Đại Minh Tinh Và Sát Thủ

Chương 23

Nhiệt độ không ngừng tăng cao khiến làn da đau rát như bị phỏng.

Michelle tự cổ vũ mình xông lên lầu, chỗ bị đánh sau gáy đang nhảy lên bừng bừng, đầu choáng váng từng cơn. Cậu tự nhéo mạnh lên đùi một cái để làm cho mình tập trung tinh thần!

Vẫn nhớ Shona nói qua nhất định phải mau, cậu chạy như bay lên lầu.

Cầu thang bị lửa lan đến không ngừng phát ra tiếng phừng phừng, trong không khí nóng rực tràn ngập mùi gỗ bị đốt cháy.

Cậu vừa chạy lên tầng hai, đột nhiên xà nhà do không chịu nổi sức nặng nên có một thanh bị đốt rơi xuống! Trong khoảnh khắc làm vỡ mất hơn một nửa tay vịn cầu thang!

Michelle lảo đảo suýt nữa rơi xuống lầu dưới, cậu luống cuống chống tay lên mặt đất, nhưng không nghĩ tới sàn nhà do bị lửa dưới lầu thiêu đốt mà nhiệt độ cao đến doạ người! Cậu ăn đau la to một tiếng! Lập tức thu tay lại lảo đảo dựa vào bên tường, tay trái đã bị phỏng một mảng!

Cắn răng, cậu chạy ào vào phòng Shona!

Ho khan một trận, cậu dùng lực khua tay cản khói, cố gắng tìm kiếm vị trí chiếc giường!

Không kịp suy nghĩ cậu liền tiến lên đưa tay kéo đệm!

“A!” Lòng bàn tay bị phỏng đau như xát muối, cậu theo phản xạ run run vứt đệm xuống.

Không có thời gian cho cậu nghĩ nhiều, cậu cắn răng lần thứ hai kéo đệm ném lên bệ cửa sổ. Xoay người quay lưng lại với cửa sổ, cậu lùi lại dùng sức đẩy tấm đệm ra bên ngoài!

Tiếng trực thăng bên ngoài đã ngừng lại, căn nhà gỗ bùng cháy liên tục bắn ra tia lửa, mùi cháy xộc vào gay cả mũi!

Bên tai Nala tràn ngập tiếng nổ đùng đoàng, cô ngắm chuẩn vào cửa, nhiệt độ nóng rực khiến không khí không ngừng bốc hơi, cảnh vật trong tầm mắt hơi méo mó. “Shona!” Cô thét lên, “Anh lí trí chút đi, lẽ nào anh muốn cùng chết với anh ta sao”

Về khoản sát nhân Nala quả thực rất chuyên nghiệp, cô có năng lực tuỳ cơ ứng biến rất mạnh, cô luôn có thể căn cứ theo tình huống mà nhanh chóng định ra phương án rồi mới tiến hành hành động.

Nhưng đồng thời cô cũng có một thói quen, kế hoạch của cô vĩnh viễn đều có một phương án dự bị.

Đối với Shona, kế hoạch A của cô chính là theo đuổi và quyến rũ, kế hoạch B mới là xuân dược, điểm mấu chốt chính là quan hệ giữa bọn họ nhất định phải có tiến triển.

Đối với kết quả của việc hạ dược cô đã lấy Michelle ra làm phương án dự bị, với tính cách của Shona thì rất khó suy đoán sau khi bị hạ dược anh ta sẽ có phản ứng gì, nếu đến cuối cùng không thể vãn hồi được, cô có thể đổ hết tội lên đầu Michelle.

Đối với việc hạ dược Shona cô cũng chuẩn bị sẵn hai phương án. Phương án thứ nhất là bỏ vào trong rượu, mà phương án hai, cô cũng tẩm xuân dược lên độc châm giấu trong chiếc nhẫn trên tay mình.

Cùng làm sát thủ, Shona cực kì quen thuộc và hiểu biết những suy nghĩ của Nala, cho nên sau mỗi lần Nala thất bại ở phương án một thì anh bắt đầu đề cao cảnh giác hơn. Anh biết đối với chuyện giết Michelle, sau khi nguỵ tạo nguyên nhân tử vong giả bị thất bại, lúc này Nala chắc chắn đã có phương án sau.

Nhưng làm bạn bè hơn mười năm, Shona cũng biết nhược điểm trí mạng của Nala, cô ta quá kiêu ngạo và tự phụ. Trong kế hoạch của cô, phương án hai luôn thiếu chặt chẽ chu đáo, trăm ngàn chỗ hở, cảm giác an toàn lớn hơn tính thực dụng.

Lúc này anh mong thần may mắn có thể giúp anh một lần, hi vọng rằng Nala vẫn còn bảo trì tố chất vốn có mà chưa chân chính mất đi lí trí.

Phịch một tiếng, phía sau gian nhà cát bụi lập tức bay tung mù. Nala lập tức hiểu bọn họ đã chuyển đến lầu hai chuẩn bị nhảy xuống!

