Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 131

Vì sự chuẩn bị trước đó rất hoàn thiện nên chẳng mấy chốc, sản phẩm nước ngọt đầu tiên đã ra mắt.

Hai loại nước ngọt vị hoa quả đựng trong chai nhựa, hình dáng chai đã được thiết kế tỉ mỉ, chỗ miệng chai lồi lên vươn ra ngoài, sau đó uốn thành hình cong, ở giữa lõm vào, rồi lại mở rộng ra về phía đáy chai, như vậy thì không chỉ có cảm giác nghệ thuật mà còn tiện cho mọi người cầm chai.

Vì phần giữa mảnh nên ngay cả trẻ con cầm chai nước này cũng rất dễ dàng.

Chai nước trong suốt, chai nước vị cam màu cam và vị nho màu xanh sóng sánh theo bình, có cảm giác lóng lánh. Cho nên chai nước ngọt này không chỉ uống sảng khoái mà nhìn cũng đẹp mắt.

Bên ngoài chai nước dán một tờ giấy gói in màu sắc sặc sỡ, trên tờ giấy có ba chữ “Mỹ Tư Vị” lớn, ngoài ra là hoa văn và một vài dòng giới thiệu ngắn ngọn về tập đoàn Du Mỹ.

Lô đồ uống này được đặt tên là Mỹ Tư Vị.

Sau khi loạt sản phẩm Mỹ Tư Vị đầu tiên ra mắt, Tạ Trường Du bảo người xách tận mấy thùng nước ngọt đến văn phòng mọi người hay họp. Đứng trong văn phòng, anh phất tay. “Hôm nay loạt sản phẩm Mỹ Tư Vị đầu tiên ra mắt, có ý nghĩa khác biệt, nào nào nào, mọi người thưởng thức thử xem.”

Dù đã từng nếm thử sản phẩm mẫu hay chưa, lúc này mọi người đều vô cùng kích động. Tất cả đều chạy ùa qua như ong vỡ tổ, mở thùng ra, lấy đại ra một chai nướt ngọt rồi uống. Ai nấy đều lấy ít nhất hai chai, bởi vì có hai hương vị mà.

“Sếp mình hào phóng thật đấy, để chúng ta uống miễn phí thỏa thích.”

“Chuẩn luôn còn gì, ở chỗ khác chẳng tìm được sếp nào như thế đâu.”

“Quào, ngon ghê, tất cả đều là vị của nho, tôi thích.”

“Chai vị cam này cũng ổn áp lắm, mọi người cũng nếm thử xem.”

“Sao mà uống rồi lại cảm thấy lòng mình cũng sung sướng tuyệt vời vậy nhỉ?”

“Tên loại đồ uống này là gì? Mỹ Tư Vị, uống vào đương nhiên sung sướng tuyệt vời rồi.”

……

Bản thân Tạ Trường Du cũng lấy ra một chai Mỹ Tư Vị hương cam. Sau khi uống hai ngụm, anh nheo mắt nhìn mọi người. “Mọi người khen như thế thì cũng không được thêm lương đâu.”

“Lời gì vậy? Bọn tôi giống người như thế hả?”

“Chuẩn đấy, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bọn tôi cam tâm tình nguyện khen mà.”

“Đúng, khen chỉ vì hương vị ngon thật thôi.”

“Ông chủ Tạ sếp Tạ ơi, có thể mời thêm hai chai nữa không?”

Tạ Trường Du nhìn sang người vừa nói, sau đó ánh mắt nhìn vào Lâm Tố Mỹ, cười nói với mọi người: “Đây là bà chủ và sếp của nhà tôi, bảo cô ấy mời đi.”

Lâm Tố Mỹ trừng Tạ Trường Du.

Lúc này mọi người càng cười ngặt nghẽo.

Hai người bạn cùng phòng kí túc đại học theo Tạ Trường Du đến đây càng cười nhạo anh chẳng chút kiêng dè, anh cũng có ngày hôm nay, uống có chai nước cũng phải hỏi ý sếp Lâm.

Trái lại, bản thân Tạ Trường Du cười vu vơ.

Lâm Tố Mỹ chỉ đành bảo người kéo thêm mấy thùng nước nữa đến, để mọi người uống tha hồ, coi nước ngọt như rượu, cạn ly với nhau. Dù là Lâm Tố Mỹ hay Tạ Trường Du, tất cả mọi người trong văn phòng này bây giờ đều đầy lòng hăng hái, vô cùng chờ mong vào tương lai.

