Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 130

Đôi tân lang tân nương ở Tạ trạch hòa thuận vui vẻ, còn ở nhà họ Tạ lại bùng lên một cuộc tranh chấp. Lực lượng tham gia chính gồm ba người: Trần Tư Tuyết và hai chị em Tạ Trường Linh, Tạ Trường Bình.

Ban đầu, Trần Tư Tuyết cảm thấy quà Tạ Trường Linh chuẩn bị quá ít, còn chẳng bằng hội Quách Chí Cường, không nói tới việc trong lòng Tạ Trường Du có ý kiến hay không, mà viết con số này xuống thì đến người ngoài nhìn vào có lẽ cũng sẽ rỉ rả. Nhờ sự khuyên nhủ của Trần Tư Tuyết, Tạ Trường Linh mới cho thêm một chút tiền.

Đã như vậy nhưng Trần Tư Tuyết cảm thấy vẫn chưa đủ, bản thân dì đã gửi tiền, mua vòng tay vàng tặng Lâm Tố Mỹ dưới danh nghĩa Tạ Trường Linh. Tuy Tạ Trường Linh bực bội trong lòng, nhưng vì không bảo chị xì tiền tặng nên chuyện này cũng qua.

Sau đó, khi Tạ Trường Linh chào hỏi người trong thôn liền nhắc đến quà cưới mà Tạ Trường Du tặng. Hóa ra Tạ Trường Du tặng nhiều tiền đến vậy. Tặng mấy nghìn đồng đã được lắm rồi, vậy mà Tạ Trường Du tặng gần mười nghìn đồng, con số này quá khủng.

Các hộ gia đình có thu nhập trên mười nghìn đồng không nhiều, Tạ Trường Du chỉ tặng quà cưới thôi đã nhiều như thế, giờ thì hay rồi, ai cũng biết nhà họ giàu có, cũng phải thôi, sắp làm ông chủ lớn cơ mà!

Tạ Trường Linh vừa biết Tạ Trường Du tặng nhiều quà cưới như thế thì lập tức bùng nổ. Nếu đã tặng quà cưới nhiều như thế thì hồi đó khi chị quay về lấy mười nghìn đồng, sao Tạ Trường Du lại không tình không nguyện, ngay cả mẹ chị cũng nói chị không đúng. Nhìn tình hình hiện giờ, không phải Tạ Trường Du không coi chị là chị gái, mẹ chị không còn coi chị là con gái nữa hay sao?

Tạ Trường Linh tức điên người, dứt khoát đi tìm Trần Tư Tuyết nói chuyện này.

Trần Tư Tuyết không ngừng giải thích với Tạ Trường Linh rằng chuyện tặng quà cưới chủ yếu là vì công ty mà đôi vợ chồng trẻ mở, bây giờ danh tiếng truyền ra ngoài, người khác sẽ biết hai vợ chồng họ có năng lực, có thực lực, sẽ thu hút càng nhiều người đến đây…

Đó cũng coi như một mánh tuyên truyền. Còn món tiền kia, chẳng nghi ngờ gì, cũng sẽ đầu tư vào công ty.

Tạ Trường Linh không muốn nghe những lời đó, chị chỉ biết rõ ràng Tạ Trường Du có tiền, song hồi đó Trần Tư Tuyết nói thế nào? Nói Tạ Trường Du mới bắt đầu xây nhà máy, cần tốn rất nhiều tiền, vào lúc đó, dù là mấy người anh em thân thiết mà Tạ Trường Du chơi chung và cả người thân của Lâm Tố Mỹ đều chủ động hỏi hai người họ có cần tiền hay không, nếu cần thì cứ nói thẳng một tiếng, nói như thể Tạ Trường Linh còn về nhà đòi tiền là tội ác tày trời vậy.

Bây giờ sự thực chứng minh Tạ Trường Linh đã làm cực kì đúng. Rõ ràng Tạ Trường Du có tiền, nhưng trước giờ chưa từng biết nghĩ cho người chị này, không muốn giúp đỡ chị.

Trần Tư Tuyết khuyên hết lời, song trông Tạ Trường Linh lại đầy không phục.

