Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 15.1

Thấy Thẩm Trác Hi chỉ lo cúi đầu và cơm trắng, An Dật cười gắp thức ăn cho y, Thẩm Trác Hi cũng không quan tâm An Dật gắp món gì cho y, chỉ ngoan ngoãn ăn vào hết.

An Ninh bên cạnh lại không vui rồi, cầm chén đưa tới trước mặt An Dật, ý bảo hắn cũng muốn, An Dật giả bộ không thấy, coi như không phát hiện hành động ngây thơ này của hắn, hai cảnh vệ đối diện lại cúi đầu không nhịn được cười.

An Ninh thấy An Dật không để ý tới hắn, túm lấy cổ tay hắn, đem thịt kho An Dật muốn gắp vô chén Thẩm Trác Hi trực tiếp đưa vào miệng mình, híp mắt cảm thấy mỹ mãn mà nhai nhồm nhoàm. An Dật trừng hắn, tên này ức hiếp Thẩm Trác Hi thành nghiện rồi.

“Làm gì vậy hả, sao cũng không chịu lớn. Nào nào, dì gắp cho con, đừng khách sáo”. Bà An hung hăng liếc xéo An Ninh, gắp một miếng thức ăn bỏ vào chén Thẩm Trác Hi.

Thẩm Trác Hi vội vàng nói cám ơn, “Cám ơn dì”.

“Mẹ bất công”. An Ninh thật giống một đứa nhỏ càu nhàu.

“Nào, Tiểu Dật cũng ăn một miếng”. Cố ý lại gắp một miếng bỏ vào chén An Dật.

“Oa, Tiểu An tử, em thấy mẹ quá bất công chưa”. Nhìn thịt trong chén An Dật, bất mãn nói.

“Hửm? Có sao? Không phải mẹ cũng chưa gắp cho ba sao, có gì mà bất công chứ, anh coi địa vị anh và ba vốn là giống nhau, đây đã là nhảy ba cấp rồi nha”. Ăn thịt bà An gắp cho hắn một cách nồng nhiệt, liếc xéo An Ninh.

“Khụ.” Vốn làm như không thấy, tập trung ăn cơm, ông An thấy lửa cháy tới chỗ mình, khụ một tiếng, cảm giác được cần phải chứng minh địa vị nhất gia chi chủ của mình, “Phu nhân gần đây trù nghệ lên cao, đĩa đậu hủ này chiên đặc biệt ngon, hơn cả lão Lưu a”. Lão Lưu là đầu bếp trưởng chuyên nấu ăn phục vụ cho sĩ quan cao cấp trong quân đội, trước kia từng làm quốc yến (tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức).

An Dật mỉm cười gật đầu, An Ninh cười đến sặc canh, Thẩm Trác Hi thì xấu hổ không thôi, cái này y không nên vạch trần là tốt nhất, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Ông An phát hiện mình nói xong, sắc mặt mọi người khác nhau a, thằng nhóc An Dật này khuôn mặt tươi cười ngàn năm không đổi, từ trên mặt nó không nhìn ra thần bí, cho qua; mà An Ninh cười đến vui sướng như vậy, chẳng lẽ mình nói sai cái gì rồi? Lại nhìn nhìn bà vợ mình đen mặt lại, có loại cảm giác không tốt lắm.

“Vậy ông chê đồ ăn tôi nấu ba mươi mấy năm nay không ngon hả?”

“Nói cái gì vậy hả?”

“Khụ, ba, món này là Thẩm Trác Hi làm”. An Dật hảo tâm nhắc nhở.

“Ha ha, vậy hả, ăn cơm ăn cơm”. Ông An ngẩn người, xấu hổ nói.

“Ha ha ha” An Ninh cũng không nhịn được, ngay cả trên mặt An Dật cũng tràn đầy ý cười, hai người cảnh vệ thì ngoài mặt căng thẳng, cố gắng không so sánh thủ trưởng nhà mình ngày thường vô cùng nghiêm túc với hình ảnh không chút địa vị của y trước mặt bà xã.

