Đêm dài đằng đẵng, trái tim không ngủ yên.
Diệp Nhân Sênh nhàm chán nằm trên chiếc
giường nhỏ của khách sạn xem TV, trên màn hình đang chiếu một cảnh vô
cùng lay động: Nữ diễn viên vung đôi tay trắng như phấn lên đánh vào
lồng ngực cảm nam diễn viên điên cuồng gào thét anh vô tình anh vô sỉ
anh cố tình gây sự…
Dạo này đang lưu hành kiểu nam nữ chính
làm cho người ta muốn bóp chết thế này sao… Diệp Nhân Sênh bị những ý
nghĩ đó làm cho buồn ngủ, trong cơn mơ màng tựa hồ mơ thấy mình vùng
thiết quyền đánh lên lồng ngực nhỏ của đồ đệ như Godzilla muốn phun lửa
gào thét ngươi vô tình ngươi vô sỉ ngươi cố tình gây sự…
…
Diệp Nhân Sênh bị chính mình làm cho tỉnh ngủ.
Lúc này đã là hai giờ đêm, cô cứ vật vã
chống đỡ trước ti vi, vốn là chờ Đường Dập ký tên, ai ngờ đến tận giờ
chẳng thấy động tĩnh gì, ngay mai là thứ bảy rồi, tuy Trình Mạt Mạt với
Mễ Đóa chỉ nói chơi, nhưng có thể giúp đỡ bạn bè cái gì đó đương nhiên
là tốt hơn…
Diệp Nhân Sênh ngáp một cái, bất đắc dĩ đi tắm.
Cô vò đầu đầy bọt, đột nhiên nhớ đến bên
ngoài hành lang khách sạn lớn đều có camera, thế nên đã tối khuya Đường
Dập không thể đến đưa tặng chữ ký được, trừ phi muốn nước bọt của đám
phóng viên dìm chết đuối. Huống hồ cô còn giả làm fans xin người khác ký tên, dựa vào cái gì mà bảo người ta đưa tới… Diệp Nhân Sênh thầm mắng
mình óc heo, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến buổi
hẹn gặp ngày mai với đồ đệ, miệng khẽ ngâm nga một giai điệu.
Loáng thoáng truyền đến tiếng gõ cửa.
Có lẽ là Mã Thiến Thiến, cô ấy sợ ngủ một mình trong khách sạn, thường xuyên nửa đêm đến quấy rối cô, Diệp Nhân
Sênh đã thành quen, liền đáp lại một tiếng cho qua, chụp lấy cái khăn
tắm rồi đi ra khỏi phòng.
“Ai đấy?” Cô thử hỏi, có người mơ hồ đáp một tiếng, âm sắc không rõ ràng.
Nhất định là Mã Thiến Thiến… sợ đến mức ngay cả giọng nói cũng run rẩy…
Diệp Nhân Sênh trưng ra bộ mặt vú em mở cửa, trên hành lang bóng tối bao trùm, đột nhiên xuất hiện một gương mặt rõ ràng.
Cả hai đồng thời choáng váng.
Người ngoài cửa đội chiếc mũ sặc sỡ, trời nóng chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng tanh dựng cổ, bộ đồ này là của Quách
Khả Kiêu, Diệp Nhân Sênh nhận ra, và cũng nhận ra tia sáng rực rỡ tràn
ngập trong đôi mắt đen kia.
Cô biết thân phận của người ta, nắm đấm
mạnh mẽ còn đang giơ ra một vội khựng lại giữa không trung, nhanh chóng
mở cửa nghênh đón Đường Dập vào. Anh buông cổ chiếc áo khoác ra, để lộ
ra gương mặt tinh xảo hoàn toàn khác biệt với Quách Khả Kiêu, trầm giọng nói: “Ngại quá, tôi cho rằng là cô ngủ rồi, chỉ là tới hỏi thăm, không
ngờ cô lại không tiên…:
“Không đâu!” Diệp Nhân Sênh xua tay, âm
thầm kiểm tra trên người lại mọt phen, tuy chỉ có chiếc khăn tắm, nhưng
che đi vùng ngực và bắp chân, vẫn rất kín, cứ coi như mình ở bờ biển
vậy…
“Lúc tối bận tiệc rượu với mấy người, vừa mới về, vốn không định quấy rầy cô, nhưng đã đồng ý với cô, thật xin
lỗi đã để cô chờ muộn như thế.”
