Tròng mắt màu đen ngập nước, bước chân
nhàn tĩnh, đường cong tuyệt đẹp cùng với lông vũ rực rỡ đa dạng, trên
quả đầu còn có một màu son như sắp sửa nở nụ hoa, đem nó làm nền thì cực kỳ tươi mới.
Đây là một con gà mái tơ rất đẹp.
Diệp Nhân Sênh ngồi xổm xuống trước mặt gà mái, vẻ mặt hết sức ưu sầu.
Căn cứ theo nội dung kịch bản mà đạo diễn Hồ đã thêm thắt vào, Khổng Tước tinh sẽ liều mạng cùng với chồn tình,
diễn viên nữ cùng với sư huynh sư muội đứng bên cạnh sung sướng hóng
xem, lúc con chồn bị thương trước khi tiểu sư muội làm cho ‘vũ trụ nhỏ
bé’ của nữ chính bạo phát, đã thêm vào tình tiết vốn không có trong kịch bản gốc: Tiểu Hoa vì cứu Khổng Tước tinh mà PK cùng chồn tinh và đã
thành công trở thành vật hi sinh, sau đó nhắm mắt tỏ vẻ vì Khổng Tước ca ca mà không uổng công con gà là cô đã được sinh ra.
Toàn bộ lời kịch của Diệp Nhân Sênh chỉ
có ba chữ “A” “Không” “Phụt”, trong đó chữ thứ ba còn phối hợp thêm động tác phun máu, chỉ có thể coi là trợ từ. Cô u buồn nhìn chằm chằm vào
tiểu gà mái, tiểu gà mái cũng u buồn nhìn chằm chằm cô, một người một gà đều rất đau lòng.
Vai chồn tinh cũng là mời một vị sư huynh trong Mã gia ban, bởi vì đánh diễn rất nhiều, hơn nữa đặc hiệu với
trang phục cũng rất là kinh sợ, cho nên thật sự không cần thiết cần phải kỹ xảo đẹp mắt hay điều kiện bên ngoài, Diệp Nhân Sênh làm gà mái tinh, hiển nhiên tài nghệ ngang hàng với chồn tinh, mấy ngày nay hai người
thường xuyên luyện võ cùng nhau, còn có cả Khổng Tước tinh đẹp trai
cùng trao đổi lời thoại.
Sắm vai Khổng Tước tinh đẹp trai là một
diễn viên trẻ tuổi có chút danh tiếng, tính cách cởi mở, Diệp Nhân Sênh
rất chờ mong có thể tập dượt lời thoại và diễn xuất với anh ta, nhưng
lời thoại của mình chỉ có ba chữ, hơn nữa những động tác tiếp xúc thân
mật thật sự đều là do tiểu gà mái làm, tuyệt đối không đến lượt cô. Lúc
quay phim, tiểu gà mái nhảy ra khỏi lòng nữ diễn viên, sau đó một làn
sương khói bốc lên, Diệp Nhân Sênh trên đầu cắm lông gà trong hình dạng
cô gà mái ngồi ở đó, như bao bể dâu cách xa.
Trước khi chết mặt Diệp Nhân Sênh giàn
giụa nước đường, cô ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ đau buồn, tay phải run rẩy giơ lên, chưa đến một nửa đã ngã xuống ngiêng đầu ợ cái rắm.
Sau đó là cảnh Khổng Tước tinh đẹp trai điên cuồng than khóc, lúc ấy
Diệp Nhân Sênh đã đi rửa sạch mặt mũi, căn bản không có nói chuyện tình cảm với người ta nhá nhấc bàn!
Đúng là người có lịch sử bi ai nhất nha…
Sau lại thì làm chỉ đạo kỹ thuật cho Đản
Đản, nữ chính có rất nhiều động tác cần phải có khí lực, Diệp Nhân Sênh
nhiệt huyết sôi trào, Đản Đản không có bản lĩnh, nhưng hơn ở thái độ học hỏi, học rất mau, hai người đi lại với nhau nên cũng khá thân thuộc,
ngày hôm đó khi kết thúc buổi luyện tập động tác, Diệp Nhân Sênh đã
không cần gọi cô là Đản Đản, mà là theo tên khai sinh của Đản Đản là
Thiệu Ngọc Khiết mà gọi là Ngọc Khiết.
“Tiểu Diệp buổi tối rảnh không? Trợ lý tôi nói bên này có một quán lẩu không tệ đâu.”
Lẩu! Hai mắt Diệp Nhân Sênh lộ ra tia nhìn thèm muốn.
