Dài Lâu

Chương 34

Giang Thâm nghiêm mặt, dùng ngón tay quẹt một lớp thuốc mỡ bôi lên chỗ bị thương trên mặt Bạch Cẩn Nhất.

Bạch nhị đại “shh” một tiếng, cụp mắt xuống không nói gì.

Giang Thâm nhìn hắn: “Đau sao?”

Bạch Cẩn Nhất dùng lưỡi chạm lên phần trong má, mập mờ nói: “Thật ra cũng bình thường…”

Giang Thâm không cảm xúc đè ngón tay thoa thuốc mạnh hơn.

Bạch Cẩn Nhất: “…”

Vết thương trên mặt xanh tím sưng tấy kinh người, nhưng may mà trong khoang miệng không bị rách, cho dù mới đầu Giang Thâm tức giận thật, thì lúc bôi thuốc cũng đã tiêu tan cả rồi, chỉ cảm thấy rất đau lòng, bôi xong thuốc còn nhịn không được thổi thổi chỗ vết thương cho Bạch Cẩn Nhất.

“Sắp tới có trận đấu không?” Giang Thâm cất thuốc xong thì hỏi hắn.

Bạch Cẩn Nhất gật đầu, “Cuối tuần này có một trận, đánh với á quân của đội tuyển quốc gia năm ngoái.”

Giang Thâm căng thẳng: “Phải đánh với á quân luôn sao?”

Bạch Cẩn Nhất nhíu mày: “Tạp chí quyền Anh trong nước đều đánh giá tôi là siêu sao tương lai, đương nhiên tôi phải đánh, thắng càng nhiều trận càng tốt.”

Ngày nào Giang Thâm cũng thấy người trong nhà đưa tạp chí quyền Anh tới, nhưng lúc trước cậu không để trong lòng, nhiều nhất chỉ sắp xếp ngăn nắp cho Bạch Cẩn Nhất rảnh thì đọc thôi.

“Cậu muốn đến xem trận đấu của tôi không?” Bạch Cẩn Nhất nằm trên ghế salon, thấy Giang Thâm không giận nữa nên bèn mặt dày dùng mũi chân cọ cọ bắp chân cậu, “Lần này là trận đấu chính quy của quyền quán đấy, muốn vào đều phải có vé, cho cậu một tấm vé hàng đầu luôn, thế nào?”

Giang Thâm tránh ra, không cho hắn đá chân mình nữa, cố ý nói: “Tớ đây không thèm đi, tớ phải đến phòng vũ đạo luyện múa với sư huynh.”

Bạch Cẩn Nhất “xừ” một tiếng, “Sư huynh cũng đâu có thích cậu.”

Giang Thâm tức giận, “Vậy cũng tốt hơn so với việc nhìn cậu bị đánh!”

Bạch Cẩn Nhất: “…”

Tuy rằng Giang Thâm ngoài miệng thì nói không tới xem trận đấu, nhưng tối thứ sáu hôm ấy Bạch Cẩn Nhất vẫn để lại vé, hơn nữa còn dán ngay giữa gương nhà vệ sinh, sáng sớm mai Giang Thâm vừa vào đánh răng là có thể thấy được tấm vé ấy.

Trận đấu vào cùng ngày hôm đó nên Bạch Cẩn Nhất phải đến quyền quán trước, Giang Thâm ăn sáng một mình, đi ra ngoài rồi lại quay trở về nhét tấm vé quyền Anh vào cặp.

Quả nhiên Kinh Lạc Vân lại là người đầu tiên đến phòng vũ đạo.

Giang Thâm nhịn không được mà cảm khái, “Sư tỷ, chị đến sớm thật.”

Kinh Lạc Vân mắc cỡ hé miệng cười, “Không có không có… Thâm Thâm sư đệ cũng tới sớm mà.”

Hôm nay cuối cùng Giang Thâm cũng không bị Thẩm Quân Nghi túm lại tập kiến thức cơ bản nữa, cậu sẽ tham gia buổi biểu diễn múa nhạc kịch vào tháng sau của Kinh Lạc Vân, ngoài thời gian luyện tập ra cậu còn phải học những môn văn hóa nữa.

“Buổi sáng là môn Ngữ văn và Đại số.” Kinh Lạc Vân đang giúp cậu giãn cơ, “Chắc cũng chỉ là nội dung lớp Sáu, lớp Bảy thôi, em làm đề nhiều là được.”

Giang Thâm thở dài: “Sư tỷ, trước đây chị lấy đâu ra thời gian làm bài tập vậy?”

Kinh Lạc Vân: “Tìm cách sắp xếp thôi, kiểu gì cũng có thời gian mà.”

Giang Thâm: “Thế sư huynh thì sao?”

