Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 15.2

“Đừng lộn xộn”. An Dật cúi xuống cười nói, cúi đầu hôn hôn đầu nhũ đứng thẳng vì lộ ra ngoài không khí lạnh lẽo.

“Ưm hừ…” Bị An Dật đột nhiên cắn vào điểm mẫn cảm, bất ngờ rên rỉ ra tiếng, ngay cả chính y cũng thấy được thanh âm này quá mức ái muội quá mức quyến rũ, vội vàng cắn chặt môi ngậm miệng lại.

“Sao không mở máy điều hoà?” An Dật nhíu nhíu mày, phát hiện trong phòng không một chút nhiệt khí.

“… Anh quên mất”. Vừa rồi đầy đầu óc nghĩ tới An Dật, đau lòng đến khó chịu, hoàn toàn quên chuyện mở máy điều hoà, thẹn thùng quay đầu không dám trực tiếp nhìn An Dật, hèn chi lại lạnh như thế.

Cái này cũng quên được? An Dật nhìn nhìn Thẩm Trác Hi lộ ra vẻ bất ngờ, xoay người đi xuống mở điều hoà. An Dật vừa rời thân thể y, Thẩm Trác Hi liền cảm giác được một luồng khí lạnh kéo tới, muốn kéo cái chăn vừa đá văng ra, đáng tiếc tay bị trói buộc, chỉ có thể giãy giụa thân thể gần vào chăn.

An Dật đúng lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Trác Hi nhúc nhích thật đáng yêu, trèo lên giường, kéo chăn qua, trùm lên thân thể hai người. Từ bên hông ôm Thẩm Trác Hi, vì tay y còn bị cột vào đầu giường, lôi kéo thân thể đặc biệt mở ra, hiện ra những thớ cơ ngực hình dáng xinh đẹp, mà cả dưới nách cũng lộ ra trước mắt An Dật.

Há miệng cắn lên làn da trắng nõn non mềm, nào biết rằng Thẩm Trác Hi đột nhiên kêu lên sợ hãi né tránh.

“Đừng!”

Đột nhiên phản ứng kịch liệt như vậy, dọa An Dật giật mình, “Làm sao vậy?”

“Nhột… ưm… Ha…” Hõi thở An Dật nói chuyện phà khí ngay vùng mẫn cảm ở nách, cũng thấy nhột nhột.

Hoá ra Thẩm Trác Hi cư nhiên sợ nhột? Bình thường thường xuyên vuốt ve thắt lưng y, cũng không thấy y có phản ứng sợ nhột gì, An Dật cũng không nhàm chán đến mức cố tình đi chọt lét, vẫn tưởng y không sợ nhột, cư nhiên biết sợ nhột.

Nhìn An Dật híp mắt cười rộ lên, có loại cảm giác không hay ho, dường như mình không nên nói với hắn mình sợ nhột. Quả nhiên còn chưa nghĩ xong, An Dật đã hôn vào nách y.

“A, đừng, ha… An Dật… Ha” Từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, xúc cảm như có như không, càng nhột không chịu nổi, vừa cười vặn vẹo thân thể trên giường né tránh, vừa không ngừng xin tha, đáng tiếc hai tay bị cố định trên đầu, rất hạn chế động tác của y, hết thảy trốn tránh đều là phí công.

Cười đến nước mắt lưng tròng, An Dật mới buông tha y, ánh mắt đẫm lệ ủy khuất, như tố cáo An Dật vừa xấu xa hành hạ.

Đáng tiếc kẻ xấu kia một chút ý hối cải cũng không có, còn cười ha hả hôn lên khóe mắt Thẩm Trác Hi, thoáng thấy vết đỏ trên cổ tay y do giãy giụa mà để lại, vươn tay cởi trói cho y, không đợi Thẩm Trác Hi buông tay, đã xấu xa ra lệnh: “Tự mình cầm lấy, không được buông ra”.

Vẻ mặt càng thêm ủy khuất, bất quá vẫn làm theo, hoàn toàn không biết vì phản ứng đã phi thường ngượng ngùng nhưng vẫn làm theo của mình mới dẫn tới An Dật không ngừng yêu cầu chính y làm những động tác đáng thẹn, thật sự thật sự cực kì hấp dẫn a. Kỳ thật chỉ cần y nói không, An Dật hoàn toàn sẽ không miễn cưỡng y, đáng tiếc Thẩm Trác Hi chưa bao giờ nói không với An Dật, cho nên luôn bị tên An Dật bình thường ôn nhu mà về tình sự thì lại ác ôn chuyên ức hiếp, có một nửa nguyên nhân là do y.

