Dài Lâu

Chương 33

Đã tròn ba tháng kể từ ngày Giang Thâm phải sinh tồn dưới sự huấn luyện khắc nghiệt của Thẩm Quân Nghi, tính theo thời gian đến trường bình thường thì cũng sắp qua một học kỳ rồi.

Mặt khác, vì tiết kiệm được tiền thuê nhà,  nên Giang Thâm luôn chủ động làm việc nội trợ để trả nợ ân tình cho nhà họ Bạch, Bạch Cẩn Nhất cũng không ngăn cản cậu, hắn cho dì Chu quay về khu nhà cũ, chỉ giữ lại tài xế và người mua thức ăn đồ dùng.

Vì muốn phối hợp với những thói quen hằng ngày của thiên nga nhỏ nên sớm tinh mơ nào Bạch Cẩn Nhất cũng cáu kỉnh mà rời giường, Giang Thâm biết hắn đang khó ở, vì vậy buổi sáng không hề gây rắc rối gì cho hắn cả, bữa nào hai người cũng gặp nhau trong nhà vệ sinh, đứng trước gương mà đánh răng rửa mặt.

Bạch Cẩn Nhất mang vẻ mặt âm u đi ra phòng bếp nấu trứng chần, rồi mở hộp sữa tươi mới ra rót đầy hai cốc.

“Hôm nay nấu thêm thịt gà nhé.” Bạch Cẩn Nhất ăn xong quả trứng kia thì tâm trạng có tốt hơn đôi chút, “Tối thì làm thêm một phần thịt bò thái lát nữa.”

Giang Thâm kinh ngạc, “Ăn nhiều vậy sao?”

Bạch Cẩn Nhất tự chỉ mình: “Tôi ăn.”

Giang Thâm lấy sổ ghi chép ra viết lại, sau đó lật thời gian biểu huấn luyện hằng ngày của Bạch Cẩn Nhất xem thử, bĩu môi: “Bài tập Anaerobic của cậu lại tăng lên rồi? Huấn luyện viên yêu cầu hả?”

* Anaerobic (hô hấp kỵ khí) là quá trình sản sinh năng lượng khi không có đủ oxy, luyện tập trong vùng anaerobic sẽ giúp bạn tăng cường tốc độ và khả năng chịu đựng mệt mỏi khi cơ thể vận động ở cường độ cao.

“Ừm.” Bạch Cẩn Nhất ăn thêm quả trứng chần, “Tôi chuẩn bị đánh lên hạng trung nên cần tăng cân tăng cơ.”

Dù sao cũng sống chung với nhau một thời gian rồi, Giang Thâm có thể chưa hoàn toàn hiểu hết về quyền Anh, nhưng đã không còn dừng ở trạng thái tay mơ không hiểu gì nữa, hạng trung không chỉ có cân nặng lớn hơn hạng nhẹ, mà tỉ lệ máu tanh và mức độ nguy hiểm cũng không cần nói cũng biết sẽ tăng lên, ba tháng nay trận đấu nào của Bạch Cẩn Nhất cậu cũng đến tận nơi xem, tuy hắn không bị thua mấy trận tích điểm, nhưng vết thương mới lại chồng lên vết thương cũ, quanh đi quẩn lại mấy chỗ bị thương đó không biết bao nhiêu lần.

Giang Thâm mím môi, lần đầu tiên cậu thể hiện sự không vui ra mặt rõ ràng như thế, cậu không biết mình rốt cuộc đang giận cái gì nữa, cuối cùng chỉ có thể yên lặng dọn bát đũa, vào phòng bếp rửa sạch sẽ.

Bạch Cẩn Nhất nhàn nhã uống xong ngụm sữa cuối cùng rồi đưa cốc đến dựa vào cửa phòng bếp hỏi, “Hôm nay mấy giờ cậu tan học?”

Giang Thâm mở vòi nước hết cỡ, không muốn trả lời.

Bạch Cẩn Nhất đặt cốc xuống cạnh tay cậu, thản nhiên bảo: “Tôi tập xong sẽ tới đón cậu về.”

Ngày nào Kinh Lạc Vân cũng là người đầu tiên đến phòng vũ đạo, chị quét dọn được một nửa thì Giang Thâm tới, không cần chị nhờ vả cậu cũng sẽ chủ động giúp đỡ lau chùi bụi bặm, hai người xong xuôi cả rồi Lưu Tinh Chi mới khoan thai bước vào.

Giang Thâm chủ động chào hỏi hắn, “Chào buổi sáng, sư huynh.”

Lưu Tinh Chi liếc cậu một cái, không thèm đáp, thay trang phục vũ đạo xong thì buộc gọn mấy cái đuôi sam lại.

