Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 5


Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
“Sư tôn?”
Trong nhà trúc, Thẩm Túc Chi từ trên giường đứng dậy.

Hắn chỉ mặc trung y màu trắng, chăn mỏng đắp kín trên người rớt xuống, lộ ra một mảng nhỏ trắng nõn trên lồng ngực, đuôi mắt ửng hồng, dưới mắt thâm đen, như là thức trắng đêm, vốn dĩ là tướng mạo tuyệt trần mà giờ lại có chút tiều tụy.
Kim Đan kỳ có thể tích cốc, Nguyên Anh kỳ không cần ngủ, Thẩm Túc Chi đã là Nguyên Anh, nhưng dáng vẻ hắn lại cứ như là vất vả đã lâu, mệt mỏi bất kham.
“Đệ tử bất cẩn, không cảm nhận được sư tôn tới.”
Cũng không biết là Thẩm Túc Chi trở về từ lúc nào, động tác nhanh nhẹn, vừa rồi lúc y ở trước cửa thì vẫn là phân thân, trong thời gian ngắn ngủi đẩy cửa, hắn đã trở về.
Tống Yến giả vờ như không biết, theo thường lệ quan tâm hắn một chút, mới nói vào chính sự: “Hôm qua sư phụ cùng các vị sư thúc sư bá thương lượng qua, phần việc còn lại do Phù Trần Phong động thủ, mà Phù Trần Phong cũng chỉ có một đệ tử là Túc Chi.

Việc này quan trọng, cho nên vi sư quyết định cùng đi với ngươi.

Năm ngày sau xuất phát, ngươi nhớ chuẩn bị sẵn sàng.”
Thẩm Túc Chi ngoan ngoãn đáp lại, còn không quên ho khan hai tiếng, tiện thể lơ đãng lộ ra vải băng trên cánh tay trái cùng màu với trung y.
Tống Yến rất không nể mặt mũi hắn, làm như không thấy, chỉ căn dặn hắn: “Lần này đi rất có thể sẽ xảy ra tai nạn, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.”
Thẩm Túc Chi có chút buồn bực: “Đệ tử tuân mệnh.”
Tống Yến gật đầu dự định rời đi, lúc quay người, bên tai lại nghe thấy một tiếng “Gào gừ” như có như không.
Ngay sau đó, một cái bóng nhỏ bé cấp tốc nhào tới trên người y, Tống Yến rùng mình, đầu ngón tay nhanh chóng ngưng tụ lại một đạo linh khí định công kích ——
“Sư tôn chậm đã.”
Tống Yến mạnh mẽ ghìm lại cánh tay đang giơ lên, lúc này y mới nhìn rõ trên vai mình là cái thứ gì.

Mắt như chuông đồng, cả người lông dài, trên đầu hai cái sừng ngắn ngủn, có điểm giống hai cái lỗ tai nhỏ.
Tống Yến nhìn con vật nhỏ cọ tới cọ lui trên vai mình, có chút trầm mặc.

