Đại Minh Tinh Và Sát Thủ

Chương 22

“Tỉnh” Trên mặt Nala không còn hiện hữu nụ cười thường trực, cô cúi đầu quan sát biểu tình của Michelle.

“Mịa nó! Cô muốn làm cái gì!” Michelle giãy dụa ngồi dậy, bỗng nhiên phát hiện hai tay bị tấm ga xoắn thành sợi dây trói lại! Một đầu khác của sợi dây cố định vào phía sau sô pha nơi cậu không thể nhìn đến.

Cậu thót cái giật mình! Trừng to mắt nhìn Nala.

Nala lạnh lùng liếc cậu một cái không nói gì, tiếp tục bận rộn với thứ gì đó trong tay.

“Chó má, cô điên rồi à!” Michelle giãy dụa điên cuồng!

Nala không để ý đến tiếng ấm ỹ bên tai, sau khi thu thập phòng khách xong xuôi, cô trực tiếp mở hành lí ra, ném một cái túi ra ngoài cửa, sau đó cầm lấy cây súng lục mình thường dùng.

“Yên tĩnh chút đi.” Cô mặt không đổi sắc dùng súng chỉ vào Michelle bảo cậu ngồi xuống, “Michelle, tôi hận anh.”

Michelle nhìn vào mắt Nala, ép buộc mình phải tỉnh táo lại. “Hận đến mức muốn giết tôi”

“Đúng vậy, đây là thứ tôi sở trường nhất.”

“Cô điên rồi, cô cho là giết tôi xong Shona liền là của cô sao”

“Tôi đương nhiên không ấu trĩ như vậy, nhưng nếu cậu chết tôi có thể thoải mái hơn chút.” Một Nala khóc cười đều là diễn kịch, trên mặt lúc này lại không chút biểu tình.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì” Mồ hôi lạnh của Michelle chảy xuống dọc theo vòm trán, hai tay còn đang ra sức giãy dụa, nhưng nút thắt phức tạp của dây trói khiến cậu hoàn toàn không cách nào tưởng nổi!

“Khiến anh tử vong ngoài ý muốn, hoả táng, thích không”

Michelle trợn mắt nhìn, “Cô muốn thiêu nơi này…”

“Đúng vậy, đây là để qua mặt đám cảnh sát, dù sao hiện tại tôi cũng là một công dân tuân thủ pháp luật. Như vậy trong khoảng thời gian phòng bếp bất ngờ bị cháy tôi đang mua sắm trên trấn. Tôi sẽ trở về thanh lí hiện trường, thuận tiện cứu cậu, không, cứu thi thể của cậu ra ngoài.” Nala ung dung cười nhạt một cái, “Vậy thì hẹn lát nữa gặp lại.”

“Hỗn đản! Con mịa nó cô điên rồi!!” Michelle điên cuồng giãy dụa muốn đuổi theo! “Cô không thể thiêu căn nhà này! Shona sẽ phát điên mất! Đây là nhà của anh ấy! Cô không thể thiêu nó! Mịa nó! Đồ điên!!” Cậu hét theo hướng Nala đi như muốn bổ nhào qua!

Những lời đó đã triệt để chọc giận Nala! Cô ngừng lại xoay người quay về bên Michelle, “Mịa nó anh mới là đồ điên ấy!” Cô trực tiếp bổ báng súng vào đầu Michelle.

Trước mắt Michelle lại tối sầm lần nữa, ý thức đang vùng vẫy trong dòng xoáy khổng lồ, cậu dùng hết nỗ lực lớn nhất của mình để không đánh mất tri giác!

Không thể thiêu nơi này! Không thể để cô ta thiêu nơi này! “Trên gác xép là toàn bộ hồi ức của anh ấy! Cô không thể thương tổn anh ấy như vậy! Anh ấy sẽ phát điên mất! Không thể thiêu!!!”

Giọng hét điên cuồng rơi vào tai Nala chỉ là lời thì thào bé nhỏ, cô lạnh lùng nhìn Michelle ngã lên sô pha.

Bước ra ngoài lưu loát nhét hành lí vào chiếc xe Jeep của Shona, nghênh ngang rời đi.

Một tiếng sau khi Nala rời đi, toàn bộ căn nhà từ phòng bếp bắt đầu bùng cháy.

Mặc dù từ sau khi có lệnh đặc xá Nala không còn làm mấy chuyện trái pháp luật nữa, nhưng trong lòng Shona vẫn có những lo lắng mơ hồ, cuối cùng không muốn dằn vặt bản thân đành tạm nói lời cáo biệt trước với Harrington.

Mà khói đen trước mắt khiến thần kinh của anh lập tức căng lên! Hai chân vừa đặt xuống đất, anh liền chạy như bay vào căn nhà còn đang bốc lửa rừng rực!

Ánh mắt sắc bén nhanh chóng nhìn thấy một người nằm rạp trên nền nhà! Anh lập tức kéo ống nước bên hàng rào xối thẳng lên người!

Sau đó liền liều lĩnh xông vào!

Khói đặc che mờ tầm nhìn của anh, cay xè mắt khiến anh hoàn toàn không nhìn thấy gì xung quanh, trong mảng hỗn độn anh nghe thấy tiếng ho khan!

Anh phi qua mấy thứ gì đó đã không còn nhìn ra hình dạng, nhanh chóng tìm thấy Michelle ý thức còn đang mơ hồ.

Cảm tạ trời đất cậu ấy còn sống!

Shona quả đoán vỗ lên mặt Michelle, “Michelle, Michelle” Vừa vỗ vừa thành thạo cởi dây trói trên người cậu ra.