Kinh Lạc Vân nhặt quần áo đàn em ném trên mặt đất lên, bất đắc dĩ nói: “Em lại luyện tập cả đêm đấy à?”

Quần áo Lưu Tinh Chi thay ra gần như ướt nhẹp, Kinh Lạc Vân dùng sức chút thôi đã có thể vắt ra nước, Lưu Tinh Chi cướp lại quần áo của mình từ tay chị, thô lỗ nói: “Lắm chuyện!”

Kinh Lạc Vân hơi bất đắc dĩ: “Luyện tập quá mức sẽ không tốt với cơ thể của em đâu, năm ngoái em từng bị chấn thương mắt cá chân đấy, em quên rồi sao?”

“Tôi sẽ chú ý.” Lưu Tinh Chi lười biếng đưa tay ra mời, hất cằm ra lệnh, “Xuống lầu họp sáng đi.”

Tầng ba của phòng làm việc vũ đạo Lai Nghi là khu học sinh tự do, một phần là phụ huynh gửi gắm theo học vì hứng thú với lớp, phần khác là những học sinh ở nhiều trường múa khác nhau đến tiếp tục học, trừ vũ đoàn biểu diễn của Thẩm Quân Nghi ra thì cũng có không ít học trò của Nhâm Tuệ.

Kinh Lạc Vân từng là học sinh tầng ba, sau này nhờ thiên tư và sự chăm chỉ nên được được Thẩm Quân Nghi nhận làm học trò.

Chỗ đứng của Thẩm Quân Nghi ở Lai Nghi đương nhiên không cần phải nói, học sinh nhập môn của y chỉ có ba người, lúc từ tầng năm đi xuống, có không ít người ở tầng ba đang xôm tụ trước cửa phòng nhìn đầy mong chờ.

Lưu Tinh Chi hiển nhiên quá quen rồi, từ nhỏ hắn đã thiên phú bất phàm, hồi cùng người nhà đến Thượng Hải học nghệ thì được Thẩm Quân Nghi nhìn trúng, mười ba tuổi đã quét sạch hết các giải thưởng trong nước, sau đó trở thành vũ công trưởng trong đoàn biểu diễn nòng cốt của Thẩm Quân Nghi, mười lăm tuổi theo thầy mình ra nước ngoài thi đấu, trừ Chu Lạc Tường bây giờ như mặt trời ban trưa ra thì Lưu Tinh Chi tầm nhìn hạn hẹp chưa từng đặt ai vào mắt.

Đây là lần đầu tiên Giang Thâm được người ta sắp hàng hai bên hoan nghênh kiểu này, cậu theo sau Kinh Lạc Vân, nhịn không được trốn trốn tránh tránh, sợ bị người ta nhìn thấy, kết quả là bị Lưu Tinh Chi khinh bỉ trừng mắt.

“Làm cái gì mà sợ hãi rụt rè thế.” Lưu Tinh Chi kéo cậu lên phía trước, khiển trách, “Đứng thẳng lên, đừng làm tôi và Kinh Lạc Vân mất mặt.”

Giang Thâm đành phải bước tới đằng trước, bên cạnh toàn là những học sinh nom lớn hơn cậu dõi nhìn theo, có cặp nam nữ cười hỏi Lưu Tinh Chi, “Lưu đội à, đây là sư đệ của cậu sao? Từ đâu đến vậy?”

Giang Thâm không dám nói gì, mặt đỏ bừng cả lên, cậu sợ mình vừa mở miệng thôi cũng có thể khiến người ta chê cười rồi, mới đó mà mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng.

Lưu Tinh Chi đứng đằng sau cậu hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Mấy người quan tâm nó từ đâu đến làm gì, dù sao nó cũng nhảy giỏi hơn mấy người, thiên phú lại càng cao hơn mấy người, đàng hoàng chút đi.”

Bị Lưu đội chặn họng rồi thì dĩ nhiên sẽ không còn ai dám chỉ trích gì nữa, Giang Thâm khá bất ngờ, lén quay đầu nhìn đàn anh của mình.

Lưu Tinh Chi nhíu mày trừng mắt với cậu, “Nhìn gì mà nhìn, bắt đầu họp sáng rồi kìa.”

Họp sáng cuối tuần ở Lai Nghi thật ra là để sắp xếp nhiệm vụ, bàn về kế hoạch biểu diễn và một số trận đấu cần báo danh, vũ đoàn cũng có nguyên tắc của vũ đoàn, những vũ công đã có danh tiếng có thể tự chọn lối đi riêng cho mình, phòng làm việc sẽ không can thiệp quá nhiều, ví dụ như Kinh Lạc Vân và Lưu Tinh Chi bây giờ đều là vũ công số một số hai cả nước, chẳng những có rất nhiều người hâm mộ, mà ngay cả những giáo viên như Nhâm Tuệ thỉnh thoảng cũng sẽ trợ múa cho màn trình diễn của họ.

