Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 6


Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
“Gào gừ gào gừ gào gừ.” Ta tận mắt nhìn thấy đại mỹ nhân từ trong khe đá đi ra!
Thẩm Túc Chi nhíu mày: “Khe đá? Ngươi xác nhận?”
Thao Thiết bản thu nhỏ liều mạng gật đầu, chỉ lo Thẩm Túc Chi không tin nó, gấp đến độ biến thành hình người đến hoa tay múa chân với Thẩm Túc Chi: “Chính là một cái khe đá! Y ở chỗ đó múa tay nửa ngày, trên tảng đá liền xuất hiện lỗ hổng, sau đó vèo một cái đại mỹ nhân liền biến mất, không bao lâu sau y lại từ trong khe đá đi ra!”
Thẩm Túc Chi híp mắt một cái: “Ngươi nhìn thấy Tống Yến ở chỗ nào?”
Thao Thiết “a” một cái, có chút mờ mịt trừng mắt: “Ta cũng không biết, ta không biết đường.”
Thẩm Túc Chi khẽ nở nụ cười, nhưng nụ cười kia lại làm cho Thao Thiết run lập cập: “Ngươi không biết?”
Lông trên người Thao Thiết đột nhiên dựng đứng, nó cái khó ló cái khôn: “Ta ta ta đột nhiên lại nhớ ra rồi.”
“Mang ta đi.”
Một lát sau, Thẩm Túc Chi đứng ở vách núi cheo leo trước cấm địa cùng Thao Thiết trên vai mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ngươi xác định là ở đây?”
Thao Thiết kiên định, chầm chậm gật gật đầu: “Ta sẽ không nhìn lầm, chính là chỗ này.”
“Nơi này có kết giới.” Nghe Thao Thiết nói vậy, Thẩm Túc Chi nghiêm túc tra xét một phen, phát hiện Tống Yến bố trí kết giới rất khéo léo, vừa vặn thiết lập trên vách núi bên dưới sơn động, nếu không cố tình tìm kiếm thì tuyệt đối không thể chú ý tới.
“Không phá được, nếu như mạnh mẽ xé rách kết giới sẽ chỉ khiến cho y chú ý.” 
Bất đắc dĩ, hắn đành phải từ bỏ cơ hội lần này, “Lần này không được thì lần sau, bản tọa ngược lại muốn xem xem Tống Yến đang diễn trò gì.”
Hắn sờ sờ đầu Thao Thiết đầu, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lẽo: “Ta sớm muộn cũng sẽ khiến hắn thân bại danh liệt.”

【 Leng keng, chúc mừng kí chủ thăng lên cấp hai, mở khóa công pháp 《 Xuyên Vân kiếm pháp 》tầng thứ nhất, mở ra chức năng “Lựa chọn nhiệm vụ”.

Thỉnh kí chủ không ngừng cố gắng, nỗ lực thăng cấp.


Trong đầu đột nhiên xuất hiện âm thanh máy móc khiến Tống Yến kinh ngạc nháy mắt.
“Làm sao thăng cấp?” Kể từ khi y biết chính mình có một cái hệ thống cũng chưa từng nghe nói đến khái niệm thăng cấp.

Hệ thống bình thường chỉ có tuyên bố nhiệm vụ, có lúc còn có thể cưỡng chế y làm theo nội dung cốt truyện, chỉ là thăng cấp với khen thưởng vẫn là lần đầu tiên.
【 Kí chủ thông qua làm nhiệm vụ tích lũy tích phân thăng cấp, tích phân đạt mức sẽ tự động thăng cấp.

Sau khi thăng cấp lấy được quà thưởng, tới cấp năm mở khóa tích phân thương thành, có thể dùng tích phân đổi vật phẩm.



“Vậy ta hiện tại có bao nhiêu tích phân?” Tống Yến cảm thấy hứng thú.
【 Tích phân hiện tại: 2 】
… Tống Yến không muốn hỏi nữa, yên lặng tiếp thu Xuyên Vân kiếm pháp đến từ hệ thống, cũng dự định sáng sớm ngày mai liền đi thử vài chiêu.
Nhật lạc tinh di, nguyệt thăng đấu chuyển(*), thời gian đảo mắt đã qua năm ngày.
(*) Ý chỉ hình ảnh mặt trời lặn, mặt trăng mọc.
Hôm nay là ngày Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi xuống núi.
Chuyện Tống Yến xuống núi chỉ có chưởng môn cùng phong chủ các phong biết được.

