Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Lấy tính khí trẻ tuổi bồng bột của Thái Tử Tư Mã Thiệu, nếu vào một tháng trước, Vương Duyệt nói ngay trước mặt Thái Tử rằng cha ngươi chính là hôn quân, Thái Tử nhất định sẽ trở mặt ngay tại chỗ, cho dù biết rõ Vương Duyệt là con trai của Vương Đạo cũng sẽ lớn tiếng mắng hắn sỉ nhục vua.
Nhưng hiện tại thì sao, Thái Tử giữ im lặng, không hề chỉ trích Vương Duyệt.
Đối với Thái Hưng Đế mà nói, việc tìm người chết thay cho công cuộc bắc phạt thất bại, Thuần Vu Bá chết oan uổng bên bờ Trường Giang, còn cả mẹ Tuân thị bị đuổi khỏi cung đình và ép tái giá đều không có gì khác nhau, bọn họ đều chỉ là công cụ, dùng xong thì vứt chứ không hề có tình cảm.
Đổi thành trước kia, Thái Tử sẽ cảm thấy Thái Hưng Đế giả vở bắc phạt để lựa chọn lựa những đại thần thân cận có gan chống lại Vương Đạo, sau đó dùng Thuần Vu Bá để gánh tội thay là thủ đoạn chính trị cao minh, là mưu lược, hy sinh một Thuần Vu Bá có tính là gì?
Đao không rơi trên người mình sẽ không biết đau.
Vì mẹ Tuân thị từ đầu đến cuối không thể trở lại Đài Thành, cùng với việc hắn đau khổ cầu xin cho mẹ còn bị phụ hoàng mắng to một trận và bị cấm túc ở Đông Cung, Thái Tử cảm thấy đau lòng, lúc này mới dấy lên sự bất mãn của hắn đối với cách làm của phụ hoàng.
Cũng giống như Vương Điềm, trước kia đã sùng bái cha, noi theo cha và hy vọng giúp được cha bao nhiêu, thì hiện giờ lại bất mãn với cha bấy nhiêu, thậm chí còn chống lại cha.
Đây có lẽ là trải nghiệm trưởng thành của hầu hết đàn ông, từ tôn sùng một người đến lúc quay lưng, từ sùng bái cha đến “giết” cha, từ tự tìm được bản thân mình, cho đến khi trở thành một người đàn ông hoàn toàn độc lập và không phụ thuộc vào cha.
Vương Duyệt là ngoại lệ, bởi cha hắn là một kẻ ngốc*.
* Đoạn này nhắc đến cha ruột của Vương Duyệt Vương Duyệt thấy Thái Tử im lặng, biết là hắn nghe lọt tai nên lại châm thêm một ngọn lửa, “Chuyện thành như bây giờ, Thái Tử còn không rõ sao? Chỉ cần Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Thượng thì mẫu thân Thái Tử sẽ không có ngày bước vào Đài Thành, cũng không thể nhận được sắc phong, mãi mãi không được bước ra ngoài ánh sáng.”
Thái Tử khó khăn nói: “Dù sao bà ấy cũng là mẹ đẻ ta. Ta là trữ quân, mẫu bằng tử quý, tương lai chưa chắc không có cơ hội.”
Vương Duyệt tàn nhẫn đánh nát hy vọng của Thái Tử, “Nếu Hoàng Thượng nhận mẫu thân Thái Tử về Đài Thành thì chẳng khác nào thừa nhận lỗi lầm năm đó của ông ta. Thái Tử, Hoàng Thượng là loại người biết nhận lỗi sao? Không đâu, Hoàng Thượng chỉ biết đẩy trách nhiệm cho người khác, mãi mãi đều là lỗi sai của người khác.”
“Ở trong mắt Hoàng Thượng, năm đó Tuân thị vì tội oán hận mà bị Hoàng Hậu đuổi khỏi cung, đó là lỗi của Tuân thị. Để chặn kín đường Tuân thị trở về Đài Thành, Hoàng Hậu đã ép bà ấy tái giá, đây là lòng ghen tuông đố kỵ của Hoàng Hậu, là lỗi của Hoàng Hậu. Từ đầu tới cuối đều là lỗi của hai người phụ nữ, chứ đâu có liên quan gì tới Hoàng Thượng?”
“Nếu không có lỗi thì sao phải sửa? Nếu nhận Tuân thị về Đài Thành, cho bà ấy danh phận, vậy còn không phải là thừa nhận năm đó mình sai khi khoanh tay đứng nhìn thê thiếp tranh giành sao?”