“Chừng sinh nhật mười tám tuổi của Lưu Tinh Chi dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc cảm ơn.” Sau khi kết thúc họp sáng, Kinh Lạc Vân lại tiếp tục giải thích cho Giang Thâm, “Thầy đã chuẩn bị cho em ấy rồi, dù sao cũng là chuyện hệ trọng, cả đời cũng chỉ có một lần được nhảy ‘Sơ Vũ’ thôi.” Chị nhìn Giang Thâm, khẽ mỉm cười, “Qua tầm hai năm nữa em cũng sẽ được trải qua.”

Thật ra Giang Thâm không dám nghĩ xa như vậy, nhưng vẫn có hơi hâm mộ thật, thế là lại nản lòng: “Em còn đang phải tập luyện kiến thức cơ bản đây nè…”

Kinh Lạc Vân bật cười: “Ai mà chẳng phải trải qua giai đoạn đó, em giờ mới có ba tháng thôi mà, hồi chị mới đến còn phải tập kiểu đấy đến một năm lận, Lưu Tinh Chi có thiên phú là vậy cũng bị thầy uốn nắn tận nửa năm.”

Giang Thâm: “Trước đây sư huynh nhảy múa trên vùng thảo nguyên hả chị?”

Kinh Lạc Vân: “Tuy rằng hộ tịch em ấy là người Nội Mông, nhưng thân phận lại là con nuôi.” Chị thấy vẻ mặt kinh ngạc của Giang Thâm thì bèn an ủi, “Đây cũng không phải bí mật gì đâu á, sau này hai đứa thân rồi nó sẽ tự khắc nói với em thôi.”

Giang Thâm thở dài sầu não, nhỏ giọng nói: “Vậy cũng phải xem là sư huynh có chịu thân với em hay không đã…”

Dường như Kinh Lạc Vân cảm thấy chuyện đó không có gì đáng phiền muộn cả, dẫu sao cũng chưa đến giờ học nên chị khó có khi lén lười biếng, dẫn đàn em của mình xuống làm quen với những người cùng ngành dưới phòng vũ đạo, Lưu Tinh Chi thì bận hơn hai người nhiều, phảibtrực tiếp tuyển chọn quần vũ lên đài biểu diễn “Sơ Vũ”, ai cũng rất có tinh thần, đều muốn lên vũ đài cùng hắn, nên số lượng người tới tham gia khá nhiều, đứng xếp hàng ngay ngắn nhảy đoạn mà hắn chỉ định.

Kinh Lạc Vân dẫn Giang Thâm đến đứng sau cửa nhìn lén một chốc, lắc đầu: “Lưu Tinh Chi có lẽ chướng mắt mấy người này lắm.”

Giang Thâm cảm thấy phần lớn mọi người đều nhảy rất tốt, nên tò mò hỏi: “Tại sao vậy ạ?”

“Em chưa từng thấy Lưu Tinh Chi nhảy múa phải không?” Kinh Lạc Vân cúi đầu, dáng cười rất đỗi dịu dàng: “Nãy em hỏi chị là có phải em ấy nhảy múa trên thảo nguyên hay không nhỉ?” 

Giang Thâm khẽ gật đầu.

Kinh Lạc Vân nhìn về phía Lưu Tinh Chi trong phòng vũ đạo, ánh mắt len lỏi hân hoan và hâm mộ, “Bất kể là ở đâu, chỉ cần Lưu Tinh Chi nhảy múa, em đều sẽ cảm thấy như em ấy đang rong chơi trên thảo nguyên vậy.”

Thẩm Quân Nghi đã từng nói, đấy chính là cõi hồn tự do của một vũ công.

Trước đây Giang Thâm không hiểu, nhưng lúc thấy Lưu Tinh Chi nhảy múa, dường như cậu đã rõ ràng rồi.

Phòng vũ đạo dẫu lớn cách mấy cũng không thể giam cầm được linh hồn của Lưu Tinh Chi, thiếu niên có bờ vai rộng lớn, cơ bắp chuyển động lưu loát, dưới chân Lưu Tinh Chi như có chuông và trống làm bàn đạp, bước nhảy thẳng thắn, hoang dã và tràn đầy tự do, xen lẫn vài phần nhiệt huyết bị kìm hãm bấy lâu.

Dường như hắn lại là một thiếu niên bình thường tựa cây hồ dương ven sông Ejin.

