Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 110

Sân vận động còn chưa xây dựng xong này tụ tập một tốp người, mọi người hò hét, tựa như một buổi tụ họp ngoài trời, cho dù có quen biết nhau hay không thì đều có thể cười với đối phương, sau đó tự nhiên tán gẫu, hàn huyên mấy câu.

Cả hội Trương Thành An đều mắng chửi Tạ Trường Du, là anh em của thằng này, bây giờ mới biết bao năm nay nó nhớ mãi không quên Lâm Tố Mỹ, muốn tỏ tình thì mới chịu kể hết toàn bộ mọi chuyện cho họ. Bạn tưởng vì thằng này coi họ thành anh em nên mới nói đúng không? Chẳng phải nhé, là vì muốn kéo họ đến tăng quân số để tặng Lâm Tố Mỹ một niềm vui bất ngờ thôi.

Trương Thành An tiên phong, hội Dư Đại Khánh, Lưu Khánh Đống cũng lần lượt gia nhập -- không coi họ là anh em là bạn bè quá rồi đấy, không chỉ lần này mà trước đây cũng không nói cho họ biết chuyện tham gia thi đại học, thi đỗ rồi mới báo một tiếng với họ, hừ hừ, quá đáng quá luôn.

Tôn Hữu Vi vừa nghe vậy thì lập tức trở nên rất có tinh thần. “Mấy cậu nói Tạ Trường Du có được không?”

“Không được, quá không được luôn…”

“Như thế thì coi bọn tôi thành gì chứ…”

Bạn cùng phòng của Tạ Trường Du là Dư Thành Quang và Mạnh Kiến cũng đứng ra.

“Anh ấy chẳng ra hồn gì luôn, bọn em là bạn bè sống cùng một phòng mà anh ấy cũng không nói gì với bọn em cả. À, sau có nói, bảo bọn em xách đồ cho anh ấy… Xách đồ đấy, mấy anh đã từng thấy ai mặt dày như thế chưa?”

……

Còn có cả cô bạn học cùng lớp Tạ Trường Du đứng ra: “Quá đáng lắm luôn. Có người mà mình thích rồi cũng không nói sớm, bạn em còn nhờ em làm mối nữa kia kìa, bây giờ bảo em phải thế nào mới được đây, nói không chừng còn chẳng là bạn bè được nữa ấy…”.

……

Quách Chí Cường cứng da đầu lúc này cũng đứng ra: “Bọn mày tưởng biết mà tốt à? Tao là người đầu tiên biết nó muốn phấn đấu thi vào đại học…”.

Hội Trương Thành An trực tiếp nhặt vỏ bóng bay vỡ từ trên mặt đất lên, ném Quách Chí Cường. “Cố ý hả mày? Thể hiện mày khác mọi người thế nào hả, lại còn người đầu tiên biết… Hừ, Lâm Tố Mỹ, cậu đến nghe đi này, Quách Chí Cường là người đầu tiên biết, cậu cũng phải dạt sang một bên đứng thôi.”

Quách Chí Cường đỡ trán. “Tao là người đầu tiên biết nó muốn thi đại học, nhưng đến trường cấp ba mà nó ôn tập thì bị nó đuổi thẳng cổ về.”

Trương Thành An: “Đáng đời”.

Dư Đại Khánh: “Chuẩn luôn”.

Tôn Hữu Vi và Lưu Khánh Đống: “Ha ha ha…”.

Lâm Tố Mỹ đứng bên cạnh Tạ Trường Du nói sâu xa: “Tuy tôi không phải người đầu tiên biết, nhưng tôi đến Nhất Trung thì không bị đuổi ra ngoài”.

……

Quách Chí Cường nhìn Tạ Trường Du với vẻ mặt đầy oán giận.

Tô Uyển kéo Quách Chí Cường. “Anh nhìn người ta với ánh mắt gì thế hả!”