Dù sao y chính là cao thủ không xuất thế của Nhạc Hoa Tông, đồng thời cũng là mặt mũi của Nhạc Hoa Tông, nếu như chuyện đi xuống núi bị truyền ra ngoài, ảnh hưởng tới Nhạc Hoa Tông cũng không phải nhỏ.
Vì vậy lần xuống núi này, Tống Yến đặc biệt dùng bí thuật dịch dung của tông môn, đem dung mạo chói mắt của bản thân biến thành một thiếu niên dáng dấp thanh tú đi theo Thẩm Túc Chi.
Đại sư huynh lần thứ hai xuống núi, các đệ tử Nhạc Hoa Tông mặc dù có chút không rõ, thế nhưng khi nghe nói nguyên nhân vẫn dành ủng hộ lớn nhất cho sư huynh nhà mình, dồn dập tới đưa tiễn Thẩm Túc Chi.

Đối với tiểu đệ tử xa lạ bên cạnh, Thẩm Túc Chi tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, lại thức thời không có hỏi nhiều.
“Lần trước sư huynh xuống núi vội vàng, không thể tới đưa tiễn, lần này ta đặc biệt mang theo đan dược Phù Dao Phong luyện chế.

Thỉnh sư huynh nhận lấy.”
“Cái này là pháp khí phòng ngự ta luyện chế, mặc dù không phải vật quý giá gì, nhưng cũng là tâm ý của sư đệ, mong sư huynh đừng ghét bỏ.”
“Sư huynh, lần xuống núi này, khi trở về có thể mang về một phần bánh hoa quế dưới chân núi cho sư muội được không? Nghe nói mùi vị rất ngon, ta từ lâu đã muốn thử.

Trước tiên cảm tạ sư huynh.”

Sau khi Tô Nhược bị đoàn người đẩy ra, trong lòng như có lửa đốt, không ngừng ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Thật vất vả nàng mới chen vào được, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Thẩm Túc Chi liền lắp bắp, nửa chữ cũng phun không ra.
Mắt thấy ánh mắt Thẩm Túc Chi sắp bỏ qua nàng, Tô Nhược quyết tâm, hướng Thẩm Túc Chi dặn dò: “Sư huynh, lần xuống núi này nhất định là nguy hiểm trùng trùng, mong rằng sư huynh vạn sự cẩn thận, nhất định phải bình an trở về.”
Tô Nhược cảm nhận được ánh mắt Thẩm Túc Chi dừng lại trên người nàng, trong ôn nhu xen lẫn mấy phần tìm kiếm, pha tạp vào ánh nắng ôn hòa giữa ngày, có chút ấm áp, cũng làm nàng thêm vài phần căng thẳng.
Nàng ở trong giấc mộng từng thấy, trên đường mình cùng Thẩm Túc Chi và Tống Yến đi Quy Nhất Phái gặp phải một thôn bị Ma tu truy sát, nguy cơ trùng trùng, ngàn cân treo sợi tóc.

Nàng có mấy lần suýt nữa bỏ mạng, trong lúc hiểm nguy đột phá Luyện Khí trung kỳ.
Thẩm Túc Chi cười nhẹ một tiếng, thanh âm lười biếng dễ nghe vờn quanh nàng, làm nàng thấy vành tai có chút ngứa.
“Đã biết, đa tạ sư muội.”

Về phần có để ở trong lòng hay không, lại là chuyện khác.
Trong lúc nhất thời Tống Yến bên cạnh cứ như người trong suốt.
Đại sư tỷ Phù Dao Phong tên gọi Mộ Quán Nhất, là người nhiệt tình, thấy không có ai để ý Tống Yến liền lấy viên thuốc mang theo bên người tặng cho hắn: “Vị sư đệ này nhìn không quen mắt, chắc là vừa tới không lâu.

Lần xuống núi này tuy có Đại sư huynh đi cùng, nhưng vẫn phải cẩn thận.