Bữa cơm tối sau khi náo loạn lên như vậy, trên mặt mọi người đều là ý cười không ngừng, Thẩm Trác Hi cuối cùng cũng không khẩn trương vậy nữa, bắt đầu như bình thường lột vỏ tôm cho An Dật, làm bà An mang theo kinh ngạc nhìn y mấy lần, lại nhìn nhìn An Dật ăn đến yên tâm thoải mái.

Cơm nước xong, ào ào giải tán, An Dật dẫn Thẩm Trác Hi đi dạo quanh sân nhà mình. Khoảng sân rất bình thường, nhưng trong mắt Thẩm Trác Hi lại cảm thấy có chút ý vị đặc biệt, bởi vì An Dật chính là lớn lên ở đây, nghe An Dật nói hồi còn nhỏ leo lên cái cây này, trèo qua bức tường kia, hóng mát dưới gốc cây nọ, lăn lộn trên mặt đất ấy, cảm thấy hết thảy đều mới lạ và thân thiết, dường như chứng kiến cảnh An Dật nho nhỏ còn có An Ninh hai anh em chơi đùa ở nơi đây.

Đi dạo xong một vòng, lúc An Dật đang định theo Thẩm Trác Hi vào phòng, đụng phải An Ninh ở hành lang, tự nhiên bị chết sống kéo đi, không cho buổi tối hắn chạy vô phòng Thẩm Trác Hi, còn tỏ vẻ muốn ngủ với An Dật. An Dật bị An Ninh kéo, bất đắc dĩ nhún nhún vai với Thẩm Trác Hi, phất tay bảo y vào phòng đi.

Thẩm Trác Hi ngơ ngác mà nhìn An Dật bị An Ninh lôi đi, đóng cửa đi tắm, nằm lên giường, còn đang rối rắm chuyện An Ninh cư nhiên muốn ngủ chung giường với An Dật… Bọn họ sẽ ngủ cùng nhau! Hai đại đàn ông cũng sắp ba mươi rồi, còn là anh em ruột, sao lại muốn chen chúc trên một cái giường? Nghĩ vậy Thẩm Trác Hi đã muốn điên đầu, vì sao hả vì sao, chưa từng thấy An Ninh che chở em trai, kề cận em trai đến thế, tình cảm hai người họ tốt đến mức y thật sự đố kỵ.

Xoay tới xoay lui trên giường, bên cạnh trống không, mới thật sự ý thức được hôm nay phải ngủ một mình, hình như từ hồi sống chung với An Dật tới nay chưa từng ngủ một mình, rõ ràng bọn họ mới sống chung chưa được mấy tháng, cảm thấy cuộc sống ngày ngày một mình ngủ đã là kí ức rất lâu rất lâu rồi.

Thẩm Trác Hi trong lòng cười khổ, y đã quyến luyến An Dật đến thế, quyến luyến vòng tay hắn, quyến luyến ôn nhu của hắn. Đây có phải gọi là cô chẩm nan miên (một mình khó ngủ) không a, đã biết cho dù An Ninh không kéo An Dật đi, An Dật ðêm nay chỉ sợ cũng sẽ không ngủ cùng phòng với y, rõ ràng có chỗ lại chen chúc vào phòng với khách, trong mắt ba mẹ An Dật nhất định sẽ thấy rất kỳ quái, cho nên An Dật chắc chắn sẽ về phòng mình ngủ.

Hoàn toàn không buồn ngủ, nằm trên giường, mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, nhìn bóng cây thướt tha chiếu vào cửa sổ, dường như không có An Dật, chăn đắp thế nào cũng không ấm, rõ ràng mở máy điều hoà, quanh thân thể lại vẫn lạnh lẽo, không chút ấm áp, từng chút một mang nhiệt độ trên người y đi, lạnh đến mức thân thể y cũng run nhẹ, nhưng y chẳng quan tâm. Chỉ nghĩ nếu có An Dật ở đây, nhất định vừa oán giận y không hảo hảo chiếu cố mình, vừa ôm lấy y, để ấm áp từ chính thân thể hắn truyền lên người y.

