Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 109

Tim Lâm Tố Mỹ đập như trống dồn, cô dùng tay khẽ vỗ ngực mình, tựa như làm động tác này thì có thể khiến trái tim đập điên cuồng kia quay về vị trí cũ.

Sau khi sự kích động mãnh liệt ấy dần thối lui, cô nhất thời vô cùng xấu hổ và ảo não.

Từng cảnh tượng thuở trước như lại xảy ra trước mắt. Khi ấy cô dẫn các bạn nhỏ đi bắt chuồn chuồn, Tạ Trường Du đột ngột xuất hiện và tỏ tình với cô, cô của khi ấy gần như từ chối anh chẳng chút nể nang. Sau đó là cô và Tạ Trường Du cùng đến quán mỳ có hương vị vô cùng ngon kia, nội dung cuộc nói chuyện giữa họ là anh hỏi cô đã kiếm được bao nhiêu tiền, cô trả lời, mang đến cho anh sự đả kích rất nặng, sau đó anh hỏi cô lý do cô từ chối anh có phải vì anh không học đại học không, khi ấy thái độ của cô với anh cũng không có bất cứ thay đổi nào. Mỗi câu nói ấy dường như đều đại diện cho sự phủ định về mặt tình cảm của cô với Tạ Trường Du.

Bây giờ nhớ lại từng cảnh tượng ấy, mỗi một câu nói ấy khiến người ta phiền muộn, thậm chí cảm xúc xấu hổ mãnh liệt sinh ra từ đó đổ ập về phía cô, hình thành cảm giác vi diệu khi bị vả mặt.

Vừa rồi, vậy mà cô…

Hai tay cô bưng mặt, nhiệt độ nóng rực đó đang nhắc nhở cô rằng cô của lúc này không bình thường đến mức nào, dường như máu khắp cả cơ thể đều đang sôi sục, đều đang cuộn trào.

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa…

Cô đã muốn hỏi anh – Tạ Trường Du, cậu còn thích tôi không?

Chỉ là lòng đang lặp lại câu nói này, vậy mà mặt lại nóng hừng hừng một lần nữa. Nhiệt độ đó như lại muốn thiêu rụi cô hoàn toàn.

Cô cắn chặt môi, như đang khống chế điều gì, đến hô hấp cũng dồn dập hơn.

Nhắc đến Tô Uyển là bởi cô đột nhiên hâm mộ Tô Uyển, cô cũng muốn nhắc tới một người khác mà chẳng hề cố kị, kể về một vài chuyện vụn vặt không quan trọng với người khác giống như Tô Uyển. Đó là hương vị tình yêu, ngay cả cô cũng cùng bị mê hoặc.

Cô bước từng bước, chậm chạp về phòng, hình như có thể dùng phương thức này để trấn an cảm xúc mãnh liệt trong lòng, dù rằng nội tâm đã rung trời chuyển đất nhưng ít nhất có thể bình tĩnh thản nhiên ở ngoài mặt.

Không ai biết rằng vừa rồi cô từng có kích động như thế.

Cô về phòng, căn phòng không có Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến trở nên hòa thuận hơn, mọi người thực sự có thể nói gì thì nói, mặc sức phỉ nhổ bài tập thầy cô giao quá nhiều hay yêu cầu của một vài phụ huynh học sinh nào đó bên lớp gia sư quá cao, hoặc là một vài tin tức tám nhảm khiến người ta cảm khái không thôi nghe được ở bên ngoài.

Lâm Tố Mỹ đi tắm, cảm thấy vậy là ổn.

……

Đến ngày hôm sau, tan học xong, Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển cùng rời khỏi phòng học.

Sinh viên mau chóng tràn ra khỏi lớp học, Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển bèn đi cùng nhau. Tuy Lâm Tố Mỹ ôm sách nhưng tâm tư lúc này đã sớm không còn đặt vào sách vở nữa, mà là nghĩ đến chuyện Tạ Trường Du đã nói với cô rằng dạo này anh có việc, không cùng cô đến thư viện, cũng không cùng cô đi ăn cơm nữa.

Nói không thất vọng là giả, thậm chí cô còn cố ý bâng quơ hỏi anh. Kết quả là Tạ Trường Du cười hỏi cô muốn biết lắm đúng không, cô nhất thời não rút, nói cũng không muốn biết cho lắm.

