Gặp nhau, sư đồ, tranh chấp, kết hôn, Tình Đao, rồi đến ta thích nàng.
Vận mệnh như một bàn tay vô hình, từng
chút từng chút đưa bọn họ đến gần hơn, duyên phận thần kỳ biết mấy, ai
ngờ mở biểu tượng game ra lại có một thế giới đao quang kiếm ảnh, ai ngờ ở nơi khác trên thế giới này lại có một người như vậy.
Diệp Nhân Sênh chưa từng có cái cảm giác này, người bạn thích, anh ấy cũng thích bạn
Thì ra là lưỡng tình tương duyệt, là hạnh phúc đơn giản nhất trên đời này.
Diệp Nhân Sênh sung sướng đến nỗi khóe
miệng toét đến tận mang tai, đáng tiếc Trình Mạt Mạt với Mễ Đóa lại làm
phá hư bầu không khí ngọt ngào, cái cớ mà cô dụ người ta ly hôn vẫn còn
tại đó.
Bạn Sênh vừa mới đắm chìm trong mơ màng lập tức vô cùng khinh bỉ bản thân.
Diệp Nhân Sênh ưu sầu một lúc, lại phát
hiện ra Vân Sinh Hải Lâu và Lệnh Hồ đã đều thiết lập mục tiêu lẫn nhau
xong, hoàn toàn coi thường cô.
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Này này, các ngươi đang làm cái gì thế?
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Đồ đệ đừng để ý đến tên khốn kia!
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Đồ đệ? Tên khốn?
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Ai trả lời ta đi…
…
Sau một lúc, Vân Sinh Hải Lâu cưỡi Tiểu Báo, Thiên Kiếm thiết huyết nhu tình xoay người bỏ đi không quay đầu lại.
Diệp Nhân Sênh mù mờ, quay góc nhìn lại,
hoa anh đào rơi rụng, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc dài đen sẫm của chàng trai Ma Ẩn, khuôn mặt quen thuộc này đột nhiên trở nên xa lạ, tựa hồ có thể trông thấy ý cười nơi khóe miệng của chàng trai Ma Ẩn tóc đen.
[Đối Diện] Lệnh Hồ: Đã bảo không được gọi là đồ đệ.
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: …
Khóe miệng Diệp Nhân Sênh cong lên, đúng vậy, đã không còn là đồ đệ.
Từ giây phút này trở đi, thân phận của Lệnh Hồ chỉ có một, đó chính là phu quân của Sênh Sênh Ly Nhân.
Vì thế sau khi tổ đội, Diệp Nhân Sênh lại không nhịn được đi trêu chọc phu quân mình.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: = = thật ra từ rất sớm huynh đã thích ta đúng không?
Trình Mạt Mạt và Mễ Đóa đứng phía sau lưng cùng hừ một tiếng xem thường.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Ừ, là khá sớm, có lẽ là lúc nàng thích ta.
…
Thì ra đồ đệ đã biến thành phu quân sắc bén như xưa.
Vì thế nên thời gian tiếp theo im lặng mà ngọt ngào, Diệp Nhân Sênh cùng Lệnh Hồ làm nhiệm vụ vợ chồng, khóe
miệng không hề kéo xuống, Trình Mạt Mạt và Mễ Đóa sợ hãi méo lệch bỏ
chạy.
Rất nhiều kỹ năng vợ chồng cần phải dựa
vào nhiệm vụ vợ chồng mới học được, Diệp Nhân Sênh chưa từng nghiên cứu
bao giờ, mới giao trả nhiệm vụ thì được kỹ năng “tựa sát” thì rất sung
sướng, ngay cả phần giới thiệu cũng không xem mà click vào kỹ năng.
Sau đó đầu của thiếu nữ áo xanh khẽ tựa vào bả vai của Ma Ẩn tóc đen, đúng là cảnh đẹp vui tai vui mắt.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Trước kia ta không phát hiện ra, thì ra nàng lại chủ động như vậy…
Diệp Nhân Sênh nhất thời biết thành khuôn mặt cà chua.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ta tiện tay thử xem thôi…
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Không sao, vi phu rất thích.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: …
Diệp Nhân Sênh cảm thấy tốt nhất là mình nên câm miệng lại.
Làm quái gì mà mỗi lần mở miệng đều bị trả ngược lại là sao? Diệp Nhân Sênh rất nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Chàng ơi
(biểu tượng tà ác) bọn họ đều cho rằng ta là nam, sau này với người
ngoài nói ai là nick 1 ai là nick 0 đây1? ~~~~~~~~~~~~~
[1 1 và 0: cách chỉ vợ và chồng trong giới nghệ thuật đồng tính =))]
Sóng mạng bị chấn động mạnh.