Các công việc họ làm trước đó thực sự quá nhiều, ngay cả thiết kế chai nước đã tốt cũng phải yêu cầu tốt hơn, phải đạt đến cảm giác tay tuyệt vời, càng đừng nói đến độ khó hay dễ khi mở nắp chai, quá dễ thì không được, mà quá tốn sức cũng không ổn, lực mở nắp chai cũng phải phù hợp.

Vì công tác chuẩn bị quá nhiều, thế nên họ cực kì có lòng tin với tương lai.

Sau khi mọi người liên tục uống tận mấy chai nước ngọt, Lâm Tố Mỹ mới cười nhẹ. “Các đồng chí, sắp đến giờ cơm trưa rồi đấy, các đồng chí còn có thể ăn cơm được không?”

Mọi người đồng loạt yên lặng, bây giờ đầy một bụng nước có được không?

Từng vỗ dưa hấu chưa? Nếu chưa từng thì có thể vỗ bụng họ, có lẽ sẽ nghe thấy được tiếng khi vỗ dưa hấu.

Sau khi tập thể yên lặng, cũng có người lên tiếng. “Buồn cười ghê, sao bọn tôi lại không thể ăn được nữa?”

“Chuẩn đấy, biểu diễn cho mọi người xem cái gì là ông vua bụng bự.”

“Không chỉ ăn mà tôi còn phải ăn cả đống ấy.”

……

- ----------------------------

Nếu sản phẩm Mỹ Tư Vị đã ra mắt thì bây giờ chính là vấn đề thị trường. Chuyện này đương nhiên cũng đã được chuẩn bị xong xuôi. Họ đã hẹn trước với một vài cửa hàng lớn nhỏ rồi. Người của cửa hàng cũng rất hứng thú. Dẫu sao nước ngọt bây giờ vẫn khá ít, huống hồ còn là sản phẩm của doanh nghiệp quê hương mình.

Đương nhiên, vốn đầu tư của tập đoàn Du Mỹ cũng vô cùng lớn. Khi đồ uống còn chưa ra sản phẩm, họ đã tiêu tốn vốn quảng cáo không nhỏ. Bởi vì họ in hình hai hương vị đồ uống trên tấm biển ở các cửa hàng để coi như quảng cáo, vì miễn phí nên các cửa hàng đều khá hoan nghênh.

Sau khi quảng cáo và treo các biển hiệu kết hợp tên cửa hàng, rất nhiều người có thể trông thấy từ xa. Vừa nhìn thấy quảng cáo nước ngọt này thì đã có người hỏi. Vì số người hỏi thăm không ít nên các cửa hàng đương nhiên sẽ bất giác nhập hàng ngay khi sản phẩm Mỹ Tư Vị vừa ra mắt.

Hàng bán trước thuận lợi, nhưng không có nghĩa là sau đó cũng thế. Vì nhiều nguyên nhân mà các cửa hàng này nhập hàng trước, còn về sau thì chỉ có thể dựa vào lượng tiêu thụ mà thôi.

……

Bên ngoài nhà máy sản xuất đầu tiên của tập đoàn Du Mỹ bận luôn chân luôn tay, có thể thấy công nhân đang liên tục để hàng vào trong những chiếc xe tải lớn. Từng chiếc xe lái về phía huyện Định Châu với thanh thế lớn. Thí thế ấy vô cùng gây chấn động, các bạn nhỏ trong thôn thường thích đứng xem từ xa.

Lũ trẻ không dám đến gần, vì sẽ bị đuổi đi. Những điều này đều đã được Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du tuyên truyền trong thôn: không được tới con đường giáp bên ngoài nhà máy đến đường Mỹ Du, đó là đường vận chuyển hàng hóa.

Vì trẻ con trong thôn nhiều, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đã quyết định sau này nhất thiết phải lắp hàng rào trên con đường này để ngăn lũ trẻ tò mò chạy đến xem gây ra sự cố. Nhưng bây giờ họ đều bận đến mức chân không chạm đất, những chuyện này chỉ có thể lùi lại.

Rất nhiều chuyện đều chỉ tới lúc xảy ra mới suy xét đến, đây là chuyện bất đắc dĩ rồi.