Tạ Trường Bình đi ngang qua phòng của Tạ Trường Linh, nghe láng máng liền đẩy cửa ra, cáu điên lên. “Mẹ, mẹ giải thích với bà ấy làm gì? Không phải bà ấy muốn tiền sao, mẹ không cho bà ấy tiền thì nói gì cũng vô dụng.”

“Tạ Trường Bình, mày có ý gì?”

“Chị nói xem đây có ý gì? Có lần nào chị về nhà mà không muốn tìm bố mẹ xin tiền không? À, bố mẹ cho chị tiền còn gây thù chuốc oán, chị còn cãi nhau với mẹ.”

“Tạ Trường Bình, mày có tư cách gì mà nói tao? Bọn mày đều được lợi, chỉ tao không có, tao không thể lấy chút lợi ích vì bản thân hay sao?” Tạ Trường Linh hít sâu một hơi. “Mày đương nhiên cái gì cũng giúp Trường Du rồi, bởi vì nếu không có nó thì mày có thể mở được quán lẩu chắc? Còn cả hội Quách Chí Cường nữa, Trường Du dẫn tụi nó cùng ra ngoài làm giàu. Nó là em trai ruột của tao, nó giúp mày giúp người ngoài, chỉ không muốn giúp tao thôi, mày bảo tao phải nghĩ thế nào? Tao còn không thể tự thấy tủi thân ư?”

Tạ Trường Bình tức đến độ bật cười. “Phải ha, Trường Du quả thực dẫn tụi kia ra ngoài kiếm tiền, nhưng nói là giúp tụi kia cũng được, nói hội Quách Chí Cường giúp nó kiếm tiền cũng chẳng sao, nói khó nghe chút cũng na ná như hai bên cùng có lợi. Với lại, hội Quách Chí Cường dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền, vậy mà tụi nó vẫn còn ghi nhớ lòng tốt của Trường Du kia kìa? Tụi nó kiếm tiền thì phải cho đi, còn chị cho đi cái gì? Chỉ biết về nhà vòi tiền, đây thấy bố mẹ nuông chiều chị quá rồi, chỉ biết đòi hỏi, không biết cho đi…”

Tạ Trường Bình không để Tạ Trường Linh lên tiếng đã nói tiếp: “Còn nữa, sau này đừng có lôi cái quán lẩu của đây ra mà nói. Đây nói rõ với chị rồi, đây đã trả nó mười lăm nghìn để mua đứt hai cửa hàng đó. Hai cửa hàng đó đương nhiên không cần nhiều tiền như thế, thêm tất cả đồ đạc, thiết bị trong cửa hàng cộng lại cũng không tốn nhiều tiền như thế. Nhưng nó là em trai đây, sao đây có thể vì lợi ích của bản thân mà để nó chịu thiệt chứ! Hai cái cửa hàng đó của đây có vị trí đẹp, dù làm gì thì lượng người qua lại cũng không ít. Cửa hàng như thế, chị đi hỏi người khác xem có bao nhiêu người bằng lòng bán? Đem cho thuê thì hằng năm đều có lãi, huống hồ giá của cửa hàng đó năm nào cũng tăng, chỉ cần đợi thêm mấy năm, không cần dùng tiền vội thì sẽ có giá. Cho nên đây mới trả nhiều tiền như thế, bởi vì phải suy xét đến mọi phương diện. Nhưng nó không chịu nhận, chỉ chịu lấy tiền vốn, song đây vẫn trả, bởi đây không thể chiếm hời của nó chỉ vì nó có tiền được…”

Tạ Trường Bình nói đến đây, nhíu mày nhìn mẹ mình. “Mẹ, Tạ Trường Linh biến thành thế này đều tại mẹ, bà ấy là cô con gái đã gả ra ngoài của mẹ, dựa vào cái gì mà còn tìm mẹ xin tiền? Mẹ nhìn con gái những nhà khác xem, không nói đến mấy nhà hiếu thảo, chỉ nói mấy nhà bình thường thôi cũng biết đến Tết phải mua chút đồ về, bố mẹ chỉ cần lì xì cho các cháu tiền mừng tuổi là được. Rồi nhìn bố mẹ bây giờ xem, tiền cũng đã cho rồi, nên cho đi cũng cho đi rồi, kết quả thì sao, còn làm ơn mắc oán, mà đến một cái kẹo bố mẹ cũng chưa ăn bao giờ…”

Trần Tư Tuyết thấy Tạ Trường Linh đã thay đổi sắc mặt liền quát: “Mày cũng đừng nói nữa.”