Sau đó Tạ Trường Du thật sự cứ thế rời đi – Nếu cậu không muốn biết, vậy tôi chẳng nói cho cậu nữa.

Trời mới biết khoảnh khắc ấy Lâm Tố Mỹ có tâm trạng gì.

Muốn đánh chết mình, cũng muốn đánh chết anh, cô ngẫm nghĩ, vẫn là đánh chết anh rồi nói tiếp.

Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài một hơi, hai tay ôm sách chặt hơn. “Tiểu Uyển, khi ấy sao em và Quách Chí Cường lại đến với nhau?”

Tô Uyển ngẩng đầu, khuôn mặt đầy kinh ngạc, có lẽ vì không ngờ Lâm Tố Mỹ lại đột ngột hỏi vấn đề này.

“Chị… chỉ tò mò thôi.”

Tô Uyển cũng không nghĩ quá nhiều. “Coi như em theo đuổi anh ấy đi!”

“Hả?” Trong đôi mắt Lâm Tố Mỹ toát lên vẻ bất ngờ.

Tô Uyển cười vu vơ. “Nhưng mà anh ấy đều nói với người khác là anh ấy theo đuổi em, nói cô gái tốt như em, anh ấy đương nhiên phải trở nên chủ động.”

Thực tế thì sao, đương nhiên không phải vậy.

Khi ấy sau khi Tô Uyển đến đội sản xuất số Chín, cô cảm thấy rõ rệt rằng cô và Quách Chí Cường đã có gì đó khang khác rồi, tựa như khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên rất gần, có cảm giác vi diệu rất khó hình dung, không cần nói, chỉ nhìn nhau thì liền biết rất nhiều thứ đều đã khác.

Sau đó Quách Chí Cường về thành phố Vân, quan hệ giữa hai người đương nhiên thân thiết hơn, nhưng lớp giấy ngăn cách kia vẫn chưa bị phá vỡ.

Tô Uyển là người thiếu nhẫn nại, có một hôm nhìn thấy một đôi tình nhân đi với nhau, thực ra cũng không thân mật, nhưng cô vừa nhìn đã biết đối phương là một cặp, vì thế cô làm một chuyện rất kích động, đó là chạy về tìm Quách Chí Cường dù hai người vừa mới tạm biệt nhau.

Tô Uyển mãi mãi ghi nhớ trạng thái đứng hình của Quách Chí Cường khi ấy.

“Này, rốt cuộc anh có thích em không, thích em thì nói rõ, không…”

“Anh thích em.” Quách Chí Cường lập tức nói.

Vì thế Tô Uyển cũng đứng hình một lúc.

Thế là hai con người ngố tàu nhìn nhau, sau đó đồng thời bật cười.

Có lẽ cũng không phải là ai theo đuổi ai, chỉ là cảm giác tự nhiên như vậy thôi.

Lâm Tố Mỹ gật đầu. “Là vậy à.”

“Đúng, là vậy đó.” Tô Uyển không cảm thấy mình chủ động hỏi Quách Chí Cường thì có gì không ổn, cũng nghĩ rằng Lâm Tố Mỹ chỉ hỏi vu vơ mà thôi. “Sao chị không cùng Tạ Trường Du đến thư viện nữa?”

Nói chuyện không nên nói, Lâm Tố Mỹ nhìn Tô Uyển với ánh mắt là lạ.

Tô Uyển hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường. “Sao thế?”

“Không sao. Có lẽ tên đó có việc, dạo này không học tiếng Anh nữa, đương nhiên không cần đến thư viện rồi.”

“Chuyện gì vậy?”

“…” Khóe miệng Lâm Tố Mỹ khẽ giật giật. “Sao chị biết được, chị có phải…”

Chị có phải là gì của cậu ta đâu.

Không thể nói nữa, ngay cả cô cũng cảm thấy lời đó của mình quá chua.

“Hử?” Tô Uyển quay đầu qua, hơi khó hiểu sao Lâm Tố Mỹ chỉ nói một nửa.

Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Không có gì.”

Tô Uyển cũng không nghĩ nhiều.

Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển cùng đến nhà ăn, gọi mấy món bình thường. Lâm Tố Mỹ ăn thì luôn cảm thấy bất thường, không biết là vì món ăn hay là vì vị trí đối diện đã đổi sang người khác. Cho nên cô đứng dậy, gọi một phần thịt bò khiến Tô Uyển hớn hở, bản thân cô ăn thịt bò nhưng lại cảm thấy thịt bò hôm nay không có hương vị của ngày trước.