Lệnh Hồ đứng nguyên tại chỗ một lúc, lén lên baidu tìm hiểu trong nghi ngờ.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: …
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Trên danh xưng không phải đã rất rõ ràng rồi sao?
… Nương tử của Lệnh Hồ, phu quân của Sênh Sênh Ly Nhân.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: = =
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Hoặc giả nàng thích nằm trên ta cũng không ý kiến.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: …
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Trước kia không hề phát hiện, thì ra huynh lại lưu manh như vậy.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Không sao, nương tử thích là được rồi.
…
Diệp Nhân Sênh OTL.
Kỳ thật trong lòng mỗi người đều có gợn sóng.
Trong lòng Diệp Nhân Sênh bị trêu chọc
đến nỗi sóng nổi lăn tăn, từng bước từng bước mơ màng tiến vào chiến
trường giết người nhận được ở nhiệm vụ vợ chồng, cho đến lúc vào chiến
trường Diệp Nhân Sênh mới kịp phản ứng, lập tức ngồi nghiêm chỉnh tinh
thần phấn chấn.
Cái gọi là chiến trường, chính là Thần
phái với Ma phái hai đội tự phân bố năm người ở hai đầu bản đồ, đến giờ
thì vọt lên quần ẩu nhau, bên nào còn sống nhiều hơn thì bên đó thắng.
Sau đó…
Người đối diện vừa nhìn thấy Lệnh Hồ và
Diệp Nhân Sênh, trực tiếp triệu vật cưỡi quay đầu bỏ chạy, tuyệt không
chừa lại mặt mũi cho hai người.
Thì ra tiếng xấu đã truyền đến tận Ma phái rồi sao…
Diệp Nhân Sênh im lặng, dứt khoát không thêm vào đội ngũ, chuẩn bị 2V5.
Sau đó lại tiến vào chiến trường, hiển thị tên của Ma phái bên đối diện: Lộ Tây Pháp, Mễ Già Lặc, Lạp Phỉ Nhĩ…
Diệp Nhân Sênh chỉ muốn gõ một chữ: Chạy.
…
Nếu nhiệm vụ vợ chồng làm không xong,
Diệp Nhân Sênh vốn định sẽ đi vào phó bản, chợt thấy dưới góc trái nhảy
ra một thông báo của hệ thống.
[Hệ Thống] Bạn tốt Hoa Vương của bạn đã online.
Diệp Nhân Sênh lập tức happy đi đến gần khoe khoang.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Hoa Vương: Đại Hoa Sen, chữ kí đã nằm trong tay nè ~~
[Mật Ngữ] Hoa Vương nói với bạn: Sênh Nhi quyền thế, quay về chị mời cơm.
Không đúng, Lộ Mỹ Hà không nên có phản
ứng như thế, bình thường chắc hẳn cô nàng phải hét chói tai tiếp tục vặn vẹo cuối cùng sẽ chạy ra QQ khoe một phen, dù sao cũng không phải phản
ứng thế này.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Hoa Vương: Mỹ nữ có tâm sự gì, nhanh nhanh nói mau.
Cả nửa ngày cũng chẳng thấy Lộ Mỹ Hà đáp lại, Diệp Nhân Sênh vô cùng cảm thấy không ổn.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Hoa Vương: Thanh Không Viễn đâu? Không đi cùng sao?
[Mật Ngữ] Hoa Vương nói với bạn: Ha ha, tớ với Thanh Không Viễn chia tay rồi.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Hoa Vương: … Sao thế?
[Mật Ngữ] Hoa Vương nói với bạn: Cậu biết không? Thanh Không Viễn chính là Tiêu Diên Thanh.
…
Diệp Nhân Sênh chột dạ không nói tiếp, nhưng trong lòng cũng khó chịu.
Tiêu Diên Thanh thì sao, chẳng lẽ được
một Thanh Không Viễn làm rung động hứa hẹn trong nháy mắt vì Tiêu Diên
Thanh mà biến mất? Thật ra không có bất kỳ thay đổi nào cả, bởi vì cậu
ta là Tiêu Diên Thanh, cho nên mới là Thanh Không Viễn khắp nơi đều yêu
thương nhân nhượng cậu cho đến tận cùng.
Nhưng mà chỉ là một thân phận, có quan trọng đến thế không?
Thật ra nói không để ý đến lời nói của
Lâu Vân Phong là giả. Nhưng Diệp Nhân Sênh chưa bao giờ muốn đi tìm hiểu xem Lệnh Hồ là ai, anh không nói ra tên mình, không nói những gì liên
quan đến mình, cô cũng không hỏi, bởi vì người cô thích cho đến bây giờ
đều không liên can gì đến những chuyện đó.