Xoa cổ tay y, hài lòng hôn y, trao đổi hơi thở với nhau. Trong chăn sờ soạng thân thể y, mỗi một lần vuốt ve, càng thích làn da này của y hõn, rõ ràng không phải thật mềm mại mịn màng trắng trẻo, rõ ràng mang theo cảm giác đàn hồi thô ráp hữu lực đàn ông đặc biệt có, lại luôn khiến hắn yêu thích không buông tay, sau đó không nhịn được lại trêu y, cố ý vuốt ve quanh điểm mẫn cảm của y, lại không cho y thỏa mãn, ác liệt thích ngắm y nhìn mình xin tha, hy vọng mình để y giải thoát.

Thích ngắm y trên giường ẩn nhẫn rên rỉ, phát ra tiếng thút thít như con mèo nhỏ, thích ngắm vẻ mặt y vì mình mà nhẫn nại dục vọng, khó nhịn cọ xát thân thể, lại không chịu nói ra, càng thích ngắm y hiếm khi chủ động cầu hoan, sau đó lại đối với hành vi đáng thẹn của mình mà đỏ mặt ảo não. Chính là bởi vì y luôn bất giác làm ra phản ứng đáng yêu như vậy, mình mới có thể bị một người đồng tính lớn tuổi hơn mình nhiều đến thế hấp dẫn, quan trọng nhất là y thích mình như vậy, nỗ lực vô oán vô hối, lại chưa từng yêu cầu hắn hồi báo tương tự, bảo hắn sao có thể không yêu y chứ.

Ôn nhu vì y làm tiền hí, lại cố ý quên thằng nhỏ phía trước y đang đợi an ủi, nhìn y nghe lời hai tay giữ lấy trụ giường, khẽ rên rỉ, thân thể nam tính vốn là người tiến công như thế lại vì mình bày ra vẻ dịu hiền, loại cảm giác này thật sự quá sức tuyệt vời.

Rút ba ngón tay khuếch trương trong thân thể y ra, chuẩn bị xoay người y lại, Thẩm Trác Hi lại lắc đầu, không chịu xoay người đưa lưng về phía An Dật.

“Làm sao vậy?” An Dật dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn y. An Dật có thể nhận ra được là Thẩm Trác Hi thật sự kháng cự hay xuất phát từ ngượng ngùng, chuyện y không thích hay chuyện y không thể chịu đựng được, tuyệt sẽ không ép buộc y làm.

“Anh muốn nhìn em…” Nhỏ giọng nói ra lý do, len lén liếc nhìn An Dật, lại thẹn thùng nghiêng đầu vùi mặt vào trong cánh tay, không muốn để An Dật nhìn thấy biểu tình xấu hổ trên mặt mình bây giờ.

An Dật sửng sốt, hiểu được, vì lúc trước lo khả năng thừa nhận của thân thể Thẩm Trác Hi, An Dật luôn chọn phương thức vào từ phía sau áp lực dường như ít hơn đối với y, hơn nữa làm đủ tiền hí, rất ít khi dùng vị trí đối diện tiến vào y, dù sao tư thế như vậy đối với y lực ép khá lớn, dễ mệt mỏi.

Cười quay mặt y lại, “Không phải muốn nhìn em sao? Hảo hảo nhìn”.

Mặc dù là chính mình yêu cầu, nhưng chính thức đối mặt lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng bối rối, nhắm hai mắt lại, không dám nhìn tới ánh mắt nóng rực của An Dật bây giờ.

“Mở mắt ra”. An Dật nào có thể để y lùi bước, thấy y mở mắt ra, mới hài lòng mà tiếp tục động tác kế tiếp. Kéo một chân y, dùng sợi dây mới trói tay y cột mắt cá chân, kéo lên cột vào đầu giường.

“Ừm…” Tư thế như vậy, hai mắt Thẩm Trác Hi hơi đi xuống một chút là có thể nhìn thấy dục vọng bị bỏ mặc lại đứng thẳng lên của mình, rõ ràng An Dật cũng chưa chạm vào nó. Tầm mắt không có dũng khí đảo loạn, chăm chú vào xương quai xanh xinh đẹp gợi cảm của An Dật.

Cầm gối đầu chèn dưới thắt lưng y, làm cho cả chỗ tư mật của y cũng hoàn toàn lộ ra, tư thế này khiến Thẩm Trác Hi có thể nhìn thấy tiểu huyệt mình vì hai chân mở lớn mà lộ ra, y mắc cỡ đến nỗi trên mặt cũng sắp xuất huyết, nhưng vì chính y đưa ra yêu cầu, ngay cả lập trường phản kháng cũng không có, thật sự là tự làm bậy không thể sống, xấu hổ không biết phải làm sao, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Còn một chân gác lên vai An Dật, tinh tường cảm giác được phân thân nóng như lửa của An Dật đâm vào nơi đó của mình, vì vậy không nhịn được đi nhìn.