“Dựa vào đâu mà con không nói?” Tạ Trường Bình càng hăng hơn. “Người càng muốn chiếm hời của người khác, muốn người khác giúp đỡ thì đời này chẳng thể có tiền đồ được. Đừng nói là Trường Du còn cho người ta mười nghìn đồng, cho dù nó không cho thì cũng chẳng có gì để nói cả. Tiền của nó, nó muốn tiêu thế nào thì tiêu. Huống hồ là tiền quà cưới, nó và Tiểu Mỹ là người một nhà, cho một trăm nghìn thì sao, có một triệu người ta cũng cho một triệu ấy chứ…”

“Được, được được được… Các người liên hợp lại bắt nạt tôi, cảm thấy tôi bây giờ dễ bắt nạt… Được, tôi đi, không ở đây làm các người gai mắt nữa.”

Tạ Trường Bình chỉ cười lạnh một tiếng, muốn đi thì đi, tùy chị.

Trần Tư Tuyết trừng Tạ Trường Bình, Tạ Trường Bình liền trừng lại. Trần Tư Tuyết hết cách với cô con gái này. Bây giờ Tạ Trường Bình đang bực, đừng nói là mắng chị gái, đến bố mẹ mình chị cũng muốn chỉ vào mũi mà mắng một trận.

Trần Tư Tuyết vội đuổi theo.

Đương nhiên Tạ Trường Linh vẫn chưa đi quá xa, Trần Tư Tuyết mau chóng bắt kịp chị.

“Trường Linh, tính khí em gái con đã vậy rồi, con đừng để bụng.”

Mắt Tạ Trường Linh đã đỏ hoe. “Vậy mà nó nghĩ con như thế… Khi ở trên huyện, lúc nào con cũng nghĩ đến nó và Trường Du, chỉ vì năng lực con có hạn thôi, nếu con giống như Trường Du thì con chắc chắn sẽ giúp hai đứa nó. Sao đổi lại, tụi nó lại đối xử với con như vậy…”

“Trường Linh.” Trần Tư Tuyết thở dài. “Tuy em gái con nói năng khó nghe, nhưng có một câu nó không nói sai, làm người ắt phải dựa vào bản thân mình, chỉ nghĩ đến người khác thì không thể đứng vững được.”

Tạ Trường Linh nhìn mẹ mình với vẻ khó tin.

Trần Tư Tuyết thở dài một hơi, nói tiếp: “Con đã kết hôn rồi, em trai em gái con cũng kết hôn rồi, tuy mấy đứa vẫn là chị em ruột, nhưng dẫu sao cũng là người của hai gia đình rồi.”

“Mẹ, mẹ cũng cảm thấy con sai ư?”

Trần Tư Tuyết yên lặng.

Tạ Trường Linh nghiến răng, một lúc lâu sau mới gật đầu. “Được được được, bây giờ mấy người mới là người một nhà, con là người ngoài, con đi là được, sau này con sẽ không quay về khiến mấy người khó chịu nữa.”

Trông Trần Tư Tuyết đầy thất vọng. “Nếu con vẫn luôn nghĩ như thế, vậy thì tùy con vậy!”

Khoảnh khắc này, Tạ Trường Linh thật sự khó lòng tin nổi.

Trần Tư Tuyết nhìn chị, ánh mắt buồn bã, song lại không nói một câu nào.

Vốn Trần Tư Tuyết để hai trăm đồng trong túi, đó là tiền dì chuẩn bị cho Tạ Trường Linh. Vào giây phút này, dì lại không có ý định lấy ra nữa.

Có lần một thì sẽ có lần hai, sau đó cứ tiếp tục mãi như vậy…

Trần Tư Tuyết nhắm mắt, sau đó nhìn con gái cả của mình nghiến răng nghiến lợi mà xoay người, vội vã rời đi…

Tạ Trường Bình hậm hực trong lòng, lúc xuống tầng nhìn thấy bố mình đang hút thuốc, Tạ Minh bất giác nhìn chị, ánh mắt thâm thúy.