“Anh đang bất bình đấy, chiếm được danh phận người đầu tiên nhưng lại không có được đãi ngộ mà người đầu tiên nên có. Em xem đi, chuyện quái gì đây chứ, anh đến Nhất Trung thăm nó thì bị ghét bỏ là làm chậm trễ thời gian của nó, người khác đến Nhất Trung, có lẽ nó không chỉ không đuổi đối phương mà còn nghĩ cách giữ người ta lại ấy chứ…”

Tạ Trường Du sờ mũi mình, chuyện này, đúng thế thật…

Lâm Tố Mỹ nghiêng đầu nhìn Tạ Trường Du, cũng không nhịn được mà bật cười, cô khẽ nói với anh: “Quả nhiên là bạn tốt, hiểu anh thật”.

“Hả?” Tạ Trường Du có vẻ hơi nghi hoặc.

“Khi đó anh vào hiệu sách rồi mời em đi dạo quanh Nhất Trung là cố ý đúng không?”

“Hóa ra em biết à.”

Lâm Tố Mỹ khẽ hếch cằm, chuyện đó khó biết lắm ư?

Cô đang chuẩn bị nói, Tạ Trường Du đã hơi cúi đầu, khẽ hỏi cô: “Thế vì sao em lại phối hợp với anh?”.

Vì sao phải phối hợp với anh?

Lâm Tố Mỹ cắn môi. “Em… Là vì em thấy anh đang nghiêm túc học hành, sợ không phối hợp với anh thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện học tập của anh.”

“Ồ… Thế vì sao em phải quan tâm đến chuyện học tập của anh như thế?”

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. “Bởi vì em tốt tính, em tốt bụng.”

……

Quách Chí Cường vẫn chưa oán hận xong: “Bọn mày tưởng thân với Tạ Trường Du thì sẽ có được lợi ích gì đó à? Biết tao bị bạn gái tao nói thành thế nào không? Lấy danh nghĩa muốn chia tay tao mới được Lâm Tố Mỹ dỗ dành đến đây, tao dễ dàng lắm à…”.

Tô Uyển bất lực. “Ê ê ê, người đánh đổi là em có được không? Là em diễn xuất tốt đấy.”

……

Lâm Tố Mỹ vội khen: “Đúng đó, diễn quá tốt, lừa chị qua được đây luôn. Tô Uyển, em tự nói xem, em bảo chị sau này phải tin em thế nào đây?”.

Tô Uyển cười ha hả. “Thôi đi, so về diễn xuất em có thể hơn chị được chắc? Vậy mà chạy đến Nhất Trung luôn cơ, đi bao nhiêu lần hả, về mà chẳng ai trong bọn em biết cả…”

Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng gia nhập: “Đúng, hoàn toàn chưa từng nghe Tiểu Mỹ nói, giấu kín như bưng ấy”.

……

Lâm Tố Mỹ đỏ bừng mặt, có điều sắc đỏ ấy đã bị sắc đêm che lấp. Cô nhất thời rất ngại.

Cũng không biết là ai bắt đầu kêu gào: “Chẳng coi bọn tôi thành bạn học một chút nào cả”.

Sau đó mọi người bắt đầu phụ họa…

“Chẳng coi bọn tôi thành bạn cùng phòng một chút nào cả.”

“Chẳng coi bọn tôi thành bạn bè một chút nào cả.”

“Chẳng coi bọn tôi thành anh em một chút nào cả.”

Tạ Trường Du hiền hòa cười nói: “Nói đi, tụi bay muốn thế nào?”.

“Ăn cơm ăn cơm…”

“Đúng, mời cơm…”

“Ăn cho mày nghèo rớt đi…”

……

Tạ Trường Du nói sang sảng: “Thế thì được, đi, cùng ra ngoài ăn cơm”.

Trương Thành An gào: “Hôm nay ông mày không làm cơm đâu”.

Quách Chí Cường đồng ý: “Vì vụ tỏ tình của ai đó mà mệt chết rồi, không làm cơm nổi”.

Tạ Trường Du nhìn qua. “Mấy thằng ranh tụi bay, tao còn sợ tụi bay hạ độc tao ấy chứ!”

Lưu Khánh Đống: “Ha ha ha, chủ ý này được đấy, ha ha ha, độc chết mày luôn”.

Tạ Trường Du bất lực nhìn Lâm Tố Mỹ. “Sau này ít tiếp xúc với bọn nó thôi.”

Sau đó Tạ Trường Du nhận được một tràng mắng.