Thấy mật huyệt phía sau của mình, từng một chút bị mở ra, phân thân thô to của An Dật từng chút một chen vào, cảm quan mới lạ kích thích kỳ diệu, làm cho khoái cảm gia tăng mạnh. Mặt phút chốc càng phát trướng đỏ bừng, xấu hổ muốn chết đi, nhưng không dời được tầm mắt, trơ mắt nhìn mình bị An Dật chậm rãi xâm nhập từng tấc một cho đến khi vào hết.

An Dật thấy Thẩm Trác Hi không chuyển mắt nhìn chỗ đó của mình, buồn cười bắn bắn phân thân vừa trướng lớn vài phần của y, trêu đùa: “Rốt cuộc là anh muốn nhìn chỗ nào của em hả?”

Nghe thấy An Dật trêu chọc, mặt nóng lên, chỉ cảm thấy trên mặt cũng sắp bốc hơi nước rồi, bối rối dời tầm mắt, mình thật quá không biết liêm sỉ rồi, cư nhiên nhìn chằm chằm chỗ đó của An Dật càng thêm hưng phấn.

“A… Chậm một chút… Ha… Ưm… Chậm… Ưm a… Chậm một chút” Vừa cười khẽ, An Dật đột nhiên động thân, y cả kinh thét lên một tiếng. Ngay từ đầu chỉ mạnh mẽ chạy nước rút, khoái cảm mãnh liệt ập đến, khiến y như con thuyền nhấp nhô trong bể dục, không chỗ dùng sức, chỉ có thể bị động thừa nhận vui sướng An Dật đem đến, khóc xin tha, quá nhanh rồi, khoái cảm kịch liệt ngày càng mạnh mẽ, khuếch tán toàn thân như lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến y hoàn toàn không biết nên làm gì, chỉ có thể phát ra tiếng khóc lóc nguyên thủy nhất.

Mỗi một lần vào đều chuẩn xác đánh trúng điểm mẫn cảm bên trong thân thể, khoái cảm mãnh liệt như điện giật chảy khắp toàn thân, không nhịn được run lên. Thân thể của y thật sự là An Dật so với chính y còn rõ ràng hơn, nơi nào là điểm mẫn cảm hoàn toàn rõ như lòng bàn tay, có thể dễ dàng làm y phát điên, hiện tại xem ra An Dật trước kia hoàn toàn là quá nhân từ với y rồi.

“Ưm… A…” Đã không cách nào nói được gì khác ngoại trừ rên rỉ, thân thể theo An Dật mãnh liệt chạy nước rút mà nảy lên, cố gắng điều chỉnh tầm mắt, muốn nhìn vẻ mặt của An Dật giờ phút này.

Cặp mắt hẹp dài xinh đẹp híp lại, nhìn mình như dã thú nguy hiểm muốn cắn người, vẻ mặt mặc sức phóng túng hưởng thụ. Đột nhiên hô hấp bị kiềm hãm, lần đầu tiên nhìn thấy An Dật hoàn toàn không liên quan đến ôn hòa như vậy, vẻ mặt gợi cảm tràn ngập công kích xâm lược, đây là An Dật chân thật dưới lớp da ôn hoà ngụy trang sao? Đây mới là An Dật thật sự sao? Trống ngực như sấm, kích động toàn thân cũng run rẩy, không để ý mệnh lệnh vừa rồi của An Dật, vươn tay ôm lấy cổ An Dật, gian nan cố gắng muốn nhổm dậy hôn hắn.

An Dật dường như cảm thấy, thả chậm tốc độ, xoay lại ôm lấy y, đýa mắt ra ngoài cửa sổ, đột nhiên vươn tay tắt đèn.

Vội vàng hôn lên, ngọt ngào trước sau như một, siết chặt cánh tay, người này là của y, là của y.

“Ư…” Tiếng thét vút cao bị An Dật hôn lấy, giữ trong cổ họng, bỗng nhiên cong ngýời lên, bắn ra, sau đó mềm oặt ngã xuống trong lòng An Dật.

Cảm thấy thân thể được An Dật nhẹ nhàng đặt lại giường lần nữa, chân bị trói được gỡ ra, An Dật xoa cổ chân y, không có khí lực di chuyển, mặc An Dật làm gì thì làm, y mệt mỏi chỉ muốn ngủ, quả nhiên tư thế này tiêu hao thể lực quá nhiều.

Nhẹ nhàng trừu sáp vài lần, định rời khỏi, không muốn bắn trong cơ thể Thẩm Trác Hi, tránh làm y khó chịu.

Nhận ra động tác An Dật, đừng, dùng sức co rút tiểu huyệt phía sau một cái, sau đó là một luồng nhiệt lưu bắn nhanh vào, bắn lên nội bích của y, “Ưm ha…” Nhắm mắt lại hài lòng hừ nhẹ một tiếng.