“Cái này…” Cô hơi ngượng ngùng: “Tôi có lẽ…”
Thiệu Ngọc Khiết thấy cô mất tự nhiên,
liền vỗ bả vai của cô rồi cười nói: “Người của công chúng ra ngoài ăn
một bữa cơm thực không dễ dàng gì, Tiểu Diệp cô phải đi theo bảo vệ tôi
thôi!”
Lập tức cảm giác anh hùng của Diệp Nhân Sênh bành trướng: “Không thành vấn đề.”
Vì thế sau khi tạm biệt Mã Thiến Thiến,
Diệp Nhân Sênh liền ngồi lên ô tô của trợ lý Thiệu Ngọc Khiết, ba cô gái lén lút vào quán ăn, từ bên ngoài Diệp Nhân Sênh đã nghe thấy tiếng bếp lửa cùng với mùi hương từ trong nồi tỏa ra, vẻ mặt nhộn nhạo, nhưng
không biết trong quán sớm đã có người.
Cho nên vì thế, cô nhìn chằm chằm vào mấy diễn viên trong ekip cùng trợ lý của họ, Cảm thấy giống như một bóng
đèn công suất rất nóng và siêu sáng bóng…
“Để cậu đợi lâu rồi, Đường Dập.” Thiệu Ngọc Khiết mỉm cười giơ tay ra.
“Khách khí quá.” Đường Dập cười cười,
Quách Khả Kiêu cũng đứng lên: “Mấy cô đến rất đúng lúc, bọn tôi tất
nhiên phải đến trước rồi, làm sao có thể để cho chị em phụ nữ chờ chúng
ta chứ.”
Anh ga lăng giúp Thiệu Ngọc Khiết kéo ghế ra, Thiệu Ngọc Khiết nói cảm ơn, sau đó quay sang Diệp Nhân Sênh đã
muốn hóa đá: “Đây là trợ lý đạo diễn hành động Tiểu Diệp, mấy người quen nhau sao?”
“Đương nhiên rồi.” Khóe mắt Quách Khả Kiêu giật giật, dường như là đang nhớ lại mấy chuyện không hay.
“Tôi đã xem qua cái cảnh cô diễn.” Đột nhiên Đường Dập mở miệng: “Diễn rất tốt.”
Diệp Nhân Sênh vò đầu cười ngốc nghếch: “Đâu có đâu có, ha ha ha ha.”
Chỉ có ba lời thoại và hóa trang gà mái thì làm sao có thể nhìn ra diễn được rất tốt chứ, nhấc bàn!
Trợ lý của Thiệu Ngọc Khiết cười trộm một tiếng, nhất thời khiến Quách Khả Kiêu cũng nhịn không được mà cười rộ
lên, cái cậu Đường Dập này, tuyệt nhiên không biết như thế nào là lấy
lòng con gái, bắt chuyện cũng gượng gạo quá đi.
“Tiểu Diệp lần đầu đóng phim, rất lợi hại.” Quách Khả Kiêu bưng ly rượu lên hỏi thăm cô, tròng mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.
—— Cấm cô đem chuyện hôm đó kể ra.
Cái tên này đã muốn cô cam đoan rất nhiều lần rồi, nhưng mà cô cũng hơi thấy áy náy, nói thế nào đi nữa thì Quách Khả Kiêu bị dọa đến mức chạy ra khỏi rạp cũng có một phần lỗi của cô,
Diệp Nhân Sênh tiếp tục cười ngây ngô.
—— Yên tâm yên tâm tôi sẽ không nói đâu.
Dù sao thì Quách Khả Kiêu cũng không dám
trước mắt Đường Dập lại liếc mắt đưa tình với Diệp Nhân Sênh, đành phải
từ bỏ như vậy. Nhưng anh ta không ngờ rằng, tên đầu sỏ khiến anh thất
bại chính là cái tên đang tỏa khí hàn ngồi bên cạnh kia.
Diệp Nhân Sênh cảm thấy không khí có hơi
kỳ lạ, cái này rõ ràng là Thiệu Ngọc Khiết hẹn Đường Dập ra ngoài, bởi
vì cả hai đều dẫn theo trợ lý, cho nên theo phương diện làm việc, không
được nói chuyện tình cảm riêng tư.
Mà Thiệu Ngọc Khiết hẹn cô, cũng có thể
chỉ là muốn thân hơn với cô một chút, hơn nữa cô chỉ là một lính mới tép riu chỉ đạo hành động, không hề biết gì về giới giải trí, cho nên ở đây cũng không có gì nguy hại.
Còn suy nghĩ của người nào đó chỉ dừng
lại trên đồ ăn, nắp nồi lẩu mở ra, bánh răng nhỏ trong đầu Diệp Nhân
Sênh đã không còn hoạt động.
Chuyện đau khổ nhất trên thế giới, đó là bạn rõ ràng rất đói, nhưng vẫn phải giả vờ như bình thường.