“Người xin lỗi phải là tôi mới đúng, đã
mệt mỏi như vậy rồi còn để anh đi thêm chuyến nữa.” Diệp Nhân Sênh xấu
hổ vò đầu: “Ngoài hành lang có camera chứ?”
Đường Dập ừ một tiếng, chẳng biết tại sao gương mặt trắng bệch, rồi lại lộ ra tay áo khác thường.
“Cứ ngồi đi, để tôi đi lấy cho anh chút nước…” Diệp Nhân Sênh trông thấy sắc mặt lạ lùng của anh: “Không thoải mái à?”
“Lấy chút rượu đi.” Anh nói nhỏ, ánh mắt nhìn qua nơi khác.
“Bệnh nặng mới khỏi không thể uống rượu.” Diệp Nhân Sênh hạ giọng, lập tức lục lọi trong túi hành lý của mình,
lấy ra một chai nhỏ: “Tìm được rồi… Biết là mẹ sẽ mang cho tôi mà, cái
này trị đau dạ dày tốt lắm.”
Cô đưa ly nước với viên thuốc cho anh, Đường Dập giật mình, sau đó nhận lấy.
Ánh đèn vàng trong khách sạn, khiến chiếc khăn tấm trắng như tuyết nhuộm một màu ngà, anh nhìn thẳng Diệp Nhân
Sênh, mấy giọt nước còn vương lại tỏa ra mùi thơm của sữa tắm, từ xương
quai xanh của cô trượt xuống…
Đường Dập dồn sức thu hồi ánh mắt.
“Cám ơn.”
Bất kể là Sênh Sênh Ly Nhân
trong trò chơi, hay là Diệp Nhân Sênh trong hiện thực, cũng làm cho
người ta cảm thấy rất đơn giản. Bởi vì anh vội đến ký tên tặng cô, thế
nên cô quan tâm đến anh, chỉ là như vậy mà thôi. Bất kể anh là Đường Dập hay là ai, cô cũng đều có thể chân thành đưa ra ly nước và viên thuốc
mà không hề có mục đích gì.
Mà cái loại chân thành này, đã sớm không hề có bên anh.
“Mẹ tôi vẫn rất lợi hại, tuy bà ấy để tôi mang lung tung nhiều đồ như thế, nhưng vẫn rất có công dụng.” Diệp Nhân Sênh tự đắc nói: “Đột nhiên thấy nhớ bà quá.”
“Tôi cũng thấy nhớ.” Đường Dập mỉm cười.
“Hả? Đến tận bây giờ chưa hề nghe bên báo đài truyền thông nhắc đến mẹ anh…”
“Mẹ tôi đã qua đời từ sớm.”
Diệp Nhân Sênh thầm muốn tát cái miệng mình, tuy Đường Dập không khó chịu buồn bã, nhưng cả người cô lại không được tự nhiên.
“Bây giờ cũng đã muộn rồi, cho dù bên
giới truyền thông không nhận ra là tôi thì vẫn không hay cho danh dự của cô.” Đường Dập đứng lên, lấy trong túi quần ra hai tờ giấy, đặt ở trên
bàn: “Vậy nhé… Ngày mai gặp.”
Diệp Nhân Sênh nhanh chóng chào tiễn anh
ra khỏi cửa, trong nháy mắt xoay người mới giật mình phát giác, ngày mai là cuối tuần, bọn họ không thể gặp nhau, xem ra Đường Dập bận rộn quá
nên quên luôn ngày tháng mất rồi…
Cô trở vào trong phòng tắm, soi gương,
nhất thời giấu mặt vào lòng bàn tay, đáy lòng không ngừng lẩm nhẩm mình
đang ở bãi biển mình đang ở bãi biển mình và tất cả mọi người đang ở bãi biển mặc bikini da báo.
Có ký tên, Diệp Nhân Sênh cảm thấy đây là lần chào đón nhiệt liệt nhất trong lịch sử.