“Thái Tử, chỉ có làm Hoàng Đế mới có thể nhận Tuân thị về cung để phụng dưỡng, cho bà ấy một danh phận và để bà ấy được sống một cách quang minh chính đại.”
Thái Tử nghe đến đó, ánh mắt sáng lên, dù hắn có rất nhiều khuyết điểm, nhưng lòng hiếu thảo của hắn với mẹ là thật, làm con trai sao có thể ngồi nhìn mẹ nhẫn nhục chịu đựng oan ức cả đời? Đây là tội bất hiếu cực lớn!
Nhưng mà… Thái Tử nói: “Ta không thể hành thích vua, càng không thể giết cha.”
Vương Duyệt cười nói: “Dù sao vi thần cũng không phải yêu ma quỷ quái gì, vi thần cũng có phụ thân, suy bụng ta ra bụng người, sao có thể xúi giục người khác giết cha được. Thái Tử làm Hoàng Đế, Hoàng Đế làm Thái Thượng Hoàng, Tuân thị được đón về Đài Thành, cho dù không phong được Thái Hậu thì cũng có thể phong làm phu nhân, vậy là đẹp cả ba bên.”
Thái Tử dừng một chút, nói: “Phụ hoàng sẽ hận ta.”
Vương Duyệt hỏi: “Chẳng lẽ Thái Tử bằng lòng nhìn Tuân thị ở Phương Lâm Uyển cả đời sao?”
Dù sao cũng phải chọn một cái.
Trong lòng Thái Tử đấu tranh dữ dội, Vương Duyệt không vội, lặng lẽ chờ Thái Tử đưa ra quyết định.
Khi nước trà trong chén của hai người đã nguội hẳn, Thái Tử đứng lên, bái một cái với Vương Duyệt, “Mời thế tử tới Đông Cung giữ chức Thái Tử Hữu*.”
* Hữu: bạn bè Thái Tử Hữu là một chức quan thuộc Đông Cung, chức quan có địa vị cao nhất ở Đông Cung là Thái Tử Sư*, tiếp theo chính là Thái Tử Hữu. Phụ thân Vương Đạo của Vương Duyệt là thừa tướng, cũng là Thái Tử Sư, nhưng chỉ là một danh hiệu mà thôi, Vương Đạo cũng không có thời gian dạy dỗ Thái Tử.
* Thái Tử Sư: thầy của Thái tử Vương Duyệt cũng đứng lên, đáp lễ lại Thái Tử: “Thần tuân lệnh. Thần sẽ xây dựng thế lực vững chắc phò tá Thái Tử trở thành một minh quân.”
Thái Tử đỡ Vương Duyệt lên, “Đợi đến khi ta ngồi lên long ỷ, thế tử muốn cái gì? Thế tử không thể nào vô duyên vô cớ giúp ta.”
Vương Duyệt hỏi lại: “Sao Thái Tử nói ra lời này?”
Thái Tử nói: “Thế tử có phụ thân khống chế triều đình như Vương Đạo, nghe nói Vương Đạo cái gì cũng thuận theo thế tử, cũng không lấy uy tín của phụ thân ra chèn ép thế tử. Thế tử hẳn là người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, có cái gì Vương Đạo không cho thế tử được mà cần phải đưa ta lên vị trí Hoàng Đế mới có thể có được chứ?”
Thái Tử rút kinh nghiệm xương máu, trong nháy mắt đã trưởng thành và thông suốt.
Xem ra ta không chọn sai người. Đây là lúc tạo dựng lòng tin. Vương Duyệt nói: “Thái Tử là vì một ngày mẫu thân có thể sống dưới ánh nắng dưới. Mục đích của ta còn đơn giản hơn so với Thái Tử, ta là vì công chúa Thanh Hà.”
Con ngươi Thái Tử đột nhiên co rụt lại, sau đó vỗ tay cười ha ha, “Xem ra lời đồn trên phố đều là sự thật, thế tử và công chúa Thanh Hà là thanh mai trúc mã.”
Thái Tử lập tức cảm thấy Vương Duyệt vẫn luôn cao xa vời vợi, lạnh nhạt không thú vị trở nên gần gũi thân thiện hơn, “Ngươi biết không? Ta vẫn luôn ghét ngươi, đố kỵ với ngươi. Rõ ràng ngươi có tất cả mọi thứ nhưng lại luôn mang dáng vẻ không dính khói lửa nhân phàm, siêu phàm thoát tục.”