Hai miếng thịt cừu cách chỗ Diệp Nhân
Sênh rất xa, cô lại ngại đứng lên. Làm quái gì mà đám người kia ăn mà cứ như khó sinh thế chứ… nhai từ từ chậm nuốt, tướng ăn tao nhã, mạnh mẽ
một chút thì sẽ chết sao?
Thịt thịt thịt thịt thịt! Sắp có người lấy thịt đi rồi!
Trong miệng cô đang nhai nấm, nhìn chăm
chú vào đĩa thịt cừu nằm đối diện, căn bản không nghe rõ mấy người kia
đang nói chuyện gì. Sau đó… một đôi đũa bỗng nhiên thả miếng thịt cừu
vào trong bát cô.
Diệp Nhân Sênh hai mắt sáng rực lập tức ngẩng đầu lên, trông thấy mắt Đường Dập tối đen như mực.
Là bị hiểu lầm như con khỉ nôn nóng, hay
là đang nhớ lại lần tiếp xúc gần gũi trước đó, Diệp Nhân Sênh cũng không rõ, chỉ là đỏ mặt, trong lòng có mấy con voi chạy qua.
Đường Dập thu đũa lại, nhất thời cô thấy vô cùng đau đớn.
Cái chạm mặt tỉnh bơ này đã sớm lọt vào
trong mắt bạn học Quách Khả Kiêu lão luyện trong tình trường, anh cảm
thấy Diệp Nhân Sênh vô cùng hoài nghi, cho dù là nhược điểm của mình bị
cô nắm trong tay…
Đó là cái nhược điểm quái gì chứ á nhấc
bàn! Một cô gái lại có thể thích xem phim kinh dị là phim kinh dị đấy,
cái sở thích này vốn không thể tha thứ!
Trong lòng mỗ Quách bắt đầu kế hoạch hừng hực thiêu đốt tiêu diệt Diệp Nhân Sênh.
Mỹ vị trước mặt, hiếm khi thấy Diệp Nhân Sênh có thể nhớ đến việc mình quên.
… Ký tên!
Vừa hay Đường Dập lúc này rời bữa đi
toilet, Diệp Nhân Sênh lén lấy giấy bút từ trong túi xách ra, giả vờ đau bụng, cũng lén lút chạy ra ngoài.
Đường đại minh tinh đi đến đâu là bên
cạnh đều có một đám người, muốn tìm riêng anh ta để được ký cái tên cũng không dễ dàng gì. Diệp Nhân Sênh “bịn rịn” bên WC một hồi lâu mà không
thấy anh đi ra, dứt khoát thật sự vào nhà vệ sinh, vừa mới mặc quần đi
ra, đã trông thấy bóng Đường Dập thấp thoáng ở cửa. Cô vội vàng đuổi
theo.
“Khụ… có thể giúp tôi ký tên được không…” Diệp Nhân Sênh chặn Đường Dập lại, ngại ngùng vò đầu.
“Không phải đã ký một lần rồi sao?” Đường Dập đội mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ kéo xuống cực thấp, chỉ có thể
thấy được đường viền vòm họng trắng nõn mà thanh tuyển cùng với đôi môi
mỏng tuyệt đẹp.
“À, đúng là đã ký tên…” Dường như không
nhìn thấy ánh mắt của anh khiến Diệp Nhân Sênh thả lỏng đôi chút: “Đây
là hai cô bạn khác của tôi…”
Cô nói như vậy, tức là nói ký tên lần thứ nhất cũng là tặng bạn mình, khóe miệng Đường Dập cong lên, đứa tay đón
lấy giấy bút trong tay cô.
Đột nhiên có người chạy nhanh từ cầu
thang xuống chỗ rẽ, đâm vào Đường Dập khiến anh vô tình đè lên người cô, Diệp Nhân Sênh vội vàng lui về sau, nhưng dù vậy cũng bị đè lên tường.
Nhưng hình như Đường Dập không đứng dậy.
Đột nhiên toàn bộ thần kinh của Diệp Nhân Sênh đều tập trung vào bên tai, anh cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ mở ra,
hơi thở lướt nhẹ bên cổ cô, ngứa ngáy tê dại nói không nên lời.
“Mũ.”
Diệp Nhân Sênh cả kinh, lúc này mới phát hiện ra mũ của Đường Dập rơi trên đất.
Cho dù Diệp Nhân Sênh có mù mờ đến đâu,
nhưng cũng biết tại nơi lắm thấy nhiều ma như thế này thì việc bại lộ
thân phận rất nguy hiểm, chỉ riêng việc Đường Dập với Thiệu Ngọc Khiết
gặp nhau, không biết rằng có thể bị đám chó săn tạo ra bao nhiêu vụ
scandal nữa.