Đây là đan dược ta luyện chế vài ngày trước, không phải thứ gì hiếm lạ, chẳng qua còn có chút tác dụng.”
Tống Yến nhấc mắt nhìn về phía vị Đại đệ tử Phù Dao Phong này.
Nguyên tác có nói vị Đại sư tỷ này là hiền lành nhất, không cần biết là đệ tử phong mình hay các phong khác đều được nàng quan tâm, không nghĩ tới nàng đối một kẻ hoàn toàn không quen biết như mình lại cũng tốt bụng như vậy.
“Ngốc cái gì? Cầm lấy đi.”
Mộ Quán Nhất thấy vị tiểu sư đệ thanh tú trước mặt đang nhìn nàng sững sờ, không khỏi bật cười nói: “Sư đệ nhập môn không được bao lâu đã bị ủy thác trọng trách, có thể thấy được là thiên tư trác tuyệt.

Sư tỷ làm vậy cũng xem như là tạo mối quan hệ, sư đệ không cần kinh ngạc, cầm đi.”
Dù không quá cần thiết, Tống Yến cũng không đành lòng từ chối Mộ Quán Nhất đầy lòng thiện ý.

Y tiếp nhận túi gấm trong tay nàng, nhẹ giọng nói tạ ơn.
Trong nguyên tác, khi thân phận Thẩm Túc Chi bị vạch trần chính là lúc Tu chân giới cùng Ma tộc khai chiến.

Mộ Quán Nhất làm Đại sư tỷ Phù Dao Phong, làm gương cho binh sĩ, dẫn dắt một đám đệ tử cùng Ma tu chém giết, cuối cùng vì bảo vệ đệ tử phía sau mà chết trong tay Ma tu.

Sau đó, Thẩm Túc Chi cùng Tô Nhược trước sự chứng kiến của thiên địa đại đạo kết làm đạo lữ, Ma giới cùng Tu chân giới giao hảo, mà ngoại trừ sư phụ Mộ Quán Nhất thì chẳng còn ai để cái chết của nàng trong lòng.
Trước kia y không biết Mộ Quán Nhất thì thôi, bây giờ y tiếp nhận ý tốt của Mộ Quán Nhất rồi, chắc chắn sẽ không để cho nàng đau khổ chết đi như vậy.
“Đa tạ các sư đệ sư muội.

Thời gian không còn sớm, ta cùng với sư đệ ta nên khởi hành, cáo từ.”
Thẩm Túc Chi hướng các đệ tử đưa tiễn gật đầu, ném Phá Vân kiếm của mình ra không trung.
Phá Vân kiếm trên không trung lập tức lớn lên, trong nháy mắt biến to đến mức có thể gánh chịu trọng lượng hai người.

Thẩm Túc Chi nhảy lên kiếm, đưa tay ra với Tống Yến.

Tống Yến không duỗi tay, trong lúc nhất thời tình cảnh có chút giằng co.
Phù Trần kiếm không thể xuất hiện ở đây, Tống Yến cũng không có thanh kiếm nào khác, mà thân là đóa hoa cao lãnh của Nhạc Hoa Tông, y càng không thể yêu cầu đệ tử đỡ mình lên kiếm, đứng ở trên thân kiếm Thẩm Túc Chi đã là nhượng bộ lớn nhất y có thể làm.
“Không cần làm phiền.” Tống Yến mặt không đổi sắc xem nhẹ luôn tay Thẩm Túc Chi, phi thân lên, bình bình ổn ổn đứng trên Phá Vân kiếm.
Không thèm đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc mà phức tạp của đệ tử xung quanh, Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi cuối cùng cũng lên đường, phi kiếm rời khỏi sơn môn Nhạc Hoa Tôn,.
Đây là lần đầu tiên Tống Yến trải nghiệm cảm giác “ngự kiếm” trong tiểu thuyết.
Y bị bao phủ trong một lớp kết giới mỏng manh, gió trước mặt đều bị thổi qua bên cạnh kết giới, không đụng tới y nửa phần.

Vì ngự kiếm cũng không cao, bên cạnh còn có chim tước đồng hành cùng bọn họ.
Phía trước Tống Yến chính là tấm lưng rộng rãi của Thẩm Túc Chi.