“Ngươi đã chiếm hết mọi thứ trên đời, từ tài hoa, tướng mạo, gia thế, thậm chí là tình yêu của cha mẹ, mọi thứ của ngươi đều tốt, rất nhiều người nằm mơ cũng không hoàn mỹ bằng ngươi, điều ta ghen tị với ngươi nhất chính là ngươi có một người cha tuyệt vời, tất cả đều chiều theo ngươi, dung túng ngươi, nhưng ngươi lại coi rẻ những thứ này.”
“Giờ ta đã hiểu, tất cả mọi người đều có phiền muộn, đều có những việc không được như ý, tất cả chúng sinh đều khổ, ngay cả ngươi cũng vậy.”
Thái Tử cười nói: “Giờ trông ngươi giống một người sống có máu thịt có muộn phiền, chứ không phải là thần tiên. Ta tin tưởng con người chứ không tin thần tiên. Công chúa Thanh Hà là người của Tư Mã gia chúng ta, tương lai sẽ làm chủ gả công chúa Thanh Hà cho ngươi.”
Vương Duyệt trở lại biệt viện Lâu Hồ, nói chuyện hắn và Thái Tử kết thành đồng minh với Thanh Hà: “… Gia yến Trung Thu lần này của hoàng thất, nàng vào Đài Thành dự tiệc, Thái Hưng Đế nhất định sẽ nhân cơ hội giữ nàng lại trong cung, dù sao nàng cũng mang họ Tư Mã, là người của hoàng thất, không thể ở mãi bên ngoài cung được. Tạm thời nàng ở lại Đài Thành một thời gian, biết ý một chút, sổ đất của biệt viện Lâu Hồ đã đổi sang tên nàng, lúc nào cũng có thể lấy danh nghĩa giải sầu để về ở.”
“Ta đã là Thái Tử Hữu của Đông Cung, chúng ta vẫn có thể gặp nhau ở Đài Thành như cũ.”
Thanh Hà ừ một tiếng.
Vương Duyệt nhạy bén bắt được vẻ không vui của Thanh Hà, “Nàng mất hứng sao?”
Thanh Hà lại ừ một tiếng, nhưng nhíu mày, “Ta hiểu đây là cách tốt nhất và ổn thỏa nhất để ta và chàng có thể ở bên nhau, chàng làm rất tốt, suy tính rất chu toàn, nhưng mà ta ——”
“Ta cảm thấy không cam lòng.” Thanh Hà cầm lấy một đài sen trong bình hoa, “Hôn sự của ta cũng giống như đài sen này. Mọc từ trong hồ nước ở biệt viện của ta, là ta tự tay hái, nó đáng lẽ phải là của ta. Nhưng trên thực tế, ta muốn ăn đài sen lại cần phải có sự đồng ý của Hoàng Đế, ta hoàn toàn không làm chủ được. Nếu ông ta đưa đài sen này cho người khác, ta có phản đối cũng vô dụng.”
“Ta chán ghét cảm giác bị người ta khống chế như này. Tuân Hoán có thể đấu tranh vì hôn nhân của mình, phá bỏ định kiến bè phái và đính hôn với Chu Phủ. Nhưng tại sao ta chỉ có thể ở trong phòng, bị động chờ đợi một thánh chỉ tứ hôn?”
Thanh Hà chống cằm trầm tư, từ trước đến nay nàng luôn không phải là người nhẫn nhục chịu đựng.
Vương Duyệt cầm đài sen, rút từng hạt sen có vỏ màu xanh ra, cúi đầu nghịch hạt sen, hạt sen xanh như nước, lột đi vỏ ngoài của hạt sen sẽ lộ ra lớp thịt trắng sữa, đặt bên môi Thanh Hà.
Thanh Hà mở miệng, thịt quả lăn vào trong miệng, nhai nhai, hạt sen giòn ngọt, tim sen hơi đắng, nhưng trải qua gian khổ mới gặt hái được quả ngọt.
Vương Duyệt rút hết đài sen ra nghịch rồi đút cho Thanh Hà, nói: “Tin tưởng ta.”
Thanh Hà ngơ ngác nhìn Vương Duyệt, “Bỉ kỳ chi tử, mỹ vô độ, mỹ như anh, mỹ như ngọc*”.
(Chú thích: Lấy từ Kinh thi) * Bỉ kỳ chi tử, mỹ vô độ, mỹ như anh, mỹ như ngọc: người ấy đẹp không có giới hạn, đẹp như hoa, đẹp như ngọc Trong nháy mắt, tất cả cảm giác không cam lòng hay khó chịu không vui đều bị vứt ra sau đầu, tim sen hơi đắng trong miệng cũng trở nên ngọt, Thanh Hà nhào tới ôm Vương Duyệt, thầm nghĩ cuối cùng ta cũng hiểu vì sao Trụ Vương móc tim Tỷ Can vì Tô Đát Kỷ, Chu U Vương phóng hỏa gọi chư hầu vì Bao Tự, khi tình yêu và sắc đẹp bày ra trước mặt, ta cũng là một hôn quân.