Nhưng Lệnh Hồ anh thật không thể là kẻ sát nhân được a a a a a ——
Vì thế mà cô rối rắm gõ chữ, làm sao có thể tự nhiên chút đây? Chỉ hỏi là hỏi tên thôi mà, không khó như vậy đâu…
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Phu quân, ngươi họ gì?
…
Được rồi, năm chữ này mang theo hơi thở quái lạ và cứ như thẩm vấn, ngốc nghếch hết cỡ…
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Lệnh Hồ
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: = = đúng hay sai vậy?
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Vi phu đã có khi nào gạt nàng.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ta tên là Diệp Nhân Sênh = = ngươi có thể nói tên của ta rất quái lạ.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Không sao, tên rất êm tai.
Cho nên Diệp Nhân Sênh lại nhộn nhạo, trong giây phút ngẩn ngơ nhớ không ra hình như còn có ai đó cũng đã nói câu giống như thế…
Đây là một bước tiến triển! Cuối cùng bọn họ cũng đã đi đến bước biết được tên của đối phương!
Làm quái gì mà nghe như bi kịch thế… Đây là cái tiến triển khỉ gì vậy á nhấc bàn!
“Vào đi, ngồi đâu đó cũng được.”
“Đã quấy rầy rồi.
Đột nhiên từ phía ngoài cửa truyền đến âm thanh của Quách Khả Kiêu và Tuyên Tử, Đường Dập suy nghĩ một lát, không tắt máy mà chỉ gập laptop lại.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Huynh làm nghề gì thế?
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Ta đi ra ngoài một chút.
…A, nói tới cái đề tài này lại có thể chạy, quả nhiên có vấn đề.
Diệp Nhân Sênh đã bắt đầu tự hỏi làm sao để anh có thể tự mình nói ra, cô sẽ chờ anh…
“Không biết cậu đến đây, không chuẩn bị
trước, thật ngại quá.” Đường Dập còn mặc nguyên bộ đồ ngủ không đứng
dậy, giọng nói ôn hòa, rõ ràng biểu hiện lúc này của anh là thật sự
không muốn tiếp đón có người đến quấy rầy.
“Không sao, mình cũng chỉ là đột nhiên
muốn đến thăm cậu thôi.” Tuyên Tử hình như không hề phát hiện, cười nói: “Kết cấu của khách sạn đều gần giống nhau, nhưng phòng này lại lớn hơn
so với bên mình, đạo diễn Hồ cũng thật là bất công.”
“Sao đạo diễn Hồ có thể bỏ được chứ.”
Quách Khả Kiêu cười nói: “Đều là khách quý, những người khác trong đoàn
đều theo tiêu chuẩn, còn nhỏ hơn cả của cô.”
Quách Khả Kiêu nói vài câu liền biết ý đi ra ngoài trước, Tuyên Tử ngồi một lúc, Đường Dập không mở miệng, không
khí rơi vào im lặng.
Cô lẳng lặng nhìn anh, không chút che dấu nào.
“Từ trước đến nay cậu không phải như thế, Đường Dâp.”
“Mình nói rồi, mình thích mình của bây giờ.”
“Sau khi về nước có gặp bố cậu không?”
“Đã gặp vài lần.” Đột nhiên Đường Dập đứng lên, tựa hồ không muốn nói nhiều: “Xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Anh xoay người đi vào phòng tắm, mỗi lần
nói đến chủ đề ông bố là lại như vậy, từ sau khi mẹ anh mất lại càng thế này. Tuyên Tử khẽ lắc đầu, nhanh chóng đứng lên, lặng lẽ đi đến bên bàn mở laptop lên.
Giao diện trò chơi không có cửa sổ gì, cô click mở thông tin nhóm, rất nhanh ghi nhớ tên trò chơi, khu vực cùng
với server. Sau đó ánh mắt xẹt qua màn hình, đột nhiên bị cái tên trước
danh xưng của cô gái áo xanh thu hút sự chú ý.
Nương tử của Lệnh Hồ —— Sênh Sênh Ly Nhân —— Sênh.
“Sao, có hứng thú với cái game này à?”
Tuyên Tử hoảng hốt, lập tức đứng lên.
“Chỉ là tiện xem qua thôi…” Cô nàng hạ lông mi: “Không thể ngờ được cậu dùng cái tên này…”
“Bởi vì mình vốn nên theo họ này.” Đường Dập lạnh lùng nói.
Anh đã vô cùng mất hứng, Tuyên Tử cắn môi, muốn nói lại thôi, dáng vẻ có chút điềm đạm đáng yêu.