Lâm Tố Mỹ quản lý vấn đề vệ sinh cực kì chặt chẽ, hôm nào cũng đích thân đi kiểm tra tình hình vệ sinh. Máy móc thì khỏi cần nói, mỗi ngày đều phải rửa sạch và khử độc. Các công nhân làm việc bên trong phải mặc đồ do nhà máy cung cấp, đeo găng tay và khẩu trang.

Các công nhân khá không phối hợp, cảm thấy rắc rối, Lâm Tố Mỹ chỉ đành giám sát tất cả.

Sau mấy ngày giám sát, cô cũng cảm thấy phiền, vì thế ra chỉ thị: những công nhân làm việc không tuân theo quy tắc và quy định dành cho công nhân viên sẽ bị phạt tiền. Sau khi có lệnh này, tình hình mới tốt hơn một chút.

……

Hôm nay, trước khi tan làm, Lâm Tố Mỹ bị Lâm Bình đang làm việc bên nhà kho gọi lại. “Tiểu Mỹ, mẹ gọi em tối về nhà ăn cơm.”

“Vâng, được.” Lâm Tố Mỹ nhìn anh cả mình. “Anh cả, anh và anh hai đều làm việc rất tốt.”

Lâm Bình gãi đầu, hơi ngại ngùng, nhưng vẫn cười toe toét với em gái mình.

Bây giờ, Lâm Bình và Lâm An đều làm việc bên nhà kho, quản lý số lượng hàng nhập và xuất. Đừng xem nhẹ những thứ này, hôm nào cũng có đủ loại nguyên liệu được vận chuyển đến, sau đó là xuất hàng lô nước ngọt, rất dễ nhầm lẫn số liệu. Nhưng Lâm Bình và Lâm An lại làm rất tốt, nhất là khi so sánh với các nhân viên khác.

Điều này khiến tâm trạng chán nản của Lâm Bình, Lâm An sau khi buôn bán đồ nướng thất bại cuối cùng cũng biến mất, bây giờ họ lại bắt đầu trở nên tự tin.

Hiện giờ, Lâm Bình và Lâm An không nhìn sổ ghi chép cũng có thể nói ngay được số lượng nguyên liệu, khiến đồng nghiệp của hai anh khâm phục vô cùng.

Bản thân Lâm Bình, Lâm An cũng suy ngẫm, đây đều là kĩ năng luyện ra được từ việc bán đồ nướng. Ban đầu lúc mới bán, hai người tính toán còn chậm rì, nhưng sau đó quen dần thì tốc độ nhanh lên, chỉ cần nhìn chỗ thức ăn khách gọi là có thể lập tức tính giá. Cũng đừng coi nhẹ việc này, giá cả các món mặn và các món chay khác nhau, giá cà tím cũng không giống, rồi cả chân gà, cá, vân vân nữa càng khác, nhưng họ vẫn có thể tính toán vừa nhanh vừa tốt.

Vốn Lâm Bình chuẩn bị rời đi, lúc này nhìn thấy em gái mình thì lại không nhịn được mà nói: “Tiểu Mỹ, anh và anh hai em đều cảm thấy buôn bán đồ nướng không hề uổng công. Bây giờ bọn anh tính toán những thứ liên quan đến số liệu đều nhanh. Còn cả nơi đặt một vài thứ nữa, người khác sẽ không rõ ở đâu, nhưng anh và anh hai em đều có thể nhớ rõ mồn một.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu. “Các anh trai em giỏi mà.”

Lâm Bình càng ngại. “Không phải… Bọn anh đều cảm thấy ấy ấy… Xem đó, lúc buôn bán đồ nướng thất bại, bọn anh đều rất buồn, cảm thấy mình cực kì xui xẻo… Bây giờ bọn anh cảm thấy cực kì may mắn. Nói chung anh cũng chẳng biết nói thế nào, chính là thất bại rồi thì hình như cũng chẳng còn chuyện gì tệ lắm nữa.”

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ. “Tất cả trải nghiệm trong quá khứ, dù tốt hay xấu, có lẽ đều sẽ trở thành sự giúp đỡ vô hình khi làm việc gì đó trong tương lai, cho nên trải nghiệm nhiều chẳng có gì là xấu cả.”

Lâm Bình vỗ hai tay. “Đúng, chính là vậy.”

Lâm Tố Mỹ nhìn dáng vẻ tự tin đó của anh cả mình, cũng không nhịn được cười. Thật tốt, cuối cùng cô lại trông thấy anh cả, anh hai mình trở nên tự tin rồi.