“Ngon không?” Lâm Tố Mỹ hỏi Tô Uyển đang ăn ngon lành.

“Ngon, lần nào cũng muốn mắng nó đắt cắt cổ, nhưng ăn được hương vị này thì không mắng nổi nữa.”

Lâm Tố Mỹ: …

Lâm Tố Mỹ chỉ đành tự ăn. Sau khi ăn mấy miếng, cô lại dừng lại, hỏi Tô Uyển ở phía đối diện: “Em nói xem nếu một cô gái chủ động tỏ tình với một chàng trai thì có không ổn lắm không?”.

Tô Uyển nhai và nuốt miếng cơm rồi mới nói: “Mẹ em cảm thấy không ổn, nói là nếu chàng trai kia thích con thì đâu cần con tỏ tình, nếu cậu ta không thích con, vậy con tỏ tình cũng vô ích, hơn nữa sẽ rất mất mặt. Trước đây em cảm thấy mẹ em nói đúng, nhưng bây giờ em không nghĩ vậy nữa”.

“Vậy em nghĩ thế nào?”

“Người mà mỗi người gặp khác nhau mà, chuyện này không dễ nói. Chẳng hạn như bản thân em đi, nếu muốn tỏ tình thì chính là tâm tình lúc ấy, chính là kích động khi ấy, còn những thứ khác đều không tồn tại, nghĩ nhiều vậy làm gì, muốn tỏ tình là vì mình muốn mà, không liên quan đến đối phương, càng không liên quan đến mấy cái thứ phân tích lý trí lằng nhằng kia.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu. “Vậy nếu một cô gái đã từ chối một chàng trai tận mấy lần, sau đó lại tỏ tình thì có lạ lắm không?”

“Đã từ chối tận mấy lần, sau đó lại tỏ tình?” Tô Uyển cũng cảm thấy chuyện này hơi lạ. “Là vì khi ấy chàng trai kia nghèo rớt, sau đó giàu có à?”

Lâm Tố Mỹ: “…”

“Mẹ em đã kể em nghe ví dụ kiểu này tận mấy lần rồi. Khi ấy chê đằng nam có điều kiện kém nên không chịu lấy, bây giờ đằng nam đột nhiên giàu có thì lại muốn kết bạn với đối phương, kết quả là đằng nam cóc thích, còn nói mấy lời rất khó nghe.”

“Ờ.” Lâm Tố Mỹ gật đầu.

“Chị hỏi hộ ai đấy?” Trông Tô Uyển đầy tò mò.

Lâm Tố Mỹ thấy dáng vẻ tinh ranh của Tô Uyển, đột nhiên không muốn giấu giếm giả tạo gì nữa. “Thường thì người ta kể chuyện xảy ra với họ hàng hoặc bạn bè gì đó hầu hết đều là chuyện của mình… Sao em không cảm thấy chị đang tự hỏi giúp bản thân chị.”

Tô Uyển trợn mắt. “Thôi đi, đến chị mà còn cần tỏ tình với người ta thì người khác còn sống nữa không?”

Lâm Tố Mỹ: “…”

“Người đàn ông đó phải ưu tú đến mức nào mới được chứ? Dù gì cũng không thể nào. Hơn nữa, nếu thật sự là chị thì tình hình khác rồi, nhất định đừng có chủ động, phải vững vàng, anh ta không chủ động theo đuổi chị, đánh mất chị là tổn thất của anh ta, tuyệt đối không phải là tổn thất của chị…”

“Cảm ơn nhé.”

“Cảm ơn em làm gì?”

“Cảm ơn em đã đề cao chị như thế đấy!”

Tô Uyển trừng Lâm Tố Mỹ, trừng mãi trừng mãi thì cười phì, ha ha, đúng là thế thật.

……

Cả ngày hôm nay, Lâm Tố Mỹ đều không trông thấy Tạ Trường Du, lòng cô đột nhiên trở nên hoảng loạn, sợ anh gặp chuyện gì đó, vì thế cô chủ động đến kí túc xá nam muốn hỏi bạn cùng phòng của Tạ Trường Du xem anh đang làm gì.

Dư Thành Quang xuống lầu nhìn thấy Lâm Tố Mỹ, lập tức ngẩn người rồi chạy qua, một tay giơ lên, ngón trỏ thi thoảng vẩy vẩy. “Là… là…”

“Lâm Tố Mỹ. Đồng hương của Tạ Trường Du.”