Nghĩ tới An Dật bây giờ hẳn là đang ngủ cùng giường với An Ninh, An Dật sẽ ôm An Ninh như ôm mình sao? Hay là An Ninh sẽ ôm An Dật? Thẩm Trác Hi lại cảm thấy đau lòng khó chịu, lồng ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên không thở được, thật buồn bực.

Bên cạnh thiếu vắng An Dật, hoàn toàn không thể quen được, thói quen thật sự quá đáng sợ, y vừa không ở bên An Dật chưa bao lâu, hiện tại cũng đã không thể rời xa hắn rồi, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, nhắm mắt lại thôi miên mình mau ngủ, không ngủ y sẽ không khống chế được bắt đầu nhớ An Dật, lại đau lòng.

Kể ra biện pháp đếm cừu hiệu quả thôi miên không hề lý tưởng tí nào, Thẩm Trác Hi rõ ràng nghe thấy một tiếng ‘ken két’, thanh âm kéo cửa ban công tạo nên, mới mở mắt xem có chuyện gì, đã thấy một bóng đen đè lên người, còn chưa kịp thấy rõ là vật gì, miệng đã bị che lại.

Thẩm Trác Hi cả kinh tự nhiên giãy giụa vùng vẫy, hai tay chống cự đẩy người đè lên y, nhưng sức lực người kia lại phi thường lớn, dễ dàng túm được hai tay y, chỗ cổ tay bị bàn tay hắn giữ chặt, Thẩm Trác Hi làm thế nào cũng không giãy ra được, tiếp theo bị vật gì trói lên đầu giường, hẳn là sợi dây hắn ném bên cạnh.

Một tay bụm miệng Thẩm Trác Hi không cho y phát ra âm thanh, một tay luồn vào trong chăn vuốt ve thân thể y. Chỗ bị người kia đụng tới cũng nổi da gà, không nhịn được run rẩy, đây là xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn lại đột nhiên xông vào nhà An Dật? Rồi vì sao tập kích y? Nhận lầm người sao?

Thẩm Trác Hi thật sự luống cuống, y không biết người kia là ai, nhưng mơ hồ biết hắn kế tiếp muốn làm cái gì, hoảng sợ tột độ kéo tới, kịch liệt giãy giụa, chỉ cần nghĩ tới y bị đàn ông khác đặt dưới thân, y đã ghê tởm đến muốn nôn, chỉ có An Dật, chỉ An Dật có thể, nếu như không phải An Dật, y dù chết cũng không thể chấp nhận bị người đàn ông khác thượng.

Phòng An Dật ngay bên cạnh, mặc dù bị che miệng, nếu không thoát được, phải kêu cứu sao? Nhưng bị An Dật thấy bộ dáng hiện tại của y, y còn mặt mũi nào tiếp tục ở bên cạnh An Dật. Thẩm Trác Hi còn không muốn kinh động An Dật và người khác.

Nhấc chân đá kẻ đang đè lên y, cũng không biết sao người kia vừa động đã dễ dàng hóa giải, ngược lại dùng đầu gối đè bắp đùi y, làm cho y một chút lực cũng không sử dụng được, tay bị trói, chân bị chặn, người kia lại dùng trọng lượng cơ thể ngăn chặn y, khiến Thẩm Trác Hi lâm vào tình trạng hoàn toàn mặc người xâm phạm.

Tay người kia càng làm càn, vén áo ngủ y lên, lần theo bụng dưới y, vuốt ve xuống.

Thẩm Trác Hi vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, rõ ràng bị người xa lạ tập kích, đặt dưới thân dâm loạn, nhưng vì cọ xát thân thể, dần dần bị trêu chọc nổi lên tình dục, thân thể vô cùng dâm đãng căn bản không đỡ được vuốt ve đụng chạm, cực kì chật vật mềm nhũn vô lực phản kháng dưới thân người kia.