Cô phi nhanh đến sau nhà!

Quả nhiên đệm đã ném xuống, cô lạnh lùng nhìn cánh cửa sổ mở trên tầng hai, giơ súng lên ngắm, chờ cái đầu lộ ra.

Đột nhiên! Trong đầu cô giật nảy một cái!

Lẽ nào việc này là để rời đi sự chú ý của cô

Cô xoay người chạy về! Không nghĩ tới chiếc xe Jeep vốn đậu ở trước nhà cư nhiên vọt về phía cô! Cô nhanh nhẹn lăn sang bên phải, giã súng vào chiếc xe!

Đạn đụng vào vỏ xe phát ra tiếng nổ lớn! Cửa sổ lập tức nát bấy!

Nhưng tốc độ xe không có bất cứ dấu hiệu chậm lại nào, kì quái chính là khi xe lướt qua trước người cô, nó không hề chuyển hướng mà cứ tiếp tục lao về phía trước!

Trong xe không người!

Khi Nala ý thức được điều này thì mọi việc đã chấm dứt.

Một viên đạn không lưu tình xuyên vào vai phải của cô, súng ngắm rơi phịch xuống mặt đất.

A một tiếng, cô đau đớn dùng tay trái đè chặt lên vai, lực đạn bắn vào khiến cô nghiêng ngả ra trước rồi ngã lên đất.

Máu tươi nhanh chóng nhiễm đầy toàn bộ cánh tay phải…

Nala thở dốc nhìn tay phải trống trơn, không còn súng nữa…

Cô thua.

Bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của chính mình, cô biết Shona đã đến phía sau cô.

Nếu như chết trên tay Shona, cô cũng chấp nhận…

“Shona!” Michelle hét lên lảo đảo chạy tới, toàn thân đầy thương tích, chân trái nhìn qua hơi cà thọt, “Shona đừng giết cô ta!” Cậu khập khiễng đi tới bên cạnh Shona, đau đến nhe răng nhếch miệng, lập tức xổ ra một tràng lời thô tục.

“Cậu ổn chứ” Shona thận trọng nhặt súng của Nala lên, cây súng trên tay vẫn chỉ vào cô.

“Đừng giết cô ta! Tôi đi xem rồi, những thứ trên gác xép không thấy đâu! Ah, Mịa nó!” Cậu đau đớn dựa vào vai Shona giơ chân trái lên, “Cô ta dọn mất mấy thứ đó đi rồi!”

Nala lạnh lùng liếc cậu một cái, thở dài, không đợi Shona hỏi liền thẳng thắn nói ra: “Chúng đều ở trong căn phòng em đặt trong nhà nghỉ trên trấn.” Giọng của cô nhỏ xuống, “Em biết những thứ đó rất quan trọng với anh.”

Cô yêu Shona gần bảy năm rồi, bạn bè mười mấy năm, sâu dưới đáy lòng lạnh lùng của cô vẫn hiện hữu một tia chân tình không đành lòng thương tổn.

Nóc nhà cuối cùng không chống đỡ nổi mà sập xuống, tia lửa và vụn gỗ bắn văng khắp nơi, một luồng hơi nóng phả vào bọn họ.

Shona trực tiếp dùng báng súng đánh ngất Nala.

Một bên bảo Michelle lấy điện thoại trên máy bay gọi điện cho cứu hoả, còn anh thì bế Nala lên máy bay.

Sự việc cuối cùng cũng đến hồi kết.

Đi tới một bước ngày hôm nay tuy rằng rất khó khăn, nhưng Shona vẫn nhớ rõ giao tình mười năm. Đây là một phần không thể xoá đi trong sinh mệnh của anh. Trong mắt anh, Nala vĩnh viễn đều là cô bé tóc vàng kéo anh đi nói chuyện với cá heo, là người bạn đầu tiên sau khi anh thoát khỏi chứng tự bế.

Trực thăng lại một lần nữa cất cánh, Michelle nhìn xuống căn nhà vẫn còn đang bốc cháy, cậu có một loại cảm giác không chân thực như đang nằm mơ. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua nét mặt Shona, cậu cảm thấy bọn họ như đã trải qua cả một thế kỉ, có rất nhiều điều muốn bộc lộ ra hết, cậu nhớ tới buổi tối kia, muốn nói lại thôi, cổ họng như bị thứ gì chặn lại…

“Gọi cứu hoả chưa”

“A, đội cứu hoả sẽ mau chóng tới.” Michelle gật đầu.

“Xem thử tình trạng mất máu của cô ấy thế nào rồi.”

Michelle kiểm qua vết thương của Nala một chút, “Đã ngừng rồi.”

Shona nhìn Michelle, một vết thương đỏ chót kéo dài trên má trái của Michelle, “Cậu đã đi kiểm tra gác xép”

“Cái gì” Michelle sửng sốt một lúc mới hiểu được, “Tôi chỉ mở hé cửa ra một chút…”

Shona không nói gì nữa, dưới vẻ mặt bình tĩnh là đáy lòng đang cuồn cuộn.