Quà vặt chất đầy bàn máy tính, mới mười
giờ sáng, Trình Mạt Mạt vừa thục nữ trá hình ra ngoài bán đồ, Mễ Đóa lấy trong tủ lạnh ra hộp kem, tâm trạng Diệp Nhân Sênh hết sức phức tạp,
bây giờ hai người này ân cần bao nhiêu, thì có thể xảy ra bấy nhiêu tồi
tệ…
Mười giờ rưỡi, Diệp Nhân Sênh đã không kìm chế nổi mà mở game ra.
Đúng như dư đoán, Lệnh Hồ không lên mạng, vừa hay hai nick nhỏ của Trình Mạt Mạt với Mễ Đóa cũng đã hơn hai mươi
cấp, Diệp Nhân Sênh liền dẫn bọn họ đi mấy phó bản, trong phòng có một
giàn máy tính, còn có một cái bàn đặt laptop do Trình Mạt Mạt đặc biệt
làm, cũng may trong Đỉnh Hoa Sơn không yêu cầu sắp xếp cao, ba người
chơi vui vẻ một hồi, đột nhiên Trình Mạt Mạt quay đầu lại nói một câu
rất kinh hãi: “Mấy hôm trước tớ gặp mấy người trong hội học sinh thấy có người nói Lâu Vân Phong cũng chơi trò này… Cũng đều là một sever, cậu
đã gặp chưa?”
Diệp Nhân Sênh suýt nữa chạy nhầm chỗ, giả vờ nói: “Tên khốn kia…”
“Vài ngày trước tớ với Mễ Đóa còn tìm thấy anh ta mà.”
Một câu “Tên khốn kia tớ chưa gặp” của
Diệp Nhân Sênh liền nuốt trở lại, ngược lại căng thẳng nói: “Cậu không
nói với hắn ta là tớ cũng chơi trò này đấy chứ?”
“Có nói rồi.”Trình Mạt Mạt hồn nhiên chưa phát hiện ra Diệp Nhân Sênh đã suy sụp: “Không ngờ anh ta vẫn còn nhớ
rõ cậu với Tiểu Đóa…”
Lúc trước Trình Mạt Mạt đảm nhận ban chỉ
huy tuyên truyền trong hội học sinh, sau cái sự cố kia, Lâu Vân Phong
với Mễ Đóa cũng chỉ là hai người xa lạ gặp nhau gật đầu chào mà thôi,
như vậy rõ ràng có thể thấy được trí nhớ đại biến thái của hắn ta.
“A, Sênh Nhi, chúng ta đi tìm Lâu Vân
Phong cùng đi phó bản đi.” Trình Mạt Mạt coi thường Diệp Nhân Sênh đang
cúi đầu: “Cậu là bác sĩ tuy an toàn thật, nhưng dù sao tốc độ vẫn là
chậm.”
Diệp Nhân Sênh không chịu bị khinh bỉ đã phẫn nộ: “Tớ đây đi tìm bang phái…”
“Được rồi bạn Sênh, người ta chỉ nhớ đến cậu, không nhất thiết phải làm căng chuyện hồi đấy.”
Sau khi trải qua chuyện báo thù trắng
trợn trước kia… Diệp Nhân Sênh nhìn thấy bốn chữ Vân Sinh Hải Lâu xuất
hiện trong danh sách đội ngũ, nhất thời khóc không ra nước mắt.
Lại nói tiếp, từ sau khi Diệp Nhân Sênh
đổi nghề ‘bỏ nhà ra đi’, chỉ vào game có vài lần, đã lâu không gặp Lâu
Vân Phong. Nếu theo như bình thường nhất định sẽ khua môi múa mép một
phen, ai ngờ Lâu Vân Phong cứ như không phát hiện ra cô, chỉ nói chuyện
với Trình Mạt Mạt và Mễ Đóa.
[Đội Ngũ] Vân Sinh Hải Lâu: Phó bản nào đây?
[Đội Ngũ] Hải Thượng Phao Mạt: Phó bản nào nhanh chóng thăng cấp?
[Đội Ngũ] Tiểu Mễ Đóa Nhi: Tớ nghĩ là đến Ôn Dịch thôn… Thấy trên diễn đàn nói có một đôi giày Phạm Âm rất tốt,
kinh nghiệm cũng thực nhiều.
[Đội Ngũ] Vân Sinh Hải Lâu: Được, anh sẽ tới ngay, mấy đứa vào trước đi.