Nhìn từ phía sau, mái tóc hắn đen tuyền được buộc lên một phần, phần còn lại buông xõa, dài đến hông, tay áo màu đen tung bay, chỗ góc áo có một chút sắc trắng, là màu sắc tự nhiên của vải dệt.
Thẩm Túc Chi dùng tinh thần lực điều khiển trường kiếm, tự nhiên sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực, dùng góc độ của Tống Yến chỉ có thể nhìn thấy một phần vành tai của hắn lộ ra dưới mái tóc dài đen nhánh.
Vành tai là màu trắng lạnh, cũng giống như hắn, vừa tàn nhẫn lại vô tình.
Với tốc độ của bọn họ, cần ba ngày mới tới Quy Nhất Phái ở Ô Vân thành.

Để bảo đảm thể lực cho Thẩm Túc Chi, nghỉ ngơi là không thể thiếu, Tống Yến lựa chọn Dụ An thành.
Dụ An thành là chủ thành của Thanh Nguyên Tông đứng đầu tam đại tông, cách Nhạc Hoa Tông một khoảng cách lớn, trong thành trị an rất tốt, là nơi dừng chân nổi tiếng.
Hạo Miểu đại lục có ba tông năm phái, là tám tông phái mạnh nhất Hạo Miểu.

Tam tông theo thứ tự là Nhạc Hoa Tông, Thanh Nguyên Tông cùng Ngọc Khê tông, mà trong đó Nhạc Hoa Tông cường đại nhất, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất đại tông.
Lúc Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi đến Dụ An thành thì sắc trời đã tới chạng vạng.

Trên đường vẫn đông đúc như cũ, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy đội ngũ đệ tử mặc trang phục Thanh Nguyên Tông tuần tra xung quanh, thoạt nhìn rất trách nhiệm.
Bọn họ chọn một khách điếm nhìn không tồi, thuê hai gian thượng phòng.
Người tu tiên, bảo bối đồ vật đều nằm trong không gian chứa đồ của chính mình, không cần chuẩn bị gì cả.

Vì vậy sau khi Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi cầm chìa khóa gian phòng liền ra khỏi cửa.

Khi Tống Yến đọc sách đã biết trong Dụ An thành có một loại bảo vật hiếm có, tên là đá Thái Hư, là mảnh vỡ chìa khóa cho di tích của thượng cổ đại năng, sẽ xuất hiện tại buổi đấu giá tối hôm nay ở Dụ An thành.
Đá Thái Hư hình dáng phổ thông, bên trong lại có một loại sức mạnh kỳ quái, chỉ có điều không người nào biết tác dụng, cho nên ở trên hội đấu giá không người nào quan tâm đến nó.
Trong sách, vì Tô Nhược là đệ tử Phù Hoa chân quân, cho nên nhiệm vụ lần này nàng cũng đi theo tích lũy kiến thức.

Đêm nay Phù Hoa chân quân vốn không muốn ra ngoài, lại không chịu nổi Tô Nhược nhõng nhẽo đòi hỏi, đành dẫn nàng tới buổi đấu giá nhìn xem.

Nàng lại không coi trọng bảo vật gì, chỉ là đá Thái Hư này có màu khá đẹp, óng ánh long lanh rất là mỹ lệ, Phù Hoa chân quân chỉ đơn giản mua cho nàng, không nghĩ tới lại làm cho nàng gặp cơ duyên lớn.

Sau khi Phù Hoa chân quân chết nàng mở ra di tích của vị đại năng, tìm được phương pháp phi thăng.

Mà bây giờ Tô Nhược không bái nhập môn hạ Tống Yến, cũng không đi cùng Tống Yến tới chỗ này, đá Thái Hư kia đương nhiên Tống Yến phải thu vào tay.
Cái này trực tiếp liên quan đến việc y có thể phi thăng hay không.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, hệ thống trong đầu y từ khi bước vào Dụ An thành luôn lặp đi lặp lại một nhiệm vụ, dù là âm thanh máy móc, Tống Yến lại kì quặc nghe được hệ thống có chút gấp gáp.
【 Nhiệm vụ đột phát: Thỉnh kí chủ đi tới phòng đấu giá Dụ An, thu được đá Thái Hư, hoàn thành nhiệm vụ thưởng 25 tích phân.

Thỉnh kí chủ lựa chọn chấp nhận hay từ chối nhiệm vụ.