“Đúng, người đẹp cùng thôn với Tạ Trường Du.” Dư Thành Quang nhớ ra đối phương, lập tức cười vui vẻ. “Em nhìn thấy cảnh chị đối chất Mạnh Diệu Sinh rồi, đỉnh, quá ngầu, nên làm như thế… Mạnh Diệu Sinh đó thực sự quá tởm, cả đống người đều ghét tên đó, đúng là hả lòng hả dạ mà.”

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. “Cái đó… Tôi vẫn luôn dạy kèm tiếng Anh cho Tạ Trường Du, nhưng mấy hôm nay hình như cậu ấy có việc, tôi đột nhiên hơi lo, dù gì cũng là người cùng thôn mà, nếu thật sự có chuyện thì muốn hỏi cậu ấy xem tôi có thể giúp đỡ không… Nhưng tôi còn chẳng thấy bóng dáng cậu ấy đâu.”

Dư Thành Quang nghiêm túc suy nghĩ. “Hai hôm nay Tạ Trường Du cứ là lạ.”

“Lạ thế nào?”

“Chẳng hiểu sao lại mua một vài thứ về, cũng không cho bọn em xem, ngày nào cũng về phòng rất muộn, có lúc căn bản chẳng buồn về… Bọn em cũng không quá bận tâm vì đều biết mấy ông bạn tốt của anh ấy ở ngoài cửa Nam, hẳn là anh ấy đến chỗ bạn anh ấy ở rồi.”

“Ừm.”

Dư Thành Quang đột nhiên đè thấp giọng, nụ cười trên mặt rất thần bí. “Phòng bọn em cũng đoán riêng với nhau, cảm thấy Tạ Trường Du hẳn là đi yêu đương lén lút rồi, bởi vì thỉnh thoảng anh ấy sẽ cười ngâu xi, cười thành như thế… hì hì, vừa nhìn đã biết là làm chuyện xấu rồi.”

“Không thể nào.” Lâm Tố Mỹ đột ngột nói, nhìn thấy dáng vẻ sững người của Dư Thành Quang thì mới nhận ra phản ứng của mình hơi thái quá, chỉ đành giải thích: “Chỉ là tôi cảm thấy dù yêu đương cũng không cần giấu tôi… đến tiếng Anh cũng không buồn ôn tập nữa”.

“Chị cùng thôn với anh ấy mà đúng không?”

“Đúng.”

“Thế thì chuẩn rồi. Đảm bảo là anh ấy sợ chị biết rồi nói với bố mẹ anh ấy đấy, chị cũng biết là bố mẹ nông thôn khác thành phố mà, sẽ cảm thấy đối tượng yêu đương chính là con dâu, nhưng bây giờ ấy mà, yêu đương thì cũng sẽ chia tay, chúng ta cảm thấy bình thường nhưng một vài bố mẹ không thể hiểu được… Hơn nữa, diện mạo chị thế này… nếu cô gái kia biết bạn trai mình ngày ngày học tiếng Anh với chị thì trong lòng chắc chắn không thoải mái…”

Ánh mắt Dư Thành Quang đột nhiên có thâm ý.

Lâm Tố Mỹ bất giác muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Cô cảm thấy thâm ý trong mắt Dư Thành Quang là bảo cô tự thấu hiểu cho, nếu bạn gái người ta để bụng về cô thì hẳn Tạ Trường Du sẽ không nhờ cô dạy kèm tiếng Anh nữa.

Lâm Tố Mỹ luôn cảm thấy tình hình này bất thường, lòng nghẹn ứ đến hoảng hốt, cho nên cô đi tìm hội Quách Chí Cường chẳng chút do dự.

Sau đó, ai nấy trong hội Quách Chí Cường trông thấy cô thì đều như gặp phải kẻ địch, ấp a ấp úng, cô hỏi chuyện của Tạ Trường Du thì họ liền chuyển đề tài, hoặc là không biết hoặc là nói Tạ Trường Du đi làm vài chuyện rồi.

Lâm Tố Mỹ vốn không nghĩ nhiều, nhưng phản ứng của hội Quách Chí Cường, Trương Thành An khiến cô trở nên thấp thỏm.

- ------------------------------

Đối với Lâm Tố Mỹ, thời gian hơn một ngày đó thực sự giày vò.