“Lưu Tinh Chi ấy hả?” Kinh Lạc Vân bật cười, “Nó giỏi mấy môn văn hóa lắm đấy, nếu mà không học múa thì còn có thể thi đậu đại học ấy chứ.”

“…” Giang Thâm áp cằm trên sàn nhà, khâm phục cực kỳ, “Sư huynh là thiên tài sao?!”

Kinh Lạc Vân còn chưa nói gì, ngoài cửa ra vào đã vang lên vài tiếng ho khan, Lưu Tinh Chi ôm cánh tay nhìn từ trên cao xuống, mấy lọn đuôi sam không được buộc lên.

“Xuống đi học đi.” Vẻ mặt hắn bình tĩnh nói.

Giang Thâm rất kính trọng đàn anh này, vội vàng đứng lên chào hỏi, Lưu Tinh Chi miễn cưỡng gật đầu, sau đó dặn dò, “Lát ăn cơm trưa xong thì lên sớm một chút, phải giúp sư tỷ diễn tập đấy.”

Lớp học văn hóa nằm ở tầng hai, Thẩm Quân Nghi mời toàn những giáo viên trường cấp ba chính quy trọng điểm đến dạy, có rất nhiều học sinh lớp Sáu, lớp Bảy ở đây, trừ Giang Thâm ra, những người khác đều là người từ tầng ba xuống học thêm.

Cho dù không có tiếng tăm vang dội như Lưu Tinh Chi và Kinh Lạc Vân thì tầng năm vẫn là tầng năm, Giang Thâm vừa mới bước vào phòng học đã có không ít người ngầm dõi theo cậu.

Tiết đầu tiên trôi qua sóng yên biển lặng, Giang Thâm ghi chép bài hôm nay xong bèn nghe lời Kinh Lạc Vân chép lại vài đề để làm, đang giở sách tham khảo thì trên sách hiện lên một bóng người.

Giang Thâm ngước đầu lên, chợt thấy một thiếu niên nom trông cao lớn đứng cạnh bàn cậu.

“Mình cậu ngồi đây thôi à?” Đối phương chào hỏi như đã quen.

Giang Thâm khẽ gật đầu, “Cậu là?”

“Tôi là Trương Trực.” Nam sinh đặt mông ngồi xuống, thuận miệng giới thiệu bản thân, “Hôm ở tầng ba ấy, trong buổi tập diễn của Lưu đội tôi đã từng gặp cậu, có lẽ cậu không nhớ.”

Cậu ta cứ tự hỏi tự đáp như thế thật khiến Giang Thâm không biết nên trả lời thế nào, bởi lẽ hôm ấy cậu hoàn toàn không nhìn thấy Trương Trực, dù sao thì buổi tập diễn của Lưu Tinh Chi nhìn mỗi hắn thôi còn không kịp, đâu ra thời gian nhìn người khác chứ.

Trương Trực không thấy ngại chút nào, hỏi cậu: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Giang Thâm: “Mười lăm tuổi mụ rồi.”

Trương Trực bật cười, “Tuổi mụ là cái gì chứ.” Cậu ta nhìn Giang Thâm, “Tầng năm các cậu làm gì mỗi ngày vậy?”

Giang Thâm: “Thì cũng là khởi động rồi tập múa… như các cậu thôi mà.”

Trương Trực lắc đầu, “Chúng ta không giống nhau, các cậu là nhân vật chính, còn bọn tôi chỉ là vai phụ, buổi diễn của Lưu đội tôi đang nghĩ là mình sẽ không được chọn đây này.”

“Sao không được chứ?” Giang Thâm ngây thơ nói, “Cố gắng luyện tập sẽ được chọn thôi, tuy rằng sư huynh nghiêm khắc, nhưng lại rất nỗ lực.”

Trương Trực sững sờ, cậu ta trợn tròn mắt, cười không rõ ý gì, “Cậu khiêm tốn vớ vẩn cái gì, ai mà không biết tầng năm các cậu đều là thiên tài chứ.”

Từ nhỏ đến lớn thật sự Giang Thâm chưa bao giờ gắn mình với hai chữ thiên tài. Tối hôm qua lúc đọc tạp chí quyền Anh, cậu đã cắt hết tất cả những tin tức lớn nhỏ liên quan đến Bạch Cẩn Nhất ra từng miếng, dán hết lên cuốn sổ đẹp nhất của mình.

Trong lòng cậu, thiên tài chính là dùng để hình dung những người như Bạch Cẩn Nhất, Lưu Tinh Chi, không có chút may mảy nào dính dáng đến cậu hết.

Đến giờ ăn cơm Trương Trực vẫn kiên quyết kéo cậu đi với mình, học sinh tầng ba quan tâm tò mò đến đàn em nhỏ của tầng năm đương nhiên không chỉ có một người, ai nấy đều vây quanh bàn hỏi han lung tung nọ kia.

