảng hốt lo sợ hôm nay nơi đó sẽ sập xuống.
“Trời ạ, hi vọng hang động này không sập.” Nói tới nói lui, thật ra bây giờ Ân Thần hơi lo lắng, cô vừa hất đuôi định đi vào thì cửa hang động sập xuống ầm ầm, một con khủng long bạo chúa be bét màu trồi ra, một bóng dáng nhạy bén nhảy trên người nó như bóng ma, mỗi một lần ánh đao lạnh băng cùng với máu trào ra là con khủng long bạo chúa kia lại điên cuồng rít gào cắn xé, có ý định muốn xé nát con kiến to gan lớn mật này.
Diêm La đạp lên trên đầu nó, hung ác đâm dao ba mặt vào đầu nó, dao cắt xuyên qua lớp vảy dày nặng và lớp da như đang cắt đậu phụ, đâm thủng từng mô thịt liên kết với nhau, xé toạc xương cứng……
Máu tươi bắn lên mặt anh, vẻ mặt anh lạnh nhạt như đao, nhưng đáy mắt anh lại dần dần nhiễm màu thị huyết hưng phấn.
Du tẩu giữa tử vong và máu tươi, trong xương cốt của mỗi một tên lính đánh thuê hàng đầu đều ẩn giấu sự khát vọng khát máu và điên cuồng.

Chẳng qua có vài người buông thả loại dục vọng này cho nên mới sớm "chết non", mà có người có thể dùng sự lý trí đáng sợ để khống chế và kiềm chế được, biến nó thành một thanh kiếm mà không làm tổn thương đến bản thân.
Anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, cùng với ánh dao lạnh lẽo, là sức mạnh mà không gì có thể sánh bằng, sức mạnh mang trong tay quyền sinh sát!

Bỗng nhiên anh dùng sức, hung tợn xuyên con dao ba mặt và thậm chí cả nửa cánh tay đang cầm nó vào đầu con khủng long bạo chúa, xương sọ cứng cáp vỡ vụn, bộ não mềm mại bị khuấy nát, đi cùng với máu tươi bắn tung toé là tiếng rít gào đầy tuyệt vọng của con khủng long bạo chúa, nó ngã xuống đất như một ngọn núi lớn đang sập xuống khiến mặt đất rung lên một lúc, cả người nó co giật vài cái rồi dần dần mất đi sự sống.
Diêm La quỳ một gối trên đỉnh đầu nó, anh đứng yên lặng một lúc lâu mới thong thả ung dung rút cánh tay ra.
Ân Thần trườn đến, cô dùng đầu cái đuôi chọc vào phần sau lưng còn hơi sạch sẽ của anh với vẻ bất mãn.
Đánh thì cứ đánh đi, làm cả người toàn máu là máu, bẩn như thế, cô còn muốn lúc về sẽ lười biếng để anh ôm đi đấy.

Người đàn ông chậm rãi đứng thẳng lưng, xoay người nhìn cô.
Bỗng nhiên toàn thân Ân Thần cứng đờ.
Một lượng lớn máu tươi chảy xuống từ gương mặt rõ nét của anh, lướt qua yết hầu lạnh lùng của anh, dọc theo xương quai xanh kiên nghị thấm vào lồng ngực màu đồng, quần áo tác chiến nhiễm đỏ màu máu, dính sát phác hoạ ra đường cong cơ bắp gợi cảm của anh…
Nếu nói theo một cách nào đấy thì bây giờ anh đẹp một cách lạ thường, tuấn mỹ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng ánh mắt anh lại khiến Ân Thần sởn tóc gáy.
Hai tròng mắt của anh đen nhánh sâu thẳm, mất đi ý cười dịu dàng ngày xưa luôn hiện hữu, mà lại hiện ra khát vọng xâm lược và ham muốn chinh phục u ám đáng sợ do máu tươi kích thích, do sát khí vẫn chưa tan hết.
Anh như một con sói đói thấy một miếng thịt tươi, thậm chí cô còn nghi ngờ giây tiếp theo anh sẽ nhào lên ấn cô xuống, cắn cổ cô, dùng máu tươi của cô để giải khát!
Cảm giác tê dại chạy dọc trên làn da khắp sống lưng, trực giác nhạy bén khi đối mặt với nguy hiểm của thú hoang khiến đồng tử màu vàng của cô lập tức dựng thẳng, cô nâng đuôi lên đe doạ anh.
Nếu anh xông lên, cô sẽ đánh bay anh không chút do dự!
Đúng lúc này, đột nhiên người đàn ông di chuyển, anh vứt con dao ba mặt xuống, nâng cánh tay phải đầy máu tươi lên che mặt mình lại.
“Xin lỗi, tôi hơi mất khống chế……” Anh thì thầm nói.
Tiến hóa mang đến cho anh lực lượng cường đại, cũng mang đến cho anh nhiều dã tính hơn, đánh thức ham muốn theo bản năng của anh!
Giết chóc, địa vị, đồ ăn cùng… Bạn đời!
Đối với khủng long bạo chúa, anh có mong muốn giết chết sinh vật có gan dám khiêu khích tôn nghiêm của anh, mà đối với cô thì anh lại có một loại dục vọng khác.