Cô vừa buồn bực xấu hổ vừa hơi lo âu thấp thỏm.

Buồn bực xấu hổ là vì cô rất muốn đi tìm Tạ Trường Du, sau đó nói suy nghĩ thật lòng của cô ra rằng cô rất muốn ở bên anh; còn lo âu thấp thỏm là vì sợ anh thực sự đột nhiên thích người khác, vậy cô như thế được coi là gì?

Đương nhiên, còn có một cảm xúc vô cùng xấu khác là anh đã đợi thời gian dài như thế rồi, tại sao không đợi thêm chút nữa?

Còn có một giọng nói khác đang nói với cô không phải đâu, tuyệt đối không thể nào, rõ ràng anh vất vả, làm nhiều việc như thế vì cô, sao có thể đột nhiên thích người khác được, cô phải có lòng tin với anh.

Sau đó cô lại hoài nghi bản thân, có phải anh cảm thấy mình quá phiền, quá lắm chuyện không, ai bảo cô không thích anh chứ, bây giờ do anh đến lựa chọn cô rồi…

Cô cảm thấy trạng thái này của mình không ổn, cứ thế này thì không được, vì thế cô dồn mọi sự chú ý vào việc học, thậm chí còn nghĩ có phải vì mình quá rảnh hay không, nên nhận một công việc để làm mới được.

……

Cảm xúc phức tạp ấy không kéo dài quá lâu, bởi vì Tô Uyển đỏ hoe mắt về kí túc, mấy người Thẩm Thanh và Thư Ngôn đang khuyên Tô Uyển gì đó.

Lâm Tố Mỹ giật nảy mình. “Làm sao thế này?”

Thẩm Thanh và Thư Ngôn nhìn nhau, sau đó cùng nhìn sang Tô Uyển, ý là để Tô Uyển tự nói.

Lâm Tố Mỹ chỉ đành nhìn Tô Uyển. “Đừng chỉ biết đỏ mắt thôi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Quách Chí Cường đó quá đáng quá thể rồi… Em muốn chia tay anh ta.” Tô Uyển lau mắt.

Lâm Tố Mỹ thật sự sợ hết hồn. “Rốt cuộc là chuyện gì? Hai chữ chia tay không thể nói lung tung được đâu.”

Tô Uyển ấp úng kể chuyện đã xảy ra tối nay. Hóa ra là có một khách nữ rõ ràng có thiện cảm với Quách Chí Cường, lúc ăn cơm còn cố ý tìm Quách Chí Cường để nói chuyện, sau đó khách nữ trẹo chân, Quách Chí Cường đi đỡ…

Khi ấy Tô Uyển tức điên, nói khách nữ đó vờ vịt, Quách Chí Cường ngốc thật hay ngốc giả mà muốn có liên quan đến đối phương vậy.

Quách Chí Cường giải thích một lúc, có lẽ cũng cảm thấy mất kiên nhẫn, nói Tô Uyển quá nhỏ nhen, người ta rõ ràng thật sự bị thương mà cô chẳng có chút lòng thương xót, còn vu vạ người ta.

Sau đó Tô Uyển cãi nhau với Quách Chí Cường…

“Quách Chí Cường không giống người như thế…”

Lâm Tố Mỹ còn chưa nói hết đã bị Tô Uyển cắt lời: “Anh ta chính là người như thế, không tin chị hỏi Thư Ngôn và Thẩm Thanh xem”.

Lâm Tố Mỹ nhìn sang Thư Ngôn và Thẩm Thanh, hai người họ đều gật đầu với Lâm Tố Mỹ, sau đó nhìn Tô Uyển mà thở dài.

Lâm Tố Mỹ chỉ đành vỗ vỗ vai Tô Uyển. “Đừng tức nữa, hẳn chỉ là hiểu lầm thôi, đến lúc đó chị và em cùng đi tìm Quách Chí Cường nói rõ ràng…”

“Không muốn tìm anh ta nữa.”

“Được được được, không tìm…”

Tô Uyển thật sự tức giận. “Tiểu Mỹ, em khó chịu chết mất, em biết bọn em chắc chắn sẽ có lúc tranh cãi, nhưng không ngờ lại là vì chuyện như vậy… Tiểu Mỹ, ra ngoài dạo cùng em đi, nếu không em khó chịu chết mất.”

Lâm Tố Mỹ đương nhiên không từ chối.

