Ngày hôm sau, chính là ngày thi đấu vòng thứ tư.
Vì Tô Cẩm Lê là top 10 nên cho dù một tuần này không luyện tập cũng không sao.
Hôm nay bọn họ cũng không cần tham gia diễn tập, cho nên chỉ chờ sau khi mấy thí sinh khác kết thúc mới lại đây.
Cậu ngồi trong phòng hóa trang tận khả năng làm lơ Chu Văn Uyên đang ngồi cách đó không xa, nghe Bobo hỏi cậu: “Thân thể thế nào? Không thể nói chuyện?”
Tô Cẩm Lê gật đầu.
“Tôi nghe nói cậu đề cử tôi làm người tạo hình với An Tử Yến?” Bobo lúc hỏi còn rất cao hứng.
Chỉ có được Tô Cẩm Lê rất thưởng thức mới có thể vào lúc chọn đoàn đội mới có thể nhắc đến mình chứ, điều này làm cho Bobo lại thích Tô Cẩm Lê hơn vài phần.
Tô Cẩm Lê không dám động, sợ quấy rầy Bobo làm việc, vì thế chỉ dùng giọng mũi đáp lại một câu: “Ừm.”
“Lần đầu tiên cậu khen tôi, tôi còn tưởng cậu khen trái lương tâm đó, không ngờ cậu cảm thấy tôi thật sự lợi hại hả?”
“Ừm.”
“Chuyện này tôi sẽ suy xét.” Vì Bobo vui vẻ nên thái độ với Tô Cẩm Lê tốt hơn không ít.
Chuyên viên trang điểm không nhiều lắm, cho nên đều phải xếp hàng hoá trang. Bobo luôn chiếu cố Tô Cẩm Lê mỗi lần đều sắp xếp cậu qua chỗ mình, dụng tâm làm tạo hình.
Hôm nay cũng vậy.
Trang phục của top 10 đều được đặt làm chung, cùng một phong cách, tất cả đều là những bộ vest và áo sơ mi trắng rất trưởng thành.
Có lẽ là vì phối hợp hình tượng tiểu tiên nam của Tô Cẩm Lê, nên áo của cậu cũng hoa lệ hơn, thoạt nhìn tựa như một tiểu công tử.
Bobo dồn hết tóc Tô Cẩm Lê l3n đỉnh đầu, tạo hình rồi kết hợp với một cặp kính kiểu cổ điển, nhéo cằm Tô Cẩm Lê nhìn nửa ngày: “Sao nền cậu tốt dữ vậy?”
Tô Cẩm Lê mỉm cười lại.
“Biết cậu không chỉnh hình, xương cốt tôi chạm vào liền biết không thành vấn đề, nền tốt là vốn, phải quý trọng, sau này đừng có chích loạn gì đó.” Bobo dặn dò Tô Cẩm Lê.
“Ừm.”
Chờ làm xong tạo hình, Bobo để Tô Cẩm Lê đứng dậy, đứng trước mặt cho cậu ta xem: “Nhìn giống như lập tức tưởng thành rồi.”
Tô Cẩm Lê cười he he.
“Hôm nay là phong cách cấm dục, cậu điều chỉnh cho tốt vào, đừng phá hỏng nhân thiết. Nhân thiết của cậu thật là…… chia năm xẻ bảy.”
“Ừm.” Tô Cẩm Lê cảm thấy rất ủy khuất, gật đầu theo.
Cái kiểu nói chuyện phiếm một người nói một người khác chỉ ừm ừm a a đáp ứng, ngoại trừ An Tử Hàm, những người khác thật sự không kiên trì được bao lâu.
Bobo cũng không nói gì nữa tiếp tục làm tạo hình thí sinh tiếp theo.
Tô Cẩm Lê tới rìa sân khấu chuẩn bị, An Tử Hàm tìm được Tô Cẩm Lê nhìn trái nhìn phải, chú ý chung quanh không có người khác, lúc này mới nhỏ giọng nói với Tô Cẩm Lê: “Tôi nghe nói, lúc bọn họ diễn tập đã yêu cầu mấy thí sinh không được khiêu chiến cậu.”
Tô Cẩm Lê nghe được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giọng nói của cậu hoàn toàn khôi phục, nếu thật sự ca hát, có lẽ trạng thái sẽ không quá tốt, nếu cậy mạnh mà hát tiếp không chừng sẽ bị phá âm.
Cho nên sắp xếp như vậy liền an tâm rồi.
An Tử Hàm kéo Tô Cẩm Lê tới một bên, nói: “Ngày hôm qua tôi một đêm không ngủ, nghĩ tới chuyện của cậu, tôi không rõ sau khi biết cậu là em trai Thẩm Thành rồi thì còn có thể là bạn bè không.”