Diệp Nhân Sênh vui lòng không nói gì, happy đi vào phó bản.
[Đội Ngũ] Tiểu Mễ Đóa Nhi: Hả? Hai người cùng một bang phái sao.
Lời vừa nói ra, Trình Mạt Mạt cũng nghi hoặc quay đầu lại: “Đây không phải là sớm biết thân phận rồi sao?”
Diệp Nhân Sênh cảm thấy rất khó giải thích: “Ấy, cái này…”
[Đội Ngũ] Vân Sinh Hải Lâu: Ừ, anh vì theo đuổi Diệp Nhân Sênh mà hợp nhất bang phái mình vào bang phái cô ấy.
…
Lâu Vân Phong tên khốn nhà ngươi không đùa chết ta thì không cam lòng phải không…
Trình Mạt Mạt với Mễ Đóa nắm chặt Diệp Nhân Sênh lắc lắc: “Tin lớn như vậy mà lại không nói cho chúng tớ biết…”
Diệp Nhân Sênh rơi lệ đầy mặt.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Vân Sinh Hải Lâu: = = 凸
[Mật Ngữ] Vân Sinh Hải Lâu nói với bạn: Lâu như vậy không thấy lên mạng lại là thủ thế mờ ám này sao.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Vân Sinh Hải Lâu: Anh Lâu, em sai rồi đừng đùa nữa…
[Mật Ngữ] Vân Sinh Hải Lâu nói với bạn: Cuối cùng cũng chịu nhận em không phải là đàn ông?
[Mật Ngữ] Bạn nói với Vân Sinh Hải Lâu: = =
Diệp Nhân Sênh nghiến răng nghiến lợi,
đột nhiên cảm thấy phía sau mình có hai luồng hơi thở ám muội, ánh mắt
của Trình Mạt mạt với Mễ Đóa lóe sáng hóng chuyện vây xem.
[Mật Ngữ] Vân Sinh Hải Lâu nói với bạn: Đợi lát nữa dẫn theo bọn họ xong, anh có lời muốn nói với em.
Trình Mạt Mạt hóng chuyện vì xem chuyện
phiếm, cư nhiên cấp bâc không tăng lên, Mễ Đóa cũng rất tán thành rồi
giải tán đội, hai người đều tự truyền tống về thành, sau đó vọt đến phía sau Diệp Nhân Sênh hóng hớt..
Diệp Nhân Sênh không biết vì sao bọn họ lại ngầm đồng ý như thế.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: = = Chuyện gì?
[Đội Ngũ] Vân Sinh Hải Lâu: Thế thì anh
nói thẳng, mấy hôm trước rất không tình cờ, đột nhiên anh biết đồ đệ em, có lẽ bây giờ nên gọi là phu quân em, thân phận của Lệnh Hồ.
Trong lòng Diệp Nhân Sênh nhảy dựng lên, lại mù mờ khó hiểu.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Thì sao?
[Đội Ngũ] Vân Sinh Hải Lâu: Những thứ
khác tạm không nói, chỉ nói riêng chuyện chúng ta là bạn học, nhất định
khuyên em một câu, nếu em chỉ chơi đùa thì không tính làm gì, nhưng nếu
muốn phát triển ngoài đời, thì mau buông tay đi.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Tại sao, đồ đệ của ta là kẻ giết người sao?
[Đội Ngũ] Vân Sinh Hải Lâu: Có lẽ so với tên giết người còn gay go hơn, bọn em nhất định không có kết quả.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ngươi mới không có kết quả, cả nhà ngươi đều không có kết quả.
…
Cô nói như vậy, có phải là thật sự không
cần hỏi lại. Lâu Vân Phong liếc mắt, trên bàn kia là xấp tài liệu thân
phận của Lệnh Hồ, cùng với bộ số của các minh tinh Đỉnh Hoa Sơn, nếu
không phải là anh được Đỉnh Hoa Sơn thuê làm người thiết lập, thì sẽ
không đi tìm cậu bạn bên bên bộ phận tư liệu mà tra xét thân phận của
Lệnh Hồ, càng không nghĩ tới lại ra kết quả thế này.
