Đạo Tôn trầm mặc chốc lát, thanh âm to rõ mới vang lên:
“Người đáng buồn, hắn lúc tuổi già thử ba phương pháp đều thất bại.”
“Hắn đang thử cái gì?” Hứa Thất An thuận thế hỏi.
“Không biết.” Thiên Tôn trả lời.
Nhất thời không lời, sau một lúc lâu, Hứa Thất An đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:
“Phân thân Thiên Tông của Đạo Tôn dung nhập thiên đạo, phân thân Địa Tông mang mình luyện thành Địa Thư. Những bí ẩn này, đạo thủ Thiên Tông cùng đạo thủ Địa Tông đều biết. Vậy vì sao đạo thủ Nhân Tông, không biết kết cục phân thân Nhân Tông kia của Thiên Tôn như thế nào?”
Hắn từng hỏi Lạc Ngọc Hành, trên sách cổ Nhân Tông có ghi chép về Đạo Tôn hay không.
Lạc Ngọc Hành trả lời là không có,
Lúc ấy Hứa Thất An tu vi còn thấp, chỉ coi là Đạo Tôn quá mức thần bí, người đời sau không quá hiểu biết.
Cho đến ngày nay, theo tu vi hắn tăng lên, biết được bí ẩn càng ngày càng nhiều, mới biết được thật ra hai tông “Thiên Địa” đều biết kết quả phân thân Đạo Tôn, chỉ có Nhân Tông không biết.
“Phân thân Nhân Tông của Đạo Tôn còn sống.” Thiên Tôn lời ít mà ý nhiều, không chứa cảm tình nói ra bí ẩn to lớn.
Quả nhiên... Hứa Thất An không ngoài ý muốn cùng chấn động, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, có loại cảm giác thỏa mãn giày nâng lên rốt cuộc hạ xuống.
Hắn nói tiếp:
“Thánh nữ ta muốn mang đi, xin Thiên Tôn thành toàn.”
Thiên Tôn gọn gàng dứt khoát hỏi:
“Nếu không thành toàn!”
Hứa Thất An cũng thẳng thắn:
“Vậy hôm nay Thiên Nhân chi tranh sớm bắt đầu, bốn chúng ta, đánh một mình ngươi!”
Thiên Tôn sau khi cân nhắc lợi hại, vô cùng lý trí, bình tĩnh đưa ra câu trả lời:
“Lý Diệu Chân từ nay về sau, không liên quan tới Thiên Tông nữa.”
Dừng một chút, Thiên Tôn nói:
“Sau Thiên Nhân chi tranh, Thiên Tông đóng núi, không thể đến quấy rầy nữa.”
Hứa Thất An gật đầu đáp ứng, thuận thế lại đưa ra một điều kiện:
“Lúc Thiên Nhân chi tranh, chiến trường phải chọn ở cảnh nội Trung Nguyên, ta sẽ không nhúng tay trận chiến của ngươi cùng Lạc Ngọc Hành, nhưng ta sẽ bảo vệ tính mạng nàng. Trên cơ sở này, ngươi có thể đoạt lấy bao nhiêu bổn nguyên linh lực, hoặc bị nàng đoạt lấy bao nhiêu bổn nguyên linh lực, ta mặc kệ.”
Hắn có thể lấy thế ép người, nhưng cũng không thể làm quá mức, Thiên Tông cũng không yếu, trừ Thiên Tôn, Băng Di Nguyên Quân và Huyền Thành đạo trưởng là tam phẩm Dương Thần.
Thiên Tôn không nói, ngầm thừa nhận đề nghị của hắn.
...
Ngoài điện, một đám người gắt gao chú ý tình huống trong Thiên Tôn điện, cửa điện mở rộng, bọn họ có thể nhìn thấy bóng người Hứa Thất An cùng Thiên Tôn, nhưng không nghe được bất cứ thanh âm nào.
Nhưng, thái độ hai bên tương đối bình tĩnh, khiến tảng đá treo trong lòng môn nhân Thiên Tông hạ xuống.
Ít nhất không cần lo lắng đại chiến nổ ra, bị lan đến.
Lạc Ngọc Hành và Kim Liên đạo trưởng sắc mặt thoải mái, đều là đạo môn, bọn họ biết Thiên Tông là bình tĩnh nhất lý trí nhất.
Bọn họ xử lý sự việc, sẽ đầu tiên cân nhắc lợi hại được mất, sẽ không đầu óc nóng lên liều mạng với ngươi.
Bên cạnh Huyền Thành đạo trưởng, Lý Linh Tố cũng rất nhẹ nhàng, biết mình sắp tránh thoát một kiếp.