……

Mọi người cùng ra khỏi trường, thời gian này không quá muộn nhưng cũng không sớm, một đám người hi hi ha ha, song bởi Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đã ở bên nhau, chuyện mọi người tán gẫu phần nhiều cũng là chuyện của hai người.

Cho dù là bạn học hay là bạn cùng phòng của Tạ Trường Du, họ đều vô cùng hứng thú với chuyện của Tạ Trường Du.

Mà hội Trương Thành An cũng trở thành người kể chuyện một lần, giải đáp rất nhiều vấn đề cho mọi người.

“Họ còn là người cùng thôn hả? Thế thì cũng coi như cùng nhau lớn lên phải không? Thanh mai trúc mã à?”

“Đó là đương nhiên… Mà cũng phải nói, bọn anh mày đều cùng nhau lớn lên thì đều coi như thanh mai trúc mã hả? Nhưng mà anh mày thật sự không biết giữa hai người họ có mấy chuyện lằng nhằng đó, anh mày khá đơn thuần mà.” Lưu Khánh Đống cười hì hì tự khen mình.

“Xin hãy đổi hai chữ đơn thuần thành ngu ngốc.” Dư Đại Khánh cười tiếp lời.

“Mày xéo đi…”

Dư Đại Khánh cười ha hả nói: “Thật ra tao có chút cảm giác. Có một lần thấy Lâm Tố Mỹ và hội con gái thôn mình cùng đi hái quả dại hay gì đó, Tạ Trường Du cách rõ xa nhưng nó vẫn chạy qua giúp, giúp xong thì đi luôn, oách khỏi nói. Nhưng mà khi ấy tao tưởng là nó giúp chị nó, sau đó có một lần không có chị nó, nó vẫn giúp người làm niềm vui như thế, ha ha…”.

Tôn Hữu Vi liếm môi. “Cái cụm giúp người làm niềm vui này dùng hay lắm, chính là vui vì giúp người đấy. Còn nhớ có một lần đi bắt sâu tre không, tụi mình cùng nướng ăn, Tạ Trường Du nhìn về phía nào đó, cũng không nói gì. Thằng này đúng là quá mất dạy, tự nó không nói, đợi tụi mình nhìn qua, trông thấy Lâm Tố Mỹ thì đương nhiên không thể ăn mảnh được, chỉ đành gọi Lâm Tố Mỹ đến…”

Lúc này Lưu Khánh Đống cũng phản ứng lại được. “Nghe bọn mày nói, chuyện như thế hình như xảy ra rất nhiều lần nhỉ? Lâm Tố Mỹ phải nhóm lửa hun thịt, Tạ Trường Du bèn kéo tụi mình đi bắt cá, sau đó nướng cá bên cạnh Lâm Tố Mỹ một cách hợp tình hợp lý luôn… Mẹ kiếp, thằng này làm mấy cái trò ấy ấy ngay dưới mí mắt tụi mình…”

Quách Chí Cường ho khan một tiếng. “Thế thì có là gì chứ. Lúc nhà họ Lâm muốn mua gà rừng, thằng này kéo tao vào núi bắt gà rừng, người thì bị mấy con gà rừng đó giày vò điên đảo, kết quả là nó thì hớn ha hớn hở… Biết vì sao không? Bởi vì người mua gà đã khác đó!”

Tạ Trường Du nghe mà cũng cảm thấy đỏ mặt. “Bọn mày đã thôi được chưa?”

“Chưa.” Quách Chí Cường cười nói: “Kể cho tụi mày một chuyện cười nhé. Có một lần tao vào phòng tìm nó thì phát hiện mấy quả dâu đã hỏng, thối ra cả rồi, suýt thì tao không nhận ra luôn… Lúc đó tao nghi ngoặc rất lâu, đặt ở nơi đập vào mắt như thế, sao lại để hỏng chứ? Hơn nữa số lượng cũng không nhiều, rõ ràng ăn cái là hết, nhưng mà nó lại để hỏng. Bây giờ mới vỡ lẽ ra, hẳn là không nỡ ăn nên để hỏng đấy…”.

“Ầu…”

“Úi…”

“Ồ…”

Tạ Trường Du nhất thời không nói được nên lời.