Tô Cẩm Lê vội lấy vở ra, viết chữ hỏi: Tại sao?
“Cậu không biết, trước kia tôi trêu chọc Thẩm Thành.”
Tô Cẩm Lê mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng.
“Lúc trước anh tôi được giải ảnh đế, là cạnh tranh cùng Thẩm Thành, mọi người đều cảm thấy ảnh đế lần này khẳng định là Thẩm Thành, kết quả anh tôi giành được. Cùng ngày thì bắt đầu có một đám người chỉ trích hắc anh ấy, toàn mạng mắng, nói nhà của tôi mua giải thưởng chơi.”
An Tử Hàm nhắc tới những việc đó đến giờ còn tức, tức giận tiếp tục nói: “Sau đó, Thẩm Thành đã từng hắc anh tôi, tôi cảm thấy lần này nói không chừng cũng là Thẩm Thành làm. Vừa vặn vài ngày sau có tiệc tối từ thiện, tôi thấy Thẩm Thành nên tìm anh ta lý luận lúc đang ngồi trong hoa viên yên tĩnh.”
Tô Cẩm Lê cầm vở, viết chữ dò hỏi: Mấy người cãi nhau?
“Lại nói tiếp thật mất mặt, tôi đứng trước mặt Thẩm Thành nói nửa ngày, anh ta cũng chỉ lạnh nhạt nhìn tôi một cái. Như bị khí thế áp chế, càng nói càng kích động tôi thậm chí đã khóc.”
Tô Cẩm Lê: Cậu nói cái gì? Sao lại khóc?
“Chính là nói anh tôi không dễ dàng, nỗ lực tích lũy nhiều năm như vậy mới có thể lấy giải, hơn nữa cực kì nỗ lực diễn kịch, lần này lấy giải là danh xứng với thật, anh dựa vào cái gì hắc anh tôi linh tinh.”
Tô Cẩm Lê: Sau đó thì sao?
“Sau đó …… Tôi một mình lầm bầm lầu bầu mười tới phút, anh ta cũng chưa nói một lời, tôi bị Giang Bình Thu chạy tới cứu tràng mang đi. Sau khi anh tôi biết nói cho tôi không phải Thẩm Thành hắc anh ấy, mang tôi đi xin lỗi Thẩm Thành.”
Tô Cẩm Lê: Anh tôi rất tốt, anh ấy sẽ không không có lý do gì mà công kích người khác.
An Tử Hàm nhìn Tô Cẩm Lê viết, nhịn không được trợn trắng mắt, Thẩm Thành là người tốt? Trời còn có thể lụt.
“Từ đầu tới đuôi, Thẩm Thành chỉ nhìn tôi vài lần, sau đó nói với anh tôi: Em cậu tùy cậu.” An Tử Hàm nói xong, nhún vai, “Này tuyệt đối không phải một câu gì tốt.”
Tô Cẩm Lê nhanh chóng viết chữ trả lời: Cũng không phải th ô tục mà.
“Không thể bởi vì anh ta là anh cậu, cậu có thể ngốc nghếch hộ chứ!”
Tô Cẩm Lê: Nhưng xác thật là cậu không rõ đỏ đen mắng anh ấy trước.
An Tử Hàm bị nói á khẩu không trả lời được, nghĩ nghĩ rồi cảm thán: “Có lẽ vậy thật.”
Tô Cẩm Lê: Hơn nữa, đêm hôm qua tôi thấy cậu ngủ rất ngon.
An Tử Hàm lập tức trả lời: “Đừng phá đám, tôi xác thật mất ngủ, không tới một đêm cũng tới nửa đêm chứ.”
Tô Cẩm Lê bẹp miệng, một bộ bất đắc dĩ, gật gật đầu giống như là bị bắt thỏa hiệp.
An Tử Hàm còn có chút không được tự nhiên, còn muốn tiếp tục cùng Tô Cẩm Lê lý luận thì đã bị người phá ngang.
“Mưu đồ bí mật cái gì đây?” An Tử Yến đi tới, trong tay còn cầm kịch bản, Giang Bình Thu bên cạnh tự mang đồ của anh.
“Chuyện cậu ấy với Thẩm Thành.” An Tử Hàm trả lời.
An Tử Yến nghe xong, không nhịn được nhíu mày, nhìn Tô Cẩm Lê một cái, ngay sau đó quay đầu đi mất.
Hai người nhìn theo An Tử Yến rời đi, An Tử Hàm lập tức nói với Tô Cẩm Lê: “Cậu là em trai Thẩm Thành chắc anh tôi cũng không vui gì, dẫn sói vào nhà.”