Tạ Trường Bình bực. “Con có nói gì sai đâu. Đều tại bố mẹ, xử sự thiên vị, nếu thích cho con cái tiền như thế thì cũng cho con một chút đi xem nào, sao không biết đường cho con, chẳng lẽ không coi con là con gái của bố mẹ? Đừng tưởng là con không so đo, nghĩ là con dễ bắt nạt.”

Tạ Minh: …

Vốn ông còn muốn nói Tạ Trường Bình, kết quả con bé còn hung dữ hơn mình, thôi vậy, không nói nữa.

Ngay trước mặt Tạ Minh, Tạ Trường Bình nói vậy, ngay trước mặt Trần Tư Tuyết vẫn nói vậy.

Trần Tư Tuyết tức điên, thật sự móc hai trăm đồng trong túi mình ra dúi luôn cho Tạ Trường Bình. “Cầm lấy cầm lấy, cầm rồi thì cút đi.”

Tạ Trường Bình lập tức ngẩn người, sau đó cầm hai trăm đồng trong tay nhìn ngắm, yên lặng một lúc rồi chợt nói: “Mẹ, mấy năm nay, đây vẫn là lần đâu tiên con nhận được tiền mẹ cho.”

Tuy rằng rất nhiều lúc đều là do Tạ Trường Bình không cần.

Tạ Minh và Trần Tư Tuyết nghe vậy thì đều trầm mặc, sau đó thở dài.

Trần Tư Tuyết lập tức bày tỏ thái độ. “Sau này bố mẹ không lo cho chị mày nữa, mong là bản thân nó có thể nghĩ thông được.”

Tạ Trường Bình gật đầu.

Sau đó Trần Tư Tuyết đoạt lại hai trăm đồng Tạ Trường Bình cầm trong tay. “Chị gái mày không được tiền, em trai mày cũng không được tiền, dựa vào đâu mà mày lại được tiền? Sau này mẹ không cho tiền một đứa nào trong ba chị em chúng mày cả, cứ mặc xác tụi bay, thế là công bằng.”

Tạ Trường Bình: …

- ------------------------------

Sang ngày hôm sau, Tạ Trường Bình đi tìm Lâm Tố Mỹ.

Lúc này, Lâm Tố Mỹ đang cùng Tạ Trường Du nấu cơm. Giờ này, bảo là bữa sớm cũng được, nói là bữa muộn cũng không sao, thích hợp nhất đương nhiên là hai trong một. Hôm đầu mới kết hơn, bữa cơm đầu tiên đến nhà họ Lâm hay đến nhà họ Tạ ăn thì bố mẹ hai bên đều có ý kiến, đây chính là điều bất lợi khi sống quá gần nhau. Cho nên hai người dứt khoát tự nấu, không đến nhà nào cả.

Tạ Trường Bình vừa đến đã đuổi Tạ Trường Du đi, dẫu sao Tạ Trường Du ở đó cũng chỉ góp loạn, nấu bằng bình ga mà, không cần sự tồn tại của anh.

Tạ Trường Du vừa rời đi, Lâm Tố Mỹ đã nhìn Tạ Trường Bình. “Nói đi, chị muốn nói gì với em.”

“Úi, sao gái biết?”

“Nếu không phải vì muốn nói chuyện với em thì chị sẽ đuổi em trai chị đi chắc.”

Đúng thế thật.

Tạ Trường Bình thực sự không có gì để nói, chỉ muốn Lâm Tố Mỹ biết cái vòng tay vàng đó là tiền mẹ chị bỏ ra, không cần vì thế mà ghi nhớ lòng tốt của Tạ Trường Linh, không có chuyện gì thì cũng ít tiếp xúc với Tạ Trường Linh thôi.

Lâm Tố Mỹ đang thái hành và rau thơm, thái xong liền cho hai loại gia vị vào bát, rửa sạch dao và thớt rồi đem cất, bởi vì bữa sáng của cô và Tạ Trường Du chỉ là mì mà thôi.