Thẩm Trác Hi cắn mạnh đầu lưỡi một phát, tiếp theo thể xác kịch liệt đau đớn khiến vui thích bị xua tan, cố sức xoay người, giãy kẻ bên trên xuống. Bất đắc dĩ tay vẫn bị trói buộc, vô lực thoát khỏi tình huống khiến y sợ hãi.

“Phí công chống cự là vô ích, ngoan ngoãn để ta thượng đi”. Thanh âm mang theo ý cười từ bên cạnh truyền đến.

Thanh âm quen thuộc làm Thẩm Trác Hi ngừng động tác phản kháng, ngơ ngác sửng sốt.

Đèn đột nhiên bị mở lên, phát ra ánh áng màu cam êm dịu, Thẩm Trác Hi quay đầu nhìn người bên cạnh, khuôn mặt nhu hòa xuất hiện trong tầm mắt y.

“An Dật?” Kẻ tập kích y cư nhiên là An Dật.

Thẩm Trác Hi thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện mình vừa rồi bị hắn làm cả kinh một thân mồ hôi lạnh, hung hăng mà nhìn tên đầu sỏ, thật là… Cũng không phải không cho hắn làm, y có lúc nào cự tuyệt hắn chứ, hắn cần dùng sức mạnh sao, làm gì hù dọa y như vậy, vừa rồi y thật sự bị hắn hù đến trái tim cũng sắp ngừng đập, vừa nghĩ tới mình bị đàn ông khác chạm qua, thật sự tâm muốn chết cũng có rồi.

An Dật thấy Thẩm Trác Hi sắc mặt trắng bệch, phát hiện vui đùa hơi quá, vốn muốn dọa dọa y, không ngờ y lại phản ứng mạnh như vậy, hắn tưởng y có thể biết là hắn chứ.

“Không sao không sao, em không nên hù dọa anh”. Bất chấp hai tay Thẩm Trác Hi vẫn bị trói, hắn ôm eo an ủi y, phát hiện thân thể y bây giờ cũng còn đang run nhè nhẹ, toàn thân lạnh lẽo, nhất thời đau lòng hôn lên đôi môi trắng bệch, “Là em không tốt, là em không tốt”.

“… Cũng may là em”. Nhẹ nhàng thì thào một câu, ngược lại nghĩ An Dật làm sao tới được, y vừa nhìn ra bên ngoài, một cái ban công trơ trọi, “Sao em tới được?”

“Từ ban công kế bên nhảy qua a”. An Dật nói đương nhiên, Thẩm Trác Hi nghe được hãi hùng khiếp vía, giữa hai ban công là khoảng cách thật lớn mà, hắn cứ như vậy nhảy qua, nếu té làm sao bây giờ.

“Em!” Thẩm Trác Hi tức giận đến nói không nên lời, lần đầu tiên phát giác người này đáng giận như vậy, tại sao hảo hảo có cửa lại không đi.

“Em cố tình lại đây với anh”. Ôm Thẩm Trác Hi, vuốt thắt lưng y, làm bộ ủy khuất nói.

Thẩm Trác Hi thở dài một tiếng, An Dật như vậy, y không cách nào truy cứu hắn, “An Ninh đâu?”

Bị An Dật sờ đến thắt lưng phát ngứa, cố tình tay lại bị trói lên đỉnh đầu, không cách nào đẩy tay An Dật ra, chỉ có thể vặn vẹo thắt lưng, hòng thoát khỏi An Dật quấy nhiễu.

“Anh ấy hả?” An Dật thần bí cười rộ lên, “Tự nhiên có người xử lí”.

Phát hiện Thẩm Trác Hi bị hạn chế hành động như vậy, làm cho người ta có một loại xúc động muốn chà đạp, cũng không vội cởi dây trên tay y, xoay người đè lên người y, cởi áo ngủ y, xấu xa ngắm nghía thân thể của y.

Thẩm Trác Hi cảm thấy trong lòng phát run như con mồi bị thợ săn quan sát, nâng nâng thắt lưng, cũng không biết hành động này càng kích thích An Dật ngồi trên người y hơn.
Bình Luận (0)
Comment