Lưu Tinh Chi nhảy xong đoạn múa đó, cả người đổ mồ hôi ướt nhẹp, cơ thể của hắn vô cùng nổi bật, phong cách giống hệt như những vũ công Âu Mỹ, thân hình khỏe đẹp và cân đối, những lọn đuôi sam của hắn xõa ra, phủ xuống trên vai không chút trói buộc.

Kinh Lạc Vân huých Giang Thâm: “Em muốn ra thử không?”

Giang Thâm còn chưa thoát ra được khỏi điệu múa của Lưu Tinh Chi, giật mình lặp lại: “Thử gì ạ?”

Kinh Lạc Vân: “Sơ Vũ của Lưu Tinh Chi cần kha khá diễn viên quần vũ đấy, em muốn thử tham gia không?”

Cuối cùng Giang Thâm cũng nghe rõ câu ấy, sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy: “Sư huynh nhất định không chịu đâu ạ.”

Kinh Lạc Vân kinh ngạc: “Vì sao?”

“Em kém xa lắm…” Vẻ mặt Giang Thâm u buồn, “Sẽ kéo chân sư huynh mất.”

Kinh Lạc Vân: “Vẫn còn thời gian mà, em cứ tập từ bây giờ đi, không sao cả.”

“Không được đâu.” Giang Thâm lắc đầu như trống lục lạc, “Sư huynh không thích em, sẽ không cho em nhảy cùng đâu.”

Lúc Bạch Cẩn Nhất ra khỏi quyền quán, trên mặt lại có thêm vết thương mới, tâm trạng của hắn cực kỳ không tốt, động tác ném túi sau khi lên xe cũng mạnh hơn bình thường.

Tài xế dường như biết hắn đang tức giận nên bèn đưa miếng dán vết thương đã chuẩn bị sẵn cho hắn.

Bạch Cẩn Nhất nhìn kính chiếu hậu, dán băng cá nhân lên vết thương, săm soi hồi lâu lại tức giận ôm tay dựa vào ghế ngồi.

Tài xế nở nụ cười: “Cậu chủ nhỏ nhất định sẽ phát hiện, cậu che mấy cũng vô dụng thôi.”

Bạch Cẩn Nhất lạnh nhạt nói: “Cho nên mới phiền đấy, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có đánh vào mặt, bọn ngu kia lại cứ nhè đó mà choảng.”

Tài xế: “Hay là mua lại quyền quán đi, tiện tay sàng lọc một số thành phần luôn.”

Bạch Cẩn Nhất xùy một tiếng, nhắm mắt dưỡng thần, bình tĩnh nói: “Mẹ tôi lại nói gì với chú rồi?”

Tài xế: “Phu nhân cũng là quan tâm cậu thôi.”

Bạch Cẩn Nhất nhếch miệng: “Nhiều tiền nên muốn đốt cho sướng tay đúng không, mua thêm cho bà ấy vài cái túi xách đi.”

Tài xế: “…”

Lúc Giang Thâm lên xe thì thấy Bạch Cẩn Nhất trùm mũ áo ngủ mất rồi, cậu cố gắng hành động thật nhẹ nhàng, rón ra rón rén ngồi xuống cạnh hắn, lát sau lại nhịn không được mà ghé lại gần ngắm gương mặt hắn.

Bạch Cẩn Nhất đẩy mặt cậu ra, nhưng mắt vẫn không hề mở.

Giang Thâm: “…”

Cậu lại dí sát vào.

Bạch Cẩn Nhất xoay đầu qua chỗ khác, tiếp tục ngủ.

Giang Thâm: “…”

“Bạch Cẩn Nhất.” Cậu có hơi tức giận, “Cậu giả vờ ngủ làm gì chứ?”

Bạch Cẩn Nhất không nhúc nhích tí nào.

Giang Thâm híp mắt, đột nhiên đưa tay qua, ôm mặt Bạch Cẩn Nhất quay qua, Bạch Cẩn Nhất không ngờ rằng thiên nga nhỏ sẽ cố chấp như thế, muốn đưa tay lên che mặt thì đã không còn kịp nữa rồi.

“Mặt cậu làm sao thế này?!” Giang Thâm hét toáng lên, lớn tiếng hỏi, “Là ai đánh cậu?!”

Diuisca: Ở chương trước mình có nhầm Nội Mông qua Mông Cổ, do bỏ sót chữ Nội, nên nay mình đã sửa lại cả chương trước rồi. Vả lại mình không hiểu cái gọi là Sơ Vũ của vũ công là gì, mình tìm hiểu rồi mà không thấy tài liệu nào nói rõ về nó cả, vì không có kiến thức chuyên ngành nên không dám chuyển đổi bừa bãi, mình để nguyên ai biết thì giúp mình nhé. 
Bình Luận (0)
Comment