Lâm Tố Mỹ làm xong những công việc này thì mới chậm chạp tựa vào bàn nấu ăn, đợi nước trong nồi sôi.

Cô nhíu mày, có vẻ hơi khó hiểu. “Trường Bình, trước đây chị gái chị có như vậy không?”

Bản thân Tạ Trường Bình cũng ngẫm nghĩ. “Thực ra trước khi đi lấy chồng, con người chị ấy rất tốt. Sau khi kết hôn, cảm thấy cứ sao sao ấy, không nói rõ được, dù gì thì có cảm giác không thân thiết với bọn chị, nhìn người cũng đều dùng cái ánh mắt đó… giống như có mấy người không xứng nói chuyện với bà ấy, rồi thì có vài người cao sang… Nói không rõ được, dù sao thì bắt đầu từ lúc đó, chị không ưa mà ấy mấy nữa.”

“Sự thay đổi của một người chắc chắn phải có nguyên nhân…”

“Nhưng bà ấy bây giờ quá đáng quá thể rồi.”

“Có lẽ có nhiều nguyên nhân, như là gặp thất bại ở nơi khác, cho nên dùng phương thức này để phát tiết?”

“Này này này, rốt cuộc bà ấy là chị gái ruột của gái hay của chị đấy? Sao gái cứ nói giúp bà ấy vậy?”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Không phải là nói giúp chị ấy, mà là việc sinh tồn của phụ nữ ít nhiều không dễ dàng, có thể thấu hiểu được thì hãy thấu hiểu, huống hồ chị ấy còn là chị ruột của chị nữa! Hãy suy nghĩ từ góc độ của chị ấy nhiều hơn, thấu hiểu cho chị ấy nhiều hơn!”

“Thấu hiểu cái khỉ gì, không sợ bị người ta quấn lấy à.”

“Chị nghĩ mà xem, hồi trước chị gái chị có công việc, có thể tự lo cho mình, cho nên dĩ nhiên là tự tin rồi. Sau đó vì con cái mà tổn hại đến cơ thể, công việc cũng chẳng còn. Bây giờ chị ấy sống trong nhà, ban đầu người nhà chị ấy không để tâm, nhưng thời gian lâu dần thì không thể không có chút suy nghĩ nào. Hơn nữa chuyện em và Trường Du mở nhà máy lan truyền rộng, chị ấy nghe thấy tin tức này thì đương nhiên sẽ muốn nắm bắt chút gì đó, không chỉ là chị ấy mà có lẽ người nhà chị ấy cũng nghĩ vậy… Thậm chí vì thế, chị ấy có thể sống tốt hơn trong căn nhà đó.”

Tạ Trường Bình nhíu mày, nhìn Lâm Tố Mỹ hồi lâu. “Cho nên sao? Tất cả mọi người đều nên thấu hiểu cho chị ấy?”

Lâm Tố Mỹ cười nhẹ, đi đến trước mặt chị. “Không có cho nên gì cả, chị nghĩ sao thì nghĩ, chỉ cần chị vui vẻ là được. Chị tức giận vì chuyện này, không phải bởi vì trong lòng chị vẫn coi chị ấy là chị gái hay sao?”

Tạ Trường Bình thở dài một hơi, không nhắc đến chuyện này nữa. “Gái cho thêm mì nữa đi, chị cũng muốn ăn.”

Lại phải nói, món mì này cũng có không ít chuyện để tám nhảm.

Ở nơi cách thôn Cửu Sơn không xa có một xưởng chế biến mì, mọi người có thể mang lúa mì đi đổi, một cân lúa mì đổi được bảy lạng mì, còn phải trả thêm chút phí gia công.

Rất nhiều người già đều đi đổi mì, sau khi đổi thì không cho nhà mình ăn mà cứ để đó, đợi con gái về thì cho con gái mang đi, bảo chủ của xưởng làm mì đó đừng nói ra vì sợ con dâu giận.

Cách làm đó luôn khiến các nàng dâu rất bực, lúa mì trong nhà đã ít rồi, chẳng lẽ họ không nhìn ra ư? Muốn cho thì cứ cho quang minh chính đại, ai mà nói được các cụ điều gì, ấy vậy nhưng họ cứ giấu giếm, khiến người ta khó chịu.