Cô quả quyết, nắm chặt bàn tay của Đường
Dập đang đặt trên vai mình, không đi nhặt mũ, Đường Dập phối hợp cúi
đầu, cơ hồ cúi sắp đến trước ngực cô, cũng không biết anh có mở to mắt
hay không, Diệp Nhân Sênh đỏ mặt, nhanh chóng đưa tay ôm eo Đường Dập,
đột nhiên cảm thấy thân hình anh vừa động, dường như mất tự nhiên mà
cứng lại.
“Uống nhiều quá mau đi thôi!” Diệp Nhân Sênh lớn tiếng, sau đó vội vàng dìu Đường Dập đi qua cánh cửa sau gần nhất.
Hai người đi được một hồi, cho đến lúc rẽ vào một con ngõ nhỏ tối đen mới mau chóng tách nhau ra.
Không thể tưởng được người này thoạt nhìn thấy gầy như thế, thì ra dáng người lại không tệ lắm, Diệp Nhân Sênh
rụt lại bàn tay khi nãy đặt bên hông anh, xấu hổ cười cười, đột nhiên
nhớ lại, có vẻ như cô vẫn là đi vệ sinh xong mà chưa rửa tay…
…
Bí mật này tuyệt đối có thể dẫn vào mộ phần.
“Chắc là không ai nhìn thấy đâu.” Diệp Nhân Sênh đánh trống lảng.
“Cám ơn.” Anh nhìn Diệp Nhân Sênh: “Tôi nợ cô một ân tình.”
“Cái này thì là gì chứu…” Diệp Nhân Sênh
không tự nhiên cười cười, đầu hẻm có một chiếc xe con lái qua, đèn xe
sáng ngời hắt lên người Đường Dập, bờ môi của anh vô cùng tuyệt vời, mới mươi phút trước còn dừng lại bên tai cô.
Mà âm thanh của anh, nghe giống như Lệnh Hồ vậy.
Diệp Nhân Sênh ngẩn ngơ, lập tức cảm giác não của mình bị ‘bồi bổ’ quá, thậm chí nghe tiếng mà cũng không rõ
ràng, hơn nữa trên thế giới này người có giọng nói giống nhau vô cùng
nhiều, mà người trước mắt, không có khả năng trùng với Lệnh Hồ.
Ngày hôm sau lại xuất ngoại.
Tối hôm qua Đường Dập gọi điện cho Quách
Khả Kiêu, nói sơ qua tình hình lúc đó, năm phút sau mấy người bọn họ
chạy đến, buổi tiệc liên hoan kết thúc trước thời hạn. Diệp Nhân Sênh
cảm thấy ánh mắt của Quách Khả Kiêu như muốn nhìn xuyên qua mình, người
này lòng dạ tiểu nhân quá đi, cô cần gì phải nói chuyện nhàm chán như
vậy chứ…
Cô ngồi nghỉ dưới mái lều, hớp một ngụm
nước khoáng, không nghĩ rằng Đường Dập cũng ngồi đây, Diệp Nhân Sênh cảm giác không biết nên nói chuyện thế nào với Đường Dập, liền cúi đầu lấy
điện thoại ra bấm loạn.
—— Đang làm gì thế?
Cô bấm phím OK, trong lòng đầy chờ mong.
—— Mới xong việc, đang nghỉ.
—— Ừ, ta cũng đang nghỉ ngơi đây.
—— Cuối tuần này có thể lên mạng không?
Đồ đệ đại nhân rảnh? Diệp Nhân Sênh hưng phấn.
—— Không thành vấn đề.
Cô còn đang nghĩ đến địa điểm lên mạng
cuối tuần, lập tức nhớ lại vụ ký tên cho Trình Mạt Mạt và Mễ Đóa, nhất
thời tìm được chủ đề với Đường Dập.
“Hôm qua giúp tôi ký tên…” Diệp Nhân Sênh dò xét nói, bỗng phát hiện Đường Dập đang nhắn tin, đành phải khó khăn ngậm miệng.
“Ừm?” Hình như anh đã gửi tin nhắn xong,
ngẩng đầu nhìn cô. Diệp Nhân Sênh luôn không dám nhìn thẳng vào mắt
Đường Dập, cô trốn tránh, đột nhiên di động vang lên.
“Sẽ lại giúp tôi ký tên chứ.”
“Ừ, buổi tối có được không?”
“Được.”
Tuy không biết vì sao phải chờ đến tối,
nhưng Diệp Nhân Sênh vẫn vui vẻ hưng phấn, Lệnh Hồ chủ động hẹn cô lên
mạng, a a a thật vui vẻ.
—— Buổi chiều một chút, Niệm Anh cốc.