Michelle đã bị sặc khói quá mức, sau đầu còn đang phát đau, cậu ép buộc chính mình phải tập trung ý thức, cố gắng bò dậy!

“Thế nào, cậu ổn chứ” Shona đỡ cậu, độ nóng xung quanh càng lúc càng cao, hai người bọn họ phải lập tức đi ra ngoài!

“Khụ khụ!” Michelle ho khù khụ! “Sho, Shona” Cậu quỳ rạp trên mặt đất thở dốc.

“Có thể đứng lên không Chúng ta phải mau ra ngoài.” Shona bình tĩnh đá văng mấy thứ gì đó bị thiêu cháy bên cạnh. Hơi nước trong không khí dường như đã bốc hơi hết sạch, hô hấp dần dần trở nên khó khăn. Anh không đợi Michelle trả lời liền choàng cánh tay cậu lên vai, cưỡng chế kéo cậu lên.

“Shona, Nala cô ta điên rồi!” Michelle cố gắng phối hợp với chuyển động của anh, “Cô ta muốn thiêu căn nhà này! Shona anh mau lên gác xép! Mau mau cứu mấy thứ trên đó ra!” Michelle đấu tranh tập trung ý thức tự chuyển động.

Shona diện vô biểu tình dìu cậu di chuyển ra cửa.

Thế nhưng tầng tầng cứng rắn trong lòng đã theo nhiệt độ tăng lên mà bong ra từng mảng từng mảng… gia hoả này mới thực sự là kẻ điên…

May mà khoảng cách từ phòng khách đi tới cửa không xa lắm, hơn nữa chướng ngại vật lại rất ít, hai người nhanh chóng ra đến cửa.

Pu!

Một viên đạn bắn ngay trước chân hai người bạn họ! Shona theo phản xạ đưa tay kéo lấy Michelle vọt đến bên bức tường.

Ngoài phòng tiếng phi cơ vẫn đang kêu gào ẫm ỹ, cuồng phong thổi mái tóc Nala tung bay bên má.

Cô đứng phía trước xe Jeep, hai tay vững vàng cầm súng ngắm.

“Shona!” Cô hét vào, “Anh bỏ anh ta lại rồi một mình đi ra! Anh ta chết, đây là giới hạn của em!”

Shona để Michelle ngồi xuống dựa vào tường, đưa tay ra phía sau rút súng mở chốt an toàn, anh tựa bên tường cẩn thận đánh giá trần nhà, sàn nhà lầu hai đã bắt đầu không chống đỡ nổi nữa, trần nhà bên trong phòng bếp đã sụp! Nếu không đi ra ngoài, hai người bọn họ có thể sẽ chết tại chỗ này.

“Hãy nghĩ đến lệnh đặc xá của em!” Shona thét ra phía bên ngoài, “Nếu hôm nay có người chết, thì lệnh đặc xá mà em hao tâm tổn trí lấy được sẽ không còn bất kì ý nghĩa gì nữa!”

Nala lại nổ phát súng vào cửa thay cho câu trả lời của cô, cô hoàn toàn cự tuyệt câu thông với Shona!

Shona dựa vào tường ngồi xuống, gian nhà này chỉ có một cửa sổ quay lưng lại với Nala, chính là ở phòng ngủ lầu hai. Anh quay đầu nhìn thoáng qua tình trạng của Michelle. “Cậu còn có thể chứ”

Michelle ho khan rồi gật đầu một cái.

“Michelle cậu hãy nghe tôi nói.” Shona tới gần cậu, “Bây giờ hai người chúng ta đều phải đi ra ngoài, căn nhà này không còn duy trì được lâu nữa, cho nên…”

“Vậy gác xép thì phải làm sao” Michelle lo lắng cắt đứt lời nói của anh.

“Đó không phải vấn đề tôi quan tâm.” Shona trực tiếp vươn tay giữ lấy mặt cậu, “Nghe này, tôi muốn chúng ta đều phải sống mà ra ngoài, cậu cũng chỉ cần có một ý nghĩ này thôi.”

Ánh mắt kiên định của Shona khiến Michelle có lòng tin lớn lao, cậu vô ý thức gật gật đầu.

“Hiện tại cậu có thể đi không”

“Có thể.” Michelle trả lời gắn gọn mà khẳng định.

“Nghe đây, cậu lên lầu hai, phòng ngủ của tôi. Động tác phải nhanh, đến phòng ngủ liền lập tức ném đệm ra ngoài cửa sổ, phải dùng lực ném! Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất quay về cửa. Nếu không thấy tôi ở đây cậu liền lập tức chạy ra ngoài. Cứ chạy, chạy đến chỗ nào có thể trốn đến khi tôi gọi cậu mới được trở ra, rõ chưa Việc này rất nguy hiểm, cậu có thể làm được không”

“Không thành vấn đề.” Michelle cực tin tưởng Shona, không hỏi thêm lời nào. Cậu cố gắng đứng dậy, dùng sức lắc lắc cái đầu còn đang đau nhức, một khắc cũng không để lỡ cậu xoay người chạy vào trong.

“Michelle,” Shona gọi cậu lại, “Nếu lúc trở lại đường bị chặn thì cậu hãy đứng yên bên cửa sổ, tôi gọi tên cậu liền nhảy lên đệm, tôi biết sẽ đi qua gác xép, nhưng cậu hãy nhớ đã đáp ứng tôi cái gì.”

“Nhớ kĩ, trước phải sống ra ngoài.”

“Chúc may mắn.”

Đột nhiên có một loại ăn ý sản sinh giữa hai người, Michelle lập tức xông vào phòng khách.
Bình Luận (0)
Comment