Tô Uyển và Lâm Tố Mỹ cùng ra khỏi kí túc, đi về phía sân vận động, cả đường đi đều có thể nhìn thấy mấy đôi tình nhân, ánh mắt Tô Uyển sẽ nán lại trên người mỗi một đôi tình nhân mấy giây. “Trước đây em hâm mộ lắm… Tiểu Mỹ, chị có từng hâm mộ không?”

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

Tô Uyển chỉ nhìn cô một cái, không nói gì.

Sau đó hai người đến sân vận động.

“Bọn mình ra phía sau đi!”

Người trong trường quá nhiều, sân vận động cũng không đủ dùng, cho nên phía sau sân vận động lại định xây thêm một sân vận động nữa, mới chỉ xác định quy mô hình thành ban đầu, bởi vì không có đèn đường nên người đến bên đó khá ít, thông thường là một vài đôi tình nhân lén lén lút lút.

“Ừ, được.”

Cảm xúc của Tô Uyển không tốt, cô nàng kéo Lâm Tố Mỹ đi chậm rãi, thi thoảng nói mấy lời liên quan đến Quách Chí Cường.

Sau đó Tô Uyển ngồi xuống, Lâm Tố Mỹ chỉ đành ngồi cùng cô nàng.

Tô Uyển lại nhắc đến chuyện Quách Chí Cường nói sẽ mãi mãi đối xử tốt với cô, nhưng cô đột nhiên không dám tin nữa.

“Tiểu Mỹ, em vào nhà vệ sinh trước đã, chị cứ ở đây đợi em…”

“Chị đi cùng em.”

“Đừng.” Phản ứng của Tô Uyển hơi thái quá. “Em chỉ muốn đi một mình thôi.”

Lâm Tố Mỹ nghĩ lệch đi, tưởng rằng cô nàng chỉ muốn yên tĩnh một mình nên đành thỏa hiệp.

Lâm Tố Mỹ ngồi nguyên tại chỗ, vốn hơi sợ hãi muốn rời đi vì ở đây tối om, nhưng nghĩ đến việc lát nữa Tô Uyển quay lại mà không thấy mình thì sẽ lo lắng, hơn nữa chỗ không xa cũng có người nên không có nguy hiểm gì, cô bèn ngồi lại tại chỗ.

Bầu trời dày rịt sao, Lâm Tố Mỹ nằm trên mặt đất, yên lặng thưởng thức bầu trời sao.

Đột nhiên, một đôi tay bịt mắt cô lại.

Da gà khắp người cô nổi lên, cô bất giác hét toáng: “Ai?”.

“Đừng sợ, Tiểu Mỹ.” Là giọng của Tô Uyển.

Giọng nói này khiến Lâm Tố Mỹ hơi yên lòng. “Em làm gì đấy?”

Không đúng, tốc độ đi vệ sinh nhanh vậy ư? Hơn nữa cô cảm thấy xung quanh mình hình như có người, dù mắt bị người ta bịt lại nhưng cô vẫn cảm nhận được có ánh sáng tồn tại.

“Tiểu Uyển…” Cô vươn tay, sờ đôi bàn tay bịt mắt mình, bất giác muốn sờ người bên cạnh này, nhưng đối phương rất kháng cự…

“Em ở đây. Không sao đâu.” Tô Uyển lập tức nói.

Lâm Tố Mỹ mơ hồ cảm thấy bất thường, nhưng nhất thời lại chưa nhận ra đây rốt cuộc là chuyện gì, tiếp theo sẽ xảy ra những gì.

Khi cô trở nên mơ hồ, đôi bàn tay trước mắt cô cuối cùng cũng buông ra. Cô mở mắt, trông thấy một hàng nến, xung quanh cũng có rất nhiều người.

Cô xoay lại thì mới phát hiện hóa ra người phía sau mình là Tạ Trường Du.

Anh cười nhìn cô. “Sợ rồi à?”

Hai người họ bị vây ở giữa hàng nến hình trái tim, xung quanh có rất nhiều người đang đứng. Sau đó không biết là ai bắt đầu trước tiên, họ tung cánh hoa, mảnh giấy màu đã được cắt vụn vào giữa khu vực được bao quanh bởi nến.

Lâm Tố Mỹ bụm miệng bằng một tay, lúc này, cô đương nhiên biết anh đang làm gì.