An Dật không ngờ tới Thẩm Trác Hi đột nhiên dùng đến chiêu này, nhất thời không đề phòng bắn trong thân thể y, sau đó nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thoả mãn khi thực hiện được trò hay của y, dở khóc dở cười nhéo mông y một cái, tên này đang quyến rũ hắn làm lần nữa sao.

Kéo chăn, phủ lên thân thể Thẩm Trác Hi, mình thì bò xuống giường. Thẩm Trác Hi vốn cọ xát trên người hắn, bất mãn lầm bầm vài tiếng, xoay người lại ngủ.

An Dật khoác áo ngủ, đi về phía ban công, lúc kéo cửa, một luồng gió lạnh thổi tới, vội lách mình ra, đóng cửa lại, tránh để thổi tới Thẩm Trác Hi, kéo kéo áo, tựa cửa, nhìn bóng đen hoá thạch trước mắt.

“Này, nhìn đủ chưa, không có gì để nói thì em vào ngủ”. Bất mãn trừng kẻ đang choáng váng bất động, An Dật không kiên nhẫn nói.

“Em… Hai người… Ổng… Cái này…” Người hoá thạch rốt cuộc lắp bắp nói chuyện, nhìn An Dật giống như gặp quỷ.

“Cái gì em hả ổng hả, An Ninh, rốt cuộc anh tới làm cái gì hả?”

Bóng đen này chính là kẻ đã thấy một màn xuân cung sinh động hương diễm, diễn viên còn là cậu em trai yêu quý của mình, đồng chí An Ninh bị kinh ngạc đến ngây ngốc.

An Ninh vừa nhảy qua ban công, mới tiếp đất, An Dật đã phát hiện, bất quá lo Thẩm Trác Hi da mặt mỏng đến đáng thương, nếu để y biết lúc mình đang làm bị người khác thấy, chỉ sợ sẽ đi đập đầu chết, mới không lên tiếng.

“Hoá ra ổng mới là ‘ở dưới’ a”. Bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ vai An Dật, cười đến vẻ mặt bỉ ổi sáp tới, nhìn nhìn vào trong căn phòng tối đen như mực “Thật sự là làm khó cho ổng lớn tuổi như vậy rồi. Anh đã nói mà, em làm sao có thể bị người khác chiếm tiện nghi”.

An Dật động động che khuất tầm mắt An Ninh, tức giận nói: “Còn chưa nhìn đủ à, nhìn nữa móc mắt anh luôn”.

“A, ha ha, anh tò mò thôi mà”. An Ninh cười hì hì nói, “Em không nói sớm, hại anh hiểu lầm lâu như vậy”.

“Anh tò mò thì đi nghiên cứu Tiểu Bạch chẳng phải sẽ biết”. An Dật đột nhiên cười nói.

Quả nhiên lời này vừa ra, sắc mặt An Ninh lập tức đen xuống, “Chú mày còn dám nói, vì sao Văn Dư Bạch lại ở trên giường anh hả?”

“Sao em biết chứ?” An Dật tỏ vẻ vô tội buông lỏng tay.

“Em!” An Ninh đáng thương hề hề nói, “Tiểu An tử a, em không thể thấy sắc quên anh a”. Nói rồi mở cửa định đi vào.

“Anh làm gì? Không phải anh tính leo lên giường em và Thẩm Trác Hi đấy chứ”. An Dật vội vàng ngăn cản.

“Yên tâm yên tâm, anh nhất định sẽ không đụng tới vợ em đâu”. Ưỡn ngực tươi cười.

“Lăn về phòng anh đi”.

“Không phải tên đáng ghét kia còn ở đó sao?”

“Tiểu Bạch cũng không phải hồng hoang mãnh thú gì, cậu ta có thể ăn anh được sao, hơn nữa, nói về công phu anh lại trên cậu ta, sợ như vậy làm gì?” An Dật cười.

“Cậu ta so với hồng hoang mãnh thú còn đáng sợ hơn”. An Ninh nhỏ giọng làu bàu.

“Dù sao anh đừng mong vào phòng tụi em, hoặc về phòng bên cạnh, hoặc ở đây, còn nữa sáng mai đừng để Thẩm Trác Hi thức dậy thấy anh ở đây, anh ta da mặt mỏng”. Nói xong vô tình mở cửa đi vào.

“Hừ, ngày mai anh sẽ cười nhạo ổng. Một người đàn ông cư nhiên bị một người nhỏ hơn biết bao nhiêu đặt dưới thân”.

An Dật cười híp mắt quay đầu nhìn lại.

An Ninh sợ đến mức run lẩy bẩy, hic, nó uy hiếp mình, ủy khuất lùi về góc ban công tiếp tục hưởng gió lạnh, trơ mắt nhìn An Dật bò vào ổ chăn ấm áp, bên ngoài lạnh lắm a, ô ô.
Bình Luận (0)
Comment