Tô Cẩm Lê nghe An Tử Hàm nói càng ngày càng khó nghe, vẻ mặt không quá đẹp, không để ý tới An Tử Hàm nữa đi về sân khấu.
An Tử Hàm chính là miệng tiện, nói xong còn phải đuổi theo Tô Cẩm Lê dỗ, nháy mắt quên Tô Cẩm Lê là em trai Thẩm Thành.
Lúc An Tử Yến quay đầu thấy Tô Cẩm Lê cùng An Tử Hàm một trước một sau mà rời đi.
Tô Cẩm Lê chân dài, dáng người cũng tốt, mặc tây trang cực kì đẹp, lúc đi đường càng có vẻ thon dài, làm An Tử Yến không nhịn được nhìn chân Tô Cẩm Lê.
Nhưng, càng xem càng tức.
Anh hiếm khi thấy thuận mắt một người, kết quả là bạn trai cũ Thẩm Thành, hôm trước chắc đã hàn gắn rồi.
Đến bay giờ anh vẫn chưa thôi mất mát.
Lúc này, có nhân viên công tác lại cạnh An Tử Yến lén lút nói sắp xếp mới nhất của tổ tiết mục.
“Chu Văn Uyên sao?” An Tử Yến hơi nhíu mày, hỏi.
Người tổ tiết mục không tin tưởng nhất là An Tử Yến, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, lần trước khi họ muốn khen ngợi Chu Văn Uyên, An Tử Yến hoàn toàn không hợp tác.
Lần này, nhân viên tổ chương trình cũng rất cẩn thận: “Vâng.”
“Là Ba Nhược Ba La sắp xếp?” Lúc An Tử Yến hỏi vẫn xem kịch bản.
“Đúng vậy.”
“Hoa Sâm thì sao?”
“Người công ty Ba Nhược Ba La sẽ đi nói.”
“Được, tôi đã biết.” An Tử Yến đáp ứng xong thì về phòng hóa trang của mình.
Sau khi đi vào Giang Bình Thu không nhịn được hỏi: “Bên Thẩm Thành làm Chu Văn Uyên rút lui, chẳng lẽ là ngoài ý muốn có quan hệ với Tô Cẩm Lê?”
“Thẩm Thành sẽ không dễ dàng làm loại chuyện này.” An Tử Yến rất hiểu lão đối thủ của mình.
“Cho nên, muốn phối hợp không?”
“Đừng quên, Tô Cẩm Lê hiện tại là nghệ sĩ Truyền Kỳ Thế Gia.”
Giang Bình Thu gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
An Tử Yến đứng trước gương, nhìn mình trong gương, hít sâu một cái.
Tĩnh tâm.
Tĩnh tâm.
*
Mở màn vòng thứ tư tất cả các thí sinh đều sẽ nhảy ca khúc chủ đề của tiết mục, top10 cũng không ngoại lệ.
Vũ đạo này bọn họ đã sớm biết, lúc trước còn diễn tập ba lần xác định vị trí là đã đủ.
Top10 sẽ đứng ở vị trí bắt mắt nhất trên giàn giáo, mấy thí sinh vì ở sau nên đều thành phông nền.
Nhảy xong ca khúc chủ đề các thí sinh top10 ngồi xuống dãy ghế giám khảo quan sát trên khán đài.
Kỳ thật kiểu thi đấu này ít nhiều gì cũng có cảm giác bất công, cũng như mấy người Tô Cẩm Lê sẽ cho Phạm Thiên Đình, Thường Tư Âm điểm cao hơn chút, những người khác thì theo trình độ mà chấm.
Cũng may điểm bọn họ cho chỉ chiếm 3 phần, bảy phần còn lại sẽ do các giám khảo chấm.
Vòng thứ nhất là tất cả thí sinh dự thi sẽ tiến hành biểu diễn, sau đó thí sinh top10 cùng giám khảo sẽ cho điểm, cuối cùng sau khi tính điểm trung bình sẽ quyết định thứ tự.
Điều đáng ngạc nhiên là một thí sinh trước đây rất mạnh thế mà lại rơi vào khu nguy hiểm, nếu sau đó cậu ta không chọn một trong những người top10 khiêu chiến sẽ trực tiếp bị đào thải.
“Hơi đáng tiếc cho La Diệu Các!” An Tử Hàm xem thi đấu cũng không nhịn được cảm thán.
Tô Cẩm Lê gật đầu theo, cậu cảm thấy La Diệu Các biểu hiện rất khá mà.
Chờ tới phân đoạn khiêu chiến top 10, La Diệu Các quả nhiên lựa chọn khiêu chiến: “Tôi chọn Chu Văn Uyên.”
Chu Văn Uyên ban đầu rất ngạc nhiên, nhưng vẫn nghênh chiến.
