Kim Liên đạo trưởng chân đạp mây lành, mang theo đám người Hứa Thất An hướng kinh thành bay đi.
Trong lòng Hứa Thất An ôm Lý Diệu Chân ngủ say, nghiêng đầu nhìn về phía song tu đạo lữ của mình:
“Thiên Nhân chi tranh đối với quốc sư mà nói, là một cuộc chiến nguy hiểm, cũng là rèn luyện vô cùng tốt, làm ơn nhất định để ta xem cuộc chiến.”
Hắn biết rõ tính cách Lạc Ngọc Hành, cường thế, ngạo kiều, có chút nghiện nữ vương, rất thích được hắn “dỗ”, cho nên đến bây giờ, Hứa Thất An cũng chưa thay đổi xưng hô, luôn gọi nàng quốc sư.
Cho nên quan tâm đối với nàng không thể biểu hiện quá rõ ràng, cái này sẽ làm Lạc Ngọc Hành cảm thấy bị xem nhẹ, sẽ không vui.
Lạc Ngọc Hành “Ừm” một tiếng:
“Thiên Tôn tu vi như thế nào?”
Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nói:
“Bộ dáng nhất phẩm trung kỳ, dù sao chưa tới hậu kỳ.”
Hắn sở dĩ dám nói bốc nói phét, chỉ bảo vệ tính mạng Lạc Ngọc Hành, cái khác mặc kệ, không phải là không để ý Lạc Ngọc Hành chết sống, mà là đến cảnh giới nhất phẩm, hơn nữa đều là Lục Địa Thần Tiên, trên cơ bản chính là tám lạng nửa cân.
Người ngoài chỉ để ý xem là được rồi.
Hơn nữa, Thiên Nhân chi tranh đối với Lạc Ngọc Hành cũng có lợi, bổn nguyên bù trừ nhau là một mặt, rèn luyện tu vi là một mặt khác.
Đương nhiên, ở trong lúc đó, ta còn phải cúc cung tận tụy vì quốc sư... Hứa Thất An nhìn mỹ nhân cao ngạo lạnh lùng gần trong gang tấc, trong lòng bổ sung một câu.
Kế tiếp, chuyện lớn nhất là hôn sự với Lâm An!
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An nhịn không được day day mi tâm.
...
Hoàng cung.
Hoài Khánh vừa mới đánh cờ xong với Ngụy Uyên, liên tục thua, cũng may đã quen, nàng theo Ngụy Uyên học cờ nhiều năm, chưa bao giờ thắng hắn nửa quân.
“Ngụy Công đối với hôn sự của Hứa Ngân la thấy thế nào.”
Trong lúc uống trà sau khi đánh cờ, Hoài Khánh thử nói.
“Chuyện tốt!”
Ngụy Uyên cười ôn hòa.
“Tốt ở nơi nào?”
Hoài Khánh không chút để ý hỏi.
Ngụy Uyên vẫn mặt mang nụ cười, bưng chén trà, nói:
“Lâm An điện hạ tâm tính đơn thuần, tuy thích gây chuyện, lại không giỏi tranh đấu. Một nữ tử như vậy làm vợ cả Hứa Ninh Yến, tốt hơn Mộ Nam Chi cùng Lạc Ngọc Hành. Hoặc là nữ tử khác.”
Hoài Khánh chột dạ một phen, mặt ngoài bất động thanh sắc, hỏi ngược lại:
“Nữ tử khác?”
Ngụy Uyên liếc nàng một cái, nụ cười càng đậm hơn:
“Với nữ tử khác mà nói, một nữ tử uy hiếp không lớn thượng vị, tốt hơn người khác.
“Được rồi, nợ phong lưu của hắn, ta lười nói.”
Bản thân Ngụy Uyên là người chung tình, tín ngưỡng một đời một kiếp hai người, nhưng giống Hứa Ninh Yến thiếu niên phong lưu như vậy, hắn trái lại cũng không đến mức chán ghét, thế gian người có quyền thế, ba vợ bốn nàng hầu chỗ nào cũng có.
Quản tốt chính mình là được.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, đề tài không thể tránh khỏi chuyển tới chính vụ.
“Chính sách chợ biên giới học đường Nam Cương, phải làm tiếp, qua vài năm nữa, tạo ra cơ sở rồi, Vũ Châu tuyển sinh đầu vào có thể mở ra đối với học sinh Cổ tộc. Việc này công ở thiên thu, bệ hạ cần theo sát một chú.”
Ngụy Uyên nhắc nhở.
“Việc này giao cho Ngụy Công xử lý là được.”
Hoài Khánh lại mang việc đẩy trở về, nàng bây giờ đã là vua của một nước, rất hiểu việc dùng người!