……

Sau khi tạm biệt Lâm Bình, Lâm Tố Mỹ liền đi tìm Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du đang họp với mọi người. Lâm Tố Mỹ đợi một lúc. Sau khi cuộc họp kết thúc, cô mới tiến lên nói chuyện với Tạ Trường Du.

“Bố mẹ em bảo vợ chồng mình về nhà ăn cơm.”

Tạ Trường Du nhướng mày. “Ừ, được.”

Trong khoảng thời gian này, hai người khá mệt mỏi, nhưng sống rất đủ đầy, hôm nào cũng có chuyện để làm, vì những chuyện đó mà mỗi ngày trở nên rất có ý nghĩa.

Mấy người khác trong cuộc họp thấy hai người họ thì đều nở nụ cười trêu chọc khó hiểu, sau đó mau chóng rời đi, để lại văn phòng rộng rãi cho hai người.

Đợi sau khi mọi người rời đi, Tạ Trường Du lập tức kéo Lâm Tố Mỹ vào lòng mình. Thoạt tiên, anh hôn trán và mặt cô, cuối cùng mới là môi và cổ, rồi khẽ ôm cô.

“Anh đừng thế… Bị người ta nhìn thấy thì không hay đâu.” Lâm Tố Mỹ sợ hết hồn vì động tác của anh.

“Có gì mà không hay, chúng mình là vợ chồng, quang minh chính đại cơ mà.”

Lâm Tố Mỹ vươn tay ra chọc chọc ngực anh, sau đó cùng anh trán chạm trán. Khoảng cách gần như thế càng nhìn rõ đối phương, cảm nhận được hơi thở và nhịp đập trái tim của đối phương.

Tạ Trường Du nhìn cô. “Có mệt không?”

“Vẫn ổn.”

Tạ Trường Du ngẫm nghĩ. “Rất nhiều chuyện em có thể không cần đích thân làm, để người khác làm cũng được, đừng tự làm mình mệt.”

“Em biết mà.”

Tạ Trường Du chỉ có thể thở dài. Anh cũng coi như đã biết tác phong làm việc của cô. Không phải là cô không muốn buông tay, mà là khi sự tình chưa đạt đến giai đoạn nào đó, cô luôn khá thận trọng.

Tựa như cách cô đối đãi với lớp gia sư đó vậy. Thời gian đầu, cô phải đích thân làm mọi chuyện, trông coi mọi phương diện, cho đến khi tất cả đã đi vào quỹ đạo, cô còn phải “củng cố” một chút, sau đó mới lựa chọn từ từ thả tay, đến cuối cùng thì thả tay hoàn toàn. Mà quá trình này, thời gian tiêu tốn tương đối dài.

Anh không thể nói cô sai. Chính vì sự thận trọng và kĩ tính của cô nên rất nhiều sai lầm mới được giải quyết ngay lập tức, không gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nhưng công ty này, nhiều việc như thế, nhiều người cần quản lý như thế, làm vậy quá tốn thời gian và tâm sức.

Lâm Tố Mỹ dựa vào lòng Tạ Trường Du. “Anh cảm thấy bố mẹ em gọi chúng mình về nhà làm gì?”

Tạ Trường Du nhéo mặt cô. “Còn chơi trò này với anh nữa à?”

“Đáng ghét.” Cô gạt tay anh ra. Nhưng vì thái độ thoải mái của anh, cô ít nhiều cảm thấy lòng dễ chịu hơn. “Anh nghĩ sao?”

“Anh bảo này em sợ gì chứ? Thật sự sợ người ta nói em công tư không phân minh đưa người thân họ hàng vào nhà máy à? Đừng nói chỉ là một vài chuyện công nhân bình thường làm, dù em thật sự để họ đảm nhận những vị trí chủ chốt thì đã sao? Đây là công ty của vợ chồng mình, công ty của chúng mình, vậy đương nhiên là mình muốn làm gì thì làm rồi.”

“Anh thật sự nghĩ vậy hả?” Lâm Tố Mỹ không tin cho lắm. Bây giờ tuy nhà máy không xảy ra nhiều chuyện nhưng không phải không có, còn rất ầm ĩ. Mọi người nói vì người có quan hệ vào đây quá nhiều, năng lực thì không có, lại vì một vài nguyên nhân mà không thể khước từ, sau đó đã nuôi một đám người chỉ biết khoa tay múa chân…

Thú vui trong cuộc sống của mọi người quá ít, những tin đồn này đương nhiên anh truyền tôi tôi truyền anh, lan truyền rộng rãi, khiến Lâm Tố Mỹ ít nhiều hơi nhạy cảm.