Y châm chước nói rằng: “Mèo này… Dáng dấp có chút kỳ lạ.”
Thẩm Túc Chi: … Mèo?
Thao Thiết dùng đầu cà cà Tống Yến, nằm chổng vó trên vai của y mà “Meo~” một tiếng, như là đồng ý với Tống Yến.
Thẩm Túc Chi: …
Trong lòng Thẩm Túc Chi hiện giờ đại khái chính là muốn đem Thao Thiết bỏ vào nồi, thêm gia vị tê cay.
Tống Yến chần chừ giơ tay lên, vuốt đầu động vật không biết tên ở trên vai một cái, cảm giác cũng không tệ lắm, lông mượt cực kỳ.
“… Lại đây!” Trước mặt Tống Yến, trong lúc nhất thời Thẩm Túc Chi không biết nên gọi Thao Thiết bằng cách nào.
Thao Thiết mắt điếc tai ngơ, xoay người một cái lăn xuống lồng ngực Tống Yến, còn cọ tới cọ lui, chớp đôi mắt lớn như chuông đồng hướng Tống Yến phóng điện, dùng bất cứ thủ đoạn nào làm nũng bán manh.
Thơm quá thơm quá! Trên người đại mỹ nhân toàn là hương thơm, chẳng giống như chủ nhân âm tình bất định lại còn tâm tính bại hoại, cả người đều là rượu thối!
“Đây là mèo của Túc Chi?” Tống Yến vuốt lông một cái, có chút chưa đã thèm.
“… Đúng vậy” nhỉ?
“Dáng dấp thật đặc biệt, nhìn kỹ cũng có mấy phần ngây thơ, da lông rất mượt, là một con mèo ngoan.” Tống Yến không chút nào keo kiệt mà khen.
“Meo meo~” Mỹ nhân ngươi cũng có ánh mắt tốt đó!
Biểu tình trên mặt Thẩm Túc Chi đông cứng, thậm chí còn có chút gượng ép, nếu như nhìn kỹ còn có thể phát hiện thần sắc hắn có chút co giật.
Đấu tranh tự nói với mình, thằng nhãi Thao Thiết này hiện tại không thể đánh, không thể đánh.
“Chỉ là, từ khi nào Túc Chi nuôi mèo? Sư phụ thế mà chưa từng nhìn thấy.”
“Hồi bẩm sư tôn, là đệ tử nhặt được trên đường trong lần rèn luyện này, thấy vật nhỏ đáng thương, liền mang về nuôi.”
“Thì ra là như vậy, Túc Chi thật tốt bụng.” Tống Yến lưu luyến mà đem Thao Thiết thả xuống, dặn Thẩm Túc Chi nghỉ ngơi thật tốt, lại vuốt lông Thao Thiết một cái nữa mới rời đi.
Nhìn theo Tống Yến ra khỏi cửa, cảm nhận được trong phạm vi năm dặm đã không còn hơi thở của y, Thẩm Túc Chi vì lý do an toàn mà tạo ra một cái kết giới cách âm, cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Thao Thiết, trong mắt ánh lên hàn quang lạnh lẽo.
Trong nhà trúc ngay lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế.
“Đừng đánh ta!!!!!”
Nửa khắc đồng hồ sau, Thẩm Túc Chi nhàn nhã ngồi ở bên cạnh bàn, ung dung thong thả cầm lấy một chén trà nhâm nhi.
Bên chân hắn, một thiếu niên choai choai sưng mặt sưng mũi mà ôm chân của hắn khóc lớn, một bên khóc một bên hít hít nước mũi không tồn tại.
“Ta sai rồi, ta sai rồi hu hu hu, ta cũng không dám nữa.”
“Ngươi làm sao mà tới đây?” Thẩm Túc Chi dư quang liếc nó một cái, ghét bỏ mà giật giật chân, tốt lắm, không giật ra được.

Thao Thiết ôm chặt lấy cẳng chân Thẩm Túc Chi, cảm nhận được hắn ghét bỏ nó, trong nháy mắt ôm chặt hơn, một bên khóc một bên lắc đầu: “Ta nằm trong tay áo ngươi theo tới, hu hu hu ta biết sai rồi, đừng ném ta trở về.”
Thẩm Túc Chi: …
Tại sao thú bản mệnh của hắn lại là đồ ngu như thế.
Hắn có chút đau đầu, hiện nay Tống Yến đã biết chỗ hắn có con mèo (tuy rằng hắn cũng không hiểu tại sao Tống Yến lại đem một con Thao Thiết xấu như vậy nhận thành mèo), dáng dấp lại rất đặc biệt, chắc chắn không để cho Thao Thiết quay lại Ma giới được, không thì lần sau gặp mặt Tống Yến mà hỏi sẽ không có cách nào trả lời.
“Ngươi ở lại chỗ này, không cho chạy loạn, nếu để bản tọa biết ngươi chọc ra chuyện, sau này khẩu phần của ngươi giảm một nửa.”
Thao Thiết nghe vậy, mặt nhất thời nhăn thành một nắm, không tình nguyện mà nói: “Được.”
Thẩm Túc Chi hài lòng gật đầu, cảnh cáo nói: “Ngoại trừ ngọn núi này, chỗ nào ngươi cũng không được đi, trên đỉnh núi cũng không được đi.”
“Biết rồi.” Thanh âm Thao Thiết rầu rĩ.
Kỳ thực việc Thao Thiết trở thành thú bản mệnh của Thẩm Túc Chi hoàn toàn là do trùng hợp, nó vừa xấu vừa tham ăn, tuy rằng nếu như bây giờ để Thẩm Túc Chi lựa chọn lần nữa, hắn vẫn sẽ chọn Thao Thiết.
Thao Thiết là thần thú cuối cùng trên thế gian (tự nó nói, không nên coi là thật), lúc đó Thẩm Túc Chi còn là một đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác, ở trong rừng rậm tùy ý lượm trứng thú, nhìn thấy quả trứng tạo hình kỳ lạ định mang về luộc ăn, kết quả sau khi trở về vứt nó trong tẩm điện của mình rồi quên mất.