Nói thật, lúc ở Ung Châu, đối mặt sư tôn cùng Băng Di Nguyên Quân “lùng bắt”, trong lòng hắn là hoảng hốt.
Sau lần đó, Lý Linh Tố liền luôn luôn phát sầu vì thái độ của sư môn, trở về khẳng định phải chịu trách phạt, nhưng chưa nghĩ ra cách giải quyết, chỉ ngóng trông muộn ngày nào hay ngày đó.
Lúc đó Thiên Tông quá mức cường đại, quả thật không ai có thể giúp bọn họ.
Thẳng đến trong cuộc sống diện bích ở sư môn, nghe nói Hứa Thất An tấn thăng nhất phẩm, Lý Linh Tố vừa ghen, vừa ở trong lòng hô to:
Tên cặn bã làm tốt lắm!
Hắn biết mình cùng sư muội được cứu rồi.
Lúc này, mọi người thấy Hứa Thất An trong điện xoay người, hướng ngoài điện đi ra.
Từng ánh mắt tập trung ở trên người hắn.
Có kết quả rồi?
Thiên Tông còn muốn xử trí thánh nữ không?
Khi môn nhân Thiên Tông nghĩ ngợi miên man, bên tai vang lên thanh âm to rõ của Thiên Tôn:
“Từ hôm nay, Lý Diệu Chân cùng Thiên Tông không can hệ nữa.”
Đám người xôn xao.
Các môn nhân vừa phẫn nộ vừa nghẹn khuất, vừa thở phào, tâm tình phức tạp.
Rõ ràng, Thiên Tôn đã thỏa hiệp.
Diệu Chân thoát ly tông môn, vậy, vậy ta thì sao? Lý Linh Tố ngây ra thì sao.
Hắn sau đó hít sâu một hơi, thầm nhủ quên đi, mặc kệ những thứ này, rời khỏi Thiên Tông rồi nói sau.
Thoát ly tông môn... Trong lòng Lý Diệu Chân đã có dự cảm, không có kinh ngạc, chỉ là khó nén bi thương, nàng giãy dụa đứng dậy, hướng Băng Di Nguyên Quân quỳ gối, nức nở nói:
“Đệ tử không nên thân, cô phụ sư tôn.”
Huyền Thành đạo trưởng nhìn thoáng qua Băng Di Nguyên Quân, mặt nàng không biểu cảm, nhìn không ra cảm xúc, từ trong tay áo lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, vứt ở bên đài cao, thản nhiên nói:
“Đi đi, cuộc đời này không cần gặp lại!”
Lý Diệu Chân khóc không thành tiếng.
Hứa Thất An đi lên đài cao, nhặt lên mảnh vỡ Địa Thư của Lý Diệu Chân, mang nàng bế ngang lên, hướng đám người Kim Liên khẽ gật đầu, nói:
“Đi thôi!”
Mấy vị siêu phàm lập tức hóa thành hào quang chạy đi, biến mất ở trong mắt đám người Thiên Tông.
Rốt cuộc kết thúc rồi... Lý Linh Tố nhẹ nhàng thở ra, sau đó cảm giác chỗ nào đó không đúng.
Hả? Ta thì sao?!
Các ngươi còn chưa dẫn ta đi mà, này, mau trở lại... Thánh tử chậm rãi há hốc mồm, vẻ mặt từng bước cứng ngắc.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, thế giới lạnh lùng tàn khốc như thế, không có một tia ấm áp.
Ngay tại lúc hắn mất hết can đảm, bên tai truyền đến thanh âm lạnh lùng của Huyền Thành đạo trưởng:
“Còn chưa cút!”
Lý Linh Tố hốc mắt đỏ lên, mũi cay cay, ngập ngừng nói: “Con, con không muốn thoát ly tông môn, con sẽ còn trở về...”
Hắn vốn định dập đầu, nhưng lại sợ hãi Thiên Tông đột nhiên đổi ý, hạ quyết tâm, ngự kiếm bay lên, hướng tới phương hướng đám người Hứa Thất An biến mất đuổi theo.
Không có ai ngăn hắn.
“Băng Di nhập điện!”
Thanh âm Thiên Tôn truyền đến.
Băng Di Nguyên Quân thu hồi ánh mắt, xoay người tiến vào Thiên Tôn điện.
Thiên Tôn ngồi xếp bằng ở đài sen, duy trì tư thái cúi đầu, thanh âm quanh quẩn trong điện:
“Ngươi cùng thánh nữ thầy trò duyên hết, giải quyết xong phàm tâm, chuẩn bị tấn thăng nhị phẩm.”
Băng Di Nguyên Quân khom mình hành lễ:
“Vâng!
“Tạ Thiên Tôn thành toàn!”