Lâm Tố Mỹ kể chuyện này, vốn muốn chuyển dời sự chú ý của Tạ Trường Bình.

Kết quả Tạ Trường Bình phun ngay ra một câu: “Mẹ chị không đổi mì, bà ấy đưa luôn tiền cho Tạ Trường Linh.”

Khóe miệng Lâm Tố Mỹ co giật, thôi vậy, không nói nữa.

Ba bát mì được làm xong xuôi rồi được bê đến đình để ăn. Bên cạnh là tre trúc và non nước, dưới phong cảnh ấy, đến món mì này cũng có thêm hương vị khác.

Tạ Trường Du nhìn Tạ Trường Bình. “Đây còn thắc mắc sao chị vẫn chưa đi, hóa ra là muốn chiếm hời nhà đây.”

“Tạ Trường Du, phải biết liêm sỉ chút, tao chiếm hời nhà mày á? Rõ ràng tao chiếm hời của Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ còn chẳng nói gì, mày lanh chanh cái gì.”

Tạ Trường Du hừ một tiếng. “Cô ấy đã là người của đây rồi, chị chiếm hời của cô ấy có khác gì với chiếm hời của đây?”

Tạ Trường Bình cười, nháy mắt với Lâm Tố Mỹ. “Chị cảm thấy nó nói sai rồi, cái gì mà gái là người của nó chứ. Nó là người của gái mới đúng… Cho nên chị chiếm hời của gái, chẳng vấn đề gì.”

Lâm Tố Mỹ gõ bát. “Này này này, có biết là cãi nhau thì đừng làm liên lụy đến người vô tội không? Hai người tự cãi vã là đủ rồi, đừng có kéo em vào.”

Tạ Trường Du và Tạ Trường Bình nhìn nhau, hai chị em cũng bật cười.

Lâm Tố Mỹ cũng cười theo họ. Tuy mỗi người đều đã kết hôn, nhưng lúc gặp mặt vẫn có cảm giác như hồi nhỏ, đột nhiên cảm thấy rất tốt đẹp.

……

Ăn cơm xong, Tạ Trường Du thu dọn bát đũa đi rửa, còn Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình thì về phòng ngủ của Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du ngắm nghía.

Tạ Trường Bình cảm thấy chỗ này là cả món tiền khủng, chị khó lòng tưởng tượng em trai mình cũng có lúc lãng mạn như thế.

“Tuy chị nên khen thằng em chị lãng mạn hết hồn, năng lực ra tay cũng mạnh, nhưng chị cảm thấy công lao này vẫn thuộc về gái.”

“Sao nói vậy?”

“Bởi vì gái nên nó mới lãng mạn vậy mà? Vì gái nên nó mới muốn làm thế này, đổi thành người khác…” Tạ Trường Bình lắc đầu đầy khoa trương.

Sau đó Tạ Trường Bình trông thấy một bức ảnh phóng to, trên đó đương nhiên là Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du, còn là ảnh màu, đẹp mê hồn, khiến Tạ Trường Bình nhìn mà ngây ngẩn, hơn nữa bức ảnh còn được đóng khung lại.

Làm bức ảnh cưới này cũng rất phiền phức. Vốn Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đến huyện Định Châu chụp, nhưng không thể phóng to, chỉ có thể có màu. Ảnh màu đắt hơn ảnh đen trắng rất nhiều, ảnh đen trắng mất ba hào, ảnh màu mất hai đồng một tấm, hai người đã chụp không ít ảnh màu và ảnh đen trắng.

Thế rồi khi đến thành phố, hai người đột nhiên nhớ đến chuyện chụp ảnh, sau đó đi hỏi, nghĩ cách rồi mời riêng người phóng to ảnh lên, cách làm cũng không khác mấy với làm biển quảng cáo.

Hai người đã tìm người thay đổi phong cảnh nhờ vào một bức rèm cuốn trong studio, cho nên liền hỏi có thể đổi địa điểm chụp hay không, họ dứt khoát mời thợ ra bên ngoài chụp, chỉ cần trả tiền là được. Cho nên những bức ảnh sau đều được chụp ngoại cảnh. Rất nhiều bức còn được chụp ngay bên trong căn nhà này, mỗi chỗ đều có thể coi như một địa điểm chụp ảnh.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy căn nhà này của mình giống như một studio được xây dựng chuyên để chụp ảnh cưới vậy.