Vì thế chuyện tại sao anh không xuất hiện đã có lời giải, tại sao anh lén lút mua vài thứ đồ về đã có lời giải, tại sao anh cười trộm đã có lời giải, thậm chí tại sao hội Quách Chí Cường lại ấp a ấp úng cũng có lời giải.

“Má nó nữa, nín nhịn rõ là khổ.” Tôn Hữu Vi hét lớn, suýt thì không nhịn được mà nói cho Lâm Tố Mỹ biết rồi.

“Chuẩn luôn.” Dư Đại Khánh cũng nói.

Quách Chí Cường đỡ trán. “Tao mới là người thê thảm nhất có được không… bị bạn gái hãm hại như thế kìa.”

Tô Uyển trừng Quách Chí Cường. “Đó là vinh hạnh của anh có được không?”

“Phải phải phải, vinh hạnh của anh.”

……

Dư Thành Quang nhìn Lâm Tố Mỹ đầy đáng thương. “Xin lỗi chị nhé, em nói sai rồi, sau khi em kể với Tạ Trường Du, suýt thì anh ấy oánh em…”

“Đó là mày đáng đời có được không? Có người xinh đẹp như thế ở đây, Tạ Trường Du phải đui đến mức nào mới ưng được người khác hả…”

……

Cũng không biết là ai hô “tỏ tình, tỏ tình”, sau đó mọi người cùng hô hai chữ ấy.

Lâm Tố Mỹ quét mắt nhìn những người xung quanh, trông thấy mấy người ở phòng cô là Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng đang phỉ nhổ rằng họ còn phải đi theo cô và Tô Uyển, lần đầu tiên bám đuôi trong đời họ hiến dâng cho cô rồi. Còn cả hội Quách Chí Cường đang nói Tạ Trường Du vất vả ra sao. Và cả bạn cùng phòng của Tạ Trường Du bảo cô mau thu nhận anh, tránh để anh đi làm hại người khác…

Sau đó cô ngẩng đầu, nhìn người trước mặt với đôi mắt hoe đỏ.

“Trong tình huống này, hình như tôi nên nói những lời mùi mẫn khiến cậu cảm động. Nhưng nghìn lời vạn chữ, tôi phát hiện tôi không nói ra được. Điều tôi có thể nói chính là tôi thích cậu, quá khứ thích cậu, hiện tại thích cậu, tương lai cũng sẽ thích cậu. Tôi rất kiêu ngạo, bao nhiêu năm nay, tôi luôn chỉ thích một mình cậu.”

Nước mắt lăn khỏi khóe mắt Lâm Tố Mỹ, cô nhìn người trước mắt đăm đăm, dường như phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khống chế mình không khóc lớn, không khóc đến mức sụp xuống.

Anh khẽ giơ tay lau mắt cô. “Bây giờ cậu đừng nghĩ gì cả, chỉ hỏi trái tim cậu, nó nói điều gì với cậu thì cậu hãy trả lời lại với tôi.”

Lâm Tố Mỹ cắn môi, vừa muốn nói thì anh lại che miệng cô.

“Tôi thích cậu, muốn làm bạn trai cậu. Nhưng mà, tôi hy vọng lý do cậu đón nhận tôi chỉ có một, cậu nghĩ rõ ràng rồi hãy trả lời tôi.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

Cô hỏi anh: “Cậu thích tôi?”.

“Đúng vậy, rất thích.”

“Trùng hợp thật, tôi cũng thích cậu.”

Tạ Trường Du ôm chầm lấy cô.

Bấy giờ anh mới phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi, sự căng thẳng khó nói ấy luôn bao trùm lên người anh. Bởi vì thật sự phải đến giây phút này, anh mới phát hiện hóa ra anh nghi ngờ bản thân đến thế, trước đây rõ ràng cô từng từ chối mình, nếu bây giờ cô đón nhận mình thì liệu có phải chỉ bởi cô cảm động vì tất cả những gì anh làm hay không…

Nhưng vào khoảnh khắc này, anh không cần nghĩ gì nữa.

Tất cả những người ngoài vòng nến đều đang hoan hô, huýt sáo, thậm chí có người đã khóc, dường như đã chứng kiến thời khắc lịch sử vậy, thật kì lạ, rõ ràng chỉ là hai người yêu nhau đến với nhau như nước chảy thành sông mà thôi.

Lâm Tố Mỹ được Tạ Trường Du ôm chặt trong lòng, trái tim cô hoàn toàn trở nên an ổn, đây chính là hơi ấm mà cô đã tìm kiếm rất lâu.