“Thật hay giả đấy?” Lâm Tố Mỹ tò mò hỏi.

Tạ Trường Du im lặng một thoáng. “Sắp đến quán lẩu rồi, mọi người vẫn nên nghĩ xem gọi món gì thì hơn.”

“Ha ha ha… Vụ chuyển đề tài này, ha ha ha, thôi vậy, tao coi như không biết đây là đang chuyển đề tài vậy.”

“Ừ, bọn tao đều không biết thế này là đang chuyển đề tài.”

“Đúng, cứ coi như không biết đang chuyển đề tài đi.”

“Tao muốn ăn thịt, thịt bò, lòng vịt…”

“Mày phối hợp được lắm, mau tìm Tạ Trường Du đòi tiền công đi.”

……

Tạ Trường Du giơ tay vuốt mặt, phiền não thở dài một hơi.

“Anh cũng có lúc ngại hả?” Lâm Tố Mỹ cảm thấy cảnh tượng này quá hiếm thấy. Hơn nữa cô cũng phát hiện thì ra hai người từng có nhiều hồi ức đẹp như thế. Khi ấy không có cảm giác gì, nhưng giây phút này, mỗi cảnh tượng đều tốt đẹp rung động lòng người.

“Bọn nó chưa nói hết đâu.”

“Hả?”

“Anh từng tết một vòng hoa, đẹp lắm.”

“Sau đó?”

“Ai đó không cho anh cơ hội, anh để vòng hoa ở nhà, hoa tàn, lá rụng rồi.”

“Ặc…”

“Đừng tiếc nuối, sau này anh sẽ tết cho em một chiếc còn đẹp hơn.”

Rốt cuộc anh nhìn đâu mà thấy em đang cảm thấy tiếc nuối vậy?

……

Một đám người đến quán lẩu khiến người trong quán lẩu sợ hết hồn. Họ đang chuẩn bị đóng cửa, kết quả là lúc này rồi mà còn có nhiều khách đến như vậy, ông chủ mau chóng bảo nhân viên đi chuẩn bị nồi lẩu và thức ăn. May là tuy các loại nguyên liệu không nhiều nhưng vẫn có, bởi vì rất nhiều thịt đều để đông, còn rau thì chỉ có thể dùng chỗ rau chuẩn bị cho ngày hôm sau.

Mọi người ngồi vào chỗ, chen chúc nhau, cũng ngồi thành đến ba bàn.

Nồi lẩu được đun sôi, thức ăn được thả vào, khí nóng bốc lên từ nồi nước dùng sôi sùng sục. Bầu không khí cũng giống như nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút ấy, trên mặt mỗi người đều là nụ cười không thay đổi.

Tô Uyển uống một ngụm rượu, thật ra chỉ là nhấp một ngụm nhỏ, bởi vì Quách Chí Cường rõ ràng không tán đồng.

“Tạ Trường Du, em nói cho anh biết nhé, Tiểu Mỹ nhà bọn em ưu tú như thế, những người thích chị ấy nhiều lắm đấy, còn có người bên ngoài đến trường mình yêu chị ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên nữa cơ! Cuối cùng chị ấy lại đón nhận anh. Anh không được bắt nạt chị ấy đâu, nếu không em không tha cho anh.”

Quách Chí Cường đau đầu kéo Tô Uyển. “Em đánh thắng được nó hả?”

Lời này hơi bị hay ho.

Tôn Hữu Vi như e thiên hạ không đủ loạn. “Đúng, Quách Chí Cường, bây giờ mày nói xem, nếu Tô Uyển muốn đánh Tạ Trường Du, mày sẽ giúp ai?”

Anh em và phụ nữ, tự chọn một xem.

Quách Chí Cường bị hỏi thì ngẩn ra.

Tô Uyển trừng Quách Chí Cường, khó lòng tin được. “Vậy mà anh còn do dự nữa hả? Trông anh ấy như thế… rõ ràng em đánh không lại anh ấy, vậy mà anh vẫn còn do dự hả?”

Quách Chí Cường trầm mặc một lát. “Là vì anh cảm thấy chuyện như thế không thể xảy ra, Tạ Trường Du không thể đánh em đâu.”