Nhưng không thể không nói, những bức ảnh chụp như vậy đẹp hơn rất nhiều.

Tạ Trường Bình lật từng trang ảnh. “Thôi vậy, sau này có cơ hội thì đi chụp lại.”

“Sao đấy?”

“Hai đứa bay đã khiến chị biết một chuyện.”

“Hử?”

“Ảnh đẹp rất có thể không liên quan đến bối cảnh, cũng không liên quan đến người chụp ảnh, chỉ liên quan đến hai người được chụp thôi. Hai đứa bay mặc thành như vậy, đứng đại ở đâu cũng đều đẹp điên đảo!”

Lâm Tố Mỹ che miệng cười. “Chị cũng đi chụp đi, bởi vì chị đứng đại ở đâu cũng đẹp điên đảo.”

Tạ Trường Bình hừ một tiếng, sau khi bỏ ảnh xuống, chị lại nhắc đến kế hoạch tương lai với Lâm Tố Mỹ. Hiện giờ quán lẩu đã hoàn toàn thuộc về chị rồi, tuy mua với giá cao nhưng lòng cảm thấy chân thực, bây giờ chị cảm thấy cả người mình đều có sức lực, rất muốn làm lớn một phen.

Lâm Tố Mỹ chống cằm nhìn Tạ Trường Bình. “Chị đã bao giờ nghĩ đến chuyện tới giúp em và em trai chị chưa?”

Tạ Trường Bình vội lắc đầu. “Chị không muốn làm thuê cho hai đứa bay đâu. Chị là người muốn làm bà chủ quán lẩu. Thú thực với gái, mục tiêu của chị không phải là một quán lẩu, sau này chị muốn mở thêm rất nhiều quán lẩu nữa.”

“Vậy chị cố lên!”

- ------------------------------

Buổi trưa, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đến nhà họ Lâm ăn cơm. Chủ yếu là vì thân thích nhà bà ngoại Lâm Tố Mỹ vẫn chưa về, trông thì có vẻ tìm hai người có chuyện.

Nhiều người đều sống ở nhà họ Lâm như thế, tất cả chen chúc ngủ chung, ít nhiều rất khó chịu. Lâm Tố Mỹ nghĩ bụng, phải mau chóng giải quyết mới được.

Buổi trưa, cả đám người ăn cơm, bà ngoại và hai người bác trai cùng bác gái của Lâm Tố Mỹ đều tới.

Trần Thu Sinh vẫn thích uống rượu như thế, vừa thấy Tạ Trường Du liền muốn cùng Tạ Trường Du uống không say không về. Lâm Tố Mỹ một mực khuyên can, khó khăn lắm mới khuyên nổi.

“Tiểu Mỹ, hồi cháu còn nhỏ, bác đã biết cháu nhất định sẽ có tiền đồ, bây giờ xem ra ánh mắt của bác tuyệt đối không có vấn đề.”

Lâm Tố Mỹ chỉ cười.

Trần Thu Sinh không phí lời. “Cháu xem đấy hai chị cháu bây giờ đều trở về rồi, ở không trong nhà sẽ chỉ biết tiêu tiền, không phải chỗ cháu đang tuyển dụng đấy sao? Tuyển cả hai đứa nó vào, để chúng nó làm việc giúp cháu, không làm được thì cháu cứ dạy, nếu dạy mà hai đứa nó vẫn không biết thì là do chúng nó dốt, cháu cứ đuổi việc thẳng, bác tuyệt đối sẽ không nói gì đâu.”

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du nhìn nhau, Tạ Trường Du yên lặng.

Lâm Tố Mỹ gật đầu. “Các chị muốn vào nhà máy thì cũng được, nhưng bây giờ chúng cháu đang tuyển nhân viên trong công xưởng, là kiểu cơ bản nhất…”

“Chúng nó không làm việc này thì còn muốn làm gì nữa? Nhìn hai đứa nó chẳng lẽ còn làm lãnh đạo chắc?” Trần Thu Sinh lắc đầu. “Cái công việc mà cháu bảo phù hợp với hai đứa nó rồi.”