Tuy rằng y không biết tại sao hệ thống muốn để y có được đá Thái Hư, nhưng vừa thu được tích phân, vừa đạt được kỳ ngộ liên quan tới phi thăng, sao lại không làm chứ?
Tống Yến nhận nhiệm vụ, cùng Thẩm Túc Chi tới phòng đấu giá.
Bởi thân phận Đại đệ tử Phù Hoa chân quân Nhạc Hoa Tông của Thẩm Túc Chi, phòng đấu giá Dụ An cực kỳ coi trọng, an bài hai người bọn họ trong gian phòng trang nhã trên tầng cao nhất.
“Nơi này là lô ghế riêng của Nhạc Hoa Tông, Thẩm tiên trưởng chính là cao đồ của Phù Hoa chân quân, phòng đấu giá chúng ta tất không thể ngạo mạn.

Đây là danh sách những bảo vật đêm nay chúng ta muốn bán đấu giá.

Hai vị tiên trưởng có yêu thích cái gì, nếu không phải vật quá mức trân quý, tại hạ cũng có thể làm chủ đem bảo vật ra khỏi sàn, lén lút bán cho tiên trưởng.” Nói vừa dứt lời, quản sự phòng đấu giá đưa một quyển sách tới.
Đây cũng là mặt mũi của đệ nhất đại tông.
Tống Yến lật qua lật lại danh sách, tùy ý chỉ ba món đồ cho quản sự, gã nhìn thấy mấy cái này ngay lập tức xoắn xuýt, nói rằng: “Tiên trưởng, ngài đừng làm khó tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là quản sự, làm sao làm chủ được nhiều bảo vật như vậy, Chiếu Ảnh kiếm này chính là bảo vật then chốt buổi đấu giá hôm nay đó ạ.”
Tống Yến nhấc lên mí mắt nhìn về phía quản sự, không nói một lời, gã lại căng thẳng đến chảy mồ hôi hột: “Tiên trưởng, Chiếu Ảnh kiếm thật sự không được.”
“Vậy còn hai cái kia?”
Mặt quản sự nhất thời xoắn đến vặn vẹo: “Tiên trưởng, ba loại ngài chọn này đều là bảo bối hiếm có, ngài đại nhân đại lượng, xin đừng làm khó dễ tiểu nhân.”
Tống Yến nhìn gã, tuy rằng một lời cũng chưa nói, vẫn có thể từ ánh mắt cùng động tác của y mơ hồ nhìn thấy sự mất kiên nhẫn.

Tống Yến tiện tay lật hai trang, chỉ vào một vật nói: “Cái này thì sao?”
Mặc dù Tống Yến không lên tiếng, quản sự vẫn có thể từ trong mắt y nhìn thấy – Chỉ là một khối đá nhỏ trông dễ nhìn mà ngươi cũng không làm chủ được thì cút khỏi cái danh quản sự đi, vội vã cười nói: “Cái này đương nhiên có thể, tiểu nhân này sẽ sai người giúp tiên trưởng đem đồ tới.”
Tống Yến “Ừ” một tiếng, thả xuống một túi linh thạch lên bàn.
Cũng không lâu lắm, người của phòng đấu giá liền đem đá Thái Hư tới.
Bọn họ cũng không biết rõ đá Thái Hư, cũng không biết đây là thứ gì, ngay cả trong danh sách cũng tùy ý lấy tên là đá ngũ sắc, cho nên Tống Yến cũng không lo lắng có người cướp đoạt.

Lúc người của phòng đấu giá đưa đồ tới, y cũng không biểu lộ hứng thú gì đặc biệt, chỉ tiện tay cầm chơi một chút, để Thẩm Túc Chi ném vào trong túi Càn Khôn.
【 Nhiệm vụ hoàn thành, 25 tích phân đã thêm vào tài khoản kí chủ, hệ thống sắp thăng cấp, lần thăng cấp này dự tính tiêu tốn 48 giờ, thỉnh kí chủ kiên trì chờ đợi.


Biểu tình Tống Yến nhất thời cứng đờ.
May mà y vốn là mặt than, vào giờ phút này cũng không khiến Thẩm Túc Chi chú ý..

Bình Luận (0)
Comment