Mấy câu như “Cậu có giải thưởng gì rồi”, “Hồi trước học múa ở đâu”, “Thầy Thẩm tìm được cậu ở chỗ nào”, Giang Thâm ăn ngay nói thật, họ lại chẳng tin, Giang Thâm trả lời thì không được, không trả lời cũng không xong.

Cuối cùng Trương Trực phải giải vây thay cậu, “Lúc trước Lưu đội nói rồi còn gì, người ta là thiên tài, nhảy đẹp, thiên phú cao, đám phàm phu tục tử như chúng ta đều thua xa, chỉ xứng tháp tùng Thái tử gia thôi, hiểu chưa?” Cậu ta làm động tác xua tay, “Giải tán đi, đừng có quấy rầy Thái tử nhỏ của chúng ta ăn cơm.”

Giang Thâm cảm thấy cậu ta nói lung tung, có hơi nóng nảy, bèn cãi lại, “Tớ không phải thiên tài gì hết, tớ cũng phải cố gắng tập luyện mỗi ngày, không khác gì mọi người cả.”

Trương Trực nhìn cậu như đang nhìn tên ngốc, lắc thìa không hề gì nói, “Cậu giãy nảy lên thế làm gì? Tôi đang khen cậu đấy, thiên phú cao thì tốt chứ sao, không phải à?”

Kinh Lạc Vân cũng hết giờ cơm rồi nên chuẩn bị xuống lầu đón Giang Thâm lên, mấy hôm trước chị vừa đi cắt tóc, từ trên xuống dưới nom trông khí khái hào hùng, vừa tuấn lãng vừa xinh đẹp, đám con gái vây quanh ở cửa ra vào thấy chị xuống thì cùng hét lên “Vân đội”, Kinh Lạc Vân hơi gật đầu một cái, dáng cười bẽn lẽn: “Chào các sư muội.”

Đàn em xung quanh đều nhịn không được, che ngực thét lên, cầm điện thoại chụp ảnh tùm lum, Kinh Lạc Vân cũng mặc kệ họ, đi tới phòng học của Giang Thâm, nhẹ gọi một tiếng, “Thâm Thâm sư đệ.”

Giang Thâm vừa xếp sách vở vào túi, quay đầu lại đáp, “Sư tỷ.”

Kinh Lạc Vân như đang giẫm trên áng mây bảy màu, hào quang vạn dặm bước tới gần cậu, cầm túi cho cậu, mím môi mỉm cười, “Chị tới đón em.”

Giang Thâm biết chị luôn quan tâm mình nên không có gì ngạc nhiên cả, theo sau lưng chị đi lên lầu.

Lưu Tinh Chi đứng ngoài hành lang chờ họ, mặt quạu lên nói, “Đã bảo chị đừng có đi xuống dưới rồi, tiếng từ lầu ba vang lên tận cả trên này đấy.”

Trái lại, Kinh Lạc Vân dịu dàng hơn nhiều, “Mấy em ấy thực sự rất đáng yêu.”

Lưu Tinh Chi nhịn không được trợn trắng mắt, “Trong mắt chị có ai mà không đáng yêu cơ chứ.”

Kinh Lạc Vân nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nhìn đàn em lớn nhất của mình, nghiêm túc bảo: “Lúc em tức giận không đáng yêu chút nào.”

Lưu Tinh Chi: “…”

Là một vũ công xuất sắc, phải biết làm thế nào để biên đạo ra điệu múa của riêng mình chính là chuyện quan trọng thứ hai, chủ đề biểu diễn một tháng sau của Kinh Lạc Vân đã định sẵn rồi, chẳng qua là chị vẫn chưa hài lòng với phần nhảy chính.

Lần này Lưu Tinh Chi coi như là làm người hỗ trợ, Kinh Lạc Vân thảo luận với hắn cả sáng nay cũng không có hiệu quả gì.

“Bọn con gái các chị cứ thích nhảy này hoa nào mây thế à.” Lưu Tinh Chi bỏ cuộc nằm vật xuống sàn, căm tức nói, “Không đổi được sao?”

Kinh Lạc Vân bất đắc dĩ, “Thế em nói xem đổi cái gì?”

Lưu Tinh Chi: “Đổi qua chim coi, ưng này hạc này, rất đẹp còn gì!”

Kinh Lạc Vân hiếm lắm mới giẫn dỗi, “Em thích chim thì em đi mà nhảy.”

“Tôi chưa từng diễn vai chim chắc?” Lưu Tinh Chi lăn một vòng rồi đứng lên, kiêu ngạo nói, “Tôi đã nhảy vai chim ưng trên thảo nguyên còn gì!”

Nói xong dường như vẫn chưa chịu thua, tiếp tục nói, “Còn nữa, chị nhìn Adam Cooper đấy, người ta cũng nhảy thiên nga nam còn gì, thế bọn con gái các chị dựa vào cái gì mà xem thường loài chim.”