“Không phải là vấn đề nghĩ như vậy, mà là anh tin tưởng em.” Tạ Trường Du để cô nhìn mình. “Cho dù em đề bạt các anh em vào công ty, lại còn là vị trí vô cùng quan trọng thì anh tin rằng em làm vậy vì năng lực của họ, chứ tuyệt đối không phải vì thân phận của họ là anh trai em.”

Lâm Tố Mỹ nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, tim lại đập loạn nhịp. Tuy không nói gì, nhưng cô lại ôm anh thật chặt.

“Đừng lo.” Anh khẽ khàng an ủi cô. “Em phải biết một điều, cho dù em có hoàn hảo hơn nữa thì người khác cũng sẽ soi mói em. Cho nên không phải là em làm không tốt, mà là người ta thích soi mói thì soi mói thôi.”

“Em cũng sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến cuối cùng sẽ không khống chế nổi nữa.”

“Sẽ không đâu.” Tạ Trường Du cọ mũi mình vào mũi cô. “Công việc của hai bà chị họ em có thể coi là dựa vào quan hệ hả? Chúng mình tuyển nhân viên bình thường cũng như thế mà? Còn chuyện chú em làm bảo vệ cổng nhà máy, không để chú ấy làm thì cũng phải để người khác đúng không? Hai anh trai em thì càng khỏi cần nói, họ làm rất tốt, thú thực, họ khiến anh rất bất ngờ… Em từng đi xem họ chưa, ở bên kho, họ là đội trưởng đấy, người ta đều gọi họ là anh.”

Lâm Tố Mỹ cười. “Anh cũng phải gọi là anh mà?”

Đúng là thế thật, bản thân Tạ Trường Du cũng cười.

Tạ Trường Du ôm cô trong lòng, cảm giác nhàn hạ trong lúc bận bịu này thật tuyệt vời. “Cho nên em đừng lo, cũng đừng nghĩ nhiều quá… Dù bố mẹ bảo các chị dâu vào nhà máy làm việc thì anh cũng ủng hộ.”

Bấy giờ, Lâm Tố Mỹ hoàn toàn sững sờ. Thì ra anh thật sự đoán được. Tuy bản thân cô cũng đã đoán ra tối nay chắc chắn là bố mẹ muốn để hai chị dâu vào làm.

Lâm Tố Mỹ cũng không biết nên làm thế nào. Trước giờ hai chị dâu đều chưa từng làm việc bên ngoài, cũng chưa từng đi làm, chỉ biết làm việc nhà và chuyện đồng áng. Cô có thể hiểu suy nghĩ muốn kiếm tiền tự dựa vào bản thân của họ. Nhưng bây giờ, quá nhiều người quan sát nhất cử nhất động của nhà họ, gièm pha không ngớt.

Bản thân cô thì không sao, chỉ sợ những tin đồn truyền đến tai người nhà sẽ khiến họ tổn thương và buồn lòng.

Bây giờ trong lòng người nhà, thân phận của cô đã rất khác rồi. Họ làm việc đều thích hỏi ý kiến cô, như thể chỉ khi cô nói được thì họ mới yên tâm, có dũng khí làm vậy. Nếu người nhà cảm thấy họ không những không giúp gì cho cô mà còn cản trở cô, vậy họ nhất định sẽ không vui.

“Sao anh nói vậy?”

“Hai chị dâu làm việc đều rất nghiêm túc, cho nên để họ vào nhà máy quản lý vấn đề vệ sinh rồi trang phục của công nhân, anh cảm thấy rất tốt.”

Lâm Tố Mỹ nhíu mày. “Với tính cách của hai chị ấy, em sợ là họ không quản lý được.”

“Em phải tin tưởng họ. Em không phát hiện tuy tính cách chị dâu thứ hai dịu dàng nhưng cũng bướng bỉnh à? Với tính cách như thế, anh cảm thấy rất hợp với vị trí đó.”

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu.

……

Cho nên khi Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đến nhà họ Lâm ăn cơm, Tạ Trường Du nhìn mọi người trên bàn ăn, chủ động nói: “Bố mẹ, các anh và các chị dâu đều có mặt, đúng lúc con cũng có một chuyện muốn hỏi xin cả nhà, không biết liệu có làm khó mọi người không.”

Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp nhìn nhau một cái, Lâm Kiến Nghiệp vội nói: “Đều là người một nhà cả, có gì mà làm khó hay không, con cứ nói đi.”

“Khoảng thời gian này Tiểu Mỹ bận đến nỗi chân không chạm đất, cô ấy làm việc quá nghiêm túc, chuyện lớn chuyện bé đều đảm nhận hết. Con hi vọng cô ấy trông coi những việc quan trọng là được, còn mấy việc lặt vặt có thể giao cho người khác làm. Nhưng với tính cách của cô ấy, nếu không giao cho người đáng để tin tưởng làm, chắc chắn cô ấy sẽ không yên tâm. Cho nên con muốn hỏi hai chị dâu có bằng lòng đến nhà máy làm việc hay không?”

Lương Anh và Ngô Hoa đã sớm có suy nghĩ này, bấy giờ nghe Tạ Trường Du chủ động nhắc đến thì thoáng chốc liền ngây ngốc.

Lương Anh và Ngô Hoa đều nhìn chồng mình.

Lâm Bình, Lâm An cũng hơi khó hiểu…

Trần Đông Mai nói thẳng: “Hai đứa nó có gì mà không bằng lòng? Bằng lòng, chúng nó bằng lòng lắm.”

Lương Anh và Ngô Hoa cũng phản ứng lại, vội nói: “Bọn chị bằng lòng.”

Sau đó biến thành một tràng căn dặn không dứt…

Lâm Bình, Lâm An dặn dò vợ mình phải làm việc cho tốt, tất cả phải nghe lãnh đạo sắp xếp, lãnh đạo bảo làm gì thì làm đó, nếu không làm được phải nói ngay, đừng có miễn cưỡng chống đỡ, như thế sẽ gây ra rắc rối rất lớn cho người khác.

Hiếm khi Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp cũng khuyên hai cô con dâu mấy câu.

Lâm Tố Mỹ thở dài, không rõ tại sao, nhìn dáng vẻ như gặp phải giặc đông của người nhà lại khiến người ta hơi chua xót, họ thật sự sợ sẽ liên lụy đến cô.

“Mọi người cứ ăn cơm trước đã, ăn cơm xong, con sẽ đích thân nói chuyện với hai chị về công việc cụ thể.”

“Đúng đúng đúng, ăn cơm ăn cơm…”

- ----------------------------

Lâm Tố Mỹ không đối xử đặc biệt với hai chị dâu. Trước tiên cô cho họ đi đào tạo mấy ngày, để họ biết quy định với các công nhân viên, cuối cùng mới một mực dẫn họ cùng đi kiểm tra tình hình vệ sinh và yêu cầu về trang phục đối với công nhân, thấy ai không phù hợp quy định thì phải cảnh cáo, nếu cảnh cáo mà không nghe thì cứ ghi chép lại, sau đó trừ lương.

Vì móc nối với tiền lương nên bây giờ đã rất ít người không chấp hành yêu cầu của công ty rồi.

……

Ngày đầu tiên Lương Anh và Ngô Hoa làm việc độc lập, hễ có thời gian, chồng của họ làm bên nhà kho liền chui sang bên này, sợ vợ mình sẽ gặp vấn đề, sợ vợ mình làm không tốt.

Đừng nói là Lương Anh và Ngô Hoa thấy không được tự nhiên, ngay cả Lâm Tố Mỹ cũng thấy buồn cười.

Người ta nói vợ chồng già rồi, tình cảm bình lặng như nước, sao cô lại cảm thấy tình cảm giữa anh trai và chị dâu mình vẫn vô cùng nồng nàn chứ?

Cho nên khi trông thấy Tạ Trường Du, Lâm Tố Mỹ nhìn anh tận mấy cái, sau đó hỏi anh: “Lúc em đi làm, sao anh không biết đường lo lắng cho em?”

“Bởi vì anh tin tưởng vào năng lực của em. Anh sẽ chỉ lo em mệt, chứ sẽ không nghi ngờ là em làm không tốt.”

Lâm Tố Mỹ chẳng còn lời nào để nói.

……

Nửa tháng sau khi Lương Anh và Ngô Hoa đi làm…

Lúc Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ về nhà họ Tạ ăn cơm, Tạ Trường Du bị Trần Tư Tuyết thậm thụt gọi vào phòng bếp. Trần Tư Tuyết đè thấp giọng nói chuyện với Tạ Trường Du: “Chuyện hai chị dâu của Tiểu Mỹ là thế nào? Sao cũng đi làm trong nhà máy vậy?”