Tuy rằng bị cậu bạn năm lần bảy lượt yêu cầu giữ bí mật…
Nhưng nếu đã biết, cũng sẽ không có cách nào nhìn cô tiếp tục bị lừa gạt, càng lún càng sâu.
[Đội Ngũ] Vân Sinh Hải Lâu: Anh không
biết Lệnh Hồ dùng lời ngon tiếng ngọt gì, Diệp Nhân Sênh, tin anh, hắn
ta thật sự không thích em.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ngại quá, cho đến bây giờ anh ta cũng chưa bao giờ nói qua là thích tôi.
[Đội Ngũ] Vân Sinh Hải Lâu: Hắn không lừa em, bởi vì căn bản không có khả năng, cách hắn càng xa càng tốt, biết không?
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Tôi thích ai ở với ai là quyền của tôi = =
[Đội Ngũ] Vân Sinh Hải Lâu: Dù sao đây
cũng chỉ là một trò chơi, sao em lại bướng bỉnh như thế chứ, không biết
chân tướng liệu anh có đến khuyên em không, không tin chúng ta thử một
lần, em ly hôn với hắn ta, xem hắn có thể giữ lại không?
Đúng giờ, Niệm Anh cốc.
[Hệ Thống] Phu quân Lệnh Hồ của bạn đã online.
Hoa anh đào rụng đầy trời, cô cưỡi chú ngựa đỏ, nhìn anh từng chút từng chút đến gần, dần dần rõ ràng.
Vốn là hình ảnh không thật, kỳ thật cô
rất rõ ràng, đẹp như thế, khắp nơi đều là hư ảo. Diệp Nhân Sênh có đôi
khi nghĩ mãi mà không rõ tại sao mình lại thích Lệnh Hồ, tình yêu luôn
là như thế, đợi đến lúc nhận thấy trái tim rung động, cũng đã quá muộn
rồi.
Anh rốt cuộc là ai, mà có thể làm cho Lâu Vân Phong luôn chững chạc lại kinh ngạc như thế. Không phải là không
thử suy đoán, nhưng Diệp Nhân Sênh không cho rằng đó là vấn đề, chút tin tức bên cạnh nhảy ra, động tác hoàn hảo, chỉ là một thanh niên không
thích nói chuyện, chỉ có thể như vậy thôi, còn có thể như thế nào nữa?
Nhưng vì sao lại khiến Lâu Vân Phong làm chuyện nhàm chán như vậy chứ?
Diệp Nhân Sênh không biết, có lẽ trong nội tâm cũng có một âm thanh đang rầu rĩ muốn nghe đáp án.
Đã vô số lần cùng nhau mỉm cười, bây giờ câu trả lời im lặng trong hơi thở của nhau.
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Đồ đệ = = bữa nay ta thật sự lên mạng ít quá, trì hoãn nhiệm vụ kỹ năng của ngươi.
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Chúng ta ly hôn đi, ngươi tiếp tục tìm một người khác.
Lệnh Hồ cưỡi ngựa đứng cách đó không xa, cánh hoa anh đào rơi lả tả.
Thời gian như lắng đọng lại, trong lòng cô đột nhiên thấy khó chịu, từng chút từng chút lan ra toàn thân.
Thì ra… cô lại sợ nghe đáp án như vậy.
[Đối Diện] Lệnh Hồ: Không cần, như thế này là được rồi.
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Nhưng nếu không có cách nào làm nhiệm vụ dùng kỹ năng, còn kết hôn làm gì?
Lông mi Đường Dập run rẩy, nắm chặt chuột.
Ngày này cuối cùng cũng đã đến, anh không thể ích kỷ trói buộc cô bên mình như thế được, cái gì cũng không nói,
cái gì cũng chẳng làm, ép cô hạ quyết định như vậy, muốn vùng vẫy bao
nhiêu?
[Đối Diện] Lệnh Hồ: Ta nói rồi, vì nhiệm vụ với kỹ năng, chỉ đó chỉ là một trong những lý do.
[Đối Diện] Lệnh Hồ: Ta muốn kết hôn với ngươi, còn có một nguyên nhân.
Thì ra cái chuyện này cứ tùy hứng, sẽ nghiện.
[Đối Diện] Lệnh Hồ: Sênh Sênh Ly Nhân, ta thích nàng.