Mấy ngày sau, Thao Thiết phá xác mà ra, dáng dấp mặc dù cực kỳ xấu xí, nhưng có thể miệng nói tiếng người, rất có linh tính.
Chẳng qua Thẩm Túc Chi ghét bỏ nó xấu xí, chậm chạp không muốn ký kết khế ước cùng nó.

Thao Thiết nửa đêm nhảy lên giường Thẩm Túc Chi giẫm đạp làm hắn tỉnh, lúc này mới cùng nó miễn cưỡng ký kết khế ước.
Nghĩ tới đây, Thẩm Túc Chi liền ghét bỏ mà liếc nó một cái, một cước đem nó đạp ra khỏi cửa.
“Tự đi chơi đi, đừng có quấy rầy ta.”
Thao Thiết trơ mắt nhìn thấy cánh cửa phịch một tiếng đóng lại trước mắt mình, ủ rũ mà thu nhỏ chính mình đi tản bộ trên núi.

Cảm nhận được trong đầu kí chủ truyền đến cảm giác sung sướng, hệ thống xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng quyết định đem chân tướng nói cho y.
【 Kiểm tra cho thấy ký chủ tiết ra quá nhiều dopamine, thỉnh ký chủ chú ý, vừa nãy loài động vật lông dài tên khoa học là Thao Thiết, một thượng cổ hung thú, là thần thú cuối cùng còn tồn tại trên đời.

Vì bảo đảm an toàn, thỉnh ký chủ cùng Thao Thiết giữ khoảng cách.



… Thao Thiết?
Kia mà lại là Thao Thiết?
Không phải nói Thao Thiết xấu xí đến không thể gặp người sao? Sinh vật lông dài kia vừa nhỏ vừa đáng yêu, lại là Thao Thiết nổi danh vừa xấu vừa tham ăn?
Tống Yến cảm giác mình bị đả kích lớn lắm.

Xuyên thư đã qua mười ngày, Tống Yến cũng từ không biết chút gì từng bước nâng lên, hiện nay đã có thể nắm giữ phần lớn linh lực trong cơ thể, ít nhất cũng coi như là có tu vi Nguyên Anh kỳ.
Kim Đan đã được coi là hàng ngũ cao thủ, tại một số nơi đã có thể làm chủ một tông, Nguyên Anh càng là đại năng một phương, còn Hóa Thần kỳ đã được coi như là lão yêu quái hiếm khi xuất thế.

Phù Hoa chân quân là người đệ nhất chưa phi thăng trên Hạo Miểu đại lục, cũng là tu sĩ Hợp Thể kỳ duy nhất mà không người nào sánh được trên toàn bộ đại lục.
Ban đêm, Tống Yến thay đổi một chiếc trường sam toàn thân màu đen, đội mũ trùm, lặng lẽ xuống núi, một mình tới phía sau núi Nhạc Hoa Tông.

Sau núi là cấm địa của Nhạc Hoa Tông, chỉ có chưởng môn cùng Phù Hoa chân quân mới có tư cách đặt chân.
Tống Yến đứng trước một vách đá, nghi ngờ hỏi: “Ngươi xác định là nơi này?”
Đây không phải là một bức tường đá sao?
Trong đầu, vang lên tiếng hệ thống máy móc dường như không có bất kì cảm xúc nào.
【 Xác định, thỉnh ký chủ đừng nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của ta.