“Ồ, thế tức là em có thể đánh anh ấy? Vậy thì chắc chắn là lỗi của anh ấy.” Tô Uyển khẳng định chắc nịch.

Lúc này Thư Ngôn cũng lên tiếng: “Tìm bạn trai em làm gì, đến lúc đó chị và Thẩm Thanh cũng đi cùng, ba bọn mình cùng đánh, không tin không đánh thắng được”.

Lâm Tố Mỹ nghe vậy thì vui vẻ. “Thế không tốt đâu.”

Thẩm Thanh: “Chỉ nói chơi thôi mà đã đau lòng rồi hả?”.

Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Nếu anh ấy làm chuyện có lỗi với em, thế thì cũng nên là em tự đi giải quyết, để chị ra tay thì còn ra thể thống gì nữa?”

Tô Uyển vô cùng tò mò. “Thế chị muốn tự ra tay đánh anh ấy hở?”

Tạ Trường Du trừng Quách Chí Cường, không thể trông chừng bạn gái mày cho tốt hả? Quách Chí Cường vờ như không nhìn thấy.

Mọi người đều nhìn Tạ Trường Du với vẻ xem trò vui.

Tạ Trường Du vươn tay xoa đầu Lâm Tố Mỹ. “Đừng nghĩ những chuyện này nữa, ăn cơm đi.”

Tạ Trường Du lại bị mắng lần nữa.

Tạ Trường Du gắp cho Lâm Tố Mỹ một miếng thịt bò, đặt vào trong bát của cô. “Em nghĩ cũng chỉ phí công thôi, anh không thể nào cho em cơ hội đó đâu.”

Tạ Trường Du nghiêm túc nhìn cô. Lâm Tố Mỹ nhìn vào mắt anh, thấy sự nghiêm túc trong mắt anh, không có bất cứ sự ngờ vực hay do dự gì, cô tin tưởng lời anh nói.

Cô tin tưởng nội dung mà anh nói, cũng tin tưởng con người anh.

Sau đó cô gật đầu, khóe miệng cong lên cười.

Nhìn thấy phản ứng này của cô, Tạ Trường Du rất muốn xoa đầu cô lần nữa, sau đó ấn cô vào trong lòng mình. Cũng không phải là anh muốn làm gì, chỉ là có kích động như vậy mà thôi.

Nhưng ở trước mặt nhiều người, nhất là trong lúc ăn cơm, rốt cuộc anh không làm ra được hành động đó.

Lúc trước trên sân vận động, đó là khi lòng thoáng chốc kích động, máu nóng sôi sục đến khó mà kiềm chế. Còn lúc này, anh phải đè nén luồng tình cảm nóng rực đó lại.

“Anh cũng ăn đi.” Lâm Tố Mỹ cũng gắp một miếng thịt cho anh.

Tạ Trường Du ăn thịt, nhưng lại nhìn cô, dường như ánh mắt cũng không muốn thu về.

Đây là cô gái anh vẫn luôn thích, cố gắng lâu như thế, cuối cùng cô cũng thuộc về anh, cuối cùng anh cũng nếm được cảm giác tốt đẹp như ước nguyện. Mùi vị này còn tốt đẹp hơn cảm giác khi lần đầu tiên anh bán được lươn, thậm chí còn tốt đẹp hơn khi anh kiếm được con đường bán xe đạp.

Bởi vì có vài thứ vốn là nhờ nỗ lực mà có được, có vài thứ lại không phải thế.

Bao nhiêu chuyện trước đây dường như đều trở thành trở ngại tuyệt vời cho thời khắc này, mà anh – sau khi trải qua vô vàn thử thách, cuối cùng cũng có được người mà trong lòng anh muốn nhất.

Hơi nước nghi ngút, trái tim Tạ Trường Du cũng nóng bỏng, anh phải dùng một chén rượu mới có thể đèn nén cảm xúc kịch liệt đó lại.

Tay anh, dưới mặt bàn, khẽ nắm lấy tay cô.

Từ một ngón tay móc lấy đối phương, biến thành hai ngón tay, ba ngón tay… sau đó là hai bàn tay nắm chặt đối phương.
Bình Luận (0)
Comment