Kinh Lạc Vân xùy một tiếng bật cười, “Chẳng lẽ em nghĩ bọn chị chưa từng múa vai chim sao? Lúc chị múa vai thiên nga nhỏ được bốn lần rồi thì không biết em còn đang ở nơi nào đâu.”

Giang Thâm nghe họ nhắc đến Adam Cooper thì cũng hứng thú, trông mong giơ tay lên chen vào, “Em cũng từng xem Hồ Thiên Nga của anh ấy rồi.”

Lưu Tinh Chi xem thường cậu, “Khoe cái gì mà khoe, nào có ai chưa từng xem chứ.”

Giang Thâm không quan tâm đàn anh đang đả kích mình, thành thật nói, “Em cũng muốn nhảy Hồ Thiên Nga bản nam lắm.”

Lưu Tinh Chi cười khinh thường, “Ai thèm nhảy cùng cậu chứ, tôi cũng không nhảy với cậu đâu.”

Giang Thâm tròn mắt khó hiểu, “Sao vậy ạ?”

Lưu Tinh Chi ghét bỏ nhìn cậu, “Tôi đâu có thích cậu, tại sao tôi phải nhảy kịch tình yêu với cậu chứ?”

“…” Giang Thâm dường như chưa từng nghe nhắc đến quy tắc này, vẻ mặt cả kinh nói, “Phải, phải thích nhau mới nhảy được sao ạ?”

Lưu Tinh Chi xấu xa tiếp tục lừa cậu, “Đó là đương nhiên rồi, kịch tình yêu mà, không thích nhau thì lấy đâu ra sự ăn ý.”

Kinh Lạc Vân nhìn không được nữa, an ủi cậu, “Em đừng có nghe nó nói bậy, Lưu Tinh Chi từng nhảy Hồ Thiên Nga một mình đấy.” Chị muốn chọc ghẹo đàn em lớn một chút nên mập mờ bảo, “Nó nhảy cho ngài Bồ xem á.”

Lưu Tinh Chi cũng không lúng túng vì bị vạch trần, “Đó là vì hắn bỏ số tiền lớn ra mời tôi nhảy, ngu gì không nhảy chứ.”

Đây là lần thứ hai Giang Thâm nghe đến cái tên “ngài Bồ”, tò mò hỏi, “Ngài ấy là người hâm mộ của sư huynh ạ?”

Kinh Lạc Vân gật đầu, “Hắn thích Lưu Tinh Chi, say đắm nó kinh khủng lắm, Hồ Thiên Nga này tựa như lời tỏ tình vậy. Dù phải bỏ số tiền lớn ra hắn cũng chỉ muốn em nhảy cho một mình hắn, em vẫn không hiểu sao?”

Lưu Tinh Chi không trả lời, chỉ vuốt vuốt lọn đuôi sam của mình, vẻ mặt có hơi đắc ý.

Trái lại Giang Thâm thì như bị sốc không nhỏ, cậu suy tư hồi lâu, có lẽ vì quá hỗn loạn nên không nghĩ ra được gì hết, nét mặt khó hiểu hỏi, “Con trai cũng có thể thích con trai ạ?”

“Sao lại không được?” Lưu Tinh Chi thản nhiên, bình tĩnh như thể đang nói câu “Thời tiết hôm nay thật đẹp” vậy, “Giới vũ đạo có rất nhiều tình yêu đồng tính, nam thì thích nam, nữ thì thích nữ, đều là tình yêu giữa con người với nhau cả, có khác gì đâu?”

Kinh Lạc Vân đẩy chóp mũi Giang Thâm một cái, lời nói thấm thía như người lớn tuổi, “Ở Lai Nghi có một truyền thống, đó chính là phải nhảy bài Hồ Thiên Nga cho người trong lòng của mình xem, nếu sau này em thích ai đó thì cũng phải tuân thủ truyền thống này nhé.”

Diuisca: Hóa ra người gián tiếp bẻ cong Thâm không chỉ có Thẩm Thụ Bảo, mà còn thêm một Lưu Tinh Chi nữa, xung quanh toàn cong mà không cong mới lạ đấy.

Btw, những chương trước mình nghĩ Giang Thâm mới lớp Sáu, lớp Bảy, vì sự kiện cung văn hóa là ở lớp Sáu, cùng lắm thì năm nay mới lớp Bảy thôi, tầm 12 – 13 tuổi là hết đát, nhưng trừ đi tuổi mụ thì bây giờ Giang Thâm đã 14 theo tuyến thời gian của tác giả, tức là lớp Tám hoặc lớp Chín rồi, xong giờ mình cũng không biết mọi người bao nhiêu tuổi rồi nữa…
Bình Luận (0)
Comment