“Vậy cháu sẽ sắp xếp. Nhưng mà vị trí đó cũng phải đào tạo, trong thời gian đào tạo được bao ăn bao ở, nhưng không có lương…”

“Cứ nghe cả theo hai cháu, nếu chúng nó không nghe lời cháu, cháu cứ nói với bác, bác sẽ đi dạy dỗ chúng nó.”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Bác, hai chị đã lớn vậy rồi, cũng có con cả rồi, sao bác vẫn đối xử với hai chị như trẻ con vậy?”

“Chúng nó có lớn hơn nữa bác cũng có thể dạy dỗ được.”

……

Vì chuyện này, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du bàn bạc riêng một lát. Hai người mở công ty thì không thể tránh khỏi chuyện thế này. Nhưng nếu làm công việc cơ bản đó thì được, dẫu sao bây giờ họ đang tuyển nhân viên. Song nếu muốn vừa vào công ty đã làm lãnh đạo gì đó thì đừng có mơ tưởng.

Cũng chính vào lúc này, Lâm Tố Mỹ mới biết, bác hai tìm mẹ mình vay chút tiền, không nhiều, chỉ mấy chục đồng.

Trần Đông Mai cũng cảm thấy bất lực. “Ầy, không thoát khỏi được, nhưng mà ông ấy không trơ mặt đi tìm con vay tiền, thế là được rồi.”

“Có lẽ vì mẹ là em ruột của bác, dễ nói chuyện hơn chăng?”

Trần Đông Mai vỗ vãi. “Người nhà đó, con cứ làm theo quy củ, đừng có để mặc. Còn chị cả con nữa, cũng không ngoan đâu.”

“Sao thế ạ?”

“Nó mang thai rồi.” Trần Đông Mai cũng rất khó xử.

Lâm Tố Mỹ hơi kinh ngạc. Mấy năm nay, tuy kế hoạch hóa gia đình không quá nghiêm, nhưng mọi người đều rất quy củ, chẳng lẽ chị cả muốn sinh tiếp? Chị cả đã có một cậu con trai rồi.

Trần Đông Mai càng không biết nói sao mới tốt. “Đứa bé đó… không phải của nhà kia…”

Lâm Tố Mỹ trợn tròn mắt.

Trông Trần Đông Mai đầy bất lực. “Con nghĩ họ đến nhà mình làm gì? Mượn một chiếc xe, muốn tìm Trường Du nhờ người quen phá cái thai, nhất định không được để cho ông anh kia của con biết, nếu không chẳng biết sẽ ầm ĩ ra chuyện gì. Cũng không rõ bà chị cả của con đã làm những gì ở bên ngoài nữa.”

……

Hồi nhỏ quan hệ của Lâm Tố Mỹ với bà chị họ này rất tốt!

Nhưng sau khi Lâm Tố Mỹ gặp bà chị họ này, đối phương chẳng có vẻ gì là sượng sùng, chỉ cười nhìn cô. “Tiểu Mỹ, em cũng biết rồi à?”

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

Chị họ hừ một tiếng. “Mọi người đều nói chị sai, nhưng là do anh ta có lỗi với chị trước. Em không biết chuyện anh ta làm ra tởm lợm đến mức nào đâu. Anh ta làm chị buồn nôn một lần, vậy chị cũng phải làm anh ta buồn nôn.”

Lâm Tố Mỹ không hỏi những chuyện tởm lợm đó chỉ điều gì. Nhưng cô nhớ bà chị họ này từng làm ầm lên muốn ly hôn, song dù thế nào bác cả cũng không chịu cho chị ly hôn, nói là đã có con rồi, còn ly hôn cái gì mà ly hôn.

Tình hình bây giờ cũng khiến người ta cảm thấy rất bất lực.

Dẫu sao cuối cùng chị họ vẫn phá bỏ đứa bé.

Mà chuyện hai bà chị họ làm việc ở nhà máy cũng không ảnh hưởng gì tới Lâm Tố Mỹ, chỉ là chạm mặt thì chào hỏi một câu, không qua lại quá nhiều.
Bình Luận (0)
Comment