Tạ Trường Du vừa nghe đã hiểu là chuyện gì. “Mẹ đừng nghe mấy lời gièm pha bên ngoài, là con mời họ vào nhà máy làm đấy.”

“Cái gì?” Rõ ràng Trần Tư Tuyết không tin. “Mày đang bênh con bé chứ gì!”

Lòng Trần Tư Tuyết rất khó tả. “Biết người ngoài nói mày thế nào không?”

Tạ Trường Du đỡ trán. “Nói thế nào ạ? Nói con bị cô con dâu xinh đẹp lại có năng lực của mẹ mê hoặc, chuyện gì cũng nghe lời cô ấy, cô ấy đưa anh trai, chị dâu cô ấy vào nhà máy là để đoạt quyền? Còn con thì bị cô ấy mê hoặc đến độ điên đảo thần hồn, chuyện gì cũng nghe theo cô ấy?”

Trần Tư Tuyết lườm con trai cháy mắt.

“Mẹ, người ta đồn loạn như thế, mẹ cứ coi như chuyện cười là xong, chẳng lẽ mẹ cũng tin à? Đây đâu phải chuyện mà người mẹ anh minh của con sẽ làm.”

“Mày thôi đi. Người ta nói khó nghe lắm, đều nói chị dâu Tiểu Mỹ chẳng làm gì, chỉ kiểm tra này kiểm tra nọ, uy phong như gì, còn có thể quát người, bảo làm gì thì làm đó, nếu không làm theo sẽ bị trừ lương…”

“Mẹ.” Tạ Trường Du nghiêm mặt lại. “Những chuyện này con đều biết rõ. Còn nữa, đó cũng là chị dâu con. Chuyện họ làm không ít, nếu trang phục của công nhân xuất hiện vấn đề, họ phải đi giải quyết, rồi khẩu trang găng tay gì đó cũng do họ quản lý, không dễ như mẹ nói đâu. Trước đây những chuyện này đều do Tiểu Mỹ lo liệu, một mình cô ấy đâu thể làm nhiều chuyện như thế. Nhưng vấn đề vệ sinh quả thực rất được coi trọng, nhất là khi bọn con mới khởi nghiệp, nếu những thứ cơ bản còn làm không tốt thì sau này càng không được người ta xem trọng. Để hai chị dâu làm chuyện này là do con đề nghị, bởi vì họ làm việc cực kì nghiêm túc, tỉ mỉ, phù hợp với công việc này.”

Bấy giờ Trần Tư Tuyết mới thở phào. “Thật sự là vậy hả?”

Tạ Trường Du gật đầu. “Là vậy đó mẹ.”

- --------------------------

Chẳng ai ngờ rằng, lúc tan làm ngày hôm sau, ở cổng nhà máy đã xảy ra tranh chấp.

Lúc rời đi, nữ công nhân Ngô Sương bị Ngô Hoa ngăn lại, hai người nảy sinh tranh chấp dẫn đến cãi nhau to.

Ngô Hoa ăn nói vụng về, nhưng chị cứ ngăn Ngô Sương lại, nhận định Ngô Sương đã ăn trộm nước ngọt trong nhà máy, không thể để Ngô Sương rời đi.

“Ngô Hoa cô thần kinh à? Ngăn tôi làm gì? Đừng tưởng cô là chị dâu bà chủ thì có thể làm gì cũng được, từ sáng đến tối chỉ biết thị uy, quản lý này quản lý nọ… Người khác đã không sợ cô thì tôi cũng không sợ cô.”

“Cô đã trộm nước ngọt.”

“Cô nói tôi trộm nước ngọt thì tôi trộm hả, tôi cũng nói là cô dan díu đấy!”

“Cô… cô nói vớ vẩn.” Ngô Hoa bị nói mà mặt đỏ bừng, nhưng cứ không chịu thả Ngô Sương đi.

“Cô mau tuông tôi ra… Bằng không, bằng không tôi sẽ nói là cô dan díu, cũng nói ra tên gian phu của cô, xem cô có sợ hay không.”

“Tôi không có… Đúng là cô đã trộm nước ngọt, chính ở chỗ nách cô.”