Ngụy Uyên cười cười, tiếp tục nói:
“Yêu man phương Bắc bên kia, nợ chúng ta quặng, lương thực tiền bạc, bò dê các loại súc vật, ở năm nay lúc bắt đầu mùa đông có thể thu về. Trước đó Trung Nguyên thế cục không ổn, không dám đòi nợ, bây giờ có thể cả vốn lẫn lãi đòi về rồi.”
Hoài Khánh lẳng lặng nghe, thẳng đến lúc Ngụy Uyên thao thao bất tuyệt nói xong, nàng than thở nói:
“Cho dù là bây giờ, trẫm vẫn như cũ không bắt được lỗi Ngụy Công. Luận năng lực xử lý chính vụ, Ngụy Công còn hơn trẫm không ít, những thứ Ngụy Công mới vừa nói, trẫm liền đều giao cho ngươi.”
Ngụy Uyên cười gật đầu:
“Được!”
Hắn muốn một vũ đài có thể thi triển khát vọng, Nguyên Cảnh chưa cho hắn, Hoài Khánh cho.
Ngụy Uyên nói tiếp:
“Gần đây nghe được một ít tin đồn, trong triều tựa như có người hy vọng bệ hạ sớm lập thái tử.”
Sắc mặt Hoài Khánh trầm xuống, giọng điệu lạnh lẽo:
“Phản quân vừa tiêu diệt, có một số kẻ đã muốn “trọng chấn triều cương”.”
Hoài Khánh còn chưa lấy chồng, ồ không, còn chưa nạp phi lập hậu, lấy đâu ra con nối dõi?
Cái gọi là lập thái tử, lập đương nhiên là con cái Vĩnh Hưng, hoặc con cái tứ hoàng tử.
Có Hứa Thất An trấn giang sơn, triều cục Đại Phụng, không ai dám công khai phản đối Hoài Khánh, nhưng sau Hoài Khánh thì sao, có phải nên mang ngôi vị hoàng đế trả lại cho chính thống hay không?
“Nước không thể một ngày không vua, cũng không thể không có thái tử, lập thái tử liên quan đến nền tảng lập quốc, trái lại cũng không bắt lỗi được. Chỉ là bệ hạ nguyện mang ngôi vị hoàng đế trả lại Vĩnh Hưng, hoặc là, lập con nối dõi Viêm Thân vương làm thái tử hay không?” Ngụy Uyên ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.
Hoài Khánh thản nhiên nói:
“Trẫm đang độ tuổi xuân, việc lập người kế vị không vội.”
Ngụy Uyên như thở dài phun ra một hơi, như là đã hiểu cái gì, nói:
“Hiểu rồi, một khi đã như vậy, bệ hạ phải mau chóng sinh con, bịt miệng mọi người.”
Nói xong, thử nói:
“Ừm, có ai vừa ý hay chưa?”
Hoài Khánh theo bản năng thẳng lưng lên, tự phụ tao nhã, thản nhiên nói:
“Chưa tìm được người vừa ý.”
Chột dạ rồi... Ngụy Uyên chậm rãi gật đầu, nghiêm trang nói:
“Việc nhân duyên, thần sẽ không quản, trong lòng bệ hạ có tính toán là được.”
Vừa nói, vừa buông chén trà:
“Trà cũng uống gần xong rồi, thần cáo lui.”
...
Tiễn bước Ngụy Uyên, Hoài Khánh lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, truyền thư nói:
【 1: Số 2 cùng số 7 như thế nào. 】
【 7: Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần đã quay về Ti Thiên Giám, giờ phút này đang cùng Dương huynh ở Quan Tinh lâu uống trà. 】
Lý Linh Tố cực kỳ nhiệt tình truyền thư trả lời, dù sao Thiên Tông trong thời gian ngắn là không trở về được, thánh tử tính ở trong triều đình giành chút chức quan, trải qua một đoạn cuộc sống buồn tẻ thê thiếp thành đàn.
【 1: Lý Diệu Chân thế nào? 】
【 3: Bị thương nguyên thần, còn đang hôn mê, nhưng vấn đề không lớn, hình phạt lần này, nhìn như muốn dồn nàng vào chỗ chết, thực ra là thành toàn nàng. 】
Lời của Hứa Thất An khiến mọi người sửng sốt, Sở Nguyên Chẩn chưa tham dự việc này, càng nghe không hiểu ý trong lời Hứa Thất An, truyền thư hỏi:
【 4: Lời này giải thích thế nào? 】
【 3: Lý Diệu Chân tựa như không lâu trước đó từng dùng đan dược nào đó tăng cường nguyên thần, dược lực lắng đọng lại trong cơ thể, khó có thể luyện hóa. Băng Di Nguyên Quân hai phát lôi tiên, vừa vặn hòa tan dược lực của nàng, tuy nói mạo hiểm chút, nhưng hiệu quả không tệ.
【 Thiên Tôn sao một lòng muốn dồn nàng vào chỗ chết, sao lại để cho Băng Di Nguyên Quân dùng lôi tiên quật nàng? Cho nên ta đoán là đang thành toàn nàng. 】