Ngày mười lăm tháng tám Trung Thu, Thái tử phi đích thân tới Lâu Hồ đón Thanh Hà đi Đài Thành dự tiệc, một nhà hoàng thất đoàn tụ, trong yến hội, Thái Hưng Đế quả nhiên giữ Thanh Hà lại, “Cung Chước Hoa đã được xây dựng xong, thời tiết cũng mát mẻ hơn, dù sao công chúa Lâm Hải cũng là huyết mạch hoàng gia, lại chưa lập gia đình, sao có thể ở ngoài cung mãi được? Bắt đầu từ hôm nay, công chúa Lâm Hải chuyển đến cung Chước Hoa ở đi.”
Thanh Hà ngoan ngoãn dịu hiền nói, “Vâng Bệ hạ.”
Thanh Hà chuyển vào cung Chước Hoa.
Đào chi yểu yểu, chước chước kì hoa, chi tử vu quy, nghi gia nghi thất. Tên Chước Hoa là lấy từ trong Kinh Thi - Chước Hoa, vừa nghe đã không phải cái tên “đứng đắn” gì, mang ý nghĩa thúc giục việc cưới xin, ý chính của bài thơ này là người phụ nữ xuất giá, là người đã có gia đình, là người vợ tốt lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
Thái Hưng Đế đặt tên là cung Chước Hoa, ý tưởng ban đầu là đón Thanh Hà về Đài Thành, sau đó tứ hôn cho Chu Phủ, dùng Thanh Hà để lôi kéo cha con Chu gia cùng với thế lực bản địa Giang Tả phía sau cha con Chu thị, ông ta đứng giữa, kiếm “giá chênh lệch”, thật sự là con sói trắng không mũ (*).
(*) Sói trắng không mũ: chỉ sự lừa dối; những người không thực hiện bất kỳ khoản đầu tư nào và chuyên đi lừa đảo ở khắp mọi nơi. Còn về lý do tại sao Thái Hưng Đế nhìn chằm chằm vào con dê Thanh Hà và ra sức kéo lông dê mà không bán các công chúa khác là vì Thái Hưng Đế chỉ có năm con trai, chứ không có công chúa nào, trong Đài Thành chỉ có một tiểu quận chúa do Thái tử phi Đông Cung sinh ra —— vừa mới được sáu tháng, còn chưa đến tuổi mang ra “bán”.
Bây giờ Chu Phủ đã bị Tuân Hoán “cướp đi”, Thái Hưng Đế một lần nữa “định giá” cho Thanh Hà, tìm kiếm người mua thích hợp tiếp theo.
Thái tử phi đích thân đưa Thanh Hà đến cung Chước Hoa, nhiệt tình giới thiệu nhà mới, “… Nếu thiếu cái gì, hay là các cung nhân không nghe lời thì cứ nói cho ta, ta sẽ làm chỗ dựa cho công chúa.”
Thái tử phi ngoài mặt thì quan tâm, nhưng Thanh Hà theo bản năng cảm thấy lời nói của Thái tử phi có hàm ý —— đây là đang tuyên bố chủ quyền, thể hiện nơi này là địa bàn của nàng ta sao.
Thanh Hà nhẹ nhàng đáp lại: “Làm phiền Thái tử phi nhọc lòng rồi, Thái tử phi tự mình bố trí cung điện, chọn lựa và dạy dỗ cung nhân, sao có thể thiếu cái gì được? Còn việc cung nhân không nghe lời sao? Không thể có chuyện đó được, ta tin tưởng Thái tử phi.”
Nếu thực sự xảy ra chuyện như vậy thì chính là Thái tử phi không làm tròn bổn phận, chứ không phải ta soi mói bắt bẻ đâu.
Thái tử phi nghẹn lời, nghĩ thầm vị công chúa này có đến mấy gương mặt, lúc thì dịu hiền, lúc thì mạnh bạo cương quyết, không đoán được, nàng ta nhìn những người hầu hạ chuyển đến theo Thanh Hà, hỏi: “Nữ nhạc công che mặt mà Tuân Hoán tặng công chúa đâu rồi? Sao không thấy nàng ta vào cung? Công chúa có mới nới cũ nhanh vậy sao?”