“Tôi đâu có, là cô dan díu… Ngô Hoa dan díu này, mọi người mau đến xem đi, Ngô Hoa dan díu, không cho tôi nói ra, cứ đổ oan tôi trộm nước ngọt, mọi người mau đến xem đi…”

Ngô Sương nhân lúc Ngô Hoa ngây người liền muốn chạy, nhưng Ngô Hoa cứ túm chặt lấy Ngô Sương. “Cô đã trộm nước ngọt.”

Ngô Hoa muốn đoạt chai nước ngọt Ngô Sương kẹp ở nách, Ngô Sương cũng sốt ruột liền cắn tay Ngô Hoa, dù vậy, Ngô Hoa vẫn không buông tay.

Lúc này Lương Anh đã đến, hai người kéo Ngô Sương lại, dù thế nào cũng không buông tay. Sau đó, một chai nước ngọt Mỹ Tư Vị hương nho rơi ra từ chỗ nách của Ngô Sương.

……

Lúc Lâm Tố Mỹ đến đã có rất nhiều người vây xem ở hiện trường rồi.

Ngô Sương vẫn còn hò hét ở đó. “Mọi người mau đến xem đi, hai người này cậy là chị dâu của bà chủ mà mặc sức bắt nạt công nhân như chúng tôi, đã không phải là ngày một ngày hai nữa…”

“Là vì cô trộm nước ngọt nên tôi mới bắt cô.”

“Bắt cái gì mà bắt, có phải một mình tôi trộm nước ngọt đâu, tại sao chỉ bắt một mình tôi? Còn không phải vì tôi bắt gặp các người dan díu, các người sợ tôi nói ra nên mới cố ý nhằm vào một mình tôi hay sao.”

Người vây xem rất nhiều, lượng tin tức Ngô Sương nói lại lớn, mọi người đều chạy đến hóng.

Lâm Tố Mỹ vừa đi qua, Ngô Sương đã ầm ĩ thêm. “Bà chủ ơi, chị không được giúp chị dâu chị đâu nhé, họ cậy vào thân phận này mà bắt nạt người chất phác như tôi…”

……

“Chị dâu tôi là người thế nào, vẫn chưa đến lượt người khác bình luận.” Lâm Tố Mỹ nhìn chị dâu mình với ánh mắt trấn an, sau đó nhìn Ngô Sương. “Cô nói chị dâu tôi dan díu, cô trông thấy ở chỗ nào, đối phương là người ra sao?”

Ngô Sương ấp a ấp úng, lúc nói ở đây, lúc nói ở kia, sau đó lại nói không nhìn rõ người.

Lâm Tố Mỹ: “Nếu cô đã nói là không rõ, chi bằng báo cảnh sát đi, vừa khéo giúp cô nghĩ rõ ràng luôn, đồng thời cũng điều tra chuyện cô trộm nước ngọt, đây là trộm cắp đấy!”

Ngô Sương lập tức sợ sệt. Tuy bây giờ những chuyện này không quá nghiêm ngặt, nhưng mọi người vẫn nhớ rõ ràng chuyện xảy ra mấy năm trước. Trộm xe đạp bị phán chung thân, còn có người bị đánh chết, quá hãi hùng.

“Tôi tôi tôi… Tôi nhìn nhầm, đúng, tôi nhìn nhầm, họ không dan díu.”

Lâm Tố Mỹ: “Thế nước ngọt thì sao!”

Ngô Sương cắn môi. “Cũng đâu phải một mình tôi trộm, mọi người đều lấy, tại sao chỉ nói một mình tôi?”

Ngô Sương nói một loạt tên của tận mấy công nhân, trộm một chai chẳng bõ, cho nên dứt khoát trộm một thùng rồi mọi người chia nhau, như thế thì không dễ bị phát hiện, lúc tan làm giấu trong nách rồi lẻn ra ngoài.

Lâm Tố Mỹ nhìn Ngô Sương, không rõ tại sao lại nhớ đến cảnh tượng cô nhìn thấy khi đến nhà máy dệt, những công nhân đó kẹp vải trong nhà máy lên người, lén la lén lút mang về nhà.

Khi ấy cô liền nghĩ, tại sao lại để mặc chứ!

Bởi vì liên quan đến nhiều lợi ích, bởi vì pháp luật khó trừng trị tất cả mọi người.

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. “Cô nói đúng, nếu một đám người các cô đều trộm, sao có thể chỉ bắt một mình cô.”

Bình Luận (0)
Comment