Thấy Tống Yến không nói nữa, hệ thống tiếp tục: 【 Kết giới nơi này do nguyên chủ bày ra, thỉnh ký chủ dựa theo phương pháp tiến vào kết giới, không thể khiến kết giới tổn hại, nếu không nội dung nguyên văn sẽ sớm bắt đầu, ngài cũng sớm tử vong.


Ý là, nếu như kết giới hỏng rồi, vậy y sẽ tức khắc thân bại danh liệt, nhanh chóng bị nam chủ đâm một kiếm xuyên tim, sau đó rớt mạng.
Nghĩ tới đây, Tống Yến hỏi: “Nếu như ta chết, vậy có phải ta sẽ trở lại năm 2021?”
【 Ngài sẽ tan thành tro bụi.


Tống Yến đang định sử dụng pháp quyết run tay một cái, yên lặng tập trung nghiêm túc.
Trên vách đá trước mặt xuất hiện một lỗ hổng vừa cho một người, Tống Yến cẩn thận choàng mũ trùm lên đầu, bước vào bên trong kết giới.


Trong kết giới không có cảnh tượng tối tăm không ánh mặt trời cùng với tiếng khóc u ám như Tống Yến đã tưởng tượng, cũng không có đám tu sĩ run lẩy bẩy bị hắn chộp tới giam giữ ở trong hang động đen kịt.

Nơi này thật giống như thế ngoại đào nguyên, yên tĩnh mà an tường, phóng mắt nhìn có tới hai mươi, ba mươi gian phòng, còn có ruộng vườn, gia cầm, cả suối cùng cầu trúc.
Y trong lúc nhất thời có chút hoài nghi: “Ta có phải đi nhầm đường rồi?”
Trong phòng có người đi ra, nhìn thấy Tống Yến đang choàng mũ màu đen, thăm dò gọi: “Là Tống đạo trưởng sao?”
Tống Yến chần chờ nói: “…Đúng vậy.”
Người kia trong nháy mắt buông lỏng cảnh giác, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ Tống Yến: “Sao hôm nay đạo trưởng lại tới? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đại não Tống Yến xoay chuyển nhanh chóng, thoáng chốc liền nghĩ xong cái cớ: “Không có, chỉ là mấy ngày nữa ta phải rời tông môn, tới hỏi xem các ngươi có thiếu đồ vật gì hay không.”
Người kia là một nam tử trẻ tuổi, nghe vậy lắc lắc đầu: “Chúng ta không thiếu cái gì, chỉ là cả trăm năm qua đạo trưởng chưa từng ra khỏi tông môn, bây giờ đột nhiên lại ra ngoài, có biến cố gì sao?”
Tống Yến trả lời: “Thực ra cũng không phải chuyện lớn gì.

Đệ tử của ta xuất môn rèn luyện, phát hiện có môn phái nhỏ lén lút giam cầm tu sĩ, tu luyện tà thuật, hấp thụ tu vi người khác để bản thân sử dụng.

Ta e không chỉ có một tông phái này, liền dự định xuống núi xem sao.”
Dứt lời, Tống Yến quan sát biểu tình người trước mặt.
Nam tử này có tu vi không cao, chỉ có luyện khí, mà thiên tư đặc biệt, trên người luôn quanh quẩn một loại khí tức màu trắng mơ hồ, hỏi hệ thống mà hệ thống cũng không trả lời được.
Nam tử nghe thấy Tống Yến nói, nhất thời căm phẫn: “Đạo trưởng ngài nhất định phải đào bọn súc sinh này ra ngoài ánh sáng! Bọn họ quả thực hổ danh chính đạo!”
Tống Yến ừm một cái.

Truyện Võng Du
Xem biểu tình người này không giống giả vờ, mà trong nguyên tác rõ ràng đã nói Phù Hoa chân quân cũng làm hành vi súc sinh này.

Hiện nay tình huống như vậy, nhìn thế nào cũng không giống như nguyên tác đã nói.
Vì sao Phù Hoa chân quân đem một đám người giam cầm bên trong kết giới?
Nam nữ chính tại sao muốn một kiếm giết chết Phù Hoa, không cho y bất kỳ cơ hội biện giải nào?
Tống Yến lần đầu cảm thấy mọi chuyện ngày càng khó bề phân biệt..

Bình Luận (0)
Comment