Khát vọng chiếm hữu, ham muốn đè nén, khát vọng muốn làm nhiều hơn nữa……
Không, không thể như vậy.
Anh cực khổ tính toán, nước chảy đá mòn, cố gắng nhẫn nhịn mãi mới phá vỡ được cảnh giác của cô, làm cô dần dần quen với việc dựa dẫm vào anh, sao lúc này anh có thể dọa sợ cô được, kiếm củi ba năm đốt một giờ, thậm chí còn trở nên tệ hại hơn!
Anh cắn thật mạnh vào đầu lưỡi, cảm giác đau đớn kịch liệt dần dần lấn áp được dục vọng đang cuộn trào, làm lý trí chiếm lấy não bộ.
Anh chậm rãi buông tay, nhìn Ân Thần đang cảnh giác, cười khẽ: “Xin lỗi…”
Anh tiến lên hai bước, Ân Thần lui ra phía sau theo bản năng, cô nhe răng đe doạ anh.
Diêm La sững sờ tại chỗ.
Anh bất giác siết chặt nắm đấm, đè nén cảm xúc thô bạo đang dâng lên do cô phản kháng anh xuống đáy lòng, anh mỉm cười: “Sao thế, em không muốn ăn linh điểu xanh nữa à?”
Ân Thần cảm thấy Diêm La có hiểu lầm gì đấy với cô, tuy cô có tham ăn thật nhưng không tham ăn đến mức ấy.
“Ta cảm thấy tốt nhất ngươi nên đi đến đấy đi.” Đột nhiên Quy Tắc hé răng, nó nhìn trạng thái cảm xúc của Diêm La đang hiển thị ở chỗ nó, hoài nghi nếu Ân Thần lại biểu hiện ra vẻ phản kháng nữa có khả năng sẽ diễn ra tình tiết hắc hóa phòng tối play gì gì đấy, cho nên nó quyết đoán nhắc nhở cô: “Đi qua đi, không sao đâu, đây là phản ứng đào thải ra sau khi anh ta biến dị, anh ta sẽ không tấn công ngươi đâu.”
Cho dù vừa rồi Diêm La có thật sự không khống chế được thì cũng sẽ không làm tổn hại đến cái mạng nhỏ của cô, nhiều nhất là mất trong trắng thôi… Dù sao, nhìn tình hình này thì sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra.

Nó cực kỳ nghi ngờ, nếu chuyện này thật sự xảy ra có khi cô ngốc Ân Thần này thực tủy biết vị phản áp gì gì đó ấy khụ khụ.
Ân Thần hơi nghi ngờ: “Thật à?”
“Ta xin thề!”
Ân Thần bán tín bán nghi, cuối cùng cô cũng thu lại tư thế phòng bị, ngập ngừng trườn về phía anh.
Diêm La đứng ở tại chỗ, đá văng con dao ba mặt ra tỏ vẻ bản thân rất vô hại, giang hai tay với cô, kiên nhẫn chờ đợi cô đến..

Bình Luận (0)
Comment