“Thật ra lần này mình.. không nên tới làm phiền cậu, nhưng mình vừa về nước, trong đoàn làm phim cũng chỉ có một
mình cậu là bạn…” Cô nói nhỏ: “Mấy hôm nay phải tập duyệt lời kịch của
Hoa Yêu với Lục sư huynh, hắn ta thừa cơ động tay động chân… Hắn thuộc
quyền của công ty bố, có mấy vụ bẩn thỉu, không thể dễ dàng đắc tội,
Đường Dập… Mình chỉ có thể tìm cậu giúp tớ.”
Một Tuyên Tử kiêu ngạo chưa bao giờ mở
miệng nhờ vả người khác, thậm chí cả sự giúp đỡ của bố mình cũng chẳng
để ý đến, thế nhưng lại ăn nói khép nép khẩn cầu như vậy. Sắc mặt Đường
Dập dịu đi một ít, đã ở trong giới showbiz vài năm, việc này đã thấy rất nhiều, nhưng cũng là việc anh ghét nhất.
“Ngày mai để Quách Khả Kiêu nghĩ cách xử lý.” Anh cau mày: “Tạm thời mình không cần trợ lý, cứ để anh ta ở bên cậu.”
Tuyên Tử biết có chuyển biến tốt, liền khách khí vài câu rồi đứng dậy cáo từ.
Cửa phòng khách sạn đóng lại trong nháy mắt, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu kia lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Đỉnh Hoa Sơn, khu chín, Tranh Giành Trung Nguyên, còn cả một người tên Sênh Sênh Ly Nhân…
Tuyên Tử cười tao nhã, từ năm mười tám
tuổi ở Mỹ đã lần đầu gặp Đường Dập, cô đã hạ quyết tâm, cái người tuyệt
sắc thiếu niên chói mắt như ánh dương kia, chỉ có thể là người thuộc
hàng với cô.
Diệp Nhân Sênh hoàn toàn không ý thức được mình bị người ta chú ý đến, lại còn ở đầu kia máy tính xúc miếng kem to.
Trong lúc Lệnh Hồ đi vắng này cô với Lộ
Mỹ Hà đã đấu khẩu một trận rầm rộ, cuối cùng cũng không thể bù lại cho
Tiêu Diên Thanh nửa phần. Cho đến cuối cùng Diệp Nhân Sênh mới phát hiện ra, thì ra trong game có một cô gái theo đuổi Thanh Không Viễn, e rằng
khiến Đại Hoa Sen phẫn nộ như vậy cũng không phải vấn đề, mà là đã ăn
quá nhiều dấm chua của kẻ thứ ba.
Vì thế Diệp Nhân Sênh hết sức sáng suốt
chỉ rõ, đàn ông tốt thì có người theo đuổi cũng hết cách, cậu làm quái
gì còn không đi tiêu diệt kẻ xen giữa mà còn ở đây tức giận cậu ta làm
gì. Việc này còn không bằng Lưu Ly Nhược Ngư làm,người ta không quan tâm đến người đàn ông của mình trực tiếp đi tìm giết cậu…
Lộ Mỹ Hà một bên càng nói càng lộ rằng
mình không ăn dấm chua một bên nước bọt bay tứ tung dẫn Diệp Nhân Sênh
đến trước mặt đứa xen vào.
Diệp Nhân Sênh và Lộ Mỹ Hà hai người trốn sau cây từ xa nhìn tới.
Vùng đất bằng truyền đến tiếng sét đánh.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Hoa Vương: Kẻ thứ ba là ai?
[Mật Ngữ] Hoa Vương nói với bạn: Hai con
kia cũng không phải tốt lành gì, một người tên là San San muốn tìm Thanh Không Viễn mang cô ta theo, còn Bất Khả Tiểu Bảo cũng cùng một chỗ với
cô ta = = còn là bang phái chúng ta ư, mẹ nó.
…
Đường Dập quay lại, phát hiện ra Diệp
Nhân Sênh đã không còn ở bên cạnh, liền tra tọa độ bạn tốt thì không ngờ lại ở cùng nơi với Bất Khả Tiểu Bảo.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Bất Khả Tiểu Bảo: Lại muốn bị lùng bắt sao.
Quách Khả Kiêu đang nằm trên chiếc giường trong khách sạn, đột nhiên trên màn hình nhảy ra một hàng chữ mà muốn rơi lệ đầy mặt.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Bất Khả Tiểu Bảo:
Con người là do mẹ người sinh ra, yêu quái cũng là do mẹ yêu quái sinh
ra, vậy xin hỏi nhân yêu, ngươi là do ai sinh ra?
[Mật Ngữ] Bất Khả Tiểu Bảo nói với bạn: Lần này là vợ cậu trêu chọc tôi…