Đây là vòng tay ấm áp khiến cô muốn bất chấp tất cả, muốn dựa vào.

Từ khi trọng sinh, thực ra trái tim cô ít nhiều hơi phiêu diêu, sợ hãi tỉnh dậy sau một giấc, mình lại quay về thuở trước, cũng sợ hãi tỉnh dậy sau một giấc, mình sẽ biến thành một người khác. Cho nên cô cảm nhận tình thân, cảm nhận tình bạn, như dùng phương thức ấy để hưởng thụ và bù đắp quá khứ, cũng chứng minh sự tồn tại của bản thân.

Mà bây giờ, cuộc đời cô hình như đã hoàn toàn viên mãn.

Cho dù giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, vậy thì sao chứ, ít nhất giây phút này, cô đã làm hết những gì mà nội tâm mình muốn, thật sự chạm vào thứ mà nơi sâu thẳm trong lòng cô khát khao nhất.

Vốn tưởng rằng không có, chẳng qua là vì nó vẫn chưa xuất hiện mà thôi.

Trong lòng anh, cô khẽ nói: “Em từng nhìn anh qua muôn sông nghìn núi, còn anh lại vượt muôn sông nghìn núi bước đến trước mặt em, cảm ơn anh”.

Tạ Trường Du hôn lên trán cô, sau đó hôn mắt cô.

Anh ôm cô, hoàn toàn không muốn buông tay, khiến mọi người xung quanh nhìn mà bất lực.

“Quá đáng rồi đấy nhé, lại còn không nỡ tách rời nữa hả…”

“Làm tao cũng muốn tìm bạn gái rồi…”

“Mãi chưa kết thúc luôn…”

Dư Đại Khánh nhìn mà thở dài não nề. “Đừng nói nữa, bây giờ tao mới biết người mà thằng anh em của tao thích, tổn thương tình cảm kinh.”

“Hừ, đây rõ ràng là mày không quan tâm nó, chứ sao tao lại biết?” Trương Thành An khoanh hai tay trước ngực.

“Xéo xéo xéo…”

……

Tạ Trường Du nhìn Lâm Tố Mỹ. “Mặc kệ bọn nó, bọn nó đang ghen tị ấy mà.”

“Ừm.”

Cả đám người trợn mắt tập thể.

Tiếp đó mọi người lấy bóng bay đã chuẩn bị từ trước ra, đặt lên mặt đất rồi giẫm cho vỡ, những tiếng “bùm” vang lên không dứt. Sau đó lúc mỗi người giẫm bóng thì đều sẽ nói một câu chúc phúc, hy vọng hai người họ có thể luôn luôn mặn nồng, hy vọng họ mãi mãi bên nhau…

Sức mạnh của ngôn ngữ rất lớn, tập hợp lại với nhau khiến cô như thật sự cảm nhận được hạnh phúc đó.

Sau đó cô và Tạ Trường Du cùng thả một chiếc đèn Khổng Minh.

Cô nhìn chiếc đèn ấy từ từ bay lên trời, khóe miệng cong lên cười. “Sao lại nghĩ đến cách này?”

“Khó khăn lắm anh mới theo đuổi được học tỷ nhỏ, sao có thể tùy tiện mơ hồ ở bên nhau, anh phải khiến cô ấy nhớ về ngày hôm nay cả đời, thế thì mới không dễ dàng từ bỏ anh.”

Lâm Tố Mỹ cười phì một tiếng.

Tạ Trường Du vươn tay ra, chậm rãi cài một đóa hoa hồng lên tóc cô.

Cô nghiêng đầu nhìn anh. “Đẹp không?”

“Đẹp, đẹp nhất luôn.”

Anh khẽ ôm cô từ phía sau. “Đừng nhúc nhích, cho anh ôm thêm một lúc.”

“Ừm.”

“Vậy thì anh mới cảm thấy anh thật sự có được em rồi.”

Khi ấy anh từng cài một cành hoa cho cô, đó là đại diện của sự chúc phúc và buông tay đầy bất lực. Hôm nay anh lại cài một cành hoa cho cô, đó vẫn là đại diện của sự chúc phúc, nhưng là đại diện cho niềm mong mỏi về tương lai của hai người.

Lâm Tố Mỹ khẽ đặt tay mình lên tay anh.

Nắm tay người, nguyện bên nhau tới bạc đầu!
Bình Luận (0)
Comment