“Cậu chính là tên gia hoả đã cường bạo Shona” Harrington nhìn lướt qua bệnh án của Michelle, “Michelle Parker”

Ngồi ở bên giường, mặt Michelle thoắt cái đỏ bừng, cậu không được tự nhiên gãi gãi gáy. “Không giống như anh nghĩ đâu.”

“Nhưng tôi nghĩ hẳn là tương đối ăn khớp với thực tế hiện trường vụ án.” Harrington ái muội nhướn mi, “Khoan đã, Michelle Parker Lẽ nào cậu là người trên TV kia”

Một ngôi sao điện ảnh bị nói thành ngôi sao truyền hình là một sự sỉ nhục nghiêm trọng, Michelle thở dài, nhưng vẫn kiềm nén gật đầu, “Đúng vậy, có thể anh đã từng nhìn thấy tôi trên phim điện ảnh.” Cậu nỗ lực bày ra nụ cười phong độ, gương mặt vừa được băng bó lại phát đau.

“Ha, quả nhiên là cậu, tôi vẫn muốn nói với cậu, diễn xuất của cậu cực kì tồi tệ.” Harrington không chút lưu tình phun ra những lời ác độc. “Vết thương trên mặt nếu bảo dưỡng tốt chắc sẽ không lưu lại sẹo, cậu cứ ở lại đây một tuần. Mắt cá chân không nặng lắm. Chỗ phỏng trên tay trái khá nghiêm trọng, nhớ lấy lòng y tá của tôi để cô ấy tỉ mỉ giúp cậu đổi băng.”

Michelle yên lặng nghe hắn nói. Thẳng đến lúc hắn xoay người đi mới đột nhiên kéo áo hắn lại! “Bác sĩ, chờ một chút!”

“Có việc” Harrington lại quay lại đứng trước mặt cậu.

“Anh là bác sĩ của Shona Ý tôi là… anh ấy bị thương là đến nơi này của anh”

“Đúng vậy.”

“Tôi muốn biết thương thế của anh ấy…” Michelle lúc này tựa như một cậu học sinh cực nghe lời đang đứng trước vị thầy giáo nghiêm khắc.

Harrington nhướn mi quan sát cậu một lúc, “Đã không có việc gì rồi, sao, cậu định thi bạo cậu ta lần nữa à”

“Đương nhiên không phải!” Michelle ủ rũ không muốn giải thích, “Nói chung không giống như những gì anh nghĩ đâu.”

“Tôi biết, tôi biết, cậu bị người ta hạ dược đúng không.” Hắn vỗ vai Michelle.

“Shona…” Michelle sững sờ nhìn ra ngoài cửa.

Harrington khẽ cười, đi ra phía cửa, vừa đóng cửa vừa nói: “Nếu cần xuân dược nhớ bảo y tá.” Hắn chỉ chỉ cái nút ở đầu giường, đóng cửa lại.

Shona ngồi xuống đối diện Michelle, bầu không khí lặng yên xấu hổ bao trùm.

Cuối cùng Michelle nhịn không được, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Shona, “Buổi tối hôm đó, vì sao…”

Nụ cười dịu dàng của Shona trong veo mà động lòng người, “Bởi vì không đành lòng.” Anh mở tay ra, “Tôi không đành lòng nhìn cậu chịu khổ, tôi thử giơ súng muốn giết cậu, thế nhưng không hạ thủ được.”

Hô hấp của Michelle cứng lại, “Shona.” Cậu nghiêng người tới gần anh, “Anh biết những lời này mang ý ngĩa gì không”

“Tôi biết,” Shona khẽ gật đầu, “Lần này tôi không thể động thủ vậy tôi sẽ vĩnh viễn không thể hạ thủ được.” Trong lúc Michelle còn đang trợn tròn mắt kinh ngạc Shona đứng lên, đi tới bên bậu cửa sổ châm một điếu thuốc.

Anh xoay người dựa vào cửa sổ, “Tôi làm sát thủ sáu năm rồi, bị phát lệnh truy nã hơn cả chục lần, chính phủ có, hắc đạo có. Nhưng chưa có tấm lệnh truy nã nào có bức ảnh hay bức vẽ chân dung của tôi. Tôi biết lưu lại cậu là một sai lầm, cậu sẽ là một trái bom hẹn giờ, nhưng nếu tôi không thể động thủ thì cũng hết cách.” Ánh mắt Shona vẫn bình tĩnh trước sau như một, “Nếu có một ngày cậu bán đứng tôi, tôi cũng không có cách nào hận cậu.”

Anh không có cách nào nhìn về phía ánh mắt của Michelle, hàng lông mi thật dài rủ xuống: “Cho nên, tôi biết đây là điều cậu muốn biết, như vậy đáp án là: giữa chúng ta đã thanh toán xong hết rồi. Cậu có thể trở lại với cuộc sống trước đây của mình.”
Bình Luận (0)
Comment