Nếu bị thí sinh ở khu chờ khiêu chiến, thua thì cũng chỉ bị rơi khỏi top10, không bị đào thải.
Nhưng bị thí sinh ở khu nguy hiểm khiêu chiến, nếu thua sẽ trực tiếp bị đào thải.
Cho nên đây là một phân đoạn cực kì k1ch thích.
Chu Văn Uyên nhân khí rất cao, cậu ta vừa mới lên sân khấu đã có không ít người bắt đầu thét chói tai hoan hô.
Chu Văn Uyên phất tay chào hỏi bọn họ rồi bắt đầu chiến đấu.
Trước hát, sau nhảy, sau khi đấu 2 lượt bốn vị giám khảo và người chủ trì sẽ tiến hành bầu phiếu, người nhiều phiếu hơn sẽ chiến thắng.
Sau vòng thi này, số phiếu cuối cùng khiến nhiều người bất ngờ.
Chu Văn Uyên 2 phiếu.
La Diệu Các 3 phiếu.
Chu Văn Uyên bị đào thải.
Mấy giám khảo giải thích như thế này, số phiếu này là do La Diệu Các đã hát bài tự sáng tác, hai người vũ đạo cân sức ngang tài, nhưng bài hát tự sáng tác càng chiếm ưu thế hơn.
Giới giải trí hiện tại cần những nhân tài thế này.
Chu Văn Uyên ngoài ý muốn nhìn giám khảo, ngây người trong nháy mắt, nhưng trong lúc các fans không cam lòng thét lên vẫn khom lưng, nói một câu: “Cảm ơn.”
Bọn An Tử Hàm ngồi ghế giám khảo cũng sốc, Tô Cẩm Lê lại âm thầm nắm chặt tay, dường như đã đoán được chuyện này là như thế nào.
Mọi người còn chưa hết khiếp sợ lại có một người từ khu nguy hiểm đi ra, chuẩn bị khiêu chiến thí sinh top 10.
Kiều Nặc đứng trên đài, nghe tiếng gọi ầm ĩ ở dưới.
Rất nhiều fans tiếc nuối vì thần tượng chưa chính thức xuất hiện trên sân khấu nên đã gọi tên thần tượng.
Tô Cẩm Lê nhân khí rất cao, các fan không biết việc Tô Cẩm Lê bị thương, cho nên đều cảm thấy Tô Cẩm Lê sẽ hạ gục Kiều Nặc trong nháy mắt, thế cho nên tiếng kêu Tô Cẩm Lê đợt sau cao hơn đợt trước.
Kiều Nặc nhìn vào ghế top10, hiện tại La Diệu Các đã ngồi xuống, điều này có lẽ cho cậu ta dũng khí, cậu ta suy tư một lát rồi nói ra một cái tên: “Tô Cẩm Lê.”
Toàn trường hoan hô.
Sắc mặt An Tử Hàm cùng Ô Vũ nháy mắt thay đổi, Tô Cẩm Lê cũng không nghĩ tới.
Giọng nói hiện tại của cậu không thích hợp ca hát, lúc ở biện viện đã thử qua, giọng hơi khàn và nghẹn, hát khô khan, có khi hát nốt cao sẽ còn bị vỡ giọng.
An Tử Yến đã rời ghế giám khảo lên sân khấu chủ trì, sau khi nghe cái tên này cũng không nói gì mà chờ giọng nói trong tai nghe.
Tai nghe trầm mặc.
An Tử Yến đứng trên sân khấu hỏi lại Kiều Nặc: “Cậu xác định muốn khiêu chiến Tô Cẩm Lê sao?”
Kiều Nặc bị khí tràng An Tử Yến trấn trụ, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Đúng vậy, Tô Cẩm Lê.”
Không sai, Tô Cẩm Lê bị thương, có lẽ mình sẽ thắng?
Cậu ta không muốn rời khỏi đây.
Đã từng cười nhạo Tô Cẩm Lê, sau đó lại bị Tô Cẩm Lê nghiền áp, hiện tại, cậu ta phải có cơ hội xoay người chứ?
An Tử Yến vẫn chờ trong tai nghe nói gì, sau đó nghe thấy sắp xếp: “Ổn định hiện trường, để Tô Cẩm Lê nghênh chiến, đây là hiện trường, không thể lộ ra sơ hở việc chúng ta cố ý che chở.”
An Tử Yến nghe xong, nhếch miệng cười lạnh, sau đó giận dữ ném microphone, phất tay áo rời đi.
Đỹ mẹ mày!
Tác giả có lời muốn nói:
Hộ thê cuồng ma online.
Editor có lời muốn nói: muốn để i ngắn lắm mà từ từ, con người phải